Hôm nay,  

Đóa Hoa Tim

14/07/201300:00:00(Xem: 8995)
Tôi có đứa con gái tuổi vừa hai mươi.

Nhà thường bất ngờ nhận được những bó hoa tặng. Nó cắt tỉa trưng bầy ở phòng khách hay trên bàn ăn trong cái lọ bằng pha lê.

Những bông hồng đỏ sẫm, tím đậm có khi mầu nhạt phớt hồng giống như tên gọi. Đôi lần, tôi thấy bó hoa nằm dài trước cửa với tờ giấy nhỏ chờ đợi mang tin yêu vào nhà...

Hoa tàn lại được nó phơi khô. Có lẽ chút tình gởi gấm chưa phai cho dù cánh hoa đã đổi mầu? Mặc áo nâu sồi, mầu của mùa thu chết nhưng hoa vẫn tiếp tục sống giữa những con người cũ. Nó treo hoa khô trên tường hay cắm trong bình cạn nước. Hoa cũng có linh hồn, chết vỏ ngoài mà vẫn sống với mối tình bên trong...

Tôi ít khi ghé tiệm mua hoa về nhà.

Chẳng phải tiếc tiền bởi mỗi lần đi ăn tiệm đãi ngộ có khi phải chi gấp mười nhưng bây giờ tôi mới hiểu... “hoa mãi mãi là hoa” và chẳng nên so sánh với bất cứ một vật gì trên đời huống hồ... một bữa ăn!

Hoa là hình ảnh của mỹ nhân. Hương sắc cũng mai một giống như người tôi yêu... Ở tuổi xuân thì, cả hai có thể gọi là kỳ quan vũ trụ! Trời cho cái mãnh lực chuyển hóa lòng người... có khi làm họ bất động, ngây ngất với cả tình và sắc.

Tại sao tôi không hay mua hoa? Bởi lòng tin yêu bất chấp thói quen của người đời... Tôi vẫn nghĩ rằng, trên thế gian này không có bó hoa nào mua về đẹp bằng “đóa hoa tim” của tôi đối với nàng.. dù bây giờ đang nhìn dung nhan mùa thu ấy trải qua những tàn phai!
hoa_tim__resized
Hoa tim...

Chiều nay, tôi sẽ ghé tiệm hoa để chọn một nụ hồng mầu máu đỏ đẹp không thua gì đóa hoa tim đã nở sẵn từ lâu trong lòng... hay là “thoang thoảng hoa nhài mà lại thơm lâu?”

Tình “vào thu” có dáng nâu sòng, đâu cần vẻ ngoài rạng rỡ kiêu sa? Giống như “Cảm Thu” của Tản Đà: “Từ vào thu đến nay. Gió thu hiu hắt. Sương thu lạnh...” Mối tình già ấy thường thích hợp với cảnh tĩnh lặng thiền môn... Bao nhiêu giản dị bấy nhiêu lòng thành.

Lát nữa khi em về, ngày dài tháng bẩy, nắng hoàng hôn còn trải dài bóng cây sau vườn, tôi sẽ ngắt một chùm “bougainvillea” mầu máu đỏ để tặng em... Loài hoa khiêm tốn có vẻ đẹp mộc mạc mọc trên giàn mà em yêu thích!

Nhưng em ơi! Tình yêu là trò chơi đuổi bắt...

Cuộc tình luôn cần hai tâm hồn gắn bó, trao đổi tư duy và thân xác. Người cho kẻ nhận không ai được phép ngừng nghỉ chẳng khác gì người đàn ông theo đuổi người đàn bà cho đến khi bà ấy bắt được ông ta hay ngược lại...

Giận hờn hay yêu đương như cảnh trời mưa hay nắng vẫn chỉ là những kích thích tố đối nghịch chấp nhận trong tình yêu nhưng sự lạnh lùng, hờ hững... chính là độc tố âm thầm giết chết cuộc chơi!

“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở..” bởi vì “Em nỡ lạnh lùng đến thế sao? Nghĩ thế nên bằng mọi giá, chúng mình hãy đối xử với nhau nồng nàn. Tình già cần sự gắn bó hơn bao giờ hết để “đóa hoa tim” nở mãi trong lòng... Cho dù thời gian đổi thay nhưng tình sẽ trẻ như Samuel Ulllman định nghĩa: “Youth is not a time of life, it is a state of mind...”

Cao Đắc Vinh (7 / 2013)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2016 báo chí Tây Phương đăng tải nhiều tin tức về các thành phố tuy mới xây nhưng không người ở Trung Quốc. Kèm theo đó là những dự đoán về khủng hoảng nhà đất sẽ khiến nền kinh tế gãy cánh (hard landing). Đến nay thì không báo nào còn nhắc đến các thành phố ma…nay tấp nập đông người qua lại! Tình trạng chảy máu ngoại tệ bị chận đứng. Hiểm họa ngân hàng phá sản dường như lui xa.
Ban Tuyên giáo Trung ương, cơ quan bảo vệ tư tưởng và tuyên truyền của đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) và Tổng cục Chính trị Quân đội, cơ quan đảm nhiệm công tác Đảng, công tác chính trị trong quân đội, đang ra sức bênh vực nguyên tắc “tập trung dân chủ” (TTDC) cho đảng tiếp tục cầm quyền độc tài. Nhưng khi đảng thắng lớn thì dân thua to.
Người mẹ nhập cư gốc Việt của tôi không phát âm nổi tên của ngôi trường của tôi, chứ đừng nói gì viết thư gửi Quốc hội. Những người mẹ như mẹ tôi không dồi dào tiền bạc, nhưng họ xứng đáng được có nhân phẩm và bảo hiểm sức khỏe như mọi người.
Nếu vì sợ què chân mà chúng ta không dám bước đi thì có khác chi là chân mình đã bị què rồi. Có lẽ vì quan niệm như thế nên dù với đôi chân đã bị thương tật, Đoan Trang vẫn đi đến tham dự buổi trình diễn ca nhạc của Nguyễn Tín.
Thế là cơn dịch Coronavirus đã gần trọn năm, chẳng biết khi nào sẽ chấm dứt đây? Nó vẫn hoành hành khắp thế giới, số người nhiễm bệnh và chết vẫn còn tăng, tuy nhiên tùy lúc và tùy nơi mà con số tăng hay giảm, thay đổi.
Bà Barrett mới chỉ 47 tuổi và số thẩm phán bảo thủ lên 6 còn lại 3 ghế cho cánh cấp tiến, nên mặc dù không trực tiếp hoạch định chính sách, nhưng bà sẽ định hướng đi cho các chính sách và chiến lược Mỹ trong vòng vài chục năm tới.
Chủ nhựt vừa qua 27/9, hãy còn hằng chục ngàn người dân Bíélorusses xuống đường tại Thủ đô Minsk, biểu tình phản đối kết quả bầu cử Tổng thống gian lận của ông Alexandre Loukachenkho và chống ông âm thầm tự tấn phong Tổng thống hôm 23 tháng 9/2020.
Không có dự luật nào mà có lợi hay hại cho mọi người. Cũng không có dự luật nào cho lợi hay hại cho mọi người Việt Nam. Do đó, tìm hiểu về mỗi dự luật để nhận định được dự luật đó tốt hay xấu cho cá nhân mình, gia đình, cộng đồng hay thành phần mình đặc biệt quan tâm là điều hết sức cần thiết.
Thảo nào mà ngành Cảnh Sát Giao Thông được “vinh danh” là một trong 4 ngành tham nhũng phổ biến nhất VN. Phải cầm cố thế chấp tài sản, vay ngân hàng bạc tỷ mới dành được “một chỗ đứng ngoài đường.” Sau đó, phải cần mẫn và lăng xăng – bất kể ngày đêm hay mưa nắng – mới có thể kiếm đủ tiền để “cống nạp” cho thượng cấp nên (đôi khi) các chiến sỹ gặp tai nạn là điều khó tránh và là chuyện … cũng đành thôi!
Mấy tháng qua từ khi đại dịch COVID-19 xuất phát từ Vũ Hán, theo nhận xét chung của giới quan sát chính trị quốc tế, các nhà lãnh đạo Trung Quốc ngày nay thay vì hiểu biết và trở nên hòa hoãn với các quốc gia khác trên thế giới thì họ lại có thái độ trái ngược đáng ngạc nhiên là càng lúc càng hung hăng. Họ lớn tiếng khoe khoang thành tích ưu việt của hệ thống cai trị và điều hành quốc gia trong trận chiến chống vi khuẩn mới Corona; họ tung ra thuyết âm mưu quy kết chính Hoa Kỳ là quốc gia gây nên trận đại dịch mà con số tử vong trên thế giới đã lên đến mức khủng khiếp không ai tiên đoán nổi, và có thể bùng nổ đợt hai vào những ngày sắp tới; họ theo đuổi chính sách ngoại giao “wolf warrior / chiến sĩ sói,” bằng các phương tiện truyền thông và mạng xã hội, công kích thành quả yếu kém của Hoa Kỳ và thế giới vì đã không có những phương án hiệu quả thanh trừ chứng dịch bệnh nguy hiểm;


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.