Hôm nay,  

Học Xóa Ticket

11/08/201300:00:00(Xem: 11989)
Sáng nay thứ bảy, một buổi sáng cuối tuần thật đẹp. Bầu Trời xanh ngắt, thỉnh thoảng có vài giải mây trắng lững lờ trôi… Ông Mặt Trời nhanh chóng thức dậy sớm. Ông vươn vai trải dài những tia nắng vàng khắp vạn vật như còn đang ngái ngủ. Tâm thức day sớm, thu dọn nhà cửa cho ngăn nắp, đâu ra đó. Tâm lật vội tờ báo chưa xem kịp hồi hôm vì quá bận bịu. Nàng lật thật nhanh đến mục Sinh Hoạt Cộng Đồng. Tâm tự nghĩ:

- Hôm nay không có Hội Đoàn và thân hữu với mình họp mặt gì cả! Cũng chẳng có Văn Thi Sĩ quen biết nào ra mắt sách mời mình đi dự. Thôi thì mình đi "trả nợ" vụ xóa ticket cho yên thân!

Thật vậy, nó như một cái án treo chờ đợi Tâm suốt tháng nay. Tâm nhìn lên đồng hồ. Nàng thánh thót kêu lên nho nhỏ:

- Đã gần 8 giờ rồi! Thôi mình nhanh chóng trang điểm và thay đổi quần áo để tới dự lớp học xóa Ticket vào lúc 9 giờ 30 cho kịp chứ!

Tâm vừa lái xe vừa bâng quơ nhìn Trời, nhìn Đất, nhìn phong cảnh trước mắt... Nàng tự nhủ thầm:

- Hôm nay Trời đẹp thật, nhưng trong lòng mình chả đẹp tí nào cả! Mình phải mất hơn hai trăm cho Tòa án và 8 tiếng chán phèo ngồi trong lớp học mà ngao ngán...

Tâm tưởng mình đi đến lớp sớm hơn mọi người., Thế mà trước cửa lớp đã rồng rắn sắp hàng đầy đủ già trẻ... Khoảng mười phút sau tất cả vào lớp học. Phòng học nhỏ mà đầy nhóc người ngồi. Nam nữ già trẻ đều có mặt. Đàn ông nhiều hơn dàn bà. Tiếng chào hỏi nhau và nói chuyện râm ran nổi lên…

- Chị bị phạt gì thế?

Mặt mày tiu nghỉu, chị mặc áo đỏ trả lời người đàn ông ngồi bên cạnh " Thật là xui xẻo! Tôi bị phạt $ 285 và hôm nay phải bỏ mấy tiếng đồng hồ đi học lớp xóa ticket, chỉ vì tôi vừa lái xe ra khỏi nhà, quẹo phải ra đường lớn. Khi ấy, tôi thấy đường trống trải liền quẹo không ngừng lại một chút. Không ngờ mới vừa quẹo ra thì cảnh sát chớp đèn phía sau rồi!"

Người đàn ông ngồi kế bên nhanh miệng lên tiếng …" Lần sau chị nhớ khi quẹo ra đường lớn, dù không có xe cũng phải ngừng ở bảng Stop, đếm thầm trong miệng từ 1, 2, 3, rồi mới cho xe lăn bánh để quẹo đó chị!"

Người đàn bà kia bĩu môi hỏi ngược lại:

- Anh nói nghe thông suốt luật lệ quá, mà sao anh lại đi vào đây học với bọn tui như thế nầy?

Người đàn ông đưa tay gãi đầu, miệng ấp a ấp úng giải bày:

- Tôi bị chụp hình ở ngã tư Brookhurst và Westminster. Chứng cớ rành rành không thể chối cãi được nên đành chịu! Số là đèn vàng mới nổi lên.

Tôi theo xe trước vọt nhanh. Nhưng xe trước không biết vì sao chạy chậm quá. Nó mới thoát qua được ngã tư. Xe tôi còn kẹt lại rồi đèn đỏ phực lên. Thế là tôi bị chụp hình dính chấu luôn. Thật là xui xẻo vô cùng!... Tôi lại bị tội nặng nữa chứ! Tội vượt đèn đỏ bị phạt tới $533. Hiện nay luật lệ giao thông ở Quận Cam phạt gắt lắm, chán ghê! Lần sau đèn vàng bật lâu, thì tôi dù có gấp công chuyện cũng ngừng lại thôi!

Người đàn ông ngồi phía sau nói vói vào:

- Tôi thì tới ngã tư có bảng đề " Cấm quẹo phải khi đèn đỏ ". Khi đèn còn xanh, xe trước quẹo nhanh thoát qua được, đến khi xe tôi quẹo trờ tới thì gặp một anh đi bộ, anh ta bước quá chậm làm tôi số ruột vô cùng… Rồi đèn đỏ nổi lên. Tôi liền bị anh chàng cảnh sát núp ở bụi cây kế bên nhanh nhẹn ra ghi cho tôi tờ giấy phạt. Thế là phải đi đong mất mấy bò và phải vào đây để gặp quí anh chị!

Người đàn bà ngồi cạnh anh ta lên tiếng:

- Thế sao anh không lên tiếng cãi lại hay phân bua xin xỏ với anh cảnh sát đó?

- Tôi có chữ nghĩa gì đâu để lý luận với cảnh sát. Thôi thì đành ngoan ngoãn vào đây đóng thêm hai mươi lăm đồng nữa và ngồi dồi mài kinh sử cho xong chuyện...

Cả phòng học thật ồn ào, mỗi người nói lên mỗi trường hợp của mình, không ai giống ai… Chị mặc áo xanh than:

- Tôi quên bậc đèn khi mới lái xe ra khỏi nhà trong lúc trời tối, thế là bị phạt mất 382 dollars! Anh hàng xóm tôi đây chạy quá tốc độ cho phép trên đường nên bị phạt $224, trong khi chỉ quá tốc độ từ 1-15 miles vì bị xui xẻo gặp cảnh sát khó khăn thì đành chịu thôi! còn quá tốc độ từ 16-25 miles phải chịu phạt $338.


Một cụ già hơn bảy mươi tuổi, vừa cười vừa kể chậm rãi trường hợp của cụ ta…

- Lái nhanh bị phạt đã đành! Tôi lái quá chậm cũng bị phạt đây này, mất hết $328. Rõ khổ!

Tiếng một cụ già khác buồn thiu nói:

- Tôi mới thật xui xẻo! Hôm đó trời tối, tôi phải chở bà xã đi ăn đám cưới con một người bạn ở nhà hàng lạ. Khi quẹo mặt tôi quên bật đèn. Cảnh sát không những biên giấy phạt, thấy tôi già cả còn thâu bằng lái xe của tôi nữa chứ! Tôi bị bắt phải thi lại bằng lái. Ôi thôi phiền toái vô cùng các bạn ạ! Già rồi, nhiều khi tôi không muốn lái xe, nhiều phiền phức quá… Nhưng tôi lại không chịu nỗi cảnh phải chờ đợi xe bus, nên đành phải đi học thi lấy bằng lại thôi!

Cụ già chép miệng tiếp lời:

- Vợ chồng tôi ở với vợ chồng đứa con gái. Nhà chúng hơi xa chợ búa và khu Việt Nam mình. Nó lại trái đường của tuyến xe bus. Con cái mình vì chén cơm manh áo phải đi làm tối ngày. Chúng tôi không muốn làm phiền đến con cái nên phải tự túc phương tiện di chuyển. Mấy tháng nay, tôi phải cố gắng học để lấy lại bằng để có thể còn tự lái xe đi đây đi đó với người ta. Tốn tiền tốn bạc không nói gì, mình lại phải tốn công sức thật là đáng chán vô cùng! Ông bạn già của tôi lơ đểnh khi lái xe qua mặt xe bus khi đó nó đang flashing bị phạt 675 đồng, mất gần một tháng tiền già, có mà nhịn đói tháng đó, may có con cháu tiếp tế nên cũng sống ngoi ngóp…

- Cháu đây dùng tay nghe phone khi lái xe bị cảnh cáo phạt lần đầu $160, những lần sau thì sẽ tăng lên, cháu sợ luôn…Chàng thanh niên trẻ le lưỡi góp chuyện….

- Tôi gấp chuyện, vượt qua hai lằn vàng ( double soid lane ) để vào chợ, gặp xui khi đó cảnh sát bắt gặp bị mất toi $425, cháu tôi cách đây một tháng đi họp bạn nhà lạ, trời tối quẹo và U-Turn ở chỗ cấm bị phạt 284 đồng. Chị Xuân ngồi cạnh Tâm lên tiếng góp chuyện...

Mỗi người một câu, làm phòng học rất ồn ào, ông thầy lên tiếng yêu cầu mọi người ổn định trật tự…

Đợi cho không khí ồn ào lắng dịu xuống. Ông thầy ôn tồn lên tiếng:

- Xin quí vị ổn định chỗ ngồi. Quí vị bớt nói chuyện. Trên tay quí vị cầm sẵn giấy Tóa Án gởi tới và nếu có biên lai đã đóng hai mươi lăm đồng rồi thì đính kèm theo. Ai chưa đóng thì chuẩn bị tiền để đóng. Mọi người hãy chuẩn bị giấy tờ để tôi hướng dẫn cách điền cho đúng để gởi trả lại Tòa Án xóa ticket.

Không khí trầm hẳn xuống. Mọi người yên lặng trở về với công việc trước mắt của mình...

Bên tai mọi người tiếng ông thầy nhắc nhở…. Những năm về trước tất cả ticket về lỗi vi phạm luật giao thông phải theo học học " An toàn Giao Thông ". Nếu chúng ta hoàn tất xong lớp học này, ticket xem như được xóa, nhưng theo luật mới kể từ tháng 7,2011, từ khi hoàn tất lớp học, phải chờ 18 tháng. Trong thời gian này, xem như án treo, nếu vi phạm một lỗi khác sẽ bị trừ 2 điểm. Hiện nay như quý vị biết tiền phạt rất cao, quý vị nhắc nhở người thân lái xe phải mang theo bằng lái, nếu không sẽ bị phạt $214, và sau 10 ngày đổi địa chỉ mà chưa thông báo cho DMV cũng bị phạt như vậy! - Lái xe không có bảo hiểm gây tai nạn: $796 và bị treo bằng lái trong 4 năm- Che kín cửa xe:$178- Không đeo dây an toàn:$160- Trẻ em không đeo dây an toàn hay ghế ngồi theo qui định:$ 436- Đeo máy nghe bịt cả 2 tai:$178. Nhiều lắm, kể ra không hết, như sau rượu lái xe…Vậy quí vị không muốn mất tiền đóng phạt, lại mất thì giờ quý báu đi dự lớp học xóa Ticket thì nên cẩn thận khi lái xe, không những khỏi mất tiền mà bảo toàn tính mạng quí vị nữa…

Mọi người im lặng lắng nghe với ý nghĩ " nếu chúng tôi ai cũng chấp hành đúng luật giao thông thì các lớp như thế này phải đóng cửa và các ông thầy đành phải thất nghiệp mất!...."

Nguyễn Ninh Thuận

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.