Hôm nay,  

Quyên Sinh

08/04/201400:00:00(Xem: 5114)

Bùi Phú
(Chuyện xẩy ra trong nhà tù Z.30B Xuân Lộc Đồng Nai.)

Khoảng năm 1978-1979, có một tù nhân anh em ở trại tù Z.30B Xuân lộc Đồng Nai vì quá buồn phiền chuyện gia đình không có cách nào có thể giải quyết ổn thỏa được nên anh mới có ý định muốn tìm cách quyên sinh để giải thoát cuộc đời, nhưng bị các bạn tù chung phát giác kịp thời, họ bèn tìm mọi cách khuyên nhủ anh điều hơn, lẽ thiệt phải trái ở đời, nhưng vẫn không sao nay chuyển được ý định của anh. Nhất là một khi con người bị giam cầm trong nhà tù vô hạn định lại còn phải bị đầy ải lao động khổ sai nữa, cũng như phải suy nghĩ qua nhiều và nhất là không kiên trì chịu đựng nổi được mọi sư gian khổ, đầy đọa khổ ải con người nên đôi khi vì quá tuyệt vọng, quẫn trí chẳng muốn sống trên cõi đời này nữa

Vì anh là người Công Giáo Truyền thống, lại là người ngoan đạo nữa nên anh luôn tìm mọi phương cách hầu có thể quyên sinh được mà không ảnh hưởng vi phạm đến một trong những điều luật cấm của Giáo Hội Công Giáo và cuối cùng anh đã đạt được ý nguyện.

Nhân một buổi trưa hè nóng bức của Vùng Gia Ray Xuân Lộc, nhân cơ hội các bạn tù còn đang ngon giấc ngủ trưa để lấy sức sau một buổi sáng lao động khổ sai, vô cùng vất vả, đặng buổi chiều còn phải đi lao động tiếp như mọi ngày. Có lẽ anh đã có chủ định trước bằng phương pháp trốn trại, do đó anh không ngủ trưa, bèn len lén các bạn tù, lẳng lặng tiến sát hàng rào tre vững chắc và kín đáo bao quanh trại tù và tìm mọi cách có thể vạch, pha cho được hàng rào tre rộng đủ một người để có thể lách được mình trốn thoát ra khỏi trại như ý định và anh đã thành công.

Không ngờ việc làm của anh đã bị một trong các vệ binh canh gác trên 2 chòi cao sau trại phát giác kịp thời, chúng hô hoán và la lớn lên "có tù trốn trại, có tù trốn trại", những tiếng la lớn, inh ỏi đánh thức toàn bộ anh em tù nhân trong trại phải tỉnh giấc ngủ trưa đồng thời các cán ngố vệ binh CS nghe la bèn tấp lập xách súng vội vã chạy ùa ra khỏi cổng trại đuổi bắt anh. Anh chạy trước, các vệ binh CS cầm súng đã nạp đạn và lên cò sẵn vừa đuổi theo sau anh chỉ cách khoảng 4, 5 thước trên một cánh đồng trống trải, vừa la lớn liên tục "anh kia đứng lại, đứng lại".

Như đã có chủ đích từ trước, anh làm như không nghe thấy gì cả nên dù các vệ binh CS có đuổi theo gần kịp la hét inh ỏi anh cũng chẳng quan tâm, thay vì các vệ binh CS nếu cố gắng đuổi theo, trước sau gì cũng bắt sống được anh, nhưng chúng không làm thế, chúng chỉ lơi dụng cơ hội may mắn, hợp pháp hi hữu này để chúng co thể xả súng liên tục bắn anh gục ngã chết liền ngay tại chỗ vì anh đã cố tình vi phạm nội qui của trại, sau đó chúng hân hoan kéo xác anh về chôn chung trong khoảng đất trống cách trại tù khoảng 500 thước được gọi là"nghĩa trang tù nhân", và cũng là nơi an nghỉ ngàn thu của những ban tù chịu đựng gian khổ, đọa đầy không nổi đã không may sớm bất hạnh lìa đời.

Các vệ binh CS đâu có ngờ chính những phát súng ân huệ và oan nghiệt đó đã giúp anh mãn nguyện giải quyết xong cuộc đời mà anh lại không bị ràng buộc phải vi phạm vào những điều luật cấm của Giáo Hội Công Giáo.

Mặc dầu bản thân anh đã được giải thoát, nhưng anh đã để lại cho các bạn tù thân hữu không những biết bao niềm tiếc thương mà còn là một sự mất mát và thiệt thòi vô cùng lớn lao cùng sự thương nhớ suốt đời cho chính gia đình anh cùng họ hàng thân thuôc liên hệ.

BÙI PHÚ/VBMN

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi bài này đến với độc giả thì Tổng Bí thư đảng CSVN, Nguyễn Phú Trọng đã vắng mặt gần một tháng mà không có lời giải thích nào của Đảng và Nhà nước Việt Nam. Lần gần nhất công chúng Việt Nam nhìn thấy ông Trọng là khi ông tiếp Tổng thống Putin thăm Hà Nội ngày 20/06/2024. Sau đó ông đã vắng mặt tại các buổi họp quan trọng...
Không ai biết chắc khi nào một đế chế sẽ sụp đổ. Chẳng ai có thể xác định chính xác thời điểm Đế chế La Mã, Bồ Đào Nha, Ottoman hay Anh kết thúc. Trong bài thơ "Waiting for the Barbarians", nhà thơ Hy lạp Constantine P. Cavafy nhiều lần khẳng định rằng những kẻ man rợ sẽ đến hôm nay. Người ta chờ đợi, như thể đây là chuyện thường nhật như việc một công ty sẽ phá sản, hay một buổi lễ ra trường vậy. Nhưng một đế chế thì sao? Liệu vào thời của mình, nhà thơ Hy Lạp Cavafy có thuộc về một đế chế nào đáng để gọi là đế chế không?
Tôi hoàn toàn (và tuyệt đối) không có năng khiếu hay tham vọng gì ráo trong lãnh vực thơ văn/thi phú. Suốt đời chỉ ước mong sao có sách báo để đọc, để thưởng thức những lời hay ý đẹp của giới văn nhân thi sỹ, là vui thích lắm rồi. Sở thích, cùng niềm vui, tuy giản dị thế thôi nhưng đôi lúc tôi vẫn bị lôi thôi vì những câu cú (vô cùng) tối nghĩa:
Tệ nạn “dưới đẩy lên, trên đùn xuống” và “vô trách nhiệm” không mới trong cán bộ, đảng viên CSVN, nhưng số người “sáng vác ô đi tối vác về” vẫn khơi khơi trong hệ thống cầm quyền mới là điều lạ. Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng từng nói:“Ai không làm thì đứng sang một bên cho người khác làm”, nhưng không ai muốn về vườn vì chứng bệnh nan y “tham quyền cố vị” đã có trong máu thịt Đảng...
Đảng CSVN đang bối rối về câu hỏi: Tại sao phải kiên định Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh để xây dựng đất nước? Lý do đơn giản, vì đảng sợ “dân chủ”, nhát “tự do” và lo phải đối phó với tình trạng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong nội bộ đảng, đe dọa sự sống còn của chế độ...
BBC ái ngại loan tin: “Hôm 8/6, Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) đã phát một video (‘Thông tin xuyên tạc ẩn tu của ông Thích Minh Tuệ’) có độ dài 3 phút 40 giây … Sau khi phóng sự được đăng tải trên các trang báo, cũng như các trang mạng xã hội, có không ít người nghi ngờ về độ chân thực của video”.
Hội nghị thượng đỉnh về hoà bình cho Ukraine tại Bürgenstock, Thụy Sĩ vào ngày 15 và 16 tháng 6 năm 2024 được coi là một thành công khiêm nhường cho Ukraine. 80 nước đã lên tiếng ủng hộ mạnh mẽ cho chính nghĩa đấu tranh của Ukraine, nhưng tiếp tục phát huy thành quả này sẽ là không chắc chắn.
Cảnh người Mỹ tranh cãi và dọa dẫm kiện tụng liên quan đến “Thập giới” lại làm tôi nghĩ đến “Thập cửu giới” – tức “Mười chín điều đảng viên không được làm” trên đất Việt. Trên phương diện sử học thì “Thập giới”, hay “Mười điều răn”, chính là bộ luật hình sự đầu tiên của nhân loại. Theo Cựu ước thì bộ luật này được Thượng Đế ban cho Nhà tiên tri Moses trên đỉnh núi Sinai để thiết lập trật tự cho cộng đồng Do Thái. Cũng trên phương diện sử học thì Cựu ước chính là một “đại tự sự” – một “câu chuyện lớn” tương tự câu chuyện về Bốn ngàn năm văn hiến hay con Rồng cháu Tiên của chúng ta v.v.. – với ý hướng tạo một bản sắc chung để kết hợp các bộ lạc Do Thái lại với nhau.
Tôi quen Đinh Quang Anh Thái đã lâu, lâu tới cỡ không còn biết là mình đã gặp gỡ y vào cái thuở xa xưa nào nữa. Dù không mấy khi có dịp “giao lưu” (hay “tương tác”) nhưng tôi vẫn nghe thằng chả ra rả hàng ngày, về đủ thứ chuyện trên trời/biển – ròng rã suốt từ thế kỷ này, qua đến thế kỷ kia – và hoàn toàn chưa thấy có dấu hiệu gì là gã sẽ (hay sắp) tắt đài trong tương lai gần cả. Nghề của chàng mà. Tắt tiếng là (dám) treo niêu luôn, chớ đâu phải chuyện chơi. Chỉ có điều hơi bất ngờ là đương sự không chỉ nói nhiều mà viết cũng nhiều không kém. Hết xuất bản Ký 1, Ký 2, rồi tới Ký 3. Nay mai (không chừng) sẽ có Ký 4 và Ký 5 luôn nữa.
Đảng CSVN tiếp tục cãi chầy cãi cối về các quyền tự do tôn giáo, tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do lập hội và tự do biểu tình. Tất cả những quyền này đã được quy định trong Hiến pháp 2013, nhưng khi thi hành thì lại nại cớ “theo pháp luật quy định” với những điều kiện khe khắt để can thiệp thô bạo...



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.