Hôm nay,  

Vợ Tôi

03/11/201300:00:00(Xem: 9175)
Tuần trước trong buổi họp bạn, anh chị em đưa ra đề tài "Chồng tôi…. Vợ tôi". Câu chuyện luận bàn có vẻ sôi nổi... phía nữ giới tranh luận hào hứng... Các Ông cũng tế nhị, chịu lép vế để cho các Bà phát biểu quan điểm của mình trước rồi giao ước sẽ có một cuộc gặp mặt khác để các Ông nói lên câu chuyện 'Vợ tôi ' ra sao? Chứ như mỗi lần có tiệc tùng nho nhỏ, khi đã quá chén, có ông thì bảo tôi phải về kẻo vợ la, có ông thì bảo sức mấy mà dám la tôi … Vậy xin ông nào thử kể chuyện Vợ Tôi xem sao? " Chị Cúc yêu cầu...

- Đề nghị anh Đang mở màn kể trước rồi chúng tôi lần lượt kể sau. Anh Xuân lên tiếng.

-" Trong chúng ta ai cũng qua những giai đoạn thắm thiết trong nghĩa vợ chồng về niềm vui cũng như nỗi buồn trong cuộc sống... về các bà thỉnh thoảng nhiều ông hay than: Vợ tôi sao hay ghen quá trời, và cũng ghiền đi shopping. Có người khổ vì vợ dữ, có người khổ vì vợ xấu. Vợ đẹp quá cũng khổ (vì suốt ngày lo ghen). Nhưng có ông cũng khổ vì "vợ giả"! Vợ giả, nghĩa là trên người vợ tôi, đồ… giả nhiều hơn đồ thật!

* Nói về đồ giả

Vợ tôi là một phụ nữ bình thường, không đẹp cũng không xấu. Nhưng tôi hết lòng yêu thương trân quý vì tính tình nết na hiền thục, chăm lo gia đình con cái thật chu đáo. Nàng đẹp từ trong ra ngoài, khi nào cũng sạch sẽ thơm tho, nụ cười cỡi mở vị tha …Nàng một lòng hy sinh cho chồng con, đôi khi không nghĩ đến bản thân…Chẳng hiểu nghe lời ai xúi dại, cô ấy đi sửa mũi với cái lý do hết sức dễ thương: "Em đẹp thì anh hảnh diện & hưởng chứ ai hưởng! ". Không ngờ, sửa một lần rồi cô ấy đâm ra nghiện luôn… Hết mũi thì tới: mắt, bơm môi, căng da mặt, độn cằm, hút mỡ bụng… Tốn tiền thật ra cũng không quan trọng lắm, nỗi đau khổ của tôi là càng ngày càng nhìn không ra vợ mình. Nỗi khổ lớn nhất của tôi là vợ tôi giờ đây như dán lên người một cái nhãn tổ bố: "Hàng dễ vỡ, xin nhẹ tay! " Tôi không sờ mó mạnh tay được và không có cảm giác thân thiện mặn nồng…! Trên mạng, thấy mấy tấm hình chụp các cô bà khi trẻ sửa thấy rất đẹp, nhưng càng sửa nhiều về già càng mất tính đàn hồi mặt da chảy xệ, mắt sụp… Nghĩ tới cảnh tương lai vợ mình như vậy, tôi lo quá!

* Nói về ghen: "Ớt nào mà ớt chẳng cay! Gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng! …" Muốn tránh mảnh ghen thì đừng bao giờ khen bà nào hoặc cô nào đẹp trước mặt vợ, chỉ khen vợ mình thôi! Khi nào cũng cho vợ mình là số 1, cứ cho vợ uống nước đường thì dù mình có lầm lỡ gì, các bà bắt gặp cũng tha thứ cả ! Mặc dầu là việc lớn, cũng hóa thành bé! Chứ việc lầm lỗi nhỏ mà trương gân cổ ra cãi thì chuyện bé hóa thành to. Thật vậy bằng mọi cách nhỏ nhẹ xin lỗi, xoa dịu thì vui cửa vui nhà thôi ! Nếu có đi lang bang, vợ chỉ đoán mò bắt nộ thì phải chối phăng, lỡ ăn vụng thì phải chùi miệng cho sạch rồi ráng tu tỉnh sửa mình… Vì đi cho lắm, ai cũng không bằng vợ nhà đã một đời hy sinh cho chồng con, chịu nhiều bao trăm đắng ngàn cay, khổ nạn chung sức gánh vác. Vợ là cơm, bồ là phở. Ai ai suốt đời mà ngán cơm! Cho dù là cơm nguội cũng đở khi đói lòng trong tình trạng sạch túi. Phở ngon thật đó! nhưng có tiền mới có phở ăn. Phở có nóng sốt thơm ngon ăn một đôi ba lần mới ngon miệng, chứ ăn hoài cũng ngán lên tận đầu…Có nhiều cách ghen, ghen sao mà giữ được chồng trong sợi dây mỏng mềm mại không đứt, xiết từ từ… khiến chồng và mọi người phải tâm phục khẩu phục. Đừng nên hồ đồ làm chồng mất mặt, chạm tự ái quá đáng mà tránh xa luôn… Truyện Kiều mở ra một vấn đề Ghen của Hoạn Thư khiến chúng ta suy nghĩ… "Bề ngoài thơn thớt nói cười, Mà trong nham hiểm giết người không dao!…"


* Ghiền shopping: Nếu vợ ghiền shopping thì mỗi lần vợ đi, mình luôn luôn cùng đi theo, bà mua một, mình xúi mua hai, mua ba, mua cho con, cho cháu và vài người thân nữa, chất cho đầy xe… đi vài lần như vậy. Lần nào đi cũng đòi đi theo giúp em và phá tiền như vậy mình vừa được tiếng hào hoa và phá tiền. Thế là nghe rủ đi shopping là bà sợ luôn...

- "Các ông nói vậy mà không phải vậy... nào là cái nết đánh chết cái đẹp... Nhưng có mấy ai không bị sắc đẹp làm mờ mắt?!... Rồi phải thế này thế nọ...- Phải yêu thương chồng thật tình từ trái tim, nết na hiền thục, không ham địa vị, danh vọng, tiền bạc... Không sống buông thả thác loạn, lo vun xới gia đình hạnh phúc, phải chiều chồng lại khéo nuôi con, gánh vác giang sơn nhà chồng... không một tiếng than vãng mà phải chịu đựng. Lại nữa chồng chúa vợ tôi thường thấy trong các gia đình xa xưa, rồi vũ phu đánh đập, mắng nhiếc, ưc hiếp vợ, xem vợ như con sen... Nạn cờ bạc rượu chè phải vuốt mặt làm ngơ. Rồi phải đảm đang trong ngoài, tề gia nội trợ... Nghĩa là một người vợ tốt phải là người đàn bà ra ngoài xã hội phải nhanh nhẹn tháo vát, xinh đẹp vui tươi. Trong phòng khách phải là người lịch sự, ăn nói hòa nhã có khiếu thẩm mỹ. Trong bếp phải là bà nội trợ giỏi giang và trong phòng ngủ lại là người yêu tuyệt vời..."

"Chúng tôi đâu có đòi hỏi tuyệt đối thế này thế nọ, nhưng cần tấm lòng vị tha, lòng chung thủy và sự hy sinh của các bà cho chồng con càng nhiều càng tốt…Nàng biết xử thế không bỏ bê gia đình chạy theo thói hư tật xấu, đua đòi chạy theo kim tiền, đàm đúm mà quên bổn phận làm vợ, làm mẹ. Cần nhất là phải chia sẻ vui buồn với chồng con. Dù trong mọi trường hợp xấu xa nhất, phải ở bên cạnh chồng an ủi, cổ động để cùng nhau dắt tay nhau tiến bước vượt qua mọi khó khăn chông gai mà xây dựng hạnh phúc gia đình ngày càng tốt đẹp hơn.. Đừng hở một tiếng là đòi ly dị và xem chồng như một đứa trẻ, khiến chồng mất hết tự do mà bị tự ti mặc cả làm xấu mặt với bạn bè thân thuộc … Mặc dầu thời gian có nhuộm lên mái tóc, nhưng khi nào người vợ cũng tươi cười gọn gàng tươm tất, chăm sóc sức khỏe, và là mâm cơm mới nấu nóng sốt với nhiều món ngon lành thay đổi hàng ngày để sẳn sàng phục vụ chồng con…

Tất cả chị em chúng tôi nhao nhao lên "Các ông muốn vậy thì trước nhất các ông giữ đúng tiêu chuẩn làm chồng của chúng tôi đi nhé!..."

Vợ tôi nhỏng nhẻo lại hiền ngoan,
Nội trợ tề gia thật vẹn toàn.
Tuổi hạc dù cao tình thắm thiết,
Văn thơ vẫn đậm chữ nồng nàn.
Nét xuân phơi phới nguồn lai láng,
Lời nói thanh tao nghĩa rõ ràng.
Bè bạn thân quen lòng cảm mến,
Ba sinh duyên nợ nguyện theo nàng…


NGUYỄN NINH THUẬN

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Và bây giờ, tất cả chỉ còn là kỷ niệm! Hôm nay, tôi xin viết những dòng chữ này để chia sẻ cùng quý vị khán thính giả và anh chị em nghệ sĩ, hầu tưởng nhớ đến người con gái Pleiku “mà đỏ, môi hồng” tên là Phi Nhung, một ca sĩ với tấm lòng nhân hậu dành cho tha nhân, cho cuộc đời và cho quê hương, đất nước.
Không biết trăm, ngàn năm nữa, nhân loại còn có cơ may gặp lại một thiên tài như Albert Einstein? Cụ là bậc thần thánh trong ngành Vật lý học, ngàn năm một thủa giáng trần để nâng cao tầm hiểu biết của con người lên một tầng cao chót vót. Vậy mà kẻ phàm phu này, có một thời gian dài, cứ nghi ông cụ vì vô tình, hoặc đãng trí, đã tỏ ra thiếu tinh thần trách nhiệm. Trách nhiệm với chính một sản phẩm của mình, với những ai tin dùng nó. Sau khi lập thuyết Tương Đối Đặc Biệt (TĐĐB), Einstein đã có nhiều cơ hội để thấy những chỗ bất ổn, sai lầm nghiêm trọng, khiến thuyết không thể sống sót.
Nhằm đạt mục tiêu giáo dục chất lượng cho tất cả mọi đối tượng, cần phát triển tầm nhìn và mở rộng các mục tiêu giáo dục, tạo điều kiện thuận lợi cho những phương pháp tiếp cận toàn diện, tái cấu trúc nội dung giáo dục và xây dựng năng lực quốc gia trong việc phát triển các năng lực chính cần có của người học, thông qua đổi mới chương trình giảng dạy dựa trên tri thức mới của thế kỷ 21.
Như vậy rõ ràng đã có những xung đột về quan niệm sáng tác của các Văn nghệ sỹ yêu chuộng tự do chống lại chủ trương kiểm soát, viết theo chỉ thị, hát theo viết sẵn của Tuyên giáo và của Tổng cực Chính trị quân đội. Hai lối đi này sẽ không bao giờ gặp nhau, dù đảng có quanh co, lèo lái thế nào cũng khó mà giữ chân được các Văn nghệ sỹ cấp tiến không bỏ đảng chạy lấy người.
Cũng vào ngày này, bà Angela Merkel sẽ từ giả chính trường, sau 16 năm làm Thủ tướng và 31 năm làm dân biểu. Nhưng một vấn đề là bà sẽ để lại những gì cho nước Đức? Liệu Đức sẽ có một khởi đầu mới đầy hứa hẹn hay lại trở thành kẻ ốm yếu của châu Âu trong 4 năm kế tiếp? Hầu hết các quan sát viên quốc tế đều có những các bình luận khác nhau mà sau đây là bản dịch những ý kiến tiêu biểu.
Mô hình phát triển của Trung Quốc có thể được tóm tắt như sau: (1) hạn chế tiêu thụ trong nước để (2) gom góp tiết kiệm trong dân chúng nhằm (3) hỗ trợ cho đầu tư. Nếu so sánh cho dễ hiểu thì mô hình này cũng giống kiểu nhà nghèo bớt tiêu xài (hạn chế tiêu thụ) để dành tiền (tăng tiết kiệm) đầu tư cho tương lai (giáo dục con cái, mở cửa hàng buôn bán).
“Mẹ nó bán ruộng, bán vườn để chung tiền cho nó đi, cứ mong nó mang đôla về chuộc đất, xây nhà như những người có thân nhân Việt kiều. Bây giờ nó chết, chưa kịp nhìn thấy tờ đôla xanh. Trước khi chết nó tựa vai em lầm bầm 'Mẹ ơi! Con không muốn làm Việt kiều. Con muốn về nhà. Con muốn cơ cực ở nhà với mẹ suốt đời.' Giọng nó như đứa trẻ con ba tuổi.” (Tâm Thanh. “Người Rơm”. Thế Kỷ 21, Jul. 2010). Đối với nhiều người dân Việt thì muốn sống như một ngư dân nghèo nơi vùng biển quê hương (như ông Dang) hay mong “muốn cơ cực ở nhà gần mẹ suốt đời” (như cô Tuyết) e đều chỉ là thứ ước mộng rất xa vời trong chế độ hiện hành.
Vụ «khủng hoảng thế kỷ» xảy ra đột ngột và gay gắt qua vụ tàu lặn Pháp-Úc tưởng chừng như khó mà hàn gắn lại được tình đồng minh kỳ cụu xưa nay nhưng rồi cũng thấy nhiều dấu hiệu tích cực để tin chắc trời sẽ lại sáng.
Nguyễn Khải, Nguyễn Mộng Giác, Võ Phiến đều đã đi vào cõi vĩnh hằng. Lớp người Việt kế tiếp, đám thường dân Bốn Thôi cỡ như thì sống cũng không khác xưa là mấy. Tuy không còn phải “né viên đạn của bên này, tránh viên đạn của bên kia, đỡ ngọn roi của bên nọ” như trong thời chiến nhưng cuộc sống của họ (xem ra) cũng không được an lành hay yên ổn gì cho cho lắm
Như vậy là bao trùm mọi lĩnh vực quốc phòng, an ninh xã hội có nhiệm vụ bảo vệ đảng và chế độ bằng mọi giá. Nhưng tại sao, giữa lúc tệ nạn tham nhũng, lãng phí, tiêu cực, suy thoái đạo đức, lối sống và tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong nội bộ vẫn còn ngổng ngang thì lại xẩy ra chuyện cán bộ nội chính lừng khừng trong nhiệm vụ?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.