Hôm nay,  

Lạc Đường

07/06/201300:00:00(Xem: 10605)
Hàng thông đứng lặng yên giữa sườn đồi.

Tuyết trắng chưa kịp tan trên những mái nhà bên kia đường.

Nắng nhạt ban mai tỏa sáng con đường dốc, ngày thường cảnh vật đã im vắng, buổi sáng chủ nhật hôm nay lại còn tĩnh mịch hơn... Không gian chỉ thoảng nghe cành lá thông sào sạc sau cơn gió nhẹ, tiếp theo là tiếng nón thông rơi.

Phố núi cao nguyên Big Bear có bốn mùa. Mùa đông tuyết phủ ngập đồi thông, tỏa hơi nước lạnh la đà trên mặt hồ mỗi khi chiều xuống. Mùa xuân trở lại, có bông hoa dại mầu vàng đua nhau nở khắp sườn núi và trong thành phố xuất hiện loài hoa tím mọc hoang vu hai bên bờ những con đường dốc đá...

Sống ở miền núi, cách xa khói than ô nhiễm của cơ xưởng nên bầu trời về đêm sâu thăm thẳm, ngàn sao như những ngọn đèn lấp lánh từ trên cao chiếu rọi xuống thành phố và vào lúc đầu ngày như bây giờ, vài đám mây trắng mỏng mầu tơ lụa, lơ lửng bay nhanh cho ta cảm tưởng bầu trời thấp... gần tay với!

Tháng ba là thời điểm giao mùa. Tuyết bắt đầu tan thấm ướt đất, đâm trồi những mầm non hoa cỏ ngủ yên trong lòng đất suốt mùa đông. Mọi vật nẩy lộc như bừng tỉnh cùng với cảnh xuân nồng rực rỡ. Đồng hồ vừa điểm bẩy giờ sáng, phố núi vẫn còn say giấc ngủ...

Ngồi uống cà phê và ăn điểm tâm bên em, mùi thơm tỏa rộng can phòng rồi nhìn những hạt nắng sớm lung linh rọi vào mấy giọt sương khuya còn đọng bên song cửa... cho ta cảm giác an bình nhẹ nhàng. Hôm nay, vắng những con chim rừng mầu lông đỏ và cả loài sóc nhỏ cũng không thấy chạy nhẩy đuổi nhau ở khu vườn sau nhà. Các người bạn bé nhỏ ấy chắc muốn dấu mặt để khỏi nói lời tạm biệt chia tay...?

Giữa cảnh ban mai như chỉ có đôi ta, còn lại chút hạnh phúc thanh thản ở nơi đây bởi vì vài giờ nữa thôi... khi nắng lên đỉnh đầu ngọn cây, tôi và em sẽ phải lái xe xuống núi, trở về nhà và trả thiên nhiên này lại cho núi đồi...

Ngày mai thứ hai đầu tuần, thức dậy cùng chiếc đồng hồ báo thức, tỉnh giấc để sống đời thường nhật... vất vả từ sáng đến chiều rồi chờ đến thứ sáu cuối tuần lại mong sống những ngày nghỉ bình yên như khoảnh khắc yên tịnh này! Phút chốc bỗng quên đi công việc ở sở làm, tiền bạc lãnh lương đầu tháng và hóa đơn trả nợ cuối tháng.
big_bear_mountain_resized
Đường lên phố núi Big Bear, California.
Khi xe thả dốc xuống chân núi vừa chạy vào xa lộ, em thắc mắc quay sang hỏi một câu bất ngờ làm tôi ngạc nhiên và chiếc xe cũng mất thăng bằng bị chao đảo vài ba giây.


- Anh ơi! Làm sao ta biết được một người đang yêu mình ?

Tôi khen câu hỏi hay nhưng luống cuống không biết trả lời sao cho gẫy gọn để trình bầy vấn đề mạch lạc thông qua những tri thức lãnh hội bởi kinh nghiệm đã sống. Tuy thế, tôi vẫn vừa lái xe vừa cố gắng diễn tả mối tương quan…

- Điều kiện thứ nhất, người ấy phải nghĩ đến phúc lợi và chia sẻ cảm xúc với em chẳng hạn những lúc buồn vui, đau yếu, cô đơn hay hạnh phúc... Thứ hai là trong cuộc đời đôi lúc cần phải tính toán, em có là nhân vật trọng yếu đặt lên trên mọi vấn đề khác của họ không? Thứ ba, một ngày có 24 tiếng thì bao nhiêu giờ họ nhớ và nghĩ đến em? Thứ tư...

Đang suy tư tìm tòi thêm ý tưởng, quay lại đã thấy em miên man ngủ. Tôi cũng mơ màng bận rộn với ý nghĩ trong đầu rồi bất thình lình sực tỉnh vì đã lạc đường trên xa lộ 10 West hơn 25 dặm mà vẫn không hay!

Mắc cỡ vì lái xe mệt mỏi mà còn mua thêm vài chục dặm đường... Hơn nữa, con đường này tôi qua lại đã nhiều lần nên không bao giờ nghĩ có thể lầm nhưng hôm nay nó đã sẩy ra. Tự trách mình sao không rẽ vào xa lộ 215 nhưng mọi sự như đã muộn màng! Em vừa tỉnh ngủ và hiểu ngay tôi đã lạc đường về...

Thẹn thùng với khả năng kém cỏi của tuổi già, không thể gánh vác được hai ba việc cùng một lúc dù chỉ để trả lời một câu hỏi nên thơ! Tôi loanh quanh chưa biết xoay xở làm sao... may thay có sự thông cảm vì nhìn nụ cười bao dung khi thấy em quay sang dịu dàng nói lời che chở thay câu trách móc giận hờn:

- Đừng lo anh ơi... Lỡ rồi! Chúng mình cứ tiếp tục đi rồi quẹo sang xa lộ 57 S và 5 S dù có xa bao nhiêu dặm mình cũng vẫn bên nhau và sẽ về nhà chung anh ạ!

Lạc đường về nhà nhưng chính cái lỡ lầm ấy vô tình đã chỉ cho tôi thấy “con đường vào tình yêu” của mình “ngay hàng thẳng lối”. Cảm ơn em cho thêm ý kiến và tôi xin tiếp theo... điều kiện thứ tư quan trọng hơn cả:

- Sẵn sàng chia sẻ những gian nan trên đường đời “with compassion and warm-heartedness”.

Chiều nay, các bạn thử hỏi người mình yêu cùng một câu hỏi xem có thêm điều gì mới lạ và nhớ chia sẻ với tôi nhé! Cũng xin lưu ý quý bà một chuyện khác quan trọng...

- Khi người đàn ông lái xe nhớ đừng bắt họ phải suy nghĩ dù chỉ là một câu hỏi vì có thể “sai một ly đi một dặm”... như vừa sẩy ra với tôi nhưng chuyện đời thì đằng sau cái rủi lại hay thấy cái may!

Đó cũng là lẽ thường tình...

Cao Đắc Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi nghe T.S Mạc Văn Trang than phiền mà không khỏi sinh lòng ái ngại: “Bớt ‘nổ’ đi, bớt ‘diễn’ đi, Trung ương ‘diễn’ một thì cơ sở ‘diễn’ mười, cái gì cũng ‘diễn’ thành lố bịch, ấu trĩ, dối trá, đạo đức giả. Những cái đó ảnh hưởng xấu đến văn hoá, đạo đức toàn xã hội.” Nói thế e có (hơi) quá lời chăng? Khối vở “diễn” vui lắm chớ, tuy tình tiết thì “lố bịch” thật nhưng cũng chả gây “ảnh hưởng xấu xa” gì (mấy) nên vẫn được tái diễn hăng năm.
Chuyện thanh niên trong nước chán Mác và hết muốn nghe theo Bác, phai nhạt lý tưởng, thờ ơ với Đảng là mối lo hàng đầu hiện nay của đảng CSVN. Vấn đề này không mới, nhưng lại được các cơ quan báo chí, truyền thông của đảng nhắc đi lặp lại mãi chứng tỏ tình hình mỗi ngày một nghiêm trọng, nhất là khi các chứng bệnh tham nhũng, “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” lan rộng trong đảng viên, từ cơ sở lên trung ương...
Thử nghĩ xem: mỗi đồng chí lãnh đạo chỉ cần (độ) vài triệu dollar, cùng với năm ba cái biệt phủ hay biệt thự là… đã đủ rồi, đủ cho một cuộc sống ung dung (có thể kéo dài đến vài thế hệ) nếu đừng phung phá quá...
Ngày 18 tháng Bảy 2023, gia đình của bị cáo Phạm Trung Kiên, trong vụ án « chuyến bay giải cứu », đã tức tốc nộp thêm 8 tỷ đồng cho cơ quan chức năng sau khi bị đề nghị án tử hình. Trước đó, gia đình ông Kiên đã nộp hai lần để « khắc phục hậu quả » : lần đầu 12 tỷ đồng, lần sau 15 tỷ đồng. Báo chí chính quyền còn cho biết ông Phạm Trung Kiên đã hứa sẵn sàng nộp thêm tiền để hy vọng giảm án...
Hôm 25 tháng 5 năm 2016, Pearl Pinson (một nữ sinh 15 tuổi) bị bắt cóc khi đang trên đường đến trường và biệt tích luôn kể từ ngày đó. Tuy hơn 7 năm đã qua nhưng thân nhân của em vẫn cứ nuôi hy vọng là sẽ có ngày đoàn tụ, nhân viên điều tra vẫn không ngưng việc kiếm tìm, và báo giới (hàng năm) vẫn không ngừng nhắc nhớ đến câu chuyện buồn lòng này.*
Cứ mỗi lần cầm bút là Lê Anh Hùng nghĩ đến ba đứa con thơ. Người đàn ông 38 tuổi này đã hai lần vào tù, vì viết blog về nhân quyền và nạn hối lộ, hiện đang sống phấp phỏng trong căn nhà của ông ở Hà Nội. Tuy thế, ông nói, ‘Tôi biết điều mình lựa chọn là nguy hiểm nhưng tôi chấp nhận trận chiến này...
Thất bại trong phòng, chống tham nhũng của CSVN xem như đã vĩnh viễn, không còn cứu được nữa. Bằng chứng này dựa vào những tuyên bố của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và các viên chức có trách nhiệm trong “quốc nạn” này...
Tôi “nhặt” được câu danh ngôn (thượng dẫn) trong Chuyện Kể Năm 2000, tập II, của Bùi Ngọc Tấn. Chỉ có điều đáng tiếc là tác giả quên ghi rõ là đồng chí TBT nào đã phát biểu một câu nói “đắt giá” tới cỡ đó. Mãi đến khi cùng cụng ly với tác giả ở California (ông chơi một ly sinh tố to đùng, ngó mà ớn chè đậu) tôi mới có dịp nêu thắc mắc, và nhận được câu trả lời hóm hỉnh : “Thì ông TBT nào mà chả nói thế.”
Vì ở hải ngoại quá nhiều chuyện cộng đồng, chuyện nước Mỹ và chuyện thế giới nóng bỏng cho nên tôi không chú ý tới chuyện cô bé 15 tuổi chết vì tai nạn giao thông ở Hải Phòng. Theo thống kê của báo Thanh Niên, tại Việt Nam, chỉ nội năm 2022 đã có 6000 người chết vì tai nạn giao thông. Con số thật kinh hoàng! Số người chết này chẳng phải tại số hay nghiệp mà vì đường xá quá hẹp, xe cộ lại nhiều, không bảng giới hạn tốc độ trong thành phố, không đủ cảnh sát kiểm soát giao thông, nhiều chỗ không đèn xanh đèn đỏ, lái ẩu, chưa điều khiển được xe mà đã lái xe, cho nên mới chết nhiều như thế
Đảng nói vậy mà không phải vậy cho nên dân gian mới nói: “Đừng nghe những gì Đảng nói mà hãy nhìn kỹ những gì Đảng làm” (nói theo câu tuyên bố bất hủ của cố Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm”...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.