Hôm nay,  

Trang Sử Việt: Hoàng Thái Hậu Lê Thị Ỷ Lan

29/10/201300:00:00(Xem: 6844)
(Lời tâm tình: “Sử Việt” chỉ khái quát các Nhân vật lịch sử, không đi sâu từng chi tiết của Nhân vật. Cuối mỗi bài viết, phần “Thiết nghĩ” nếu có chỉ là góp ý của tác giả, không ngoài mục đích làm sáng tỏ thêm về nội dung của đề tài đã biên soạn. “Sử Việt” đăng vào ngày thứ Ba ‘Tuesday’ mỗi tuần).

*

HOÀNG THÁI HẬU: LÊ THỊ Ỷ LAN
(1044 - 1117)

Ỷ Lan tên thật là Lê Thị Yến, còn gọi là Lê Thị Yến Loan. Quê làng Thổ Lỗi (sau đổi là Siêu Thoại) thuộc tỉnh Bắc Ninh, mẹ là Vũ Thị Tình mất sớm, nên mồ côi mẹ từ thuở nhỏ. Cha là Lê Công Thiết lại có vợ kế, Ỷ Lan bị dì ghẻ hành hạ khổ như nàng Tấm truyện cổ.

Năm 1064 (Giáp thìn), Lý Thánh Tông 40 tuổi chưa có con trai, đến chùa Dâu (ở Bắc Ninh) cầu tự, người xem đông như hội. Nhưng có một cô gái hái dâu, không đi xem, mà tựa gốc bụi lan (nên gọi Ỷ Lan) đứng hát giọng oanh thánh thót. Vua nghe hát, bảo quan hầu gọi nàng đến, vua nhìn Ỷ Lan nhan sắc mặn mà, hỏi thì nàng đối đáp rành rẽ, vua mến tài mến sắc, ân cần mời nàng về cung phong làm Phu nhân. Ỷ Lan về triều đình không son phấn như các cung phi khác, mà lo miệt mài học hỏi, đọc sách, xem kinh, nên chỉ một thời gian ngắn, Bà đã thông thạo nhiều kinh sách và mọi việc nơi triều chính.

Năm 1066, bà sinh Lý Càn Đức, vua Thánh Tông rất mừng, lập Lý Càn Đức làm Thái tử và phong Ỷ Lan là Thần phi. Năm 1068, bà sinh một người con trai nữa là Hoàng tử Minh Nhân vương. Vua phong Ỷ Lan làm Nguyên phi. Năm 1069, vua trao bà quyền nhiếp chính, vua thân chinh đi đánh Chiêm Thành. Nước nhà bấy giờ bị lụt lội nặng, nhưng nhờ Nguyên phi tài giỏi đã cứu trợ và ổn định đời sống nhân dân. Ngoài ra bà còn cho khai khẩn đất hoang, rồi đem cấp cho dân nghèo. Nhân dân cảm ơn các sự giúp đỡ ấy, nên gọi bà là Quan Âm. Vua đánh giặc không thắng đem quân trở về, đến châu Cự Liên (Hải Dương) nghe vậy, vua bảo: “Mình không bằng người đàn bà trị quốc”, nên kéo quân trở lại đánh thắng Chiêm Thành.

Năm 1072, vua Thánh Tông băng hà, Lý Càn Đức 6 tuổi lên ngôi hiệu Lý Nhân Tông. Khi ấy bà Thượng Dương Hoàng hậu là Dương Hồng Hạc được tôn lên Hoàng Thái hậu, coi việc triều chính, với sự hậu thuẫn của Thái sư Lý Đạo Thành. Bà Nguyên phi Ỷ Lan tôn làm Hoàng Thái phi với sự ủng hộ tích cực của Thái uý Lý Thường Kiệt. Giữa 2 bà Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái phi tranh giành quyền nhiếp chính gay gắt. Sau cùng, bà Ỷ Lan tranh được quyền hành, tôn là Linh Nhân Hoàng Thái hậu.

Sau đấy, Linh Nhân Hoàng Thái hậu cho giết chết Dương Thái hậu và 72 cung nữ đã theo phe Dương Thái hậu là một việc làm mà sau này bà hối hận. Thái sư Lý Đạo Thành gián xuống làm Tả nghị Đại phu nhậm chức ở Nghệ An. Tuy nhiên, Hoàng Thái hậu Ỷ Lan đã tạo được công đức lớn, cho phát tiền ở kho nội phủ, đem chuộc tất cả con gái nhà nghèo, bị bán ở đợ cho người giàu có, rồi gả họ cho những người đàn ông chưa vợ hoặc góa vợ. Năm 1077, để Lý Thường Kiệt rảnh tay đánh Tống, bà đã triệu Lý Đạo Thành hồi kinh (bỏ hiềm khích cũ) phục chức Thái sư như cũ, để cùng bà lo việc triều chính. Nhờ vậy Đại Việt mới có chiến thắng hiển hách. Bài “Kệ Sắc Không” của bà, rất nổi tiếng vào thời Lý, Trần:

Nguyên văn:

Sắc thị không, không tức sắc
Không thị sắc, sắc tức không
Sắc không quân bất quản
Phương đắc khế chân không

.
Nghĩa là:

Sắc là không, không tức sắc
Không là sắc, sắc tức không
Sắc không đều chẳng quản
Mới được hợp chân tông.


*- Thiết nghĩ: Linh Nhân Hoàng Thái hậu, từ một người dân dã, được vua mến yêu, đa số triều thần ủng hộ. Phải nói triều đình của Lý Thánh tông sáng suốt, chọn người tài, không tỵ hiềm sang hèn. Bà Ỷ Lan xuất thân từ thường dân, nhưng tài sắc đều xuất chúng, mới đảm đương được trọng trách và đưa quốc gia phát triển rực rỡ về mọi mặt, như văn hoá, chính trị, kinh tế, quân sự... đất nước Đại Việt khi đó, nước lớn nể nang, nước nhỏ kính phục, thời Lý Nhân tông cổ kim khó bì.

Cảm niệm: Hoàng Thái Hậu Ỷ Lan

Sơn nữ, ngân nga thánh thót ca
Vua nhìn quốc sắc giữa ngàn hoa
Ỷ Lan duyên dáng, lời rành rẽ
Nàng Tấm đoan trang, sắc mặn mà
Cung cấm, Nguyên phi lo lắng nước
Triều đường, Thái hậu sửa sang nhà
Quan Âm đức độ, dân gian tặng
Thái hậu lo dân, phúc quốc gia!


Nguyễn Lộc Yên

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khủng bố, nói một cách nôm na, là những hình thức hoặc hành vi bạo lực nhằm áp bức hoặc khống chế người khác phải thực hiện theo ý muốn của mình
Mekong Dòng Sông Nghẽn Mạch (MK:DSNM) là tựa đề một quyển sách của Nhà văn Bác sĩ Ngô Thế Vinh (NTV) mới vừa được nhà xuất bản Văn Nghệ Mới phát hành
Nhân dịp tình cờ đọc được bài viết của anh bạn Nguyễn Xuân Nghĩa về chuyện "đồng minh" Đức của Mỹ, tôi cảm thấy có chút hứng thú
Năm 1975, từ khi nước nhà hoàn toàn thống nhất, Việt Nam đã bắt đầu đặt kế hoạch phát triển trên toàn thể quốc gia
Sau khi chính thức gia nhập tổ chức WTO kể từ đầu năm nay, Việt Nam đang chứng kiến một cơn sốt ngân hàng với hàng loạt đơn xin thành lập ngân hàng
Là con người, ai cũng có đủ tính tốt và xấu, nên thực tế rất khó nhận định về tính cách của chính mình, của một người khác
Hồng Hà: Chào... Tốt rồi.... Tranh cãi nhé, Hà Sỹ Phu là hay tranh cãi lắm đấy (cười)... Thế nghe mình nói có rõ không"
Truyền thông BBC của Anh ngày 8-3 bình luận: Chính sách đối ngoại của Việt Nam đã được đánh giá cao
Trung Tướng Ngô Quang Trưởng đã mất cách đây hai tháng ở tuổi 75. Theo tôi nghĩ, với sức khỏe của ông, ông sống được như vậy là đã quá lâu rồi
Ngày 24/2/2007 - dưới góc trang 2 của một số tờ báo nghành công an, công cụ cuả đảng ĐTVN, có đăng một tin hơi "khiêm tốn" về việc xảy ra


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.