Hôm nay,  

Đi Trễ Về Sớm

01/03/201400:00:00(Xem: 8718)
z-ninh-thuan-bb-2014
Nguyễn Ninh Thuận

- Alo Kim, Chúc Mừng Năm Mới! - Tâm chúc gia đình Kim năm mới tấn tài, tấn lộc, tấn bình an… Sao năm hết Tết đến có gì phát tài chưa?

- Làm gì mà phát tài hả Tâm! “Vô thương bất cầu phú” chúng mình đâu có làm ăn buôn bán gì mà trúng mánh dư dật tiền bạc, của ăn của để và tiêu xài phủ phê. Trước 75 chúng mình đều là công chức đồng lương ba cọc ba đồng, như “tiền lính, tính liền…”. Hằng ngày đong gạo vào nồi nấu ăn cho qua ngày đoạn tháng, có cần kiệm thì chỉ dư chút đỉnh phòng khi cần kíp, đau ốm thôi! Chúng mình đâu có áp phe áp pháo gì mà tiền bạc rủng rỉnh tậu nhà tậu cửa khang trang… Chỉ được công việc nhàn hạ, sáng vác ô đi, chiều vác ô về, cuộc sống thong dong như dòng nước êm ả trôi…Lại có nạn đi trễ về sớm nữa chứ!

- Đúng đó, những ngày tháng nhàn hạ ở quê nhà qua mau, làm tuy ít tiền, nhưng không phải nhọc nhằn tấm thân. Có người đến công sở cho có mặt để điểm danh, công việc thì ít, nên bày ra đan áo, thêu khăn và làm việc riêng tư…! Có khi chia nhau ra đi trể về sớm, hay khai bệnh để nghỉ làm… Không như ở Mỹ làm việc trong các hãng điện tử đến bỡn hơi tai, tay chân phải nhanh nhẩu cho nhịp nhàng động tác kẻo không kịp với người làm việc giây chuyền tạo ra sản phẩm… Nạn đi trể về sớm hiếm khi có, đi vào đi ra đều phải bấm thẻ hẳn hoi…

- Đi làm ở nhà hàng lấy tiền mặt thì bị chủ chèn ép, làm hoài không hết việc. Làm có khi không biết giờ ăn trưa nhất định, có khi vừa bưng chén cơm mà có khách đến là buông đũa. Không có nạn đi trễ về sớm, mà ngược lại đi sớm về trễ thì có!

- Kim cũng rầu ghê! Đi làm việc suốt tuần, được ngày Chủ Nhật cuối tuần nghỉ ngơi chợ búa lo công việc nhà bề bộn. Nhưng rồi vạn bất đắc dĩ bạn bè réo gọi ngày họp mặt Thầy xưa trường cũ không thôi bị trách cứ đành phải nhín thời gian để đi. Nhưng trong giấy mời 11 giờ trưa thì hơn 12 giờ mới khai mạc. Nếu giấy mời ghi 6 giờ, thì 8 giờ trời túi thui mới bắt đầu… Chúng mình tự trọng đến đúng giờ để khỏi phiền hà BTC. Nhưng chờ dài cả cổ, lăn xăn chạy tới chạy lui thăm Thầy Cô giáo, chuyện trò với bạn bè khô cả cổ họng mà hội trường chưa đầy người, nhiều bàn tiệc còn trống rỗng rồi chờ và đợi mệt ơi là mệt!...

- Đúng vậy đó Kim, ở Cali. đầy dẫy các hội đoàn họp mặt Tết lễ, Hè… nào là của trường học, đồng hương, binh chủng…Đa số là người già tham dự, nếu đi đầy đủ hết thì cũng mệt đừ, tiền già không đủ để chi xài. Nhưng cái nạn chờ đợi mới là một vấn đề nan giải có khi đổ bệnh luôn. Chúng ta ra đi là mang theo cả quê hương với bao thương nhớ khôn nguôi… nên sau khi ổn định đời sống tìm đến bên nhau để an ủi nhau, kết chặt tình thân ái trong quãng đời xa xứ. Nhìn đi nhìn lại đầu người nào cũng hai thứ tóc! Than ôi! đời vốn vô thường, ai cũng gần đất xa trời rồi! Hồi trước giới trẻ cũng theo chúng ta đi họp mặt, nhưng thấy giờ dây thun quá nên một số chán nản đành bỏ cuộc! Sang xứ Mỹ chúng ta học hỏi nhiều điều tốt để bồi đắp cho nền văn hóa chúng ta vốn tốt lại càng đẹp hơn, nhưng học mãi đến 38 năm mà nạn đi trễ, tính lè phè không thể bỏ được, lại làm gương xấu cho bọn trẻ nản chí…

- Thứ Bảy tuần sau đám cưới của Duyên-Tuấn, con gái Mai trong đám bạn hữu thân thiết của chúng mình đó nhé! Nghe đâu vợ chồng Kim cũng đi đó mà! Mai có cho Tâm biết là sắp bàn ngồi chung với Tâm và các bạn trong nhóm! Thiệp mời 6 giờ 30 chiều. Nhưng theo kinh nghiệm phải hơn 8 giờ mới bắt đầu đó, vậy mấy giờ chúng mình gặp nhau ở đám cưới!

- Theo kinh nghiệm đau thương chờ đợi, chúng mình hơn 7 giờ tối hãy đi để khỏi bực tức và thấy thì giờ chậm chạp trôi qua trong bực tức!

- Chúng mình cũng nên thông cảm cho gia chủ, ai cũng muốn khách mời đến đúng giờ cho êm đẹp, nhưng đã là cố tật nên phải kéo dài giờ dây thun ra. Nếu làm đúng giờ, thì khách mời đến lưa thưa, bàn tiệc một bàn 5,7 trăm cũng tội cho đôi tân giai nhân sắp chỗ và quan khách hờn giận phiền trách không tặng quà thì khốn!

- Đã là cố tật từ trong nước ra đến hải ngoại 38 năm nay mà không bỏ được với câu dí dỏm “ Không ăn đậu không phải Mễ, không đi trễ không phải Việt Nam ”.

- Không biết mọi người suy nghĩ thế nào?! Riêng Tâm thật xấu hổ với khách mời ngoại quốc với phong tục tập quán chúng mình cố giữ, không phù hợp với nền văn minh xứ người theo thời đại nguyên tử “thì giờ là vàng ngọc!”. Cái gì tốt thì mình quảng bá rộng rãi với người bản xứ phải thán phục nền văn hóa nước nhà. Cái gì lỗi thời không phù hợp với đà văn minh tiến hóa nhân loại, thì cố khắc phục bỏ đi. Có hẹn, hay nhận lời thì phải đúng giờ, đừng lè phè chuyển vẫn đi tới đi lui trong nhà, xem thường mọi người. Nếu có trễ lắm cũng nửa giờ trở lại là quá lắm rồi!

- Khách mời đến muộn có thể thông cảm tha thứ vì nhiều lý do ngoài ý muốn như đi làm về trễ, bận bịu gia đình con cái, nhưng vì nể nang gia chủ hay trả lễ nên phải đi…Nhưng có đám vui của mình mà cô dâu chú rễ, họ hàng hai bên tới trễ là điều không nên làm vì không tôn trọng khách mời!

- Theo Tâm nghĩ đám vui con cháu mình thì nên mời hạn chế mời người thân thôi! Giờ giấc phải tôn trọng để xóa đi tệ nạn đi trễ. Gói ghém thân bằng quyến thuộc để khỏi phụ thuộc theo khách mời rồi sợ lời lỗ để chờ khách… Chuyện vui con cháu thì liệu cơm gắp mắm, cứ đúng giờ, ai tới trước ngồi trước cho đầy bàn, ai tới sau thì xin lỗi ngồi sau. Du di ra vài ba bàn thì mình kham nỗi để tổ chức không kéo dài giờ dây thun chờ đợi… Không nên mời rộng ra để khoe trương sự giàu sang của mình mà làm người khác phải ép bụng đi mắc nợ, trả nợ…rồi đi qua đi lại phiền lòng người ta…

- Em xin góp ý thêm, nếu mời nhiều khách phải chờ đợi đông đủ mới khai mạc thì thiệp mời khách ngoại quốc nên ghi giờ gần khai mạc để họ khỏi chờ đợi nóng ruột và thấy được văn hóa “trễ” của chúng mình!

- Đã là vấn nạn thì khó nói lắm cho vừa lòng mọi người… Chúng mình bàn luận sự trễ nải giờ giấc không biết có làm phiền lòng và đụng chạm ai không!? Vậy nói là phải thực hành đó bạn ơi, chúng mình phải xung phong đi đúng giờ vào dịp đám cưới Duyên-Tuấn con chị Mai đó nhé! Lâu rồi chúng mình không gặp nhau vì bận bịu đủ thứ công chuyện nào là gia đình, công sở… nên cũng cần tâm sự đó mà! Hơn nữa chê trách nói thì dễ, nhưng thực hiện mới là điều quan trọng! Đến đúng giờ để thể hiện sự văn minh học hỏi ở xứ người, nếu có trễ lắm mươi lăm phút thôi đó nhé! Hẹn gặp bạn vào ngày chung vui của các cháu và chúng ta sẽ bàn luận vấn nạn này trong việc đi Bác Sĩ, thăm viếng hẹn hò…

Nguyễn Ninh Thuận

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.