Hôm nay,  

Nhân Cách Lớn

29/10/201300:00:00(Xem: 7329)
Phải đến tận nơi để thấy một nửa Thác Bản Giốc, Ải Nam Quan lọt thỏm vào bên trong biên giới của nước láng giềng, được thắm thiết gọi là đồng chí Trung Quốc. Người cựu chiến binh Điếu Cày Nguyễn Văn Hải góp một thời tuổi trẻ để bảo vệ sự toàn vẹn của lãnh thổ tổ quốc, đã không ngăn được phẫn nộ của một công dân có ý thức trách nhiệm khi thấy một phần xương thịt, một địa danh vang danh lịch sử Việt Nam nằm trong tay giặc và người cựu chiến binh Nguyễn Văn Hải không ngần ngại dấn thân, vươn mình xốc tới biến phẫn nộ thành hành động cụ thể, vận động quần chúng chống giặc xâm lược Phương Bắc, đòi lại chủ quyền tổ Quốc.

Phải đến tận vùng quê nghèo Hậu lộc, Thanh Hóa để nghe những người Mẹ, người Vợ, người con có người thân yêu vĩnh viễn ở lại biển không về, mới cảm nhận được nỗi đau, nỗi nhục bị “tàu lạ” đuổi giết, bắt đòi tiền chuộc trên ngư trường của tổ tiên khiến cho Phạm Thanh Nghiên, một cô gái nhỏ về thể hình nhưng có trái tim lớn, chứa chan tình nghĩa đồng bào, bước qua nỗi sợ, tọa kháng tại gia khẳng định Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, đòi lại vùng biển, trời của tổ quốc.

Phải vào khu công nghiệp tận mắt chứng kiến đời sống của người công nhân, để thấy môi trường làm việc tồi tệ, thiếu điều kiện an toàn tối thiểu, để nghe những đối xử bất công, chửi bới, phạt vạ vô lý, vi phạm nghiêm trọng nhân phẩm, nhân quyền của anh, chị, em cùng chung bọc Mẹ trong các xí nghiệp có chủ nhân nước ngoài, nhưng nhà nước cứ dửng dưng không có động thái bênh vực, bảo vệ. Ở nơi làm việc đó, có nhiều công nhân ngất xỉu, chết lúc làm việc trong thời gian dài cứ tiếp tục diễn ra, không có hướng giải quyết tích cực, không có dấu hiệu chỉnh sửa cho tốt hơn nên ba người bạn trẻ Đổ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương đã nhập cuộc đấu tranh cho quyền lợi của đồng bào mình cũng như không thể nhắm mắt làm ngơ ngồi yên cho ngoại nhân xúc phạm, rẻ khinh danh dự dân tộc.

Hành động kiên cường, quyết liệt của Nguyễn Văn Hải, Phạm Thanh Nghiên, Đổ Thị Minh Hạnh... rất trong sáng, minh bạch, không có động lực nào đủ sức mạnh thúc đẩy họ dấn thân cho lẽ phải, công bằng, cho đất nước dân tộc ngoài lòng yêu nước, ý thức dân tộc, niềm tự hào dân tộc bị tổn thương, khi ngoại nhân cướp đất, cướp biển, ra vào ngênh ngang coi khinh, hạ nhục đồng bào mình trên đất nước mình. Thế mà bị nhốt tù, bị giam cầm chỉ vì dám đứng lên bảo vệ chủ quyền đất liền, biển đảo, bênh vực đồng bào lao động trong các xí nghiệp như lời khẳng định dân tộc Việt Nam không hèn nhược với bất cứ kẻ thù nào, bất cứ ai từ đâu đến.

Nhà nước bạo ngược này, dù trấn áp tàn độc, đàn áp dã man, nuôi dưỡng kẻ thủ ác vẫn không ngăn được lòng dũng cảm của những người con bất khuất của tổ quốc Việt Nam. Thời gian qua, tiếp theo bước chân Hải, Nghiên, Hạnh nhiều nhân sĩ, trí thức, văn nhân, nghệ sĩ, thanh niên sinh viên, học sinh, công nhân, nông dân và đại diện mọi tầng lớp xã hội, vượt qua nỗi sợ hãi xuống đường biểu tình thể hiện lòng yêu nước, chống giặc bành trướng Phương Bắc. Tuy nhiên, đó chỉ là phần mặt nổi của tảng băng chìm, còn nhiều rất nhiều Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Uất Ức Biển Ta Ơi Phạm Thanh Nghiên, Anh Thư Đỗ Thị Minh Hạnh... âm thầm góp phần nhỏ cho đại cuộc, còn ẩn mình trong lòng dân tộc Việt Nam, sẳn sàng hy sinh xương máu cho ngày hội lớn của dân tộc chưa lộ diện.

Cộng sản Việt Nam càng hung hăng bắt giam, kết án, cầm tù người yêu nước khác chính kiến qua các bản án bỏ túi bất công, chỉ làm hiển lộ bản chất phản động, bán nước, tay sai của chế độ chứ không quay ngược được bước phát triển, tiến hoá của lịch sử loài người. Mới đây với hành động lùng bắt các thanh niên công giáo tùy tiện như xã hội đen bắt cóc người, bất chấp luật pháp chỉ khiến cho người yêu nước, đối kháng với chế độ dũng cảm, quyết tâm hơn trong đấu tranh mưu tìm tự do, hạnh phúc cho dân, cho nước.

Lãnh đạo nhà nước cộng sản nên biết rằng xiềng xích, trấn áp, khủng bố bằng sức mạnh bạo lực của thời đại Mao-Hồ, không phải là giải pháp tối ưu cho ổn định phát triển của thời nay. Lịch sử đã sang trang, lịch sử đã chứng minh bạo lực sẽ gọi mời bạo lực, nợ máu phải trả bằng máu, chỉ có thật lòng đối thoại, hòa giải yêu thương trong tinh thần anh em, đồng bào mới thật sự là giải pháp tối ưu cho ổn định phát triển đất nước lâu dài. Tại sao nhân loại ngày càng văn minh, giải quyết tranh chấp bất đồng chính kiến trong hoà bình mà cộng sản Việt Nam mãi đắm chìm trong mông muội, tiếp tục dấn sâu vào tội ác, tiếp tục vung tay thấm nhuộm máu đồng bào?


Nhà cầm quyền có biết, những cá nhân bị bắt giam kết án tù vì tội vi phạm an ninh quốc gia, phỉ báng, xuyên tạc, nói xấu đảng, nhà nước CHXHCN Việt Nam trong quá khứ cũng như hiện tại, có phải họ có tội?

Thiết nghĩ, nhà nước đương quyền cần bình tâm, tỉnh táo để nhận thấy những cá nhân bị quy chụp là thế lực thù địch, phản động thật ra họ là tinh hoa, thành phần ưu tú của dân tộc, đi trước thời cuộc có ý thức trách nhiệm cao đối với Tổ Quốc. Những gì họ quyết liệt lên tiếng đấu tranh từ nhiều năm trước dần hiện rõ, dần xảy ra trên đất nước, trong chế độ này. Ngày nay mọi người đều nhìn thấy nó đã hiển hiện: giặc ngoài âm mưu thôn tính, xâm phạm lãnh hải, đe dọa độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ; thù trong tiếp tay cho giặc ngoài chiếm giữ vị trí chiến lược liên quan, ảnh hưởng trực tiếp đến an ninh quốc phòng và gian thương, tài phiệt nước ngoài cấu kết với quan tham ức hiếp nhân dân lao động là nguy cơ ngoại thuộc có thật, cho đất nước Việt Nam.

Viễn cảnh xấu, tồi tệ này đã được những người con ưu tú của Mẹ Việt Nam cảnh báo từ nhiều năm trước. Thế thì những lời tiên báo về hiểm họa ngoại xâm, lời bênh vực đồng bào, bảo vệ danh dự dân tộc của Nguyễn Văn Hải, Phạm Thanh Nghiên, Đổ Thị Minh Hạnh... có phải là tội vi phạm an ninh quốc gia, tuyên truyền xuyên tạc, nói xấu đảng, nhà nước?

Thật lòng mà nói, đối với đảng, nhà nước cộng sản này cần gì phải phỉ báng, xuyên tạc, nói xấu chỉ cần nói lên sự thật đã, đang hiện hữu, xảy ra trong thực tiển cuộc sống đời thường của chế độ, cũng đủ gây bất ngờ, ngạc nhiên lẫn kinh tởm cho những ai chưa từng sống trong, cùng những công dân sống an bình trong các nước dân chủ tiên tiến. Bởi tự bản chất của nó là dã man, tàn độc, gian trá vượt ngoài tầm hiểu biết cũng như suy nghĩ của con người bình thường!

Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Uất ức Biển Ta ơi Phạm Thanh Nghiên, Anh thư Đổ Minh Hạnh... cần gì phải xuyên tạc, nói xấu. Họ chỉ nói lên sự thật, họ thể hiện tinh thần trách nhiệm, ý thức dân tộc đối với tổ quốc, với đồng bào ruột thịt của mình, chống lại thế lực bành trướng, chống lại ngoại nhân xúc phạm danh dự, sỉ nhục dân tộc Việt Nam và không hề cố ý lột tả trần trụi bộ mặt nhớp nhúa phản dân hại nước của nhà nước CHXHCN Việt Nam bởi chính nó đã ghê tởm, không cần cường điệu phỉ báng hay xuyên tạc!

Hải, Nghiên, Hạnh... cũng không hề vi phạm an ninh quốc gia như toà án kết tội, chính đảng cộng sản là kẻ khuấy động, gieo mầm hổn loạn, rước giặc vào nhà xâm phạm an ninh quốc gia, thông qua các thỏa thuận chung của hai đảng cộng sản Việt-Trung và sự cấu kết của đám tham quan ngu tối với gian thương, tài phiệt nước ngoài, chứ không ai khác!

Khoa học kỹ thuật giúp thế giới thay đổi. Tư duy, nhận thức của con người cũng đã thay đổi nhờ phương tiện kỹ thuật thông tin hiện đại, lột trần gian manh dối trá, bưng bít bóp nghẹt thông tin của các chế độ độc tài bạo ngược còn sót lại trong đời sống loài người.

Đảng cộng sản Việt Nam không thể đi ngược giòng lịch sử để sống trong ánh hào quang không có thật của đảng quang vinh, Hồ Chí Minh vĩ đại và chủ nghĩa Marx-Lenin bách chiến, bách thắng! Những thứ hào quang “quang vinh, vĩ đại” đã lộ nguyên hình là tuyên truyền dối trá, là bạo lực khủng bố phi nhân tính, được xây dựng trên nền xương trắng, máu đào của dân lành vô tội, là đồng bào Việt Nam.

Đảng cộng sản Việt Nam đã gây nhiều tội ác với dân tộc Việt Nam, tội lớn nhất là gieo trồng, nuôi dưỡng, sản sinh con người mới xã hội chủ nghĩa hèn nhược, độc ác, dã man phi nhân tính và cũng chính nó hủy diệt tinh thần dũng cảm, bất khuất, hào hùng cùng nhân cách lớn của nòi Việt.

May mắn thay trong cuộc truy cùng diệt tận đẩm máu của loài cộng nô hơn nửa thế kỷ qua, vẫn còn Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, Uất Ức Biển Ta Ơi Phạm Thanh Nghiên, Anh Thư Đổ Thị Minh Hạnh...đại diện điển hình của nhân cách lớn đầu đội trời chân đạp đất của giống giòng Đại Việt. Nhân cách lớn không thể thiếu, nhân cách lớn đã từng hiện hữu trong giòng lịch sử dựng nước, mở nước, giữ nước, cứu nước của dân tộc Việt Nam. Ngày hôm nay nhân cách lớn còn nguyên giá trị, vẫn là hình mẫu lý tưởng, là nhân tố chính viết nên trang sử mới cho đất nước Việt Nam. Chúng ta đã có đủ chưa- Nhân Cách Lớn!?

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tệ nạn “dưới đẩy lên, trên đùn xuống” và “vô trách nhiệm” không mới trong cán bộ, đảng viên CSVN, nhưng số người “sáng vác ô đi tối vác về” vẫn khơi khơi trong hệ thống cầm quyền mới là điều lạ. Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng từng nói:“Ai không làm thì đứng sang một bên cho người khác làm”, nhưng không ai muốn về vườn vì chứng bệnh nan y “tham quyền cố vị” đã có trong máu thịt Đảng...
Đảng CSVN đang bối rối về câu hỏi: Tại sao phải kiên định Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh để xây dựng đất nước? Lý do đơn giản, vì đảng sợ “dân chủ”, nhát “tự do” và lo phải đối phó với tình trạng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong nội bộ đảng, đe dọa sự sống còn của chế độ...
BBC ái ngại loan tin: “Hôm 8/6, Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) đã phát một video (‘Thông tin xuyên tạc ẩn tu của ông Thích Minh Tuệ’) có độ dài 3 phút 40 giây … Sau khi phóng sự được đăng tải trên các trang báo, cũng như các trang mạng xã hội, có không ít người nghi ngờ về độ chân thực của video”.
Hội nghị thượng đỉnh về hoà bình cho Ukraine tại Bürgenstock, Thụy Sĩ vào ngày 15 và 16 tháng 6 năm 2024 được coi là một thành công khiêm nhường cho Ukraine. 80 nước đã lên tiếng ủng hộ mạnh mẽ cho chính nghĩa đấu tranh của Ukraine, nhưng tiếp tục phát huy thành quả này sẽ là không chắc chắn.
Cảnh người Mỹ tranh cãi và dọa dẫm kiện tụng liên quan đến “Thập giới” lại làm tôi nghĩ đến “Thập cửu giới” – tức “Mười chín điều đảng viên không được làm” trên đất Việt. Trên phương diện sử học thì “Thập giới”, hay “Mười điều răn”, chính là bộ luật hình sự đầu tiên của nhân loại. Theo Cựu ước thì bộ luật này được Thượng Đế ban cho Nhà tiên tri Moses trên đỉnh núi Sinai để thiết lập trật tự cho cộng đồng Do Thái. Cũng trên phương diện sử học thì Cựu ước chính là một “đại tự sự” – một “câu chuyện lớn” tương tự câu chuyện về Bốn ngàn năm văn hiến hay con Rồng cháu Tiên của chúng ta v.v.. – với ý hướng tạo một bản sắc chung để kết hợp các bộ lạc Do Thái lại với nhau.
Tôi quen Đinh Quang Anh Thái đã lâu, lâu tới cỡ không còn biết là mình đã gặp gỡ y vào cái thuở xa xưa nào nữa. Dù không mấy khi có dịp “giao lưu” (hay “tương tác”) nhưng tôi vẫn nghe thằng chả ra rả hàng ngày, về đủ thứ chuyện trên trời/biển – ròng rã suốt từ thế kỷ này, qua đến thế kỷ kia – và hoàn toàn chưa thấy có dấu hiệu gì là gã sẽ (hay sắp) tắt đài trong tương lai gần cả. Nghề của chàng mà. Tắt tiếng là (dám) treo niêu luôn, chớ đâu phải chuyện chơi. Chỉ có điều hơi bất ngờ là đương sự không chỉ nói nhiều mà viết cũng nhiều không kém. Hết xuất bản Ký 1, Ký 2, rồi tới Ký 3. Nay mai (không chừng) sẽ có Ký 4 và Ký 5 luôn nữa.
Đảng CSVN tiếp tục cãi chầy cãi cối về các quyền tự do tôn giáo, tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do lập hội và tự do biểu tình. Tất cả những quyền này đã được quy định trong Hiến pháp 2013, nhưng khi thi hành thì lại nại cớ “theo pháp luật quy định” với những điều kiện khe khắt để can thiệp thô bạo...
Việc tòa án New York sẽ công bố mức án của Donald Trump vào ngày 11 tháng 7 năm 2024 và kết quả của cuộc bầu cử tổng thống vào ngày 5 tháng 11 năm 2024 là hai diễn biến nội chính trọng đại của nước Mỹ, nhưng cũng sẽ là thách thức mới dành cho các nước khắp thế giới. Nhiều nước đang quan tâm, theo dõi và chuẩn bị tìm cách đối phó, trong đó có cả châu Âu.
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) có nhiều chứng bệnh nan y vì chúng là máu thịt của cán bộ, đảng viên. Chúng tồn tại và sinh sôi nẩy nở thường xuyên từ thời ông Hồ Chí Minh còn sống. Đứng đầu trong số này là chứng “chủ nghĩa cá nhân” đã đẻ ra tham nhũng, tiêu cực và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.
Tôi may mắn được bằng hữu gửi cho cuốn băng ghi âm buổi nói chuyện (“Định Hướng Tương Lai Với Thế Hệ Tăng Sĩ Trẻ Ngày Nay”) của Thích Tuệ Sỹ, tại chùa Từ Hiếu. Khi đề cập đến sự “căng thẳng” giữa quý vị sư tăng bên Viện Hóa Đạo và nhà đương cuộc Hà Nội, về quyết định khai sinh ra Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh – vào năm 1981 – Hòa Thượng có nhắc lại lời phát ngôn (rất độc đáo và thú vị) của một vị tướng lãnh trong của lực lượng công an


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.