Hôm nay,  

Công Hay Tội?

09/03/201400:54:00(Xem: 10993)
Công Hay Tội?

Le Nguyen

Cuộc cách mạng mùa thu năm 1989 nổ ra ở Đông Âu, khởi đầu từ Ba Lan (Poland) lan sang Hung Gia Lợi (Hungary), Đông Đức (East Germany), Bảo Gia Lợi ( Bungary), Tiệp Khắc (Czechoslovakia), Lỗ Ma Ni (Rumany)... đánh sập hàng loạt các nước xã hội chủ nghĩa và tiến thẳng vào tận sào huyệt Liên Bang Xô Viết (Soviet Union) được những người cộng sản ra rả ca ngợi là thành trì xã hội chủ nghĩa. Sự sụp đổ thảm hại đó, cũng chính là lúc khẩu hiệu “chủ nghĩa Marx-Lenin bách chiến bách thắng” được cộng sản Việt Nam âm thầm hạ xuống và nhanh chóng biến khỏi đời sống của người dân Việt Nam.

Thế nhưng, khi tư tưởng xã hội chủ nghĩa hoang tưởng kia không còn lừa bịp được ai nữa trừ những kẻ có vấn đề về tư duy cùng với những tên cộng sản mê cuồng và cộng sản giả vờ. Chúng lại dồn nổ lực, tập trung vào “tuyên truyền giáo dục” cái được gọi là đạo đức Hồ Chí Minh, là sự lãnh đạo sáng suốt tài tình của đảng cộng sản Việt Nam nhằm lừa mị nhân dân để bảo vệ vị thế độc quyền quyền lực, cai trị đất nước của đảng cộng sản.
Đã có nhiều nhân chứng sống lẫn các nhà nghiên cứu lịch sử đảng cộng sản Việt Nam chỉ ra cái được gọi là đạo đức, là tài tình sáng suốt... để ca ngợi công lao đánh đuổi thực dân, đế quốc giành lại độc lập chủ quyền toàn vẹn lãnh thổ cho dân tộc Việt Nam mà đa phần đều đơm đặt, thêu dệt ngụy tạo nhiều hơn sự thật Lịch sử về huyền thoại ông Hồ Chí Minh, về đảng lãnh đạo trong cuộc kháng chiến được các bồi bút gọi là thần thánh đánh Tây, đuổi Nhật, chống Mỹ cuối cùng cũng được nhiều người chứng minh đúng là huyền thoại...

Nếu lật lại từng trang sử cũ với cái đầu tỉnh táo khách quan và bình tâm lắng nghe những nhân chứng may mắn sống sót trong các biến cố trọng đại của lịch sử kể lại, hẳn chúng ta sẽ nhận ra, Việt Nam đã có nhiều cơ hội tránh được đổ máu không cần thiết cho việc giành lấy nền độc lập của dân tộc, không cần đến ông Hồ Chí Minh và Đảng cộng sản Việt Nam. Tiếc rằng lịch sử là lịch sử nên phải đành chấp nhận nó như bài học lịch sử cho hiện tại nhằm định ra hướng đi cho tương lai bởi “không ai thay đổi được quá khứ nhưng chúng ta có thể thay đổi tương lai bằng hành động của ngày hôm nay”.

Do đó đọc, lật lại từng trang sử cũ tìm hiểu, nghe những nhân chứng sống trong cuộc nói lên sự thật lịch sử, không với mục đích đả phá huyền thoại hoặc do thù ghét phe đảng nào mà chỉ mong muốn tìm kiếm sự thật, trả lại sự thật cho lịch sử để có hành động cụ thể từ ngày hôm nay, cho một ngày mai thay đổi tốt đẹp hơn cho dân tộc Việt Nam. Tìm kiếm sự thật lịch sử không ngoài mục đích làm hành trang, định hướng đi tương lai cho dân tộc Việt Nam để lịch sử đừng tái diễn bởi “lịch sử không dạy mà lịch sử trừng phạt những ai không học bài học lịch sử!”

Trong chiều hướng đó, chúng ta cùng nhau đọc, tìm hiểu hệ thống hóa những dấu mốc, sự kiện lịch sử có thật để trả lại sự thật cho lịch sử, để vạch trần những điều bịa đặt thêm thắt, sửa đổi lịch sử nhằm phục vụ cho mục đích gian manh chính trị cho cái gọi là công lao đánh đuổi đế quốc thực dân, là nhờ có bác, đảng nên Việt Nam mới được như ngày hôm nay?

Trong việc tìm hiểu, nghiền ngẫm lịch sử để nhận diện rõ hơn lịch sử cận đại liên quan đến ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt Nam và để đi tìm sự thật, chúng ta có thể bỏ qua giai đoạn toàn dân đứng lên đánh đuổi ngoại xâm ngay từ khi giặc pháp nổ phát súng đầu tiên xâm lăng nước ta, cho đến giai đoạn đảng cộng sản núp bóng dân tộc cùng với các lực lượng dân tộc kháng chiến chống Pháp.

Từ gốc độ đó, chúng ta sẽ khởi đầu từ dấu mốc cách mạng tháng 8 năm 1945 bởi thời điểm này có hàng loạt sự kiện lịch sử trọng đại có liên quan trực tiếp đến vai trò của ông Hồ Chí Minh và đảng cộng sản Việt nam, thời điểm mà cộng sản thường dùng để kể công “cướp chính quyền trong tay giặc Pháp, giặc Nhật?”

Nhìn về quá khứ, về cách mạng tháng 8/1945 có một số nhân chứng sống chứng kiến trong thời điểm đó kể rằng sự thật ở thời điểm này “giặc Pháp” số chạy về Pháp, số đang nằm trong nhà tù Việt Nam, còn “giặc Nhật” từ đầu năm 1945 đã trao trả độc lập cho triều đình nhà Nguyễn và vua Bảo đại chỉ định học giả Trần trọng Kim thành lập chính phủ Việt nam. Chính phủ này do thủ tướng Trần Trọng kim lãnh đạo ra mắt ngày 17/04/1945 và bốn tháng sau cách mạng tháng 8 nổ ra đã được nhân chứng, hiện còn sống Nhạc sĩ Tô Hải, tác giả “Nhật Ký Của Một Thằng Hèn” kể lại như sau:

“Cuộc cướp chính quyền từ trong tay Nhật, Pháp không hề có, mà đơn giản chỉ là một cuộc lật đổ một chính quyền còn non trẻ của chính phủ Trần trọng Kim với những nhân vật tham gia nội các nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.
Chính phủ này cầm quyền được một trăm hai mươi sáu ngày với một đất nước hoang tàn, chết đói đầy đường, không một đồng trong ngân quỹ, 95% người dân không biết chữ, được thế giới công nhận và sau này những nhân vật tham gia chính phủ Trần Trọng Kim đa số vẫn được mời vào “Chính phủ liên hiệp”… Vậy vì sao mà nhà nước Cộng sản Việt Nam phải “lờ tịt” cái sự thật đó đi?

Có phải chính những người như bọn tớ, tay cầm cờ vàng ba sọc đỏ, miệng hát “Này thanh niên ơi! Quốc gia đến ngày giải phóng”, kéo nhau đi biểu tình ủng hộ chính phủ Trần trọng Kim đã “quáng gà cách mạng” nên giữa chừng a-dua, khi thấy người ta trương lên lá cờ đỏ sao vàng to tướng và phát cho chúng tớ những lá cờ đỏ nhỏ bằng cái quạt mo là những người đã được “Đảng giáo dục” và “đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống” để thực hiện nghị quyết của Đại Hội Quốc Dân, họp ở Tân Trào?

Không, hoàn toàn không! Chúng tớ lúc ấy, dù bất cứ ai, bất cứ tổ chức nào đưa ra đường lối chống Pháp, hứa hẹn Độc Lâp-Tự Do cho đất nước, chúng tớ đều sẵn sàng đi theo! Đến cựu Hoàng Bảo Đại cũng còn tuyên bố: “Làm dân một nước tự do còn hơn là làm vua một nước nô lệ” nữa là!”

Cũng trong năm 1945 ông Hồ Chí Minh với nhiều thủ đoạn chính trị học được từ đàn anh Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, đại diện chính phủ liên hiệp qui tụ nhiều nhân sĩ, trí thức đảng phái quốc gia, đọc tuyên ngôn độc lập vào ngày 2/9 ở Hà Nội và sau đó ngày 11/11 ông Hồ Chí Minh tuyên bố giải tán đảng cộng sản Đông Dương, thành lập hội nghiên cứu chủ nghĩa Mác nhằm che dấu tung tích cộng sản.

Sang năm 1946 ông Hồ Chí Minh đại diện chính phủ liên hiệp dẫn phái đoàn đi pháp thương thuyết nhưng bất thành vì nhiều lý do nhưng lý do chính có lẽ do chính phủ Pháp nhận biết gốc cộng sản của Hồ Chí Minh? Nhưng sau đó khi phái đoàn của cái gọi là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa trở về Việt Nam, ông Hồ Chí Minh ở lại tìm đến nhà Marius Moutet, bộ trưởng thuôc địa Pháp, tự quyết định thỏa hiệp với thực dân Pháp, ký hiệp ước Fontainebleau vào ngày 14/09/1946 tạo điều kiện cho Pháp trở lại Việt Nam!

Hai năm sau vào ngày 5/6/1948 Pháp long trọng ký kết trao trả độc lập cho Việt Nam qua đại diện Cao Ủy Pháp ở Đông Dương là ông Emile Bollaert với ông Nguyễn Văn Xuân thủ tướng Chính Phủ Trung Ương Lâm Thời Việt Nam dưới sự chứng kiến của Quốc trưởng Bảo Đại và hai quốc gia Pháp- Việt đồng công bố bản thông báo chung với nội dung: “Nước Pháp long trọng công nhận nền độc lập của Việt Nam; Việt Nam được tự do thực hiện nền thống nhất của mình."

Có thể nói những biến chuyển chính trị tích cực, thuận lợi cho Việt nam vừa kể, đa phần do cuộc chiến đẩm máu của thế chiến thứ hai đã chấm dứt với sự ra đời của liên hiệp quốc thay thế hội quốc liên được thành lập sau thế chiến thứ nhất, không thực hiện được mục đích: “Chúng tôi, những dân tộc của Liên Hợp Quốc, quyết tâm cứu những thế hệ mai sau khỏi thảm họa chiến tranh..." làm áp lực buộc các đế quốc, thực dân trao trả độc lập cho các nước bị trị tái lập lại trật tự mới cho thế giới.

Kể từ đây chính sách thực dân của các nước Anh, Pháp, Mỹ, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Hoà Lan, Bỉ... xem như đã cáo chung. Trong giai đọan này, có gần một trăm thuộc địa không cần làm cách mạng dân tộc dân chủ nhân dân, không cần hô hào toàn quốc kháng chiến, không cần hô hào chống Mỹ cứu nước, không cần đổ nhiều máu cho nền độc lập dân tộc vẫn giành được độc lập. Ở Á Châu có Ấn Độ, Miến Điện, Mã Lai, Nam Dương, Phi Luật Tân. Các nước này không cần huênh hoang đánh thắng thực dân, đế quốc sừng sỏ vẫn giành được độc lập chủ quyền cho tổ quốc họ!

Việt Nam ta cũng đã có ít nhất hai cơ hội không cần đổ máu để giành lại độc lập tự do cho dân tộc từ tay phát xít Nhật, thực dân Pháp và ngay cả tránh được cuộc chiến tranh phi nghĩa được gọi là “thần thánh chống Mỹ cứu nước?”Thế nhưng, tất cả cơ hội đều bị ông Hồ Chí Minh thành viên của cộng sản quốc tế, khoát áo dân tộc đưa dân tộc, biến dân tộc Việt Nam thành những con thiêu thân lao vào lửa dữ cho mưu đồ nhuộm đỏ toàn thế giới của các tên đồ tể khát máu, các tên tội phạm chống nhân loại là Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông.

Như thế sự thật lịch sử đã chỉ ra, Việt Nam đã được Phát xít Nhật trao trả độc lập ngày 17/04/1945, được thực dân Pháp trao trả độc lập ngày 05/06/1948 nằm trong phong trào các dân tộc bị trị giành độc lập theo con đường hòa bình không đổ máu sau thế chiến thứ hai và tất cả dân tộc bị trị thời gian đó đều lần lượt giành được độc lập dân tộc thành công theo con đường hòa bình, ngoại trừ Việt Nam.

Thế thì tại Sao Việt Nam không giành được độc lập tự chủ theo con đường hòa bình như các dân tộc có cùng hoàn cảnh bị trị dưới gót chân xâm lược của thực dân, đế quốc mà phải sử dụng bạo lực cách mạng không cần thiết cho nền độc lập của mình?

Đến hôm nay sự thật lịch sử lần lượt được phơi bày nên không có gì khó hiểu, khá đơn giản để hiểu rằng “tại sao”? Nguyên nhân chính bởi ông Hồ Chí Minh được đào tạo, huấn luyện trở thành tên tình báo chuyên nghiệp của cộng sản quốc tế đặc trách vùng Đông Á gồm Trung Hoa, Thái Lan, Việt Nam... Ông ta thay hình đổi dạng mang nhiều vỏ bọc, nhiều tên giả của một tên tình báo siêu hạng như “ Lý Thụy, Thầu Chính, Tống Văn Sơ, Lyn, thiếu tá Hồ Quang trong bát lộ quân, Già Thu...” nhận tiền và hành động theo chỉ thị của cộng sản quốc tế. Nói cách khác ông Hồ Chí Minh là tay sai của cộng sản quốc tế nên không muốn Việt Nam giành độc lập theo con đường hoà bình, không muốn Việt Nam độc lập nằm ngoài quỹ đạo cộng sản nên ông ta phá đổ nhiều cơ hội giành độc lập trong hoà bình của dân tộc.

Đọc lại lịch sử khách quan chúng ta sẽ thấy ông Hồ Chí Minh bằng thủ đoạn tàn độc thanh tóan, thủ tiêu các nhà cách mạng, lãnh tụ các đảng phái, các lực lượng dân tộc, những nhân sĩ yêu nước có tinh thần quốc gia như ông Khái Hưng của Tự Lực Văn Đoàn, ông Trương Tử Anh của Đại Việt Quốc Dân Đảng, ông Lý Đông A của Việt Nam Quang Phục Hội, Đức Huỳnh Phú Sỗ giáo chủ Phật Giáo Hòa Hảo của Dân Xã Đảng... với mục đích, nhiệm vụ duy nhất, là cố tình dẫn dắt lèo lái, tạo điều kiện cho cộng sản nhuộm đỏ Việt nam qua hai cuộc chiến tranh kháng chiến chống Pháp 1945-1954 và cuộc chiến Bắc –Nam 1954-1975 với biết bao xương máu, sinh mạng của thanh niên Việt Nam, nhân dân Việt nam.

Không những thế, ông Hồ Chí Minh còn sản sinh ra những tên đồ đệ mạt hạng mang tư tưởng nô lệ, tay sai ngoại bang lẫn phản động cực kỳ qua các tài liệu học tập giáo dục tuyên truyền trong nhân dân điển hình là Tố Hữu ca ngợi các tên đồ tể chống nhân loại đến tận trời:

“Bác Mao ta ở đâu xa
Bác Hồ ta đó chính là bác Mao...
....Giết giết nữa bàn tay không phút nghỉ....
Cho ruộng đồng lúa tốt thuế mau xong
Cho đảng bền lâu thờ Mao chủ tịch,thờ Stalin bất diệt
Ông Stalin ơi, ông stalin ơi
Hỡi ơi ông mất! Đất trời có không?...”

Ngoài các câu thơ, bài thơ nâng bi tài tình, sáng suốt của Tố Hữu được giảng dạy cho các đảng viên trong các “lớp rèn quân chỉnh huấn”, nó còn được đảng trân trọng đưa vào sách giáo khoa dạy trong các trường học cho nhiều thế hệ trẻ em Việt nam. Không dừng lại ở đó trong các tài liệu lẫn sinh hoạt nội bộ đảng cộng sản còn có những lời nói thể hiện bản chất tay sai cộng sản quốc tế của các thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản kế tục Hồ Chí Minh, nổi bật nhất có Lê Duẩn tuyên bố như sau: “ Miền Nam chúng tôi sẽ chống Mỹ tới cùng và chúng tôi giữ vững tinh thần quốc tế vô sản... Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, đánh cho xã hội chủ nghĩa và cho cả nhân loại...”

Không kể thế hệ lãnh đạo cộng sản đã qua như Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Lê Duẩn... thể hiện bản chất tay sai, bán nước đáng xấu hổ mà ngay cả thế hệ lãnh đạo đảng cộng sản hiện tại từ ông tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng, bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, thứ trưởng ngoại giao Hồ Xuân Sơn... khi “giao thiệp” với đàn anh Trung Cộng kẻ tuyên bố “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” tên lu loa mười 16 vàng, 4 tốt nuốt dần đất liền biên giới đến biển đảo xa xôi ở Biển Đông nhưng tất cả họ đều khúm núm, khom lưng phát biểu:

“...nhân dân Việt Nam luôn luôn ghi nhớ với lòng biết ơn sâu sắc sự ủng hộ, giúp đỡ to lớn của đảng, chính phủ và nhân dân Trung Quốc giành cho nhân dân Việt Nam trong cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc trước đây và sự nghiệp xây dựng đất nước hiện nay...”
Qua những cột mốc, những thời khắc lịch sử của các năm 1945, 1948, 1954, 1975...cùng với việc làm không thể che dấu của ông Hồ Chí Minh, của thế hệ lãnh đạo kế tục đảng cộng sản Việt Nam và nhìn vào hiện trạng thảm hại của đất nước Việt Nam ngày hôm nay, biết rằng còn nhiều thiếu sót chưa đầy đủ về sự thật lịch sử.

Dù vậy, với nhận xét khách quan không qua lăng kính hư cấu tưởng tượng, không mang lòng thù hận ông Hồ Chí Minh, không căm ghét đảng cộng sản Việt Nam. Theo bạn, ông Hồ Chí Minh, đảng cộng sản có công hay có tội trong hai cuộc chiến kháng chiến chống pháp 1945-1954, cuộc chiến đấu thần thánh chống Mỹ cứu nước 1954-1975 và những cột mốc, sự kiện lịch sử vừa nêu có phải là ngụy tạo chứng cứ, sửa đổi lịch sử nhằm nói xấu huyền thoại ông Hồ Chí Minh, bôi nhọ sự lãnh đạo sáng suốt, tài tình của đảng cộng sản Việt Nam?

Mời các bạn cùng tham gia đóng góp ý kiến chính kiến, cùng thảo luận về công hay tội của bác, đảng nhằm làm rõ hơn sự thật lịch sử để có hành động kiên quyết dứt khoát với quá khứ, mở hướng đi tươi sáng cho tương lai dân tộc Việt Nam.

*Tài liệu, sách tham khảo:
1)20 Năm cách mạng Châu Âu- BBC London.
2)Sự Thật Về Quan Hệ Việt Nam- Trung Hoa Trong 30 Năm - nhà xuất bản Sự Thật, Hà Nội.
3)Không Có Chuyện Cướp Chính Quyền Từ Tay Pháp Nhật của Tô Hải.
4)Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên.
5)Việt Sử Tân Biên của Phạm Văn Sơn.
6)Việt Sử Khảo Luận của Hoàng Cơ Thụy.
7)Wikipedia.





Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi đọc truyện “Tình Nghĩa Gíao Khoa Thư” khi còn ở tuổi đôi mươi. Tuổi trẻ bao giờ cũng nhiều lý tưởng. Tôi và bè bạn vẫn tâm nguyện rằng, sau cuộc chiến, thế hệ của mình sẽ cố góp hết sức để dựng xây những phần đất quê hương (bị lãng quên) như vùng U Minh Hạ. Hòa bình, tiếc thay, đã không mang lại cuộc sống an bình như mọi người mong muốn. Không những thế, nó còn khiến cho hàng triệu kẻ đã phải liều mạng rời bỏ quê hương, để mưu cầu một cuộc sống khả kham hơn – nơi đất lạ quê người.
Người nào có bệnh hứa, hứa nhiều mà làm chẳng bao nhiêu thì suốt đời không thể khá được. Tiền đến rồi tiền đi, nhưng những người ở xung quanh ta vẫn nhớ những lời hứa lèo của ta thì kể như tiêu cuộc đời. Nếu người nào rủi bị bệnh hứa thì nên đến bác sĩ tâm lý, chữa trị thế nào cũng sẽ khỏi nhưng phải kiên trì. Có bệnh thì phải chữa, tự mình chữa không được thì phải nhờ đến bác sĩ tâm thần, bác sĩ có kinh nghiệm sẽ tìm mọi cách để chữa trị cho bệnh nhân. Có người có bệnh hứa lèo, nhưng họ nói một cách tự nhiên như thật, đã nói là bệnh mà, người bị bệnh không biết mình bệnh, tội nghiệp thật?
Có thể nói rằng đời sống của bà con đồng bào thiểu số Vân Kiều và Pa – Kô khổ cực không còn gì để nói. Đi dọc theo đường 9 Nam Lào từ thành phố Đông Hà lên cửa khẩu Lao Bảo, qua khỏi những dãy nhà ngói đỏ chói của thành phố chừng 10km, đến đoạn sông Dakrong chảy dọc đường 9 Nam Lào, nhìn sang bên kia sông là những mái nhà lụp xụp nằm lặng lẽ trên đồi, nhìn lại bên cánh rừng dọc đường 9 cũng nhiều mái nhà sàn lợp tranh nhỏ xíu, tuềnh toàng gió lộng nằm giữa các nương sắn hoặc giữa các ngọn đồi trọc. Cảnh nghèo đói hiện ra xác xơ, tiều tụy.
Đêm tân hôn. Yên lặng nhìn cô dâu, chú rể rưng rưng rồi bật khóc. Cô gái trẻ tưởng chồng mình xúc động vì quá hạnh phúc được sống gần người yêu, nhưng sự thật đau lòng hơn nhiều. Anh ta vừa nhận được kết quả dương tính HIV qua cuộc thử nghiệm mà bịnh viện vừa gởi tới. Anh cũng không ngờ số mệnh của mình lại kết cuộc như thế. Sau 3 năm lao động ở nước ngoài, với số tiền dành dụm được, anh vừa mới làm đám cưới với người yêu đã chờ đợi suốt thời gian anh ở nước ngoài. Thời gian thương nhớ 3 năm, cho nên khi chàng trai trở về, thì cô gái đã “cho” người yêu trước đêm tân hôn. Sáng ra, vợ chồng trẻ nhìn nhau, im lặng. Mỗi người miên man biết bao nhiêu ý nghĩ. Tương lai, hạnh phúc gia đình, thái độ phải đối diện với cuộc sống, về con cái, cha mẹ hai bên, về sức khoẻ và về cái chết.
Đàn ông là phải có râu «Nam tu nữ nhũ» như sách đã dạy. Khoa học lý giải râu là biểu hiện sức mạnh và từ đó phát xuất sự ham muốn chiếm đoạt nhưng không vì thế mà râu trở thành môt thứ vũ khí chết người. Râu của người Á châu khác với râu của người Âu châu, cả về cách để râu, chăm sóc râu. Theo kinh nghiệm, nhìn râu, người ta có thể xét đoán về người. Như người cương nghị, người vui tánh, người có máu … Riêng người cộng sản có râu hay không râu, râu tốt hay xấu, đều có liên hệ ít nhiều đến diễn tiến của phong trào cộng sản và số phận người lãnh đạo.
Tại sao photon di chuyển nhanh như ánh sáng? Tại sao từ đốm lửa diêm, ngọn đuốc, ngọn đèn, một tinh cầu phát nổ v.v… phóng ra, photon lập tức đạt tốc độ nhanh nhất trong Vũ Trụ? Câu trả lời có rồi, giản dị và không đòi hỏi những kiến thức vật lý cao siêu. Nhưng nói ngay thì bạn sẽ bỡ ngỡ, hoang mang, và rồi thắc mắc rất nhiều, mất vui. Vậy ta kiên nhẫn đi từng bước một. Chậm nhưng mà chắc. Đường trường lên thác xuống ghềnh, băng rừng lội suối, lạc tới lạc lui trong núi thẳm rừng sâu… kẻ dò đường này đã lãnh hết. Giờ sông sâu đã bắc cầu, đường xuyên rừng đã khai quang chờ đón bạn.
Cùng với số phận chung của Thế giới, nạn dịch Covid-19 đã phủ mây mù lên nền kinh tế của Việt Nam trong 7 tháng đầu năm 2021. Khoảng 80,000 Doanh nghiệp đóng cửa và hàng chục triệu công nhân mất việc làm. Việt Nam đã nhập siêu 2,7 Tỷ Dollars trong thời gian này, trong khi tình hình dịch Covid-19 vẫn còn nghiêm trọng.
Mười một năm trời ròng rã, mỗi lần nghĩ tới anh là tôi nghĩ tới Nelson Mandela, chỉ ra được khỏi tù sau 27 năm, vì những người khác đã tranh đấu thành công để có một cuộc thay đổi toàn diện trong xã hội. Ngay sau khi ra tù, Mandela đã được bầu làm lãnh đạo một cuộc thương nghị với nhà cầm quyền cho vấn đề hòa giải dân tộc.
‘Tổng thu nhập một tháng trên một khẩu của chúng tôi là 40.000 đồng …’ 40.000 đồng có giá trị như thế nào lúc này. Đó là giá của 2 bát phở, giá của 4 lít xăng, giá của hai xuất cơm trưa văn phòng, giá của một cuốc xe ôm trên đoạn đường 10km, giá của hơn một bao thuốc lá 555, giá của 3 ly cà phê… Tôi biết sẽ có rất nhiều người không thể tin rằng tổng thu nhập hàng tháng của một khẩu trong hầu hết những gia đình nông dân lại chỉ với một con số ‘kinh hoàng’ như thế.”
Các lãnh tụ của Đảng Cộng Hòa có thể tiếp tục than phiền về tình trạng kinh tế khó khăn và các chương trình của Biden có khuynh hướng xã hội, nhưng khi nhìn những thống kê về dư luận quần chúng thì rõ ràng quan điểm của Đảng Cộng Hòa không phản ảnh đúng với nhận thức của đa số dân Mỹ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.