Hôm nay,  

Thương Tiếc!

17/11/201300:00:00(Xem: 7455)
Nguyễn Ninh Thuận
(Thắp nén hương lòng tưởng nhớ đến cháu Nguyễn Phương Anh.)

Reng!Reng! Reng ! Tiếng chuông ngoài cửa nhà Chi reo lên liên hồi trong một buổi chiều Chủ Nhật buồn, nắng nhạt màu, bóng tối dần dần lan rộng… Tâm chờ đợi một phút thì khuôn mặt Chi hiện ra sau khung cửa mới mở ra và reo to…

- Tâm đi đâu mà mặt mày buồn bã bí xị và ghé chơi nhà Chi tối thế?!

- Buồn quá Chi ơi! Hôm qua Thứ Bảy, Tâm đã ghé nhà quàng thắp hương cho đứa cháu gái kêu ông xã Tâm bằng chú mới ra đi vĩnh viễn! Chiều nay Chủ Nhật là lễ an táng cháu, Tâm mới tiển cháu ra nghĩa trang, khóc thầm và đến nhà Chi đây!

- Cháu bệnh sao mà chết thế?

- Cháu gái mới hơn 40 tuổi mà đã ra đi để lại bé gái còn nhỏ dại, ngây thơ với bà ngoại già hơn 80 tuổi! Đúng là tre già khóc măng mọc với câu ca " Lá Xanh rụng xuống, lá Vàng trên cây! ". Tâm nghe đâu hàng năm cháu nó vẫn đi khám phụ khoa, truy tầm ung thư đều đặn... Thế mà đùng một cái, mấy tháng trước Bác sĩ khám phá cháu nó có một bướu ác tính nên đã tiến hành cắt bỏ và làm hóa trị cấp thời! Nhưng rõ khổ, trời kêu ai nấy dạ! Cháu là một trong trăm ngàn trường hợp mà khoa học, y khoa phải bó tay. Sau khi giải phẩu cắt bỏ, bệnh trạng chạy lung tung như hỏa tiển và chỉ trong vòng vài tháng cháu nó nằm liệt giường liệt chiếu, không ăn uống gì và rồi kiệt sức cho đến khi mất! Rất tiếc là gia đình bác cháu dấu nhẹm chuyện này không cho bà con thân thuộc biết sớm để chung sức tìm những phương thuốc ngoại khoa để chữa trị!...Qua đây chúng ta nên có một cách nhìn khác là nếu bị bệnh nan y thì cho người thân, bạn hữu biết để may ra ai có biết phương thuốc gì có thể đẩy lui con bệnh vô phương cứu chữa bằng Tây Y, nhưng " còn nước thì còn tát! " thì may ra!... Cách đây một tháng, thấy trường hợp cháu nó xấu đi nên gia đình mới cho tin ra. Con gái Tâm mang toa thuốc gởi chị nó dùng, may ra còn kịp, vì có bệnh thì vái tứ phương biết đâu gặp thầy gặp thuốc mà lành… Số là mẹ chồng con gái Tâm cách đây hơn 10 năm cũng bị ung thư và đã uống thuốc ngoại khoa nên bệnh tình không lan ra và ổn định cho đến ngày hôm nay. Thế mà cháu gái dùng thuốc trễ quá nên đã ra đi, bỏ lại bao buồn rầu, thương tiếc cho đại gia đình. Tâm nhìn tấm ảnh cháu trẻ trung tươi cười lung linh dưới ánh nến bập bùng sau bàn thờ nghi ngút khói hương mà không khỏi ngậm ngùi....

- Chi xin chia sẻ nỗi buồn với chị! Thôi chị đừng buồn nữa, sống chết có số đó chị! Chết trước mồ yên mả đẹp. Cali. mình như cái án treo, đùng một cái động đất to lớn thì chúng mình không biết sao đây! Có ai thương tiếc lo toan cho không?!...

- Tâm nhớ không lầm Nguyễn Công Trứ có những câu thơ: " Thoạt sinh ra thì đã khóc chóe, Trần có vui sao chẳng cười khì!? Khi hỷ nộ, khi ái ố, lúc từ bi…." Mấy người bạn già của Tâm mấy lâu nay rơi rụng từ từ… Người mạnh khỏe nghe đâu bệnh này bệnh khác, rồi thì bán thân bất toại tùm lum… chán sự đời ghê đi!!!

- Chị Tâm có đọc tin con gái cô Thanh Tâm dạy Đồng Khánh mới hơn 40 tuổi cũng ra đi đột ngột để lại 3 đứa con dại thật tội nghiệp hết sức!

- Tâm có nhận email của các bạn Đồng Khánh cho tin, nhưng cô Tâm ở trên San Jose nên Tâm không thể lên chia buồn với gia đình Cô được! Tâm chỉ gởi email chia buồn với cô thôi! Người lớn tuổi, già cả lụm khụm, đau ốm bệnh tật triền miên, nằm một chỗ khổ chính bản thân mình và vì chữ hiếu con cháu phải phải săn sóc… Các cụ ra đi tuy là thương mến buồn đau, nhưng đó cũng là một cách giải thoát cho chính bản thân các cụ và gia đình… Nhưng các người trẻ tuổi có con cái còn nhỏ dại mà sớm ra đi cũng thật tội nghiệp cho gia đình & người phối ngẩu!

- Đếm đầu ngón tay, một số đàn bà bê tha ích kỷ chỉ biết sung sướng cho bản thân mình khi có đối tượng phối ngẩu mới, ghen hờn với quá khứ của vợ, nên họ phải đem con bỏ chợ khi chồng chết! Chứ đa số phận đàn bà chúng mình nếu chồng chết sớm, tay mềm chân yếu không lo được cho cuộc sống tốt đẹp hơn về mọi vấn đề trong xã hội… Nên sau này có bước thêm bước nữa cũng nghĩ đến cuộc sống, hạnh phúc của con cái nên mạnh dạn bước tới… Ca dao chúng ta có câu " mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ liếm lá chợ đình ".Trong một gia đình, người đàn bà là phần chủ chốt trong mọi sinh hoạt của tổ ấm như cơm gạo, tiền bạc… Thật tội nghiệp cho những đứa trẻ sớm mất mẹ, rồi cuộc sống sẽ ra sao đây khi ba chúng lập gia đình mới vì " Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng!"

- Tâm thấy câu ca dao, tục ngữ đó Chi đọc ra cũng có ngoại lệ đó bồ! Cũng vì thế mà Tâm rất mến mộ P.A! Cháu nó theo gia đình vượt biên khi còn rất nhỏ, nên đâu có thấm nhuần các câu ca dao, tục ngữ của Việt Nam nhiều… Nhưng cháu nó được sống trong một gia đình Nho giáo với bố mẹ rất nhân từ theo lý thuyết đạo Phật, nên nhiều ít cũng có ảnh hưởng của sự giáo huấn của đấng sinh thành… Hơn nữa " Cha mẹ sinh con, Trời sinh tánh ". Trời ban cho cháu bản tánh vui vẻ hiền lương với tất cả mọi người. Cháu học xong Đại học ra trường đi làm và phải lòng một người Mỹ lớn tuổi hơn cháu đã gãy đỗ gia đình và có hai đứa con gái 6,7 tuổi. Ba mẹ cháu không mặn mà lắm, nhưng " Ép dầu ép mỡ, ai nỡ ép duyên " nên đã vui vẻ bằng lòng và đám cưới tưng bừng của cháu P.A xảy ra… Trong những dịp giỗ chạp, sinh nhật trong đại gia đình họ Nguyễn, thấy P.A chăm sóc, đút cơm, vỗ về hai đứa con chồng một cách chu đáo như con ruột làm mọi người thầm tấm tắc khen ngợi tấm lòng rộng mở của người mẹ trẻ kế thật hiếm có trên đời này! Theo năm tháng đùm bọc dạy dỗ của Mẹ Hiền Yêu Dấu hai con chồng nay đã học hành thành tài và lập gia đình hẳn hoi. Tại Mỹ tình người vốn khan hiếm, P.A là một hạt ngọc hiếm quý, một bông hoa ngát hương mùi thơm dịu hiền làm ngây ngất lòng người trong cõi ô trọc này!

Tâm nhìn con gái P.A hơn 12 tuổi trong tấm áo tang, mắt sưng đỏ do khóc thương mẹ hiền vắn số, đang lăn xăn chạy tới chạy lui theo lời chỉ dạy của người lớn là thắp hương, bái lạy tạ ơn bà con, quan khách… Tâm cảm thấy xót xa cho thân phận đứa cháu gái nhỏ sớm mồ côi mẹ mai này sẽ ra sao khi ba cháu sẽ bước đi bước nữa?!…Tâm khấn vái với P.A sẽ phò hộ cho cháu có cuộc sống an lành, nếu sau này có mẹ kế sẽ gặp người hiền đức như P.A!

- Gieo gió sẽ gặp bão! Trồng cây lành sẽ có trái ngọt! Tâm đừng lo buồn nữa… Chi hy vọng Cháu Bé sẽ hưởng phúc đức của mẹ để lại và cuộc sống tốt đẹp sẽ tiếp diễn…

- Không biết cuộc sống sắp tới sẽ ra sao, nhưng nhìn bạn bè thân hữu của P.A đến tiễn cháu ra đi rất đông, vài ba trăm khách Mỹ chen chúc nhau ngồi trong phòng đặt quan tài (phải kê thêm ghế ) trong không khí tưởng niệm u buồn đủ nói lên tình cảm của họ đối với người quá cố rất thắm thiết biết bao! "Cọp chết để da, người ta chết để tiếng". Người ta ai cũng một lần ra đi, ra đi mà ai ai cũng thương tiếc mới là điều đáng nói…

Sau nghi lễ cúng bái, thân nhân đến nhìn mặt P.A lần cuối… Nắp quan tài đậy lại, thủ tục chuyển ra nghĩa trang bắt đầu… Hàng chục vòng hoa phúng điếu chuyển đi trước… Hai hàng thân nhân bưng di ảnh, hoa… dẫn đầu rồi thì xe quan tài theo sau. Một đoàn quan khách dài đi trong lặng lẽ nối nuôi ra nghĩa trang để đưa tiễn một thân xác lạnh ngắt, nhưng tâm hồn cao đẹp về miền đất lạnh. Ai ai cũng muốn bỏ xuống mộ huyệt người quá cố một bông hoa đẹp như một lời chào ly biệt người Tốt đã ra đi…

Chia sẻ với Chi đã nhiều, trời cũng đã tối om rồi! Tâm ra về nhé! Hẹn gặp bạn hiền sau…!

Tam Thuan Nguyen

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không tính đại dịch Covid-19, bão tuyết tại Texas là thiên tai đầu tiên trong nhiệm kỳ tổng thống của TT Joe Biden, người cần chứng tỏ là một cấp lãnh đạo quốc gia như thế nào trong tình trạng khẩn cấp quốc gia. Đây là cơ hội và một phép thử để người dân thấy được ông quan tâm đến họ ra sao, cũng như khả năng đối phó của ông và nội các thế nào.
Một cách tổng quát, mục đích của nền giáo dục là đào tạo con người tương lai cho đất nước. Khi đã xác định được mục đích đào tạo con người như thế nào, thì tất cả những phương tiện liên hệ cần thiết được xử dụng để đạt được mục đích đã nêu ra. Cụ thể là nội dung giáo dục, phương pháp giảng dạy, sách giáo khoa, thành phần giáo chức, học cụ, thời khóa biểu ghi số ngày, giờ cho những môn học. Chế độ chính trị nào thì có triết lý giáo dục của nó.
Dư luận, trong cũng như ngoài nước, cứ tha hồ mà dậy sóng. Sóng gió trong những tách nước trà nào có ảnh hưởng chi nhiều. Giới lãnh đạo CSVN (chắc chắn) sẽ còn tạo ra nhiều thách thức ngang ngược và bạo ngược khác nữa, trong những ngày tháng tới, như họ đã từng làm từ hơn hai phần ba thế kỷ qua. Câu hỏi đặt ra là dân tộc này sẽ còn cam chịu để cứ bị tiếp tục “thách thức” thêm bao lâu nữa?
Thiên tai là vấn đề khoa học chứ không phải câu chuyện chính trị nên cần giải quyết bằng khoa học cùng các chính sách mang tính khoa học và chiến lược. Nó không thể biến mất nhờ những lời nói dối hay đổ lỗi cho nhau. Nếu Texas không học bài học này thì đợt lạnh dài ngày hơn trong lần tới sẽ là một đại họa cho chính những người dân tiểu bang này.
Cảnh tượng không thấy bằng mắt, chỉ bằng nhận thức, làm choáng ngợp, bàng hoàng, và kích động dữ dội trí tò mò, làm tức khắc bật ra, vang dội, câu hỏi chưa từng gặp trong đời: “Vùng không gian bao quanh Chung, quanh mặt địa cầu, được cấu trúc như thế nào để cho phép vô lượng sóng cùng lan tỏa bên nhau, chằng chịt, chi chít, mà không hề bị trộn lẫn, vướng mắc, rối mù? Cứ đường ai nấy đi, rất thênh thang?”
Tổng thống Donald Trump đã rời Bạch Ốc, nhưng tên và ảnh hưởng của ông chưa phai mờ trong dư luận ngay, so với với các đời tổng thống trước. Vì Donald Trump là tổng thống đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ đã bị quốc hội đàn hặc hai lần. Lần đầu vào đầu năm 2020 với hai tội là “lạm dụng quyền lực” và “ngăn cản quốc hội” điều tra liên quan đến việc nước ngoài tạo ảnh hưởng trong các cuộc bầu cử ở Mỹ.
Nước Việt là nơi sản sinh ra chủ nghĩa Mackeno (Mặc Kệ Nó) và dân Việt vốn nổi tiếng là vô cảm. Ấy thế mà tình cảm của tôi lại chứa chan và lai láng hết biết luôn. Đôi khi, tôi còn tưởng chừng như mình mang nặng cả nỗi sầu vạn cổ nên hay bị buồn ngang – buồn thấm thía, buồn não nề và buồn thê thảm – vào lúc chiều rơi, giữa những ngày năm cùng tháng tận.
Như vậy thì đã có một bố phận không nhỏ, bao gồm những người làm báo, dân thường, trí thức và cán bộ đảng viên, đã quay lưng chống đảng, hay họ mới chỉ sổ toẹt vào cái mớ tư tưởng Mác-Lê và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh đã lỗi thời và lạc hậu?
Phải chi mà hồi đó mấy mẹ “được quyền” bớt anh hùng và bớt quyết tâm (đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào) chút xíu thì giờ đây chắc mọi người đều đỡ khổ hơn. Mỗi mẹ (hy vọng) vẫn còn sót được một hay hai đứa để nương tựa vào lúc tuổi già, và ai cũng đều có thể mua được một cái Big Mac (cùng với Coca Cola, bất cứ lúc nào) mà khỏi phải chờ cho đến món quà mùa Xuân của Đảng.
Thắng Đỗ (Đỗ Nguyên Thắng), 61 tuổi, một kiến trúc sư tên tuổi đã được đề cử vào Học viện Kiến Trúc Sư Đoàn Hoa Kỳ vào năm 2017, không chỉ là người phụ huynh đã thiết kế tòa nhà này. Ông cũng là người di dân, một tổng giám đốc thành đạt, và mỗi ngày một nhiều, nhà đấu tranh trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.