Hôm nay,  

Cùng Bạn Đọc!

10/09/201300:00:00(Xem: 18471)
Sáu năm đã trôi qua, kể từ ngày tôi vinh dự được cơ sở thi văn cội nguồn in tác phẩm đầu tiên: “Viết từ hang đá, nhỏ lệ cùng dân”. Đúng là thời gian không đợi không chờ, thời gian đi như tên bắn...Trong khoảng thời gian sáu năm ấy, đã không ít những biến động xảy ra trong đời tôi, ghi khắc bởi hai lần ngồi tù. Lần đầu là ngày 21 tháng 4/2007, khi đó phong trào đấu tranh của bà con dân oan dâng lên mạnh mẽ, một cuộc tập hợp quần chúng lên tới cả nghìn người trước cửa văn phòng tiếp dân 210 Nguyễn thị Minh Khai kéo dài suốt 27 ngày đêm, khiến cộng sản phải dùng vòi rồng phun nước vào đoàn người biểu tình mới mong dập tắt.

Lo sợ trước khí thế của bà con, sợ bị mất chính quyền, cộng sản đã lên chuyên án 30-4 để bắt tôi, hòng chặt tung chiéc rễ cái để cả tán cây “dân oan” không thể tồn tại, rung bão, trút gió xuống đầu quan tham được nữa...Chưa đầy 5 tháng sau ngày định mệnh kinh khủng ấy (15-9-2007), cuốn “Viết từ hang đá nhỏ lệ cùng dân” chào đời, khóc váng lên ở San Jose và Westminster...và còn tiếp tục khóc “thút thít” ở nhiều nơi sau đó, thậm chí trong lòng các vị dân biểu Mỹ. Nhờ thế sau 9 tháng 10 ngày chịu khổ, nhục, vật vã trong lao tù, huyệt mộ, tôi đã được bà con người Việt tại Hải ngoại cùng các tổ chức nhân quyền cứu ra khỏi cổng trại tù B14...

Khỏi phải nói tôi đã “nhỏ lệ” cùng các anh các chị Diên Nghị, Song Nhị, Diễm Hương, Huệ Thu, Ngọc Bích, Lê Diễm và Bích Huyền như thế nào khi biết đứa con tinh thần của mình đã được những con người tài hoa, giàu lòng trắc ẩn và cùng “xót thương quê hương Việt Nam” giúp đỡ, để tác phẩm của tôi như con thuyền độc mộc rời khỏi bờ bến độc tài, chết chóc đến với bến bờ dân chủ tự do, xanh ngắt một màu. Nhờ có tác phẩm này mà tư tưởng của tôi được chuyên chở đi xa hơn, neo đậu vào bến bờ tâm cảm của hàng nghìn người đọc trong cộng đồng người Việt tại Mỹ, Úc, Việt Nam, Ca Na Đa v.v.

Ngoài số người gom góp nguyên vật liệu “đóng thuyền, hạ thủy” là những tên tôi tuổi vừa kể trên, còn biết bao các tay lái điêu luyện khác như chú Đoàn Thanh Liêm, Anh Đỗ Tiến Đức, anh Chu Tất Tiến, Bác Vũ Ánh, Vi Anh, chị Bùi Bích Hà v.v... Những người đã bỏ thời gian, chất xám của mình để ngồi viết bài giới thiệu trong buổi ra mắt sách, giúp đôi cánh tâm hồn tôi được bay cao, bay xa, chiếm ngự cả một khoảng không gian riêng trong bầu khí quyển văn học nước nhà tại hải ngoại lúc đó

Sự lặp lại hai lần phải chăng là số phận?

Ngay từ khi tôi đặt chân lên đất Mỹ( sau chuyến vào tù cộng sản lần 2, kéo dài 21 tháng), anh Song Nhị đã mong muốn in một tác phẩm mới của tôi để khẳng định tính “trước sau như một” của tác giả với nhà xuất bản Cội Nguồn. Tất nhiên, phải trước cộng đồng, trong diện rộng chứ không chỉ đơn thuần là “áo gấm đi đêm”, “thương nhau tay nắm lấy bàn tay” với anh chị em trong cơ sở thi văn cội nguồn, vốn đã nhiều lần đàm đạo qua điện thoại hoặc internet. Cho dù tôi đã viết trong lần gặp mặt đầu tiên (ngày 14-8-2011):

Cội Nguồn thật đáng tin yêu

Vì tôi mà đã chịu nhiều xót xa

Trái tim tôi đủ thiết tha

Để yêu cả Cội Nguồn và... nỗi đau(!).

Song hiểu nhau, thương nhau, tin cậy lẫn nhau là một chuyện, còn phải chứng tỏ lòng mình bằng hành động thiết thực, hiệu quả nữa.

Và bây giờ cuốn sách đã hiện hữu trước bạn đọc, như một bông hoa đời bật ra từ những mầm, nụ, chồi xanh non tơ, mướt mát, phản ánh những ô trọc, bi hài của cây đời xã hội chủ nghĩa. Tuy muộn mằn, nhưng thực sự là những thao thức, trăn trở, trằn trọc của tác giả suốt 30 năm cầm bút trong cái gọi là “đỉnh cao trí tuệ”, “Tham nhũng muôn năm” cũng như “nhân đạo gấp triệu lần tư bản chủ nghĩa” tại quốc nội, mà nếu không in ở Hải Ngoại thì không thể nào “khóc, cười, thủ thỉ” cùng bàn dân thiên hạ được

Đây cũng là ý niệm của anh Đỗ Tiến Đức trong ngày ra mắt sách “ đầu tiên(15-9-2007): “Tôi hy vọng trong thời gian ngắn nữa, cộng đồng hải ngoại sẽ có tin vui, sẽ chung tiền mua vé máy bay gửi về Việt Nam, mời nhà văn Trần Khải Thanh Thủy sang Mỹ dự buổi ra mắt tác phẩm thứ hai của bà, với tên là “Viết Từ Hà Nội, hát cười cùng dân."

Mẹ Thêrêsa Calcutta nói: “Hãy dành thì giờ cất cao tiếng cười, bởi đó là tiếng nhạc của tâm hồn”. Vì thế tuy là chuyện viết từ trong nước, chưa phải “hát, cười cùng dân” song thực sự là “khóc, cười cùng dân” trong thời điểm 2013 này, theo đúng phong cách sáng tác quen thuộc của tác giả: Nước mắt lăn nghiêng về phía nụ cười, hay nói như nhận xét của nhà văn Vũ Thư Hiên: “Nụ cười và nước mắt song hành”.

Về phía tác giả, dù sao cũng đã có một vài khoảnh khắc gắn bó với cộng đồng người Việt mình tại Hải ngoại qua sức mạnh của nụ cười, thông qua các bài viết đã tập hợp trong “Viết từ hang đá, nhỏ lệ cùng dân”, hoặc “Ở tù cộng sản, đố ai không cười”,“Hồ Chí Minh trăm tên nghìn mặt”, “Nghĩ cùng thế sự” v.v. Hy vọng cuốn “Chuyện cười xã hội chủ nghĩa” lần này cũng sẽ được người đọc yêu mến và ủng hộ, coi như một phép màu nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau trong cuộc đời ngắn ngủi nơi xứ người lạnh lẽo vì buộc phải ly hương, xa xứ.

Cuối cùng không thể không nhắc tới ông bà luật sư Nguyễn Hữu Thống với tất cả sự ngưỡng mộ và biết ơn chân thành, cũng như các quý độc giả và ân nhân đã yểm trợ cả về vật chất lẫn tinh thần để tác giả tiếp tục cầm bút và dấn thân, bập bùng ngọn lửa tranh đấu trong tim suốt những tháng năm dài sau đó.

Xin gửi lời cám ơn trân trọng tới ban nhạc Xuân Điềm và các ca sĩ, nghệ sĩ đã tham gia và yểm trợ chương trình Văn nghệ trong những ngày ra mắt sách ở San Jose và Westminster. Hy vọng, lời ca tiếng nhạc của ban nhạc còn được tiếp tục vang lên trong các buổi ra mắt cuốn “chuyện cười xã hội chủ nghĩa (tập I và tập 2 )lần này

Đặc biệt xin cám ơn người yểm trợ một phần ấn phí cho tác phẩm này. Người ban ơn mà không cần nhận ơn, dù chỉ là lộ diện tên tuổi để mọi người cùng ngưỡng mộ và tri ân.

Sacramento 27/7/2013.

Ngày Thương Binh Liệt Sĩ

(Bới xác, mò xương, đếm khăn tang và đong máu chiến hào của người Việt tại quốc nội)

Trần Khải Thanh Thủy

GHI CHÚ: Nhà văn Trần Khải Thanh Thủy sẽ ra mắt bộ sách “Chết Ngoài Kế Hoạch: Chuyện Cười Xã Hội Chủ Nghĩa” gồm 2 tập. Vào Chủ Nhật 15-9-2013 từ 1:00PM-4:00PM tại Hội Trường Việt Báo, 14841 Moran St, Westminster, CA 92683. Tel: 714-894-2500. Kính mời đồng hương tham dự.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
✱ James Comer, Chủ tịch Ủy ban Giám sát Hạ viện: Chúng tôi nợ người đóng thuế ở Mỹ trách nhiệm giải thích cách chi tiêu tiền của họ. ✱ Colin H. Kahl, Thứ Trưởng Quốc phòng: ... bổ sung kho dự trữ của Hoa Kỳ, chia sẻ thông tin tình báo, kiểm tra các vũ khí, thiết bị, cách bảo trì chúng,... và huấn luyện lực lượng vũ trang Ukraine, ✱ TNS McConnell: Các báo cáo về việc Đảng Cộng hòa không còn tha thiết ủng hộ vai trò lãnh đạo mạnh mẽ của Mỹ trên thế giới đã bị phóng đại quá mức. Các nhà lãnh đạo đảng của tôi hoàn toàn ủng hộ một nước Mỹ hùng mạnh, can dự vào một liên minh xuyên Đại Tây Dương mạnh mẽ . Đừng nhìn vào Twitter, hãy nhìn ... – Vì lợi ích cốt lõi quốc gia của chính nước Mỹ đang bị đe dọa.
Cách nay 6 năm, khi còn giữ chức Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, ông Võ Văn Thưởng đã đề xướng “tổ chức đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước”.
Mối đe dọa chiến tranh hạt nhân thật phù hợp với lối suy nghĩ đen tối của cựu tổng thống. Những kẻ sợ hãi sẽ bỏ phiếu cho một nhà lãnh đạo độc tài. Nước Mỹ của Trump không phải là ánh bình minh với niềm tin cho tương lai, mà là đêm đen như mực.
Một năm sau cuộc « hành quân đặc biệt » của Putin ngày 24/02/2022, cuộc chiến Ukraine nay đã trở thành thứ chiến tranh toàn diện, có mục đích nhằm làm tiêu hao lực lượng của đối phương. Nga quyết chiến và kéo dài dựa vào số đông quân, tuy tử trận và bị thương nặng đã lên đến 200.000 người. Phía Ukraine vẫn giữ đất, tấn công giành đất nhờ viện trợ của Hoa Kỳ và Âu châu. Kết thúc cuộc chiến khó thấy ở bàn hội nghị hơn là ở khả năng chỉ huy cuộc chiến...
Tôi có cái thói hễ thấy người sang là bắt quàng làm họ. Nhưng riêng chuyện tôi cũng (muốn) là bạn của ông Dương Tường thì không hẳn thế. Ông ấy (rõ ràng) trông dáng bộ cũng bệ rạc y như tôi thôi, chứ có sang trọng quái gì đâu...
Ngày 24 tháng 2 năm 2022, nổ ra cuộc xung đột Nga-Ukraine, cuộc chiến tàn khốc ở Châu Âu, Tổng thống Phần Lan Sauli Niinisto từng tuyên bố: “Giờ đây khi những chiếc mặt nạ đã tháo xuống, sẽ chỉ còn lại bộ mặt lạnh lùng của chiến tranh.” Nguyên thủ quốc gia Phần Lan, tại vị hơn một thập niên, đã gặp gỡ Tổng thống Vladimir V. Putin nhiều lần theo chính sách của Phần Lan trong việc tiếp cận với Nga, quốc gia có chung đường biên giới dài gần 835 dặm. Tuy nhiên, chính sách đó, cùng với ảo tưởng của Châu Âu về việc ‘làm ăn bình thường’ với ông Putin, đột nhiên tan thành mây khói.
Trong tuần qua, Ngoại trưởng Mỹ Antony Blinken khi họp báo nhân chuyến thăm Kazakhstan đã nói rằng nếu Trung Quốc cung cấp vũ khí sát thương cho Nga, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ TQ với Mỹ và phần còn lại của thế giới: Ông nói: "Trung Quốc không thể hai mặt khi nói đến sự xâm lược của Nga ở Ukraine."
Tính đến ngày 24-2-2023, cuộc tấn công của Tổng Thống Nga Putin vào thủ đô Kiev của Ukraine tròn đúng một năm. Nhìn dưới bất cứ góc độ nào, đây là cuôc tấn công trên một qui mô lớn, mỗi mũi nhọn của cuộc tấn công phải được Moskova nghiên cứu tường tận...
Đất nước “được” dẫn dắt bởi một đám người nông nổi, tiểu tâm, ngu tối, và thiển cận nên vấn đề (tất nhiên) không chỉ giới hạn vào ngôn ngữ. Họ còn tạo ra một “cái nền dân trí luôn là mảnh đất cho hận thù, ngờ vực và chia rẽ” nữa...
Sau 20 năm thi hành Nghị quyết về “phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc vì dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”, tình hình đoàn kết trong nước và giữa người Việt Nam ở nước ngoài với đảng Cộng sản cầm quyền vẫn mờ nhạt hơn bao giờ hết...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.