Hôm nay,  

Bệnh Vô Cảm!

02/04/201400:00:00(Xem: 5800)

Vô cảm là gì? Vô cảm cũng giống như sự “vô tri, vô giác”. Người vô tri vô giác là người không còn biết động lòng trước những hình ảnh hay sự việc mà đáng lẽ tấm lòng bình thường của con người phải biết rung động, xót xa.

Chứng vô cảm không thuộc về thể chất (physical illness) mà thuộc về tinh thần. Chữa các loại triệu chứng bất thường trong cơ thể con người thì ngoài những chứng bệnh nan y, bác sĩ hay giới thẩm quyền về y khoa chỉ cần chẩn bệnh đúng, kê toa hợp lý, và bệnh nhân chỉ cần uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, song song với phản ứng của kháng sinh mà Thiên Chúa ban cho cơ thể kỳ diệu của con người, thì căn bệnh sẽ lành…. Nhưng “bệnh” vô cảm thì khác; loại nầy không phải dễ chữa và cũng không thể chữa bằng thuốc, mà cần đến ý thức của con người, của những ai có trách nhiệm trong gia đình, học đường và xã hội nhất là các tôn giáo, đặc biệt là Thiên Chúa Giáo, là một tôn giáo thường đề cập đến “tình yêu thương”.

Sự “vô cảm” của con người:

1. Sự vô cảm hay căn bệnh vô cảm không phải tự nhiên mà có, nhưng nó đến với mỗi người một cách tiệm tiến, tức là từ từ mỗi ngày một ít. Vô cảm là biểu hiện của sự đạo đức suy đồi. Đó là hiện tượng con người chỉ biết đến cá nhân mình, chỉ biết những gì có lợi cho mình, còn điều gì không có lợi cho mình thì mặc kệ, đứa nào chết “kệ tía” hay “kệ cha” chúng nó.

2. Thấy người khác bị nạn mình can thiệp, giúp đỡ, lâu ngày chúng ta quen dần với đức tính tốt đó. Còn thấy người khác bị nạn, mình dửng dưng, tỏ thái độ bàng quan, lâu ngày không thể thoát khỏi bệnh vô cảm.

3. Các câu ca dao: “Thương người như thể thương thân”, hay là “lá lành đùm lá rách” đã trở nên lỗi thời tại những nơi mà luân lý, đạo đức bị suy đổi. Bệnh nầy cũng lan tràn vào những nơi đưọc gọi là thiêng liêng đạo đức và hay nói về tình yêu thương. Có lẽ ai cũng thủ, để mình không bị mang tiếng “làm chính trị” hay mất đi vị trí của người “thiêng liêng”.

4. Bệnh vô cảm thể hiện ở chỗ con người không hề động lòng trước những nỗi đau của người khác cũng như không hề phẫn nộ trước những tệ nạn xảy ra hàng ngày.

Nhận dạng chứng bênh vô cảm trong xã hội và nhất là tại Việt Nam ngày nay:

1. Không sẵn lòng giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn, mặc dầu mình có điều kiện để giúp đỡ họ. Thấy những người hành khất thì xua đuổi, dè bỉu. Đi đường gặp người bị tai nạn vẫn bỏ đi không sẵn sàng cứu giúp. Thậm chí có kẻ còn nhân cơ hội tìm cách lấy cắp tiền của người bị nạn.

2. Thấy người tàn tật không giúp đỡ. Trên xe buýt, ở nơi công cộng, không nhường chỗ cho người tàn tật, có khi lại còn cười trước những khuyết tật của họ. Những người có trách nhiệm can thiệp vào những điều bất công thì không quan tâm giải quyết cho người dân, mặc dân phải đến trình bày năm bảy lần, có khi còn đòi tiền hối lộ rồi mới giải quyết.

Bệnh vô cảm tại Việt Nam và xứ cộng sản ngày nay:

1. Báo chí trong nước tường thuật về những trường hợp người ta phát giác có những xác chết đã bị xe cán dẹp lép trên mặt quốc lộ nhưng không ai quan tâm, can thiệp; còn đảng VC thì làm ngơ, bởi chúng đang bận rộn trong việc cướp của dân, giết người lương thiện. Xác của các nạn nhân bị xe cộ lưu thông trên đường cán qua nhiều lần, nhiều ngày đến nỗi thịt xương dán trên mặt đường không thể trương sình.

2. Những trẻ em nhà nghèo, phải nghỉ học đi làm công cho người khác. Có em bị chủ đánh đập tàn nhẫn, gây thương tích đầy người. Trước những hình ảnh man rợ đó, những người lớn chung quanh vẫn làm ngơ.

3. Những công nhân Việt Nam bị công nhân hay chủ thầu Trung cộng đánh đập tàn nhẫn ngay đất nước Việt Nam mà những tên công an VC từng có hành động côn đồ với dân mình lại phải cuối đầu im lặng trước hành động tàn ác của những tên Tàu cộng manrợ đến từ phương bắc. Đúng là một bọn khôn nhà dạy chợ.

4. Bên xứ Tân Cương, một thằng bé vì đói nên ăn cắp cái bánh, bị bắt gặp và một tên Tàu cộng đã dùng gót giày dẫm lên bàn tay nhỏ bé của nó. Những gót giày vô tình nghiền nát bàn tay thằng nhỏ trong tiếng rên siết, kêu la, quằn quại, trước sự chứng kiến của ông đi qua, bà đi lại… và không một người ra tay cản ngăn hay tiếp cứu.


5. Một Video clips trên Internet cho thấy hình ảnh một nữ sinh bên Việt Nam hành hung bạn không một chút nương tay. Thủ phạm liên tục túm tóc, kéo lê nạn nhân, dùng chân đi giày cao gót, đạp vào mặt nạn nhân, còn nhiều người khác thản nhiên ngồi xem… Tàn tệ nhất là một số người khác thay vì ra tay ngăn cản thì lại xông vào "đánh hội đồng", xúm lại chụp hình, quay phim mà không thấy rúng động trong lòng. Đây là một hình ảnh man rợ không thể chấp nhận trong sinh hoạt loài người. Ai chứng kiến, khó mà cầm nước mắt. Có người đã bày tỏ rằng: Sự tàn nhẫn trong hành vi bạo lực của các nữ sinh là một điều đáng lo ngại, nhưng điều đáng lo ngại hơn cả là thái độ bàng quan, thờ ơ của những người đứng xem mà phần đông là các bạn trẻ, nam nữ có học. Có người đã bày tỏ rằng: “Sự vô cảm nầy có sức lan truyền, lây nhiễm mạnh mẽ giữa đám đông. Ít ai có thể ngờ, những gương mặt ngây thơ còn khoác áo trắng đồng phục trên mình lại có thể thờ ơ, reo hò, cổ vũ trước sự đau đớn của bạn bè, đồng loại."

Cũng có nhận xét theo kiểu “vô cảm” rằng: “Ai can thiệp hay phát ngôn vớ vẩn vào chuyện người khác sẽ chết liền. Tốt nhất không nên nói gì, thì lâu ngày thành quen. Mặc kệ xung quanh, miễn là không ảnh hưởng tới mình.”

Người khác thì quyết liệt hơn: “Vô cảm là hậu quả tất yếu của một xã hội mất tự do. Vì hệ thống pháp luật kém. Khi pháp luật không bảo vệ được người dân thì ai dám lên tiếng bênh vực người khác?” Hình ảnh côn đồ đó đã gây một phản ứng dữ dội từ nhiều người trên thế giới, còn giới cầm quyền tại Việt Nam thì không thấy có biện pháp ngăn chận những hình ảnh man rợ nầy.

6. Hình ảnh người đàn bà trên đường thăm chồng đang nằm bệnh viện, chẳng may bị xe cán chết trên đường. Đứa bé khoảng ba bốn tuổi may mắn còn sống sót, trên tay cầm chiếc bánh mì mẹ mua cho mà nó chưa kịp ăn, đang kêu gào bên xác mẹ nhưng nhiều người đi qua lại, vô cảm đứng nhìn. Người ta cho đó là chứng bệnh vô cảm đáng sợ của con người dưới xã hội cộng sản ngày nay. Căn bệnh vô cảm, coi như “không nghe, không thấy, không biết” đã và đang ngấm ngầm làm băng hoại những giá trị đạo đức tốt đẹp trong tâm hồn mỗi con người và cả xã hội. Bệnh vô cảm không chỉ thấy ở kẻ xấu, mà nó còn xâm nhập và những người vẫn được coi là tốt. Bởi vì, khi "người tốt" làm ngơ, hay im lặng trước điều xấu thì đó là đã mắc phải chứng bệnh vô cảm.

Thánh Kinh dạy gì?: Sách Châm-Ngôn 21: 13 đã khuyến cáo: “Ai bưng tai không khứng nghe tiếng kêu la của người nghèo khổ, Người đó cũng sẽ kêu la mà sẽ chẳng có ai đáp lại.” Lời khuyến cáo nầy không chỉ dành cho trường hợp “nghèo khổ” mà còn là “bị nạn” nữa. Những ai từng hùng hồn tuyên bố rằng: “tôi là người không thích chuyện chính trị” thì cũng nên ý thức là chúng ta cần nói lên những điều cần nói cho những người không thể nói được và bênh vực những người bị hà hiếp trong sự khuyến cáo của Thánh Kinh- sách Châm-ngôn 31:8: “Hãy mở miệng mình để nói thay những người thấp cổ bé miệng, hãy bênh vực duyên cớ của những người bất hạnh đau thương” (Speak up for those who cannot speak for themselves, for the rights of all who are destitute. - Proverbs 31:8)

Kết luận: Là con người có trái tim, còn lương tri… Chúng ta không thể dửng dưng hay bưng tay bịt mắt trước những trường hợp cần sự lên tiếng hay ra tay cứu giúp của chúng ta. Nếu chúng ta không đủ khả năng can thiệp, chúng ta cũng có kêu gọi người khác can thiệp. Luật pháp Hoa Kỳ có điều khoảng kết tội những ai có điều kiện cản ngăn hay giúp đở người khác thoát nạn… nhưng lại tỏ ra bàng quan, và sự bàng quan đó đưa đến cái chết của người khác.

Là người dạy lẽ đạo của Chúa cho người khác, thà chúng ta mất các chức vụ “thiêng liêng” hoặc kể cả mất mạng khi phải lên tiếng hay ra tay cứu giúp người khác để mình giữ được linh hồn; hơn là được tiếng “thiêng liêng” rằng “tôi không làm chính trị” mà linh hồn bị quăng vào địa ngục bởi sự nói dối để bao che cho thái độ hèn nhát hay khiếp nhược của mình, như sách sau chót của Thánh Kinh- Khải Huyền 21:8 đã khuyến cáo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 1 tháng 5 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump trong lúc ban hành sắc lệnh hành pháp thành lập Ủy Ban Tổng Thống Về Tự Do Tôn Giáo đã nói rằng, “Họ nói tách rời nhà thờ và nhà nước… Tôi nói, ‘Được rồi, hãy quên chuyện đó một lần đi’,” theo bản tin của Politico được đăng trên trang www.politico.com cho biết. Lời phát biểu của TT Trump đã mở ra sự tranh luận về sự tách biệt giữa nhà thờ và nhà nước mà vốn được Hiến Pháp Hoa Kỳ công nhận trong bối cảnh Tòa Bạch Ốc gia tăng sự nhiệt tình đối với Thiên Chúa Giáo, theo Politico. TT Trump ngày càng dựa vào đức tin Thiên Chúa Giáo qua việc thiết lập Văn Phòng Đức Tin Bạch Ốc tại phòng West Wing, mời các mục sư vào Phòng Bầu Dục và trong các cuộc họp Nội Các, và ban hành các sắc lệnh hành pháp để xóa bỏ “khuynh hướng chống Thiên Chúa Giáo” trong chính quyền. Mối quan hệ giữa tôn giáo và chính trị xưa nay vốn phức tạp.
Hermann Rorschach là một bác sĩ tâm thần và nhà phân tâm học. Ông nổi tiếng về phát minh ra một bài kiểm tra tâm lý qua những hình ảnh tạo ra ngẫu nhiên từ các vết mực (inkblot.) Một người được yêu cầu mô tả những gì họ nhìn thấy trong hình ảnh do những vết mực không rõ ràng kết thành. Bác sĩ Rorschach tin rằng những hình ảnh được tạo nên từ vết mực có thể bộc lộ đặc trưng bí mật trong hành vi lẫn tình cảm của con người. Bài trắc nghiệm khách quan này thường xuất hiện trong văn hóa đại chúng và thường được mô tả như một cách để tiết lộ những suy nghĩ, động cơ hoặc mong muốn vô thức của một người.
Quyền lực là khả năng khiến người khác làm những gì bạn muốn. Điều đó có thể được thực hiện bằng cách cưỡng ép ("gậy gộc"), thanh toán ("cà rốt") và thu hút ("mật ong"). Hai phương pháp đầu tiên là dạng quyền lực cứng, trong khi lực thu hút là quyền lực mềm. Quyền lực mềm phát triển từ văn hóa của một quốc gia, các giá trị chính trị và chính sách đối ngoại của nó. Trong ngắn hạn, quyền lực cứng thường vượt trội hơn quyền lực mềm. Nhưng về lâu dài, quyền lực mềm thường chiếm ưu thế. Joseph Stalin đã từng hỏi một cách chế giễu, "Đức Giáo hoàng có bao nhiêu sư đoàn?" Nhưng triều đại giáo hoàng vẫn tiếp tục cho đến ngày nay, trong khi Liên Xô của Stalin đã biến mất từ lâu.
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.