Hôm nay,  

Chị Em Sinh Đôi

01/12/201300:00:00(Xem: 7843)
Trước ngày 30- 4-75 chị của Hùng tên Mỹ có chồng là Hải Quân đang làm hạm trưởng lái tàu đưa cả gia đình chị sang đảo Guam rồi sau đó đi Mỹ.

Gia đình chị Lệ, em sinh đôi với chị Mỹ từ chối đi vì chồng chị, Đại úy Dù đang còn kẹt ở miền Trung khói lửa…

Cuộc đời hai bà chị sinh đôi của Hùng là hai thái cực dù hai chị rất đẹp, chồng đều là sĩ quan…

Từ khi lấy chồng, chị Mỹ sung sướng nhàn hạ, thỉnh thoảng chồng chị theo tàu ra nước ngoài mang bao quà cáp vế cho vợ con. Trái lại chị Lệ, như cái tên đầy nước mắt, chị dõi mắt theo bước chân hành quân của chồng ngày đêm trong bốn vùng chiến thuật với bao bất trắc rình rập...Dù là Đại úy, chỉ huy một đại hội thiện chiến của QLVNCH, nhưng là lính tác chiến nên phải lội suối băng rừng, đứng trước đầu tên mũi đạn đối diện trực tiếp với quân thù bảo vệ thôn xóm. Lâu lắm chồng chị Lệ mới có vài ngày phép về thăm gia đình vợ con… Ngày vui qua mau, rồi anh lại từ biệt vợ con ra đi bảo vệ tổ quốc đất nước…. Anh đi đánh giặc để lại gánh nặng gia đình con cái cho chị Lệ quán xuyến lo lắng một mình. Một cảnh hai quê với đồng lương lính chia ra hai phần, nên chị Lệ cũng phải buôn bán thêm để cho cuộc sống gia đình sung túc hơn. Cuộc sống chị Lệ cứ lặng lẽ trôi qua theo năm tháng buồn lo cho vận nước…Cho đến khi một biến cố quan trọng ụp lên đất nước Việt Nam trong tháng 4 đen với những cuộc rút quân của QLVNCH do các cấp lảnh đạo ban lệnh ra…Miền đất tự do mất dần vào tay Cộng Sản theo bàn cờ quốc tế!... Dân tình nhốn nháo và bắt đầu tìm các phương tiện để trốn chạy Cộng sản. Vợ chồng chị Mỹ báo tin cho chị Lệ ra đi, nhưng chị Lệ từ chối hảo ý tốt của em ở lại chờ chồng đang bị kẹt ở Miền Trung khói lửa…. Chị Lệ một nách bốn con ở lại chờ chồng. Cuộc chiến tàn, chồng chị Lệ với bao gian khổ khó khăn đã chạy về đoàn tụ với gia đình. Khi đó vượt biên khó khăn với gia đình chị Lệ vì tiền bạc không dư giả gì! Tưởng rằng dù sống trong nghèo khổ, nhưng vợ chồng chị Lệ được sống bên nhau với tay làm hàm nhai nuôi nấng con cái…Nhưng được mấy ngày, thì anh rễ phải khăn gói đi tù 6,7 năm mới trở về trong đau ốm bệnh tật, rồi nhắm mắt buông xuôi. Gánh nặng nuôi chồng chưa trả hết thì phải khóc con trong nghèo đói vì chúng bỏ thây ở Campuchia khi phải thi hành nghĩa vụ quân sự…

Phía chị Mỹ bước đầu định cư, tất cả gia đình phải vất vả làm việc sinh nhai, nhưng chị ở nhà lo cơm nước, nên xem ra cũng nhàn hạ. Rồi đến tuổi được lảnh tiền già rủng rỉnh đi chơi...Hùng và chị Mỹ thỉnh thoảng cũng gởi một ít tiền về giúp chị Lệ, nhưng " tiền vào nhà khó, như gió vào nhà trống " nên chẳng thấm vào đâu!

Hùng gọi phone về thăm sức khỏe chị Lệ, gặp cháu trai tâm sự: " người nghèo không dám bệnh đâu cậu! "!

Thật vậy chị Lệ không có bệnh gì cả, không cao mỡ, cao máu, không đái dường, không co-lét-tê-rôn, lục phủ ngũ tạng đều không có vấn đề, vì có đi khám bệnh bao giờ đâu mà biết có bệnh! Chị gầy đét như cây khô, phải nói là suy dinh dưỡng mới đúng! Từ khi trưởng thành lập gia đình, nay tuổi già cũng quần quật cả ngày không nghỉ ngơi… với số phận hẩm hiu "tay làm hàm nhai"…

Hùng nghĩ nhanh, nếu chị Lệ vì "nghèo không dám bệnh" thì chị Mỹ ở hải ngoại mập ù có đầy đủ mọi phương tiện, thuốc men dư thừa mà lúc nào cũng than " sao tôi nhiều bệnh thế này! " Sẳn có Medicare nên mới nhức đầu sổ mũi, nhức tay chân sơ sơ cũng đi gặp Bác Sĩ. Rồi nào cao mỡ cao đường, mất ngủ... ai than đau gì là chị đều có hết! Thuốc men lấy về chất đống, quá hạn lại vất đi, có khi dùng làm quà cho thân nhân... Thấy bạn đau bệnh không đi được, xin xe lăn, giường nằm và người đến nhà săn sóc, chị cũng hăm hở biểu Hùng điền đơn cho chị với lời phân trần " quyền lợi của mình bỏ uổng đi! " Hùng can ngăn không được…

Nhưng rồi đến một lúc Hùng sẽ nói ra điều mà sẽ làm chị sẽ giận: " chị chỉ đau bệnh tưởng và lạm dụng quá mức, đến khi hết tiêu chuẩn Y tế cạn kiệt không còn để xài nữa. Tất cả chi phí đó là công sức người đi làm đóng thuế đó! chị không bỏ tiền ra nên không thương xót! Nếu như chị bỏ tiền ra trả chi phí Y tế cao thì đau nhiều hóa ra đau ít và không con bệnh nào phát triển cả!.."

Cũng có thể Người không ý thức, sang Mỹ chưa đi làm một ngày để cống hiến tài nguyên cho đất nước tạm dung …Nhưng với chế độ nhân đạo của Mỹ đến tuổi già được hưởng bao đặc ân của người già …Rồi cứ mặc sức lạm dụng xài phung phí cho hết quỹ Y tế. Họ lại nghe lời các ông Bác sĩ vô lương tâm bày vẻ mỗ xẻ cái này, chửa trị

cái kia vô tội vạ…Người không bệnh nghĩ là bị bệnh lại lo sợ ăn ngủ không yên…có khi tiền mất mà tật mang!…Một số vô lương tâm moi tiền chính phủ về đầy túi tham không đáy của họ…đến nổi đã có những vụ án Medicare cách đây không lâu làm xấu lây người Việt mình…

Ý kiến bạn đọc
03/12/201308:00:00
Khách
Bài nầy sao giống y chang bài của một tác giả khác trong trang VVNM từ năm 2010 ???
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Đến hẹn lại lên” là chuyện thông lệ, không có gì đặc biệt, nhưng lãnh đạo mà cũng chỉ biết làm đến thế thì dân lo. Chuyện này xẩy ra ở Việt Nam vào mỗi dịp cuối năm khi các cơ quan đảng và chính phủ tổng kết tình hình năm cũ để đặt kế hoạch cho năm mới. Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng, người có quyền lực cao nhất nước, cũng đã làm như thế. Nhưng liệu những điều ông Trọng nói có phản ảnh tình hình thực tế của đất nước, hay ông đã nói tốt để đồng hóa mặt xấu?
Người ta có thể thông cảm và thông hiểu thái độ nhẫn nhục của những người phụ nữ bị đè nén xuống tận đáy xã hội. Họ có cha già, mẹ yếu, con thơ phải chăm lo nên làm to chuyện e cũng chả đi đến đâu mà nhỡ “vỡ nồi cơm” thì khốn khổ cả nhà. Còn cả một tập đoàn lãnh đạo chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà bán rẻ danh dự của cả một dân tộc thì thực là chuyện hoàn toàn không dễ hiểu...
Hai năm đã trôi qua kể từ cuộc bạo loạn ở Washington ngày 6 tháng 1, 2021, Donald Trump ngày càng cô đơn, ngày càng bị cô lập - giống như vở kịch King Lear của Shakespeare trong lâu đài của ông ở Florida. Sự giống nhau giữa họ gây ấn tượng với bất kỳ ai đọc bức chân dung dài về lễ Giáng sinh của cựu tổng thống trên Tạp chí New York. Đúng là Donald Trump chưa mất trí hoàn toàn, giống như Lear. Nhưng những điểm tương tự giữa họ không thể không nhìn ra: hai người đàn ông lớn tuổi, trước đây được bao bọc trong quyền lực, giờ không thể hiểu nỗi họ không còn là mặt trời xoay quanh các sự kiện thế giới.
Bài viết này sẽ đối chiếu câu chuyện Niêm Hoa Vi Tiếu trong Thiền Tông với một số Kinh trong Tạng Pali, để thấy Thiền Tông là cô đọng của nhiều lời dạy cốt tủy của Đức Phật. Tích Niêm Hoa Vi Tiếu kể rằng một hôm trên núi Linh Thứu, Đức Thế Tôn lặng lẽ đưa lên một cành hoa. Đại chúng ngơ ngác không hiểu, duy ngài Ma Ha Ca Diếp mỉm cười. Đức Phật nói: “Ta có Chánh pháp vô thượng, Niết bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, pháp môn vi diệu, bất lập văn tự, truyền ngoài giáo pháp, nay trao cho Ca Diếp.” Tích này không được ghi trong các Kinh
Việt Nam bước vào năm 2023 với những tín hiệu xấu về chính trị, dẫn đầu bằng cuộc cách chức hai Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam...
Hoa Kỳ và Việt Nam chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao năm 1995, hai mươi năm sau khi cuộc chiến chấm dứt, khép lại một trang sử thù nghịch kéo dài nhiều thập niên trên chiến trường và chính trường ngoại giao. Cơ hội để Việt Nam và Hoa Kỳ nối lại quan hệ đã có không lâu sau khi cuộc chiến kết thúc, nhưng Hà Nội để mất cơ hội bắt tay với Washington vào những năm cuối thập niên 1970...
Tù Tây cũng bị hành cho tới bến, chứ đừng có mà tưởng bở nhá. Xin trích dẫn một câu, chỉ một câu thôi, trong Hồi Ký Hoả Lò của Thuợng Nghị Sĩ John McCain: "Họ đánh tôi dập vùi, đánh tôi bất tỉnh. Họ liên tục hăm dọa:“Mày sẽ không nhận được bất kỳ chữa trị thuốc men gì cho đến khi mày mở miệng.” Tây/Ta gì thì cũng chết bà với chúng ông ráo trọi!
Nếu cảm giác của tôi thường âm u trong những ngày cuối năm âm lịch, thì cảm giác đó, ngược lại, bừng sáng, háo hức, tò mò, trong những ngày cuối năm dương lịch. Nhìn lại những gì đã xảy ra, vô số những sự kiện quan trọng, hoặc sẽ trở thành quan trọng, trong năm qua, thường xuyên đưa ra nhiều câu hỏi, khiến những câu trả lời trở thành nhiều nỗ lực tìm hiểu tài liệu, suy đoán hậu quả, thánh thức bản thân, và có lẽ, dẫn đầu là niềm vui lạc quan. Những năm gần đây, tôi hầu như quyết định, chỉ có lạc quan mới có thể đi qua một thế giới đương đại, phức tạp giữa đúng và sai, hỗn loạn giữa chính trị và cách sống hàng ngày. Có lẽ, lạc quan, không phải để chống đối thú tính vì chẳng bao giờ con người có thể thắng được, là cách dẫn đưa thú tính đến những nơi bớt dơ bẩn và man rợ
Từ năm 1999, từ lúc lên nắm quyền cai trị nước Nga cho đến nay, Putin đã đưa quốc gia này vào bốn cuộc chiến tranh. Sau Chechnya, Georgia, Syria, nay là Ukraine. Trước Ukraine, các cuộc chiến kia chỉ là những cuộc chiến nhỏ, đối thủ yếu, không có sự hỗ trợ của thế giới bên ngoài, và Putin chiến thắng dễ dàng. Khi xua đại quân sang xâm lăng Ukraine vào hôm 24/2/2022, Putin cũng tin tưởng là chỉ trong vài tuần, hoặc nhiều lắm là ba bốn tháng, Kyiv sẽ đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sự thật ngày nay, trên chiến trường cũng như mặt trận chính trị, kinh tế, cho thấy Putin đang thua và thua đậm.
Tôi được nghe Mưa Sài Gòn Mưa Hà Nội (thơ Hoàng Anh Tuấn, nhạc Phạm Đình Chương) từ thuở ấu thơ: Mưa hoàng hôn/ Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn/ Mưa ngày nay/ Như lệ khóc đất quê hương tù đày…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.