Hôm nay,  

“Nổ” To

15/02/201400:00:00(Xem: 7978)
Minh được bảo lãnh sang Mỹ trong thời tiết lạnh của Phila., nàng cảm thấy buồn vì lạ cảnh lạ người.

Sáng Chủ Nhật, nắng ấm, cậu em chở nàng đi chợ Việt Nam. Đang loay hoay trong quầy rau, Minh bỗng nghe tiếng reo mừng:

- “Chào cô giáo Minh !” Minh ngỡ ngàng nhìn người thiếu phụ sang trọng, thì bà ta tiếp lời “Hoa đây! Em ở gần nhà Cô giáo, em hay sang nhờ cô giáo viết thư, tính toán sổ sách!”

Minh chợt nhớ ra và vui mừng: “Nghe Hoa ra bến tàu chầu chực và may mắn sang Mỹ trước tháng Tư, nhìn Hoa sang trọng, tôi nhìn không ra!”

Với bộ mặt tự mãn Hoa nói… “Em may mắn được tàu vớt sang Mỹ trong tình thế đất nước nhiễu nhương. Sang đây em về xứ lạnh. Trong thời đầu cũng gặp nhiều khó khăn vì phong tục, tập quán và chữ Mỹ không có một tiếng! Em đi học ESL và sau đó học Nail. Em đã từng bước khắc phục bao khó khăn trong nghề nghiệp… Với bao nghị lực em đã vươn lên với tay nghề vững chắc. Sau đó em lập gia đình với một người Việt Nam, vì khi ấy xứ lạnh hiếm con gái Việt Nam lắm ! Chồng em là kỹ sư. Em có tiệm nail tóc, tên em là Flower ! Gặp cô giáo, mừng quá! vậy tối Chủ Nhật tuần tới mời cô giáo và anh đến nhà em dự sinh nhật của em !”

Vừa nói Hoa vừa đưa danh thiếp. Minh ngần ngừ chưa biết tính sao, thì Hùng chen vào “Chị nhận lời đi, em sẽ đưa chị đi dự, có thể chị sẽ gặp người quen cho vui, chứ nhìn chị ủ rũ em lo lắm!”

Thế rồi đúng ngày hẹn đến nhà Hoa chơi, Hùng chở Minh đi…Nhìn căn nhà to lớn, Hùng buộc miệng… “Nhà lớn lại nằm trong khu sang trọng, đáng giá bạc triệu!”

Bước vào bên trong, Minh choáng ngợp vì sự thiết trí rất mỹ thuật và đồ đạc đắt tiền. Thức ăn, rượu, nước ê hề, thực khách tự chọn. Tiếng nhạc rập rình, thực khách ăn mặc sang trọng đang nói cười vui vẻ. Chị em Minh chọn một góc thuận tiện ngồi. Đến mục mọi người tự giới thiệu mình…

Hoa với trang sức lộng lẫy cầm micro nhỏ nhẹ: “... Ở Việt Nam tôi là một tiểu thư đài các, ba tôi chủ nhân một công ty xuất nhập cảng, gia đình tôi kẻ ăn người ở tấp nập, tôi học trường đầm, tôi theo tàu buôn của ba sang đây và sau đó ba tôi già đã chết...”

Minh không tin vào tai mình, nàng tự nhủ thầm …”Cô Hoa này không phải là cô bé lem luốc, thất học, mua gánh bán bưng ở cạnh mình, viết chữ không chạy hay sang nhà mình nhờ viết lách tính toán. Cô ta kính trọng xem mình như cô giáo, đổi đời có khác! À ra thế cô ta mời mình tới dự là muốn khoe sự giàu sang cho bỏ đi những ngày cơ cực hàn vi…”

Các vị khác ai cũng nói về sự vàng son xa xưa và nói đến những dự tính tương lai du lịch, chê Việt Nam nghèo khổ, sẽ mua đất đai đầu tư làm ăn ở Việt Nam...

Không những Minh mà Hùng ở đây đã lâu cũng cảm thấy ù tai nên cáo về sớm vì ở đây “nổ” to quá, lại không ngượng miệng, thứ trưởng giả rởm học đòi làm sang… để người ta sống với thế giới ảo của họ....

Trên đường lái xe về nhà, Hùng chợt nhớ ra chuyện cu Tèo, chú bé lem luốc ờ chung xóm với chàng trước 75 cũng được đổi đời như cô Hoa, nên buộc miệng hỏi chị…

- Chị còn nhớ thằng cu Tèo, chú bé ốm tong teo có cái sẹo bên má, chứng tích trèo cây trứng cá ở nhà mình hồi xưa bị té đó chị! Nó con bà Tư bạn học cùng lớp với em trước 75 và ở chung xóm với mình hay đi ngang qua nhà mình rủ em đi học không?

- Có phải cha nó chết, nhà nó nghèo ở cuối xóm, con bà Tư bán xôi đầu ngõ nhà mình phải không?

- Phải đó chị, ngoài những buổi đi học sáng, chiều nó được mẹ gởi học sửa xe cho tiệm bên kia đường nhà mình đó! Nó học cũng khá và lanh lợi lắm. Nó học nghề sửa xe nên mặt mũi, tay chân, áo quần luôn lấm lem dầu nhớt…


- Chị nhớ không lầm, trước ngày tháng Tư đen, nó chạy ra bến Tàu và thất lạc từ đó…Bà Tư thất thểu đi tìm nó khắp nơi, nhưng vô vọng. Bà ấy kêu khóc ầm ĩ tưởng nó chết trong cơn loạn lạc… Tuy nhà bà ấy nghèo, nhưng một mẹ một con, nên bà đau lòng lắm. Bẳng đi 5, 8 năm sau, bà Tư nhận được quà và hình của nó bên Mỹ gởi về, bà mang hình đi khoe khắp xóm trên xóm dưới đó em.

- Em có gặp Tèo hay sao mà nhắc đến nó thế?

- Dạ, cách đây hơn năm, xe em bị hỏng thắng và đến thời hạn phải bảo trì xe, nên trên đường xuống phố Việt em ghé tới tiệm sửa xe Việt Nam để nhờ họ sửa. Không ngờ trong lúc ngồi chờ thợ sửa xe, ông chủ thấy em là người Việt nên bắt chuyện…

- Tôi thấy ngờ ngợ có gặp anh ở đâu, trông anh rất quen mặt, anh ở đâu ở Việt Nam?

- Tôi ở Sài gòn trong xóm Chùa, gần trường Tân Định cũng là trường tôi học hồi nhỏ.

- Hồi trước tôi cũng ở xóm Chùa và học trường Tân Định nữa, chắc anh em mình cùng lứa với nhau, có thể là bạn chung xóm, chung trường chăng? Vậy anh tên gì mà tôi thấy mặt anh quen quen lắm! Vậy xin lỗi anh tên gì?

- Tôi tên Hùng, hồi đó học khá, nên được bạn bè tin tưởng bầu làm trưởng lớp mấy năm liền từ Đệ Thất lên Đệ Tứ đó.

- Tèo đây Hùng ơi! Đúng là quả đất tròn, không ngờ ở xứ Mỹ lạnh lẽo này mà gặp được bạn thời thơ ấu, vui quá bạn ơi! Nhân tiện đây mình cụng với nhau vài ly và nhấm nháp chút đỉnh cho vui nhé! Vừa nói Tèo vừa gọi thợ bày bàn tiệc rượu và mua gà vịt tiệm kế bên dọn trong văn phòng của mình ra đãi Hùng…

Hùng cũng thấy người đàn ông này có khuôn mặt ngờ ngợ quen, nhất là với cái sẹo trên mặt anh ta làm Hùng không thể quên biến cố trèo cây kỳ xưa mà Hùng cũng bị một trận đòn oan do ba Hùng đánh tới tấp và phạt… Nhưng nay anh ta mập trắng, dáng vẻ oai vệ và là chủ nhân tiệm sửa xe lớn, nên em ngại và do dự không nhận trước với ý nghĩ “thấy người sang, bắt quàng làm họ”.

Rượu vào lời ra, Cu Tèo không phải là Cu Tèo hồi xưa nữa, mà nay đã đổi khác với cái tên Mỹ rất kêu- Tony và giọng nói khoe khoang rỗn rảng với thợ thuyền: “…Hồi đó tôi và Hùng là bạn thân chung xóm, chung trường. Hai gia đình chúng tôi bề thế lắm, nhà cửa to nhất xóm… Từ nhỏ tôi đã có xe gắn máy đi học và tiền bạc xài thả cửa vì mẹ tôi có cửa hàng vải to lắm! Tôi được mẹ lo cho đi khi mới mất nước… Sang đây tôi vào học College theo nghề sửa xe, lấy vợ giàu và gia đình vợ mở tiệm này cho tôi. Vợ tôi là Mary, chủ tiệm Nail gần đây…” Tony gật gù dành phần nói và nói như sợ bị lật tẩy và quên đi thuở hàn vi, chàng ta đang sống trong ảo tưởng đổi đời được thêu dệt… Không biết đoạn sau cuộc đời Tony có như lời anh ta kể không?! Nhưng em như ngậm bòn hòn làm ngọt, uống mới một ly rượu mà cảm thấy cay cay và say. Em cảm thấy hỗ thẹn với lương tâm là người đồng tình “ nổ” như Tony. Tuy vậy lý lẽ của người lắm tiền nhiều bạc vẫn là phải! Tony ân cần mời em thường xuyên tới tiệm anh ta khi cần sửa xe với giá cả thật nhẹ nhàng…Anh ta hẹn với em sẽ giới thiệu nhà cửa, vợ con cho em thăm viếng sau…Nhưng cái ngày đó sẽ không bao giờ đến với em. vì em sợ xoan mảnh với lương tâm thật thà của mình sẽ làm bạn thời hàn vi không vui…

- Phải đó em, chuyện gì mà mình cảm thấy vui vẻ an tâm hãy làm, không a dua thêu dệt đen thành trắng, hay ngược lại. Dưới ánh sáng mặt trời không che dấu được chuyện gì sai trái, lọc lừa hết cả em ạ! Đói cho sạch, rách cho thơm, nghèo đâu phải có tội mà phải ngụy biện, thay đổi quá khứ?!!!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Biển Đông hiện như một thùng thuốc súng và, liệu nếu xung đột bùng ra, chúng ta có phải đối phó với một quân đội Trung Quốc man rợ mà, so với quân đội Thiên hoàng Nhật trong Thế chiến thứ hai, chỉ có thể hơn chứ khó mà bằng, đừng nói chuyện thua? Như có thể thấy từ tin tức thời sự, cảnh lính Trung Quốc vác mã tấu xông lên tàu tiếp tế của Philippines chém phá trông man rợ có khác nào quân cướp biển từ tận hai, ba thế kỷ trước? [1] Rồi cảnh chúng – từ chính quy đến dân quân biển, thậm chí cả ngư dân – trấn lột, cướp phá, hành hung và bắt cóc các ngư phủ Việt Nam từ hơn ba thập niên qua cũng thế, cũng chính hiệu là nòi cướp biển.
Hội nghị Trung ương 10/khóa đảng XIII kết thúc sau 3 ngày họp (18-20/09/2024) tại Hà Nội nhưng không có đột phá nào, mọi chuyện vẫn “tròn như hòn bi” dù đây là hành động đầu tiên của tân Tổng Bí thư Tô Lâm...
Việc nhà hoạt động dân chủ Trần Huỳnh Duy Thức được nhà cầm quyền Việt Nam trả tự do trước thời hạn có lẽ là một trong những vấn đề đã được nội các chính quyền Biden-Harris quan tâm và vận động từ năm 2021.
Đối với triết gia Immanuel Kant, lời nói dối là “cái ác bẩm sinh sâu xa trong bản chất con người” và cần phải tránh xa ngay cả khi đó là vấn đề sống còn1. Trong tác phẩm “Deciphering Lies”, Bettina Stangneth, 2017, viết rằng: “Trong số những lý do khiến người ta nói dối vì điều đó có thể giúp họ che giấu bản thân, ẩn náu và tránh xa những người xâm phạm vùng an toàn của họ.” Stangneth cho biết thêm, “cũng không khôn ngoan khi thả trẻ em ra thế giới mà không biết rằng người khác có thể nói dối chúng.” The Wasghington Post, ban kiểm tra sự thật, cho biết: Trong bốn năm làm tổng thống thứ 45, từ 2017-2021, đến cuối nhiệm kỳ, Trump đã tích lũy 30.573 lời nói dối trong suốt nhiệm kỳ tổng thống - trung bình khoảng 21 lời tuyên bố sai lầm mỗi ngày. Từ khi thua cuộc tái ứng cử vào tay tổng thống Joe Biden cho đến giờ này, tranh cử với bà Harris, ông Trump càng gia tăng khẩu phần nói dối, phong phú đến mức độ không thể đếm cho chính xác.
Câu chuyện hoang tưởng “di dân ăn thịt chó, mèo” của Donald Trump và JD Vance gây ra nỗi sợ hãi, tạo ra nhiều kích động tiêu cực, vì nó được nói ra trước 81 triệu dân Mỹ, từ một cựu tổng thống. Những lời vô căn cứ tràn đầy định kiến và thù hận đó như một bệ phóng cho con tàu “Kỳ Thị” bay vút vào không gian của thế kỷ 21, thả ra những làn khói độc. Nó như một căn bệnh trầm kha tiềm ẩn lâu ngày, nay đúng thời đúng khắc nên phát tán và lan xa. Nói như thế có nghĩa, con tàu “Kỳ Thị” này, căn bệnh này, vốn đã có từ rất lâu đời. Nó âm ỉ, tích tụ, dồn nén theo thời gian, chực chờ đến ngày bùng nổ. Một tuần qua, người Haiti, là nạn nhân của cơn bùng phát này. Gần nửa thế kỷ trước, và cho đến tận nay, là cộng đồng người gốc Việt.
Sự trỗi dậy của những nhóm cực hữu đang làm sống lại làn sóng kỳ thị chủng tộc, một căn bệnh trầm kha chưa bao giờ thực sự chấm dứt ở Hoa Kỳ. Để thực hiện những chương trình nghị sự của mình, những người theo chủ nghĩa thượng tôn da trắng đã thực hiện nhiều chiến lược, chiến thuật khác nhau. Trong những năm gần đây, nhiều nhà hoạt động đã cảnh báo các nhóm cực hữu đang cố sử dụng nền tảng giáo dục làm công cụ để bảo vệ chủ nghĩa phân biệt chủng tộc. Một bài viết trên trang mạng lithub.com của tác giả Jason Stanley đã phân tích sâu sắc về đề tài này.
Nhìn ở bề ngoài thì ông Benjamin Netanyahu, Thủ tướng Do Thái, đang làm cái việc của Tổng thống Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) Nguyễn Văn Thiệu từng làm với cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ 1968. Năm đó ông Thiệu bị cáo buộc là hành động để đảng Dân Chủ thua đảng Cộng Hòa còn bây giờ thì, xem ra, ông Netanyahu lại đang tháu cáy với nước cờ tương tự tuy nhiên bản chất hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.
Khi còn tại chức, không ít lần, T.T Nguyễn Xuân Phúc đã khiến cho dân tình hoang mang hay bối rối khi nghe những câu chữ rất lạ kỳ: “Quảng Ninh là đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Vĩnh Phúc sẽ vươn lên trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Long An phải trở thành đầu tàu kinh tế của cả nước’, ‘Hải Phòng là đầu tàu quan trọng của cả nước’, ‘Bình Dương phải là đầu tàu phát triển kinh tế mạnh nhất của cả nước …”
Nhưng 64 năm sau (1960-2024), đảng đã thoái hóa, biến chất. Đảng viên thì tham nhũng, suy thoái đạo đức, lối sống tự diễn biến và tự chuyển hóa, bài bác Chủ nghĩa Mác-Lênin và cả “tư tưởng Hồ Chí Minh” nữa...
Một tuần sau, sau khi dư luận nổi sóng về phát biểu của thiếu niên Chu Ngọc Quang Vinh (“tôi coi đảng như một thế lực xấu chỉ biết lừa gạt dân”) tạm lắng – hôm 7 tháng 9 vừa qua – nhà văn Phạm Đình Trọng kết luận: “Sự việc cho thấy người dân, nhất là thế hệ trẻ đã có nhận thức sâu sắc về pháp luật, có ý thức về sự có mặt của cá nhân trong cuộc đời, trong xã hội”.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.