Hôm nay,  

Thiền Là Thiện

12/09/201300:00:00(Xem: 16048)
Có vài vị thắc mắc: “Tại sao tôi tập Thiền hoài mà không thấy hiệu quả gì cả? Mỗi ngày tôi tập cả nửa tiếng đều đặn mà bệnh vẫn bệnh, người vẫn mệt mỏi, đầu óc thì vẫn linh tinh…” Trong khi đó, một số đông thì vui vẻ vì thấy người khỏe ra, một số bệnh tật biến mất. Thực tế, tập Thiền là một thực tập một phương pháp khó khăn, không phải dễ, vì liên quan đến tất cả các phương diện của con người: vật lý, tâm lý, và sinh hoạt. Hơn nữa, kết quả của Thiền không phải là nhận từ các loại thuốc được điều chế theo công thức khoa học, mà là nhận tinh hoa của vũ trụ qua sự cố gắng vượt bực của bản thân để lãnh hội khí trời thiên nhiên và qua sự suy tưởng rất mơ hồ, và chẳng có chút cụ thể rõ ràng nào. Vì thế, tập Thiền với người này thì tốt mà với người kia thì lại không thấy tốt.

Thường thì có 3 lý do khiến cho việc tập Thiền không đem lại hiệu quả rõ ràng:

1- Về Vật Lý hay Thể Lý: Nói đơn giản là việc dinh dưỡng, thức ăn và cung cách ăn. Tập Thiền phải chọn những thực phẩm thiên nhiên, bổ dưỡng như rau, quả, củ. Phải uống nhiều nước mỗi sáng, bớt ăn mặn, chỉ thỉnh thoảng ăn thịt có máu đỏ (cho khỏi bị thiếu máu) mà thôi. Còn nếu tập Thiền mỗi ngày mà cứ tiếp tục ăn uống cho ngon miệng, cứ thịt quay, da gà, da vịt, các tô phở béo ngậy, bò bẩy món, chả giò ăn cho đã, rượu uống tràn ly, thuốc hút liên miên… thì không những không khỏi bệnh mà còn bệnh nặng thêm. Cung cách ăn cũng thế, tập Thiền mà ăn thật nhanh, húp sùm sụp, và ào ào, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói chuyện đến muốn nghẹn thì sẽ không bao giờ thấy hiệu quả.

Cung cách nói chuyện cũng cần phải Thiền. Nói chuyện thì từ tốn, nhẹ nhàng, không vội vã, hấp tấp, không tìm cách “NỔ”, không kiêu căng, tự phụ. Đi đứng cũng từ tốn, khoan thai, không lái xe vội vàng, hấp tấp. Như thế, tập Thiền phải sửa chữa cả về sự ăn uống, đi đứng và nói năng của mình, sao cho Thiền Tính hiện diện cả trong mọi hoạt động.

2-Về Tâm Lý:

Người tập Thiền phải có lòng Thiện, lòng Nhân, lòng Vị Tha, phải có trái tim Bao Dung, Tha Thứ, biết vui sau cái vui của người, buồn trước cái buồn của người. Tập Thiền cho đúng chân lý của Thiền thì không phải chỉ “diện bích” ngồi quay mặt vào tường mấy tiếng đồng hồ một ngày. Thử hỏi:

- Người tập Thiền mà khi lái xe đi qua người không nhà (homeless) thì ngoảnh mặt đi và thầm bảo: “Ối, dại thì chết! Ai bảo say rượu? Ai bảo hút sách? Ai bảo chơi bời, đánh bạc? Giờ thì homeless cũng đáng kiếp” Như thế thì có Thiền hay không?


- Người tập Thiền mà làm lơ khi nghe báo, đài truyền thanh, truyền hinh kêu gọi giúp đỡ kẻ nghèo khổ, Thương Phế Binh, Dân Oan bị đàn áp, bị cưỡng chế, lấy mất nhà cửa. và luôn thầm nhủ: “Ối! chuyện đó đã có người lo rồi, mình khỏi cần lo!” Như thế có Thiền hay không?

- Tập Thiền mà không biết xúc động trước nỗi đau của đất nước, của Dân Tộc, mà chỉ lo cho cá nhân mình, thì có mong kết quả được không?

- Tập Thiền mà không biết tha thứ cho người làm lỗi với mình, không biết bao dung độ lượng, thì có thật sự là đang tập Thiền hay không? Xin thưa: đó không phải là Thiền Chân Chính mà là một hình thức Vị Kỷ, chỉ nghĩ đến mình, đến tên tuổi, danh vọng, sự Tự Ái, kiêu ngạo của mình mà thôi.

Trên hết, nên luôn tâm niệm rằng: Ở đời, mọi sự xẩy ra trước mắt mình, với mình, đều là Vô Thường, Sắc Sắc Không Không. Có đó và mất đó. Đang khỏe đó mà bệnh đến ngay đó. Cho nên chẳng có điều gì làm mình lo lắng đến mất ăn, mất ngủ. Nếu có thể được, thì phú thác mọi việc vào tay Thượng Đế an bài, ngay cả trường hợp đang bệnh nặng, ung thư, tim, mạch… nếu coi đó là chuyện bình thường với mọi người trên trái đất, chỉ khác nhau ở mức độ, trường hợp, thời gian, thì tư tưởng sẽ an định, từ đó mà hệ thần kinh trung ương được rảnh rang mà tự điều chỉnh những “thiếu sót, lầm lẫn” của mình. Từ đó mà bệnh nặng đến đâu cũng có thể khỏi được.

3- Về sinh hoạt:

Thiền Chân Chính tức là Thiền Vị Tha, nghĩa là phải nghĩ đến người chung quanh mình, vui sau cái vui của người, lo trước cái lo của người. Người Thiền Tập không càm ràm với vợ chồng, không bẳn gắt với con cái, không tranh dành với người, nhất là tranh dành những vai trò hư ảo trong cộng đồng (Chủ Tịch, Trưởng Ban…). Đã tập Thiền thì phải luôn luôn vui vẻ, vô tư, cười nhiều hơn cau có, và nếu có thể, luôn tìm cách giúp đỡ người khác về tinh thần hay tài chánh, hay đơn thuần là một chuyện vui kể cho bạn bè nghe.

Hiểu Thiền được như vậy, thì việc tập Thiền sẽ chóng kết quả cả về tâm linh và thể xác. Tiếc thay, ở đời có mấy ai làm được đủ ba điều trên? Ngay cả người viết những dòng chữ này…. Tham, Sân, Si còn quá nặng….

Chu Tất Tiến

(Một lớp Thiền và Khí Công trị bệnh, không nhận học phí, được mở mỗi sáng Chủ Nhật từ 8 giờ đến 9 giờ 30 tại trường Judo, số 10706 Garden Grove Bl, Garden Grove, góc Century, nhìn xéo sang Home Depot.)

Ý kiến bạn đọc
13/09/201303:38:59
Khách
Tác Gia phân tích hay quá!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có nhiều chỉ dấu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ đã “lọt vào mắt xanh” Trung Quốc để giữ chức Tổng Bí thư đảng CSVN thay ông Nguyễn Phú Trọng nghỉ hưu. Những tín hiệu khích lệ đã vây quanh ông Huệ, 66 tuổi, sau khi ông hoàn tất chuyến thăm Trung Quốc từ 7 đến 12/04/2024.
“Hủ cộng”, tôi có thể hợm mình tuyên bố, với sự chứng thực của Google, là do tôi khai sinh trong khi mấy lời cảm thán tiếp nối là của Tố Hữu khi nhà thơ này, nhân chuyến thăm viếng Cuba, đã tiện lời mắng Mỹ: “Ô hay, bay vẫn ngu hoài vậy!” Gọi “khai sinh” cho hách chứ, kỳ thực, chỉ đơn thuần là học hỏi, kế thừa: sau “hủ nho”, “hủ tây” thì đến “hủ cộng”. “Hủ nho”, theo Việt Nam Tự Điển của Hội Khai Trí Tiến Đức, là “nhà nho gàn nát”, chỉ giới Nho học cố chấp, từng bị những thành phần duy tân, đặc biệt là nhóm Tự Lực Văn Đoàn, nhạo báng sâu cay vào thập niên 1930. Nếu “hủ nho” phổ biến cả thế kỷ nay rồi thì “hủ tây”, có lẽ, chỉ được mỗi mình cụ Hồ Tá Bang sử dụng trong vòng thân hữu, gia đình. Hồ Tá Bang là một trong những nhà Duy Tân nổi bật vào đầu thế kỷ 20, chủ trương cải cách theo Tây phương nhưng, có lẽ, do không ngửi được bọn mê tín Tây phương nên mới có giọng khinh thường: "Chúng nó trước hủ nho giờ lại hủ tây!" [1]
Mới đấy mà đã 20 năm kể từ khi đảng CSVN cho ra đời Nghị quyết 36 về “Công tác đối với người Việt Nam ở nước ngoài” (26/03/2004-26/03/2024). Nhưng đâu là nguyên nhân chưa có “đoàn kết trong-ngoài” để hòa giải, hòa hợp dân tộc?
Cả Hiến Pháp 2013 và Luật Công An Nhân Dân năm 2018 đều quy định công an nhân dân là lực lượng bảo đảm an toàn cho nhân dân và chống tội phạm. Tại sao trên thực tế nhân dân Việt lại sợ hãi công an CSVN hơn sợ cọp?
Càng gần các Hội nghị Trung ương bàn về vấn đề Nhân sự khóa đảng XIV 2026-2031, nội bộ đảng CSVN đã lộ ra vấn đề đảng viên tiếp tay tuyên truyền chống đảng. Ngoài ra còn có hiện tượng đảng viên, kể cả cấp lãnh đạo chủ chốt đã làm ngơ, quay mặt với những chống phá Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh...
Hí viện Crocus City Hall, cách Kremlin 20 km, hôm 22 tháng O3/2024, đang có buổi trình diển nhạc rock, bị tấn công bằng súng và bom làm chết 143 người tham dự và nhiều người bị thương cho thấy hệ thống an ninh của Poutine bất lực. Trước khi khủng bố xảy ra, tình báo Mỹ đã thông báo nhưng Poutine không tin, trái lại, còn cho là Mỹ kiếm chuyện khiêu khích...
Khi Việt Nam nỗ lực thích ứng với môi trường quốc tế ngày càng cạnh tranh hơn, giới lãnh đạo đất nước đã tự hào về “chính sách ngoại cây giao tre” đa chiều của mình. Được Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), thúc đẩy từ giữa thập niên 2010, ý tưởng là bằng cách cân bằng mối quan hệ của Việt Nam với các cường quốc – không đứng về bên nào, tự chủ và thể hiện sự linh hoạt – nó có thể duy trì sự trung gian và lợi ích của mình, đồng thời tận dụng các cơ hội kinh tế do tình trạng cạnh tranh của các đại cường tạo ra
Cộng sản Việt Nam khoe có tự do tôn giáo ở Việt Nam, nhưng Hoa Kỳ và Thế giới nói “rất hạn chế”, tùy nơi và từng trường hợp. Tình trạng này đã giữ nguyên như thế trong những báo cáo trước đây của cả đôi bên. Nhưng tại sao Hoa Kỳ vẫn liệt Việt Nam vào danh sách phải “theo dõi đặc biệt”...
Đến giữa tháng 3 năm nay, hầu hết chúng ta đều thấy rõ, Donald Trump sẽ là ứng cử viên tổng thống của đảng Cộng Hòa và Joe Biden là ứng cử viên tổng thống của Democrat. Ngoại trừ vấn đề đột ngột về sức khỏe hoặc tử vong, có lẽ sẽ không có thay đổi ngôi vị của hai ứng cử viên này. Hai lão ông suýt soát tuổi đời, cả hai bộ não đang đà thối hóa, cả hai khả năng quyết định đều đáng nghi ngờ. Hoa Kỳ nổi tiếng là đất nước của những người trẻ, đang phải chọn lựa một trong hai lão ông làm người lãnh đạo, chẳng phải là điều thiếu phù hợp hay sao? Trong lẽ bình thường để bù đắp sức nặng của tuổi tác, con đường đua tranh vào Tòa Bạch Ốc, cần phải có hai vị ứng cử viên phó tổng thống trẻ tuổi, được đa số ủng hộ, vì cơ hội khá lớn phải thay thế tổng thống trong nhiệm kỳ có thể xảy ra. Hơn nữa, sẽ là ứng cử viên tổng thống sau khi lão ông hết thời hạn bốn năm. Vị trí và vai trò của nhân vật phó này sẽ vô cùng quan trọng trong lần tranh cử 2024.
Không phải “học” mà là bắt, là tóm đầu, là tống cổ vào nhà giam: khi cân bằng quyền lực ở Hà Nội xáo trộn với tiền chấn rung chuyển tận Amsterdam thì cái khẩu hiệu quen thuộc của Vladimir Lenin ngày nào cũng phải được cập nhật. Không còn “Học, học nữa, học mãi” mà, táo tợn hơn, hệ thống quyền lực đang giỡn mặt Lenin: “Bắt, bắt nữa, bắt mãi”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.