Hôm nay,  

Quyền Thổi Còi

03/12/201300:00:00(Xem: 6090)
Chính quyền Việt Nam đã buộc phải công khai tuyên bố tự nguyện gia nhập Hội đồng Nhân quyền của LHQ. Có người ví chuyện này như kẻ chuyên phóng lửa đốt rừng bỗng xin được kết nạp vào đội chữa lửa.

Một cách ví chẳng có gì là ngoa ngoắt. Vì từ hiến pháp đến luật pháp, luật lệ, từ lĩnh vực chính trị đến lĩnh vực tôn giáo, từ ngành báo chí đến ngành tòa án, từ xét hỏi đến giam giữ của ngành công an… đâu đâu đảng và nhà nước cũng chà đạp nhân quyền một cách có hệ thống, đầy rẫy, lan rộng, nặng nề.

Vậy là từ nay chính quyền Việt Nam công khai hứa và long trọng cam kết sẽ tôn trọng nghiêm chỉnh mọi giá trị nhân quyền theo những tiêu chuẩn quốc tế của LHQ, còn tự mình xin kể lể ra thành 14 điều cụ thể về mọi mặt.

Một anh học trò hạnh kiểm cực xấu, chuyên vô kỷ luật bỗng tự nguyện giữ hạnh kiểm tốt để thành trò ngoan, xin tập thể giám sát xây dựng đạo đức cho bản thân.

Mọi người hãy quan tâm giúp anh ta nên người tốt.

Từ nay một tình hình mới xuất hiện. Đó là nếu như chính quyền trong nước, bất kỳ ở ngành nào, cấp nào vị phạm nhân quyền, mỗi người dân, mỗi công dân đều có quyền và có nghĩa vụ nhắc nhở, tố cáo bằng mọi cách. Đây là việc làm tích cực hợp pháp, hợp đạo đức xã hội văn minh, được LHQ và thế giới dân chủ cùng phối hợp việc giám sát với dân ta.

Từ nay nói theo hình ảnh, chiếc còi được lên ngôi.

Từ nay người dân có quyền và có nghĩa vụ báo động, cảnh tỉnh, lưu ý, tố cáo, lên án các hành vi của chính quyền các cấp khi họ vi phạm lời hứa và cam kết về tôn trọng, bảo vệ nhân quyền. Nghĩa là mỗi công dân có quyền và nghĩa vụ thổi còi.

Mỗi công dân yêu nước, trọng nhân quyền hãy giúp đảng CS một cách thiết thực là sắm cho mình một chiếc còi tốt, có tiếng vang xa để thổi mỗi khi đảng và nhà nước “lỡ quên” lời hứa danh dự và 14 điều cam kết quốc tế về nhân quyền.

LHQ và nhân dân ta sẽ là trọng tài nghiêm cách giám sát nhân quyền ở nước ta.

Việc cần thổi còi ngay dịp này là khi Quốc hội vẫn bỏ phiếu tán thành bản Hiến pháp 2013 viết theo cương lĩnh đảng CS. Các trí thức tiêu biểu, mạng lưới blogger cùng đông đảo nhân dân cần huýt còi vang động khắp cả nước, tố cáo mạnh mẽ đây là hiến pháp của đảng, do đảng, vì đảng, không phải của dân, do dân, vì dân, một hiến pháp quay lưng với nhân quyền khi khẳng định độc quyền đảng trị của đảng CS qua điều 4, khi vẫn lấy kinh tế nhà nước do đảng CS nắm giữ làm chủ đạo cho nền kinh tế.


Hãy thổi còi vang động ngay trước các trụ sở đảng, chính phủ, quốc hội, các bộ công an, lao động, tòa án, thanh tra chính phủ… căng biểu ngữ, khẩu hiệu, hình ảnh của các cô Đỗ Thi Minh Hạnh, Mai Thị Dung đang rên xiết ốm đau do bị tra tấn, bạc đãi trong nhà tù. Hãy thổi còi đòi tự do ngay tức khắc cho gần 100 tù chính trị, từ Điếu Cày, Cù Huy Hà Vũ, Tạ Phong Tần đến Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Quốc Quân, Đinh Nguyên Kha…

Hãy đặc biệt thổi 5 hồi còi cho cô Minh Hạnh vì cô có đến 5 tiêu chuẩn về nhân quyền để được bảo vệ ưu tiên: quyền một nữ sinh viên đang học được học tiếp, quyền người tù phải được đối xử nhân đạo, quyền người ốm phải được chăm sóc, quyền phụ nữ là giới dễ bị tổn thương, quyền người bị án oan cần được hủy ngay. Ai nấy đều biết cái “tội“ duy nhất của cô Minh Hạnh là lên tiếng bảo vệ chị em công nhân bị chủ nước ngoài bạc đãi, đòi lập công đoàn tự do để bảo vệ công nhân. Vậy mà đảng CS dám tự nhận là mang bản chất công nhân.

Cần chất vấn riêng các bà Tòng Thị Phóng, Nguyễn Thị Doan, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Thị Bình … về trách nhiệm đối với trường hợp cô sinh viên Minh Hạnh bị tuyên án 7 năm tù giam, bị đánh đập, xúc phạm thân thể trong tù, bị đày ra Bắc, là trường hợp nhà nước vi phạm đến 5 lần bản cam kết của mình.

Vào ngày kỷ niệm Tuyên Ngôn Nhân quyền sắp tới (10/12/2013), nếu như những Minh Hạnh, Mai Thị Dung, Tạ Phong Tần, Cù Huy Hà Vũ, Trần Huỳnh Huy Thức, Nguyễn Tiến Trung, Nguyễn Văn Lý, Lê Quốc Quân… không được tự do sẽ là điều vi phạm cam kết rất nặng nề của đảng và nhà nước CS đối với cả LHQ và nhân dân ta. Vì tất cả đều là chiến sỹ tiên phong về nhân quyền.

Cùng với tiếng còi tố cáo vang dậy của nhân dân cả nước ta, LHQ và các tổ chức nhân quyền quốc tế cũng sẽ dõng dạc thổi còi cảnh báo và tố cáo những vi phạm cam kết. Để xem trong Hội đồng Nhân quyền cao quý ở New York, đại diện chính quyền VN sẽ chống chế ra sao khi họ đã buộc phải cam kết tôn trọng nhân quyền đúng theo những chuẩn mực quốc tế của LHQ, nghĩa là họ phải từ bỏ một lần cuối thái độ ngụy biện về những giá trị của tự do, dân chủ, nhân quyền riêng biệt, có tính đăc thù (!) của dân tộc Việt Nam.

Bùi Tín, VOA’s Blog

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từ 20 năm qua (2004-2024), vấn đề hợp tác giữa người Việt Nam ở nước ngoài và đảng CSVN không ngừng được thảo luận, nhưng “đoàn kết dân tộc” vẫn là chuyện xa vời. Nguyên nhân còn ngăn cách cơ bản và quan trọng nhất vì đảng Cộng sản không muốn từ bỏ độc quyền cai trị, và tiếp tục áp đặt Chủ nghĩa Mác-Lênin, tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh “làm nền tảng xây dựng đất nước”...
Cái ông Andropov (“nào đó”) nghe tên cũng có vẻ quen quen nhưng nhất thời thì tôi không thể nhớ ra được là ai. Cả ủy ban nhân dân Rạch Gốc và nhà văn Nguyên Ngọc cũng vậy, cũng bù trất, không ai biết thằng chả ở đâu ra nữa. Tuy vậy, cả nước, ai cũng biết rằng trong cái thế giới “bốn phương vô sản đều là anh em” thì bất cứ đồng chí lãnh đạo (cấp cao) nào mà chuyển qua từ trần thì đều “thuộc diện quốc tang” ráo trọi – bất kể Tây/Tầu.
Việt Nam và Trung Quốc đã ký 14 Văn kiện hợp tác an ninh Chính trị, Kinh tế-Thương mại và Văn hóa-Báo chí trong chuyến thăm Trung Quốc đầu tiên của Tổng Bí thư Tô Lâm từ ngày 18 đến 20/08/2024. Trong số này, Văn kiện kết nối và thiết lập 3 Tuyến đường sắt giữa hai nước được gọi là “anh em” đã giúp Trung Quốc liên thông ra Biển Đông và bành trướng thế lực kinh tế...
Tại Campuchia, kênh đào Phù Nam Techo, trị giá 1,7 tỷ USD sẽ kết nối Phnom Penh và Vịnh Thái Lan, tượng trưng cho niềm tự hào dân tộc, an ninh và kết nối thương mại quốc tế. Người ta có thể cảm thấy như thế qua lời tuyên bố của Thủ tướng Campuchia Hun Manet và của ông Hun Sen, trong cương vị cố vấn, người đã chuyển giao quyền lực từ cha sang con vào năm ngoái...
Danh từ được tác giả dùng trong bài này không phải là danh từ theo tự loại mà là một thuật ngữ của Việt Cộng. Thuật ngữ Việt Công hay là danh từ Việt Cộng là những thuật ngữ, những từ được dùng trong nước dưới chính quyền Cộng sản Việt Nam. Ở trong nước người ta không dùng từ “Việt Cộng” mặc dầu Việt Cộng chỉ có ý nghĩa là Cộng Sản Việt Nam chớ không có nghĩa gì khác. Phải nói rõ ràng và dài dòng như vậy để tránh hiểu lầm và hiểu sai. Những danh từ đề cập trong bài viết này đa số là những danh từ kinh tế, vì chủ đề của bài viết là kinh tế, phân tích những ván đề kinh tế, nhận định về kinh tế chớ không phải chính trị, mặc dầu kinh tế không thể tách rời khỏi chính trị, xuất phát từ chính trị và tác động trở lại đời sống của mỗi con người chúng ta.
“Tôi hơi chậm hiểu lại rất chóng quên nên dù đã lê lết qua hơi nhiều trường ốc (trong cũng như ngoài nước) nhưng trình độ học vấn và kiến thức cũng chả̉ tới đâu, vẫn chỉ ở mức làng nhàng. Nói tóm lại là thuộc loại “xoàng”! Ơ! “Xoàng” thì đã sao nhỉ? Cũng không đến nỗi trăng/sao gì đâu, nếu tôi biết điều (biết chuyện – biết thân – biết phận) hơn chút xíu. Khổ nỗi, tôi lại cứ tưởng là mình cũng thuộc loại đầu óc trung bình (hoặc chỉ dưới mức đó không xa lắm) nên ghi danh học – tùm lum/tùm la – đủ thứ phân khoa: Triết Lý, Tâm Lý, Xã Hội, Nhân Chủng …
Một bài viết ngay sau khi được bầu vào chức Tổng Bí thư đảng CSVN cho thấy ông Tô Lâm đã hiện nguyên hình một người giáo điều, bảo thủ và hoài nghi trong “hợp tác quốc tế” với các nước. Trước hết ông cáo giác: “Các thế lực thù địch, phản động chưa bao giờ từ bỏ âm mưu lật đổ vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản, chế độ xã hội chủ nghĩa ở Việt Nam.” Lời tố cáo này không mới vì chỉ “nói cho có” và “không trưng ra được bằng chứng cụ thể nào”, giống hệt như những người tiền nhiệm...
- Mình lúc này không muốn theo dõi tin tức nữa. Mệt lắm. - Mình cũng vậy, không đọc báo, chỉ xem phim hoặc nghe thuyết pháp, tránh nhức đầu. - Đời người ngắn ngủi, sao phải tốn thì giờ… - Ở tuổi này, chuyện gì không vui xin miễn, tội gì phải đọc tin tức rồi tự mình làm khổ mình. Trong những năm gần đây, những phát biểu đại loại như trên từ bạn bè khiến những người trong ngành chúng tôi đôi lúc không khỏi ngán ngẫm về công việc báo chí của mình, một việc làm nếu đã không được tưởng thưởng tài chánh tương xứng, thì phần thưởng tinh thần từ ý nghĩa tự nó cũng không đủ bù đắp. Đọc báo hay không đọc báo?
Hồi đầu thế kỷ, có bữa, tôi nhận được thư của Vũ Thư Hiên. Ông hớn hở cho hay “Anh Tấn sắp sang Pháp chơi với anh vài tuần”. Thuở ấy, hai ông còn khá trẻ trung (và còn sung lắm) nên chắc chắn là đôi bạn già sẽ đi lung tung khắp Âu Châu, chứ dễ gì mà chịu quanh quẩn ở Paris. Mãi cả chục năm sau, sau khi nhà văn Bùi Ngọc Tấn lâm trọng bệnh, tôi mới nghe ông nhắc đến chuyến du hành thú vị này (với ít nhiều tiếc nuối) trong một cuộc phỏng vấn dành cho BBC – vào hôm 14 tháng 11 năm 2014: “Sang châu Âu, tôi quan sát dáng người đi, nét mặt của họ khác dân mình lắm… Đi thì mới biết mình bị mất những gì.”
Chủ tịch nước Tô Lâm được bầu làm Tổng Bí thư đảng CSVN, thay ông Nguyễn Phú Trọng từ trần ngày 19/07/2024, nhưng ông Tô Lâm chỉ dám hứa sẽ tiếp tục đi theo con đường ông Trọng đã đề ra...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.