Hôm nay,  

Tính Cẩn Thận

28/03/201400:00:00(Xem: 5234)
Hôm nay Chủ Nhật cuối tuần lại rơi vào đầu tháng, thế là nhóm bạn của Tâm hẹn gặp nhau tại nhà Tâm đóng $30 cho quỹ "Từ Thiện" hàng tháng để khi cần kíp có bạn hữu ở Việt Nam gặp ngặt nghèo cần giúp đỡ thì lấy ra gởi về giúp bạn cho nhẹ trong ngân quỹ gia đình phải chi vài ba trăm… Lần lượt Kim, Hoa, Thủy đến, không thấy bóng dáng Xuân xuất hiện, làm mọi người trông ngóng chờ mong… Bỗng tiếng điện thọại reo vang…,Tâm mau chóng nhắt điện thoại lên, sau đó nghe giọng của Xuân nên mở picker ra cho các bạn cùng nghe…

- Alo! Tâm đó hả, nhờ Tâm chuyển lời với các bạn là hôm nay Xuân không đến họp mặt cùng các bạn được! vì Ô. xã Xuân sáng nay một mình lấy cái thang ra cắt nhánh cây sau vườn, rồi hấp tấp trèo lên, không cài thanh sắt an toàn giữ thăng bằng thang và không nhờ Xuân giữ hộ thang như mọi khi, nên bị té xây xát tay chân đang nắm rên hừ hừ đây!

- Sao anh ấy trèo có cao không và tình trạng có nguy hiểm đến tính mạng, có phải chở đi nhà thương không?

- Ơn may trèo không cao lắm và gần đó có một cây lớn nên anh ấy vớ nhánh cây kịp, không té xuống đất nên chỉ bị sơ chảy máu chân thôi. Anh ấy sợ máu lắm, và bị khiếp vía nên có dịp là nhỏng nhẻo với vợ con đó mà! Vì vậy xin lỗi các bạn, Xuân phải ở nhà xức thuốc và đấm bóp cho chồng đây!

- Hú hồn! Lạy ơn trên độ mạng, nên anh bị thế là nhẹ đó, chứ té ngã xuống đất không gãy tay chân cũng giập mặt mũi hay chấn thương sọ não, lưng cổ thì khốn thân mình và tai họa cho vợ con phải chăm sóc bệnh tật… Thôi thì bồ ở nhà chăm sóc tướng quân đi nhé! Tâm sẽ thay bồ tèo đóng tiền và tháng sau bồ đóng lại cho Tâm là được rồi! Các bạn đang nhao nhao tranh nhau gởi lời thăm anh ấy và nhắn nhủ lần sau anh nhớ cẩn thận gọi vợ ra ngắm anh ấy trèo thang cho romantic và phu thê cùng làm thì "thuận vợ thuận chồng tát bể đông cũng cạn!" Gởi lời thăm anh ấy và các cháu, chúc anh ấy sớm lành bệnh…

- Khi nào Tâm cũng nói giỡn chơi được, ai gặp Tâm từ đàng xa là thấy nụ cười rồi !

Tâm buông điện thoại và rồi các bạn bàn tán nhau quanh đề tài "Làm việc gì cũng phải cẩn thận!" Kim lên tiếng trước…

- Bé Kim Thoa, con Kim hôm kia thiếu cẩn thận khi lau đồ vật trong nhà, làm cho rớt bị bể văng miền tứ tung xuống sàn nhà, ơn may là đồ vật không quí giá, nên không tiếc của nhiều, tuy phải mất thì giờ dọn dẹp và cứ sợ còn sót mảnh sẽ bị đạp vào chân thì khốn!

- Mấy cụ già thiếu cẩn thận khi băng qua đường, dễ bị xe đụng xe lắm! Nhất là không đi Lane dành riêng cho người đi bộ đã hại than bị tai nạn còn bị cảnh sát phạt cao lắm đó! Hú hồn, tuần trước Tâm lái xe suýt đụng một khách bộ hành cứ thậm thà thậm thụt băng qua đường, may nhờ Tâm cẩn thận chạy chậm và đạp thắng khi họ quyết định băng nhanh như chạy qua đường làm Tâm sợ đến đổ mồ hôi luôn…

- Thủy hay thiếu cẩn thận khi nấu ăn, làm cho thức ăn có khi không chín, bị mặn, bị nhạt bị chồng con chê hoài, phải đi ăn tiệm… Hôm kia mãi mê xem tivi phim truyện, kho nồi cá đến khét lẹt, khi bốc mùi Thủy mới nhớ ra thì mất thì giờ dọn dẹp, thủ tiêu tan chứng, không thôi chồng con cười chê mất mặt bầu cua! Sau đó phải chăm chăm kho lại son thịt kho trứng được cả nhà khen ngon rối rít. Thủy tự dặn lòng lần sau nấu ăn phải cẩn thận để tâm trí vào, không lo ra để được cơm canh sốt dẻo, vui cửa vui nhà, tạo hạnh phúc gia đình ấm êm không cải vả nhau…

- Nói thì dễ, nhưng việc làm mới là việc cần thiết. Hoa thì bạ đâu vất giấy tờ tùm lum, thiếu cẩn thận không sắp xếp giấy tờ có ngăn nắp, đâu ra đó theo thứ tự…đến khi cần kíp cần nộp giấy tờ thì quýnh quáng lục tung khắp nhà, không nhớ đâu ra đâu… muốn tìm thì không biết đâu mà tìm. Nặn nát óc nhức đầu luôn mà không tìm ra, phải chạy ngược chạy xuôi xin giấy tờ lại và trể nải công việc bị chồng con phiền trách hoài, nhưng rồi tính nào tật ấy. Nay tự dặn lòng phải cẩn thận sắp xếp giấy tờ cho ngăn nắp cho đỡ mất thì giờ tìm kiếm… Lại nữa khi ngồi bên cạnh hay nhắc nhủ anh ấy lái xe cẩn thận, nào là khi quẹo cua gắt sẽ làm xe lật, té, trật chân trày tay và có khi bị gảy tay, chân, cổ. Anh thiếu cẩn thận, không làm chủ tốc độ, có thể đâm vào xe, vào người, vào nhà người khác, gây tổn hại đến tài sản và mạng sống của mình, của người. Hoa hay nói lải nhải theo ý mình để lái người tài xế… đến nổi anh ấy phải gắt lên và vợ chồng hay cải vả nhau…Đó là một điều cấm kỵ bị phân tâm có thể gây tác hại xấu trong việc lái xe…

- Tâm thì có tính lo xa hay nhắc nhở con cái phải cẩn thận khi cầm dao kéo sợ chúng cắt nhằm vào tay chảy máu, đứt tay… Phải cẩn thận khóa cửa nhà, khóa xe, không để cho kẻ trộm có cơ hội đột nhập dẫn xe đi hoặc lấy của cải tài sản trong nhà lại mang họa vào người vì bị khảo tra lấy của. Đừng để những vật có giá trị trong xe hơi, để cho kẻ gian có lòng tham, cạy cửa xe, đập kính xe lấy trộm. Chúng hay bực mình nghe mẹ lải nhải nói đủ thứ nên hay hỏi ngược lại "Mẹ đã đề phòng cho mẹ chưa? mẹ có để đồ trang sức, tiền bạc trong túi xách, máng trên vai lở bị kẻ gian giật đi, lại tiếc của mà trì kéo lại thì bị té ngã thiệt thân! Đến chỗ đông đúc mà đeo đồ trang sức quí giá, săm son tiền mặt nhiều thì hại thân đó Mẹ ơi!"

- Chán quá các bạn ơi! nay mình lớn tuổi làm việc gì, hay nói gì cũng quên trước quên sau. Nên muốn làm việc gì, hay có hẹn gặp bạn bè, gặp Bác Sĩ khám bệnh, khám mắt, khám răng vào ngày mai, là phải cẩn thận viết ra vào lịch treo tường may ra mới nhớ ra…Uống thuốc cũng phải cẩn thận phân chia ra để trước mắt. Ngay cả lâu ngày không có dịp lại gặp bạn cũ cũng quên tên, nhưng trong đầu óc biết đó là bạn. Nay thì đâu học hành gì mới lạ được đâu, bạn chỉ các món ăn cũng phải cẩn thận viết rõ ràng để trong tầm mắt của mình luôn vì không tập trung tư tưởng được. Hoa âu sầu than thân trách phận…

- Hơi sức đâu mà chị em chúng mình ngồi than trách "Trẻ khôn qua, già lú lại", đó là định luật của tạo hóa cũng như "Sinh, Lão, Bệnh, Tử" chúng mình phải chấp nhận thôi! Thủy phá tan không khí u buồn mới nhen nhúm bằng một tràn cười dòn tan ngặt nghẻo

- Nói đến cẩn thận thì chúng ta nói mãi đến chiều không hết chuyện… nào là cẩn thận khi làm việc nặng là phải mang những thiết bị bảo hộ lao động như nón, mắt kính, bao tay, giày có mũi cứng, quần áo bảo hộ lao động,... Cẩn thận mọi điều xấu dẫn đến xui rủi và tai nạn ngoài ý muốn. Đi lên xuống cầu thang phải cẩn thận từng bước một, vịn tay vào thanh vịn để khỏi bị vấp té. Tránh té ngã ở nơi có nước, ẩm thấp trơn trợt. Có nhiều người bị bán thân bất toại vì té ngã trong phòng tắm có khi bị tử vong luôn. Tránh leo trèo cao, đề phòng vật cứng rớt trên đầu, tránh va chạm mạnh vật cứng, dao kéo, súng đạn… Nhắc nhở trẻ em không nô đùa thái quá, xô đẫy nhau…

- Còn nữa mấy chị ơi, phải cẩn thận lời ăn tiếng nói, tránh đôi co gây bất hòa đưa đến xung đột chém giết hay gây thù chuốc hận truyền kiếp với nhau… Cẩn thận về giấy tờ khi đọc, khi ký và khi cất giữ phải ngăn nắp để tránh mất mát, phiền phức, thiệt hại cho mình và trên phương diện gia đình, xã hội & pháp luật nữa…, Hoa lên tiếng nhắc nhở.

- Thôi nhé! Chúng mình không bàn về đề tài "cẩn thận", hẹn khi nào bàn tiếp nhé! Đừng để những cuốn chả giò giương mắt yếu xìu nhìn chúng mình kia kìa!...Tâm lên tiếng phá tan cuộc bàn cải sôi nổi hướng mắt về dĩa rau xanh mướt và dĩa bún trắng nuốt đang chờ đợi những bàn tay chị em chúng tôi cuốn gói, thanh toán trong tiếng nhạc êm dịu mới mở lên …

Nguyễn Ninh Thuận

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Rạch Gốc chẳng chợ búa gì hết, mọi thứ phải chạy đò lên Năm Căn mua… Một buổi sáng, bước ra trước sân Ủy ban, tôi ngạc nhiên thấy treo cờ tang. Hỏi sao vậy … trả lời: Ông Andropov chết. Tôi hỏi lại: Ông Andropov là ai thế? Trả lời: Không biết, nghe đài Hà Nội biểu treo cờ tang thì mình treo… Cờ tang cho ông Andropov nào đó treo rất đúng quy cách, chỉ kéo tới nửa cột, thòng kèm một dải vải đen nhỏ phất phơ trong gió biển…”
Nhưng Gangnam Style là câu chuyện âm nhạc vô hại, còn trong những vụ đã kể tại Việt Nam, khi người ta đăng đàn đăng tin giả mạo hay công khai chửi rủa, sỉ nhục lẫn nhau để được hàng ngàn người hào hứng vỗ tay, theo dõi, thậm chí cổ vũ, bênh vực và biến chúng thành hiện tượng như hiện nay, nó cho thấy có điều gì đó dường như chưa đúng lắm trong xã hội. Bởi đó là cách ứng xử bộ lạc, "đầu gấu" của giang hồ.
Có muôn vàn lý do, nhưng cốt lõi là nhân dân đã chán Chủ nghĩa Mác-Lenin và tư tưởng Cộng sản của ông Hồ đến tận mang tai. Kế đến là tình trạng cán bộ càng giữ quyền cao chức trọng thì càng mất đạo đức, sa đọa và tham nhũng hành dân nên bàn dân thiên hạ phát chán, chả ai còn hồ hởi phấn khởi thực hiện phương châm “cán bộ đi trước làng nước theo sau” nữa.
Nói đến tỉnh Bạc Liêu thì đa số người hiểu biết không thể quên hai nhân vật điển hình, là ông Cao Văn Lầu và công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Ông Cao Văn Lầu là tác giả của bài Dạ Cổ Hoài Lang, được gọi chung là vọng cổ mà đào kép cải lương phải ca trên sân khấu. Ở Mỹ Tho cũng có một công tử, cũng nổi tiếng ăn chơi, tên là Lê Công Phước, được là Phước George. Người trắng trẻo, đẹp trai nên được gọi là Bạch công tử, để phân biệt với Hắc công tử Bạc Liêu.
Ngày nay Đại Lễ Vesak (Hợp nhất của ba ngày Đản Sinh, Thành Đạo và Nhập Diệt) của Đức Phật đã được Liên Hiệp Quốc công nhận. Trong ngày lễ này, Tổng Thư Ký LHQ, các vị nguyên thủ quốc gia, các giới chức chính quyền cao cấp tại những quốc gia Phật Giáo, hoặc tham dự hoặc gửi điện văn chúc mừng, chiêm bái tự viện, viếng thăm hoặc dâng hoa cúng dường chư tăng ni và Lễ Hội Phật Đản đã được quần chúng tổ chức trang nghiêm, cung kính.
Nhung các đối thủ (Nga, Tàu) hay đối tác (Âu) không chịu thua mà tìm đủ mọi cách phá vỡ vòng kim cô USD để tránh bị phong tỏa kinh tế lại điểm trúng tử huyệt của nền trật tự tự do toàn cầu (liberal world order) do Mỹ gầy dựng trên nền móng USD. Giải pháp nào sẽ hất ngã USD trong khi cả NDT lẫn Euro đều còn ít đáng tin hơn USD? Dưới đây là vài phỏng đoán thay vì dựa trên chứng cớ vững vàng. Giữa Trung Quốc, Nga và Iran đều thiết lập những đường dây hoán đổi ngoại tệ (currency swap) mà không thông qua hệ thống ngân hàng Mỹ. Thí dụ Iran bán dầu thu vào NDT rồi dùng NDT nhập cảng máy điện toán từ Trung Quốc (với điều kiện các máy điện toán này không chứa đựng bản quyền Mỹ trong đó.) Ngân hàng Iran có thể đổi trước một lượng tiền nội địa ra NDT dự trữ giao dịch mà không cần chờ đợi phải thu NDT từ bán dầu mới mua hàng Trung Quốc.
Nơi trạm xe buýt cuối ngày, chuyến xe cuối cùng chuẩn bị lăn bánh. Những người đến trễ và những người muốn ngủ lại nơi băng ghế chờ đợi, sẽ bị bỏ lại. Cơ hội tái diễn cho một chuyến xe khác, có thể là ngày hôm sau. Nhưng hôm sau, nào ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Người ta cần phải bước qua, bỏ lại lịch sử phía sau, bằng không sẽ bị bỏ lại bên lề lịch sử.
Cùng thời điểm, các nước trong vùng như Ấn độ, Mã lai, Phi luật tân,...bị Tây phương đô hộ, đều lần lược thu hồi độc lập, tổ chức đất nước theo thể chế tự do dân chủ và nhờ đó, đất nước phát triển mà không phải có hơn 10 triệu dân chết oan uổng như Việt nam. Chỉ vì họ không có hiện tượng Hồ Chí Minh!
NHững người trẻ sẽ không còn là “không chịu lớn.” Họ đã trưởng thành trong suy nghĩ của riêng họ. Và khi phải xuống đường bày tỏ những ước muốn của mình. Họ biết họ phải làm gì. Không thể nào ai đó bảo họ phải làm cái này hay phải làm cái kia. Họ không còn cần phải có lãnh tụ. Đất nước cần những con em như thế.
Hiệp Định Geneve, cũng như Hiệp Định Paris, đối với Bác và Đảng – rõ ràng – đều chỉ là một mớ giấy lộn. Tổng Tuyển Cử (1956) hay Đình Chiến (1973) cũng thế. Hoà bình là từ ngữ không hề có trong tự điển của những người cộng sản. Họ nhất định phải nhuộm đỏ hết cả nước VN (bằng mọi giá và mọi cách) thì mới thoả lòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.