Hôm nay,  

Học Xóa Ticket

11/08/201300:00:00(Xem: 12042)
Sáng nay thứ bảy, một buổi sáng cuối tuần thật đẹp. Bầu Trời xanh ngắt, thỉnh thoảng có vài giải mây trắng lững lờ trôi… Ông Mặt Trời nhanh chóng thức dậy sớm. Ông vươn vai trải dài những tia nắng vàng khắp vạn vật như còn đang ngái ngủ. Tâm thức day sớm, thu dọn nhà cửa cho ngăn nắp, đâu ra đó. Tâm lật vội tờ báo chưa xem kịp hồi hôm vì quá bận bịu. Nàng lật thật nhanh đến mục Sinh Hoạt Cộng Đồng. Tâm tự nghĩ:

- Hôm nay không có Hội Đoàn và thân hữu với mình họp mặt gì cả! Cũng chẳng có Văn Thi Sĩ quen biết nào ra mắt sách mời mình đi dự. Thôi thì mình đi "trả nợ" vụ xóa ticket cho yên thân!

Thật vậy, nó như một cái án treo chờ đợi Tâm suốt tháng nay. Tâm nhìn lên đồng hồ. Nàng thánh thót kêu lên nho nhỏ:

- Đã gần 8 giờ rồi! Thôi mình nhanh chóng trang điểm và thay đổi quần áo để tới dự lớp học xóa Ticket vào lúc 9 giờ 30 cho kịp chứ!

Tâm vừa lái xe vừa bâng quơ nhìn Trời, nhìn Đất, nhìn phong cảnh trước mắt... Nàng tự nhủ thầm:

- Hôm nay Trời đẹp thật, nhưng trong lòng mình chả đẹp tí nào cả! Mình phải mất hơn hai trăm cho Tòa án và 8 tiếng chán phèo ngồi trong lớp học mà ngao ngán...

Tâm tưởng mình đi đến lớp sớm hơn mọi người., Thế mà trước cửa lớp đã rồng rắn sắp hàng đầy đủ già trẻ... Khoảng mười phút sau tất cả vào lớp học. Phòng học nhỏ mà đầy nhóc người ngồi. Nam nữ già trẻ đều có mặt. Đàn ông nhiều hơn dàn bà. Tiếng chào hỏi nhau và nói chuyện râm ran nổi lên…

- Chị bị phạt gì thế?

Mặt mày tiu nghỉu, chị mặc áo đỏ trả lời người đàn ông ngồi bên cạnh " Thật là xui xẻo! Tôi bị phạt $ 285 và hôm nay phải bỏ mấy tiếng đồng hồ đi học lớp xóa ticket, chỉ vì tôi vừa lái xe ra khỏi nhà, quẹo phải ra đường lớn. Khi ấy, tôi thấy đường trống trải liền quẹo không ngừng lại một chút. Không ngờ mới vừa quẹo ra thì cảnh sát chớp đèn phía sau rồi!"

Người đàn ông ngồi kế bên nhanh miệng lên tiếng …" Lần sau chị nhớ khi quẹo ra đường lớn, dù không có xe cũng phải ngừng ở bảng Stop, đếm thầm trong miệng từ 1, 2, 3, rồi mới cho xe lăn bánh để quẹo đó chị!"

Người đàn bà kia bĩu môi hỏi ngược lại:

- Anh nói nghe thông suốt luật lệ quá, mà sao anh lại đi vào đây học với bọn tui như thế nầy?

Người đàn ông đưa tay gãi đầu, miệng ấp a ấp úng giải bày:

- Tôi bị chụp hình ở ngã tư Brookhurst và Westminster. Chứng cớ rành rành không thể chối cãi được nên đành chịu! Số là đèn vàng mới nổi lên.

Tôi theo xe trước vọt nhanh. Nhưng xe trước không biết vì sao chạy chậm quá. Nó mới thoát qua được ngã tư. Xe tôi còn kẹt lại rồi đèn đỏ phực lên. Thế là tôi bị chụp hình dính chấu luôn. Thật là xui xẻo vô cùng!... Tôi lại bị tội nặng nữa chứ! Tội vượt đèn đỏ bị phạt tới $533. Hiện nay luật lệ giao thông ở Quận Cam phạt gắt lắm, chán ghê! Lần sau đèn vàng bật lâu, thì tôi dù có gấp công chuyện cũng ngừng lại thôi!

Người đàn ông ngồi phía sau nói vói vào:

- Tôi thì tới ngã tư có bảng đề " Cấm quẹo phải khi đèn đỏ ". Khi đèn còn xanh, xe trước quẹo nhanh thoát qua được, đến khi xe tôi quẹo trờ tới thì gặp một anh đi bộ, anh ta bước quá chậm làm tôi số ruột vô cùng… Rồi đèn đỏ nổi lên. Tôi liền bị anh chàng cảnh sát núp ở bụi cây kế bên nhanh nhẹn ra ghi cho tôi tờ giấy phạt. Thế là phải đi đong mất mấy bò và phải vào đây để gặp quí anh chị!

Người đàn bà ngồi cạnh anh ta lên tiếng:

- Thế sao anh không lên tiếng cãi lại hay phân bua xin xỏ với anh cảnh sát đó?

- Tôi có chữ nghĩa gì đâu để lý luận với cảnh sát. Thôi thì đành ngoan ngoãn vào đây đóng thêm hai mươi lăm đồng nữa và ngồi dồi mài kinh sử cho xong chuyện...

Cả phòng học thật ồn ào, mỗi người nói lên mỗi trường hợp của mình, không ai giống ai… Chị mặc áo xanh than:

- Tôi quên bậc đèn khi mới lái xe ra khỏi nhà trong lúc trời tối, thế là bị phạt mất 382 dollars! Anh hàng xóm tôi đây chạy quá tốc độ cho phép trên đường nên bị phạt $224, trong khi chỉ quá tốc độ từ 1-15 miles vì bị xui xẻo gặp cảnh sát khó khăn thì đành chịu thôi! còn quá tốc độ từ 16-25 miles phải chịu phạt $338.


Một cụ già hơn bảy mươi tuổi, vừa cười vừa kể chậm rãi trường hợp của cụ ta…

- Lái nhanh bị phạt đã đành! Tôi lái quá chậm cũng bị phạt đây này, mất hết $328. Rõ khổ!

Tiếng một cụ già khác buồn thiu nói:

- Tôi mới thật xui xẻo! Hôm đó trời tối, tôi phải chở bà xã đi ăn đám cưới con một người bạn ở nhà hàng lạ. Khi quẹo mặt tôi quên bật đèn. Cảnh sát không những biên giấy phạt, thấy tôi già cả còn thâu bằng lái xe của tôi nữa chứ! Tôi bị bắt phải thi lại bằng lái. Ôi thôi phiền toái vô cùng các bạn ạ! Già rồi, nhiều khi tôi không muốn lái xe, nhiều phiền phức quá… Nhưng tôi lại không chịu nỗi cảnh phải chờ đợi xe bus, nên đành phải đi học thi lấy bằng lại thôi!

Cụ già chép miệng tiếp lời:

- Vợ chồng tôi ở với vợ chồng đứa con gái. Nhà chúng hơi xa chợ búa và khu Việt Nam mình. Nó lại trái đường của tuyến xe bus. Con cái mình vì chén cơm manh áo phải đi làm tối ngày. Chúng tôi không muốn làm phiền đến con cái nên phải tự túc phương tiện di chuyển. Mấy tháng nay, tôi phải cố gắng học để lấy lại bằng để có thể còn tự lái xe đi đây đi đó với người ta. Tốn tiền tốn bạc không nói gì, mình lại phải tốn công sức thật là đáng chán vô cùng! Ông bạn già của tôi lơ đểnh khi lái xe qua mặt xe bus khi đó nó đang flashing bị phạt 675 đồng, mất gần một tháng tiền già, có mà nhịn đói tháng đó, may có con cháu tiếp tế nên cũng sống ngoi ngóp…

- Cháu đây dùng tay nghe phone khi lái xe bị cảnh cáo phạt lần đầu $160, những lần sau thì sẽ tăng lên, cháu sợ luôn…Chàng thanh niên trẻ le lưỡi góp chuyện….

- Tôi gấp chuyện, vượt qua hai lằn vàng ( double soid lane ) để vào chợ, gặp xui khi đó cảnh sát bắt gặp bị mất toi $425, cháu tôi cách đây một tháng đi họp bạn nhà lạ, trời tối quẹo và U-Turn ở chỗ cấm bị phạt 284 đồng. Chị Xuân ngồi cạnh Tâm lên tiếng góp chuyện...

Mỗi người một câu, làm phòng học rất ồn ào, ông thầy lên tiếng yêu cầu mọi người ổn định trật tự…

Đợi cho không khí ồn ào lắng dịu xuống. Ông thầy ôn tồn lên tiếng:

- Xin quí vị ổn định chỗ ngồi. Quí vị bớt nói chuyện. Trên tay quí vị cầm sẵn giấy Tóa Án gởi tới và nếu có biên lai đã đóng hai mươi lăm đồng rồi thì đính kèm theo. Ai chưa đóng thì chuẩn bị tiền để đóng. Mọi người hãy chuẩn bị giấy tờ để tôi hướng dẫn cách điền cho đúng để gởi trả lại Tòa Án xóa ticket.

Không khí trầm hẳn xuống. Mọi người yên lặng trở về với công việc trước mắt của mình...

Bên tai mọi người tiếng ông thầy nhắc nhở…. Những năm về trước tất cả ticket về lỗi vi phạm luật giao thông phải theo học học " An toàn Giao Thông ". Nếu chúng ta hoàn tất xong lớp học này, ticket xem như được xóa, nhưng theo luật mới kể từ tháng 7,2011, từ khi hoàn tất lớp học, phải chờ 18 tháng. Trong thời gian này, xem như án treo, nếu vi phạm một lỗi khác sẽ bị trừ 2 điểm. Hiện nay như quý vị biết tiền phạt rất cao, quý vị nhắc nhở người thân lái xe phải mang theo bằng lái, nếu không sẽ bị phạt $214, và sau 10 ngày đổi địa chỉ mà chưa thông báo cho DMV cũng bị phạt như vậy! - Lái xe không có bảo hiểm gây tai nạn: $796 và bị treo bằng lái trong 4 năm- Che kín cửa xe:$178- Không đeo dây an toàn:$160- Trẻ em không đeo dây an toàn hay ghế ngồi theo qui định:$ 436- Đeo máy nghe bịt cả 2 tai:$178. Nhiều lắm, kể ra không hết, như sau rượu lái xe…Vậy quí vị không muốn mất tiền đóng phạt, lại mất thì giờ quý báu đi dự lớp học xóa Ticket thì nên cẩn thận khi lái xe, không những khỏi mất tiền mà bảo toàn tính mạng quí vị nữa…

Mọi người im lặng lắng nghe với ý nghĩ " nếu chúng tôi ai cũng chấp hành đúng luật giao thông thì các lớp như thế này phải đóng cửa và các ông thầy đành phải thất nghiệp mất!...."

Nguyễn Ninh Thuận

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Đến hẹn lại lên” là chuyện thông lệ, không có gì đặc biệt, nhưng lãnh đạo mà cũng chỉ biết làm đến thế thì dân lo. Chuyện này xẩy ra ở Việt Nam vào mỗi dịp cuối năm khi các cơ quan đảng và chính phủ tổng kết tình hình năm cũ để đặt kế hoạch cho năm mới. Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng, người có quyền lực cao nhất nước, cũng đã làm như thế. Nhưng liệu những điều ông Trọng nói có phản ảnh tình hình thực tế của đất nước, hay ông đã nói tốt để đồng hóa mặt xấu?
Người ta có thể thông cảm và thông hiểu thái độ nhẫn nhục của những người phụ nữ bị đè nén xuống tận đáy xã hội. Họ có cha già, mẹ yếu, con thơ phải chăm lo nên làm to chuyện e cũng chả đi đến đâu mà nhỡ “vỡ nồi cơm” thì khốn khổ cả nhà. Còn cả một tập đoàn lãnh đạo chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà bán rẻ danh dự của cả một dân tộc thì thực là chuyện hoàn toàn không dễ hiểu...
Hai năm đã trôi qua kể từ cuộc bạo loạn ở Washington ngày 6 tháng 1, 2021, Donald Trump ngày càng cô đơn, ngày càng bị cô lập - giống như vở kịch King Lear của Shakespeare trong lâu đài của ông ở Florida. Sự giống nhau giữa họ gây ấn tượng với bất kỳ ai đọc bức chân dung dài về lễ Giáng sinh của cựu tổng thống trên Tạp chí New York. Đúng là Donald Trump chưa mất trí hoàn toàn, giống như Lear. Nhưng những điểm tương tự giữa họ không thể không nhìn ra: hai người đàn ông lớn tuổi, trước đây được bao bọc trong quyền lực, giờ không thể hiểu nỗi họ không còn là mặt trời xoay quanh các sự kiện thế giới.
Bài viết này sẽ đối chiếu câu chuyện Niêm Hoa Vi Tiếu trong Thiền Tông với một số Kinh trong Tạng Pali, để thấy Thiền Tông là cô đọng của nhiều lời dạy cốt tủy của Đức Phật. Tích Niêm Hoa Vi Tiếu kể rằng một hôm trên núi Linh Thứu, Đức Thế Tôn lặng lẽ đưa lên một cành hoa. Đại chúng ngơ ngác không hiểu, duy ngài Ma Ha Ca Diếp mỉm cười. Đức Phật nói: “Ta có Chánh pháp vô thượng, Niết bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, pháp môn vi diệu, bất lập văn tự, truyền ngoài giáo pháp, nay trao cho Ca Diếp.” Tích này không được ghi trong các Kinh
Việt Nam bước vào năm 2023 với những tín hiệu xấu về chính trị, dẫn đầu bằng cuộc cách chức hai Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam...
Hoa Kỳ và Việt Nam chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao năm 1995, hai mươi năm sau khi cuộc chiến chấm dứt, khép lại một trang sử thù nghịch kéo dài nhiều thập niên trên chiến trường và chính trường ngoại giao. Cơ hội để Việt Nam và Hoa Kỳ nối lại quan hệ đã có không lâu sau khi cuộc chiến kết thúc, nhưng Hà Nội để mất cơ hội bắt tay với Washington vào những năm cuối thập niên 1970...
Tù Tây cũng bị hành cho tới bến, chứ đừng có mà tưởng bở nhá. Xin trích dẫn một câu, chỉ một câu thôi, trong Hồi Ký Hoả Lò của Thuợng Nghị Sĩ John McCain: "Họ đánh tôi dập vùi, đánh tôi bất tỉnh. Họ liên tục hăm dọa:“Mày sẽ không nhận được bất kỳ chữa trị thuốc men gì cho đến khi mày mở miệng.” Tây/Ta gì thì cũng chết bà với chúng ông ráo trọi!
Nếu cảm giác của tôi thường âm u trong những ngày cuối năm âm lịch, thì cảm giác đó, ngược lại, bừng sáng, háo hức, tò mò, trong những ngày cuối năm dương lịch. Nhìn lại những gì đã xảy ra, vô số những sự kiện quan trọng, hoặc sẽ trở thành quan trọng, trong năm qua, thường xuyên đưa ra nhiều câu hỏi, khiến những câu trả lời trở thành nhiều nỗ lực tìm hiểu tài liệu, suy đoán hậu quả, thánh thức bản thân, và có lẽ, dẫn đầu là niềm vui lạc quan. Những năm gần đây, tôi hầu như quyết định, chỉ có lạc quan mới có thể đi qua một thế giới đương đại, phức tạp giữa đúng và sai, hỗn loạn giữa chính trị và cách sống hàng ngày. Có lẽ, lạc quan, không phải để chống đối thú tính vì chẳng bao giờ con người có thể thắng được, là cách dẫn đưa thú tính đến những nơi bớt dơ bẩn và man rợ
Từ năm 1999, từ lúc lên nắm quyền cai trị nước Nga cho đến nay, Putin đã đưa quốc gia này vào bốn cuộc chiến tranh. Sau Chechnya, Georgia, Syria, nay là Ukraine. Trước Ukraine, các cuộc chiến kia chỉ là những cuộc chiến nhỏ, đối thủ yếu, không có sự hỗ trợ của thế giới bên ngoài, và Putin chiến thắng dễ dàng. Khi xua đại quân sang xâm lăng Ukraine vào hôm 24/2/2022, Putin cũng tin tưởng là chỉ trong vài tuần, hoặc nhiều lắm là ba bốn tháng, Kyiv sẽ đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sự thật ngày nay, trên chiến trường cũng như mặt trận chính trị, kinh tế, cho thấy Putin đang thua và thua đậm.
Tôi được nghe Mưa Sài Gòn Mưa Hà Nội (thơ Hoàng Anh Tuấn, nhạc Phạm Đình Chương) từ thuở ấu thơ: Mưa hoàng hôn/ Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn/ Mưa ngày nay/ Như lệ khóc đất quê hương tù đày…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.