Hôm nay,  

“From Your Valentine...”

12/02/201400:00:00(Xem: 7403)
Suốt năm viết về tình yêu vì tôi nghĩ đó là một trong những hiện tượng đẹp nhất của đời người, chẳng lẽ đến “Ngày Tình Yêu” tôi lại không viết dòng chữ bầy tỏ đôi lời!

Xã hội Tây phương nơi chúng ta đang sống, mỗi năm có St. Valentine’s Day. Đối với người Á Đông, cõi lòng thường là chốn xa xăm, không dễ dàng thổ lộ tình yêu mà ngược lại còn hay âm thầm dấu kín nên khi xưa tôi chẳng thấy ai ca tụng “Ngày Tình Yêu” trên quê hương mình. Thời gian qua đi, mọi vật chuyển đổi và bây giờ đã khác, dường như cái ngày “nồng cháy” ấy bỗng nhiên trở thành phong trào khắp nơi trên quả địa cầu.

Buổi chiều sau công việc, ung dung ngồi lái xe về nhà chợt thấy nắng vàng nhạt trên đường phố, không gì hạnh phúc hơn khi ta biết có ai đó đang tựa cửa chờ chia sẻ tâm tình bên bữa cơm chiều... Chắc hẳn nhiều người cũng thấy sự nồng nàn yêu thương ấy không mua, không bán mà đáng quý biết chừng nào? Chúc các bạn tìm được niềm vui... cảm thấy tim đập mạnh cho tình thêm sâu, lòng thêm háo hức suốt cả buổi mong mỏi đợi chờ vì “Valentine’s Day” năm nay rơi đúng vào ngày thứ sáu nên mọi người vẫn phải đi làm như thường lệ. Tuy nhiên sau “đêm tình yêu” chuẩn bị theo dự tính lại còn thêm 2 ngày cuối tuần nghỉ ngơi tha hồ mà tiếp tục âu yếm tỏ tình. Xin chớ đừng “vội vàng” như Xuân Diệu:

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho mầu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi
Mau đi thôi mầu chưa ngả chiều hôm
Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân

Tình yêu không có định nghĩa, tùy cảm xúc của người đối diện nhưng trong mọi trường hợp, lòng thành thật là căn bản vì cần thiết để tình yêu trưởng thành. Dối trá mang thời gian tính, không sớm thì muộn sẽ đẩy tình yêu vào vũng lầy và nhận chìm tất cả những ngày hoa mộng.

Có người hỏi tại sao tôi hay viết về tình vợ chồng lãng mạn khi tuổi đã xế chiều? Theo họ, cảm xúc trong suy nghĩ của tôi có nhiều điều không thích hợp hay nói trắng ra là thiếu thực tế! Văn chương ấy chỉ để đọc cho vui vì buổi chiều hoàng hôn chẳng thể nào lẫn lộn với ánh nắng bình minh đầu ngày...

Sau 20 - 30 năm hạnh phúc, sống nửa đời rồi thế mà vợ chồng ly dị lại thường hay sẩy đến... Lý do thì vô vàn dẫn đến cảnh tan nát cô đơn, mỗi tình một cảnh và khi hết yêu rồi thì “tình nghĩa đôi ta có thế thôi!”. Nhiều thuyền tình không rời bến vẫn cố gieo neo chốn cũ nhưng đêm ngày hằn học nhìn nhau chán ngán, nước cạn lửa tắt, lạnh lùng bên trong lạnh lẽo bên ngoài! Ngược lại, cũng có kẻ tha thiết muốn sống mối tình già tràn ngập yêu thương cho đến cuối đời. Hãy thử xem họ có nhiều chọn lựa để đạt niềm mong ước đó không?


Có lẽ ngoài những tình huống đặc biệt riêng lẻ, chúng ta chỉ thấy con đường một chiều duy nhất, đó là sự bảo trì theo kế hoạch... Tựa như mọi vật trên thế gian, tình yêu cũng cần sự chăm sóc định kỳ tỷ dụ một buổi chiều nào tức cảnh sinh tình, chàng và nàng cùng thổi oxy vào lò sưởi tình yêu làm bừng lên ngọn lửa ấm hay rủ nhau đến một nơi vắng vẻ hẹn hò yêu đương như muốn sống lại kỷ niệm những ngày xưa. Do cá tính của con người, tính chất lãng mạn thường xa vời thực tế nhưng chính nó lại mang hương hoa tô điểm cho tình yêu mỗi khi xuất hiện. Nếu vợ chồng ý thức được sự phong phú cần thiết ấy thì “hoa nở tung cánh” ví von như mối tình già cũng sẽ khó tàn, hương sắc còn phảng phất mỗi lúc mỗi nơi.

Hôm nọ, trên đường về nhà nghe đài phát thanh có ông bác sĩ thú y ra câu đố có thưởng: “Theo bạn màu tình yêu là màu gì?”. Người thì nói màu xanh hy vọng, kẻ bảo màu đỏ vì máu đỏ chẩy về tim nhưng câu trả lời đúng ý ông ta nhất là “mầu nho” vì đọc lái thành “mò nhau”. Yêu nhau thì dĩ nhiên là phải “mò nhau”, không “mò” không được! Tình yêu trong tâm hồn, tình dục ngoài thể chất, hai cái tình ấy chẳng thể nào xa nhau sống riêng lẻ dù còn trẻ hay đã già! Trẻ thì từng bữa, già mỗi tuần, mỗi tháng? Nếu mỗi năm thì nên xét lại chuyện định kỳ hoặc có bóng dáng của hồng nhan tri kỷ đâu đó mất rồi? Hoàn cảnh sẽ khó khăn, phức tạp hơn nhiều...

Để bảo trì tình yêu, vợ chồng phải trao đổi ái ngữ. Đó là điều kiện ắt có tối thiểu trong quan hệ vợ chồng bởi vì lời yêu thương có sức chuyển đổi tâm trạng người nghe và cả người nói từ đó sự cảm thông sẽ tiến đạt dễ dàng. Ấy cũng là phương cách tỏ sự tương kính đối với nhau.

Và cuối cùng, “Tôi muốn bảo cùng em, có những gì trong lòng không nói được thì em ơi, xin hãy lặng yên vì quanh đây, còn bao nhiêu những nỗi muộn phiền...”. Đây là lời khuyên ở đoạn cuối trong bài hát “Tôi Muốn Hỏi Tại Sao?” của nhạc sĩ Diệu Hương. Tôi không nghĩ thế! Sự yên lặng chỉ tạm gác vấn đề qua một bên, nó có sẵn âm thanh tàn phá và sẽ trở thành bom nổ chậm vào thời gian sau đó vì thế chúng ta nên nói cho nhau nghe “những gì trong lòng không nói được” bằng lời yêu thương tâm tình ngay chính trong “Ngày Tình Yêu” thứ sáu cuối tuần này.

Cao Đắc Vinh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không ra tranh cử. Không được xác nhận chính thức. Cũng chẳng cầm một xu tiền lương từ chính phủ. Elon Musk, người giàu nhất thế giới, đã tuyên chiến với chính phủ liên bang Hoa Kỳ và, chỉ trong vài ngày, đã bắt đầu ra tay cắt giảm quy mô và ảnh hưởng của bộ máy chính quyền, đồng thời còn nắm được một số bí mật nhạy cảm nhất. Musk sử dụng mạng xã hội quyền lực của mình để định hướng dư luận, và không ngần ngại dọa dẫm rằng sẽ dùng khối tài sản khổng lồ của mình để hậu thuẫn cho đối thủ chính trị của bất kỳ ai dám chống đối.
Tổng Bí thư Tô Lâm hứa “Việt Nam sẽ học hỏi tối đa kinh nghiệm phát triển của Trung Quốc, đặc biệt là sự đổi mới lý luận và thực tiễn của Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới".
...Sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, Mỹ khởi xướng Kế Hoạch Marshall vào năm 1948 để giúp tái thiết kinh tế Châu Âu và ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Khi nhận thấy cần có một cơ quan phát triển phối hợp, Tổng thống John F. Kennedy đã ký lệnh hành pháp 10973 Foreign Assistance Act vào ngày 4/9/1961, và ký thành luật thành lập Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID) ngày 3/11, tập trung vào phát triển kinh tế và xã hội trong thời gian dài, thay vì chỉ viện trợ quân sự hoặc khẩn cấp. Cơ quan này được tạo ra để hợp nhất các nỗ lực viện trợ nước ngoài của Hoa Kỳ và thúc đẩy phát triển toàn cầu như một phần của chính sách đối ngoại quốc gia. Thời Chiến Tranh Lạnh, USAID đóng vai trò quan trọng trong việc ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản bằng cách cung cấp viện trợ cho các nước ở Châu Phi, Mỹ Latinh và Châu Á. USAID là nguồn là viện trợ chính cho các chương trình phát triển tập trung vào nông nghiệp, y tế, giáo dục và cơ sở hạ tầng. Cuộc Cách Mạng Xanh (Green Revolutio
Với mức áp thuế 10% lên hàng hóa Trung Quốc, liệu đây là những "đòn ngoại giao" như giới ủng hộ Donald Trump luôn bào chữa hay là sự thăm dò? Còn hiện nay, với các phát biểu cầu cạnh, một mức thuế "nhẹ nhàng" như vậy so với hai láng giềng đồng minh lâu đời Mexico và Canada, con đường "đánh Tàu" của Donald Trump trong nhiệm kỳ hai xem ra đã không như người Việt ủng hộ ông kỳ vọng.
Khi Sài Gòn thất thủ, cha của Bình Lý hòa cùng dòng người đi vào “đêm chôn dầu vượt biển.” để lại quê nhà người vợ và hai đứa con trai còn nhỏ. Sau gần 10 năm, cha và mẹ của anh đoàn tụ ở nước Mỹ. Bình chào đời trên xứ sở tự do, mang trên mình căn cứ người Mỹ gốc Việt thế hệ thứ hai. Đúng 50 năm của biến cố 30 Tháng Tư (1975 – 2025), chính anh và những người bạn trẻ khác trong nhóm Viet Place Collective, đã tranh đấu suốt hai năm để thuyết phục giới chức vùng DMV chuẩn thuận cho tên đường Saigon Blvd – Đại Lộ Sài Gòn hiện diện trên một đoạn đường Wilson Blvd thuộc Falls Church.
Mới đây một người bạn online gởi đến một video clip và bản chụp mấy trang trong cuốn Kỷ niệm sân khấu của MC Nguyễn Ngọc Ngạn, hỏi ý kiến tôi về cách ông này kiến giải thành ngữ “Phận con gái mười hai bến nước”. Trong clip -- cắt từ một sản phẩm Paris by Night -- ông Ngạn cho biết trong chương trình trước MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên hỏi ông ý nghĩa của thành ngữ “Phận con gái mười hai bến nước” và lúc đó ông “đoán” ra hai điều: về vần, từ “gái” liền vần với “mười hai” và, về nghĩa, “số 12 trùng với 12 tuổi Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.”
Ngay sau khi nhậm chức, tân Tổng thống Trump đã ký khoảng 100 sắc lệnh hành pháp để giải quyết nhiều vần đề cấp bách cho đất nước. Nhìn chung trong toàn cảnh, có nhiều nhận định tỏ ra dè dặt hơn khi cho rằng, một số sắc lệnh này có hiệu lực pháp lý tức thời, một số khác có lẽ chỉ là một màn trình diễn làm thoả lòng mong đợi của đa số cử tri và một số khác còn cần nhiều thời gian hơn nữa để cho các toà án tái thẩm nội dung. Tại sao các giải pháp này không hữu hiệu như Trump tuyên hứa với toàn dân? Sau đây là ba trường hợp điển hình để biện minh tại sao một kỷ nguyên hoàng kim chưa được khởi đầu...
Nhà nước CSVN đã có một cái nhìn bi quan về tình hình chống tham nhũng, lãng phí và tiêu cực khi bước vào năm 2025, một năm trước Đại hội đảng kỳ XIV để bầu Ban Chấp hành Trung ương nhiệm kỳ 2026-2030...
Thời Hoàng Kim (Golden Age) – khẩu hiệu mới của chính quyền Trump – hiện ra rõ nhất trong buổi lễ nhậm chức không như mong đợi của Trump và những cử tri ủng hộ. Ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí xưa nay vốn thuộc về gia đình tổng thống, các cựu tổng thống, và những vị khách danh dự khác, là những tỷ phú giàu nhất thế giới. CEO Meta Mark Zuckerberg và vợ; CEO Amazon Jeff Bezos và hôn thê Lauren Sánchez, CEO Google Sundar Pichai và Elon Musk, người giàu nhất thế giới đã dựng “bệ phóng Space X” đưa Trump trở lại Tòa Bạch Ốc, đã soán chỗ của các tổng thống tiền nhiệm. Điều này đối lập hẳn với những phát ngôn tranh cử khi Trump luôn xem mình là một tổng thống đứng cùng tầng lớp trung lưu và lao động.
Nếu chúng ta, trong thị trường giải trí, từng một thời ướt át “tân cổ giao duyên” thì bây giờ người Mỹ, trong “thị trường chính trị”, như là biến thể mới nhất của nền chính trị quốc gia, đang khô khốc với sát khí “chăn lái giao duyên”. Nước Mỹ của thế kỷ 21, xem ra, đang đối mặt với nguy cơ tụt lùi về thế kỷ 19 của chủ nghĩa tư bản hoang dã và chủ nghĩa thực dân.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.