Hôm nay,  

Tức Nước Vỡ Bờ

08/04/201400:00:00(Xem: 6002)

Những ngày còn lại của cuối tháng 3-2014, trên khắp ba miền Trung- Nam- Bắc xảy ra hàng loạt những vụ biểu tình với qui mô lớn và xung đột: một bên là người dân, một bên là lực lượng công an, cảnh sát cơ động của nhà nước

- Ngày 27-3-2014: Tại Dương Nội – Hà Đông – Hà Nội

- Ngày 28-3-2014: Tại Phan Rang – Ninh Thuận

- Ngày 29-3-2014: Tại Quỳnh Lưu – Nghệ An

- Ngày 29-3-2014: Tại Vũng Áng – Kỳ anh – Hà Tĩnh

Tất cả các sự kiện trên hầu như không được đăng tải trên các trang báo "lề phải" hay chương trình phát thanh thời sự địa phương trong cả nước. Có lẽ đây là nguồn thông tin được gọi là “nhạy cảm“, có thể ảnh hưởng xấu đến bộ mặt nhà nước CHXHCN Việt Nam và gây bất lợi cho giới cầm quyền CSVN, mặc dù sự vụ đó xảy ra giữa thanh thiên bạch nhật trên con đường huyết mạch quốc lộ số 1A, gây ách tắc giao thông trong nhiều tiếng đồng hồ.

NGUYÊN NHÂN

Thông thường các vụ tranh chiến hay xung đột xảy ra khi quyền lợi vật chất hoặc quyền lợi tinh thần của một trong hai phe bị xâm phạm. Một bên đấu tranh để bảo vệ hay đòi lại những gì đã mất và một bên cố chiếm lấy cho bằng được. Phương diện đấu tranh có thể là khiếu kiện tranh tụng bằng pháp lý, cũng có thể là sự thỏa thuận giữa hai bên như quan hệ mua bán sòng phẳng đề- huề, hoặc là tranh chiến bằng sức mạnh vũ lực.

Những người nông dân, đại đa số có tâm lý “an phận thủ thường“ với những mong ước bình dị là có được cuộc sống bình yên trên mãnh đất quê hương mà tổ tiên họ trải qua bao đời chắt chiu để lại. Dù cuộc sống lam lũ, thu nhập không cao, nhưng họ cũng có cái niềm hạnh phúc riêng với cảnh thú điền viên và hòa mình trong cộng đồng bà con làng xóm thôn quê cùng với tập quán tín ngưỡng, tôn giáo của mình. Chiến tranh đi qua, đã lấy mất của họ rất nhiều về tài sản và con người. Chính vì thế ai ai cũng rất ghét chiến tranh và yêu chuộng hòa bình. Những người dân – họ không dại gì vô cớ chủ động gây hấn xung đột với bất kỳ ai, nhất là gây hấn với chính quyền nhà nước.

Chiến tranh chấm dứt, nông dân là giai tầng cuối cùng chiếm đại đa số thành phần trong xã hội Việt Nam. Họ đáng được nhà nước ưu tiên nhiều mặt, bằng những chính sách an sinh xã hội để thúc đẩy phát triển kinh tế, cân bằng đối trọng với kinh tế thành thị, làm giảm chỉ số phân hóa giàu nghèo giữa nông thôn và thành thị. Nhưng ngược lại, những cái dự án của nhà nước được phong cái danh là “ dự án phát triển kinh tế “, đã tác động bất lợi đến cuộc sống, đảo lộn kế mưu sinh, xâm hại đến lợi ích của cả cộng đồng. Và đây cũng chính là cái điểm nguyên nhân gây nên những vụ tập trung đông người biểu tình chống lại chính quyền nhà nước liên tiếp hàng loạt xảy ra trong những ngày qua, trên khắp nhiều nơi.

NHỮNG DỰ ÁN GÂY MÂU THUẨN

Tại Ninh Thuận, mâu thuẫn giữa người dân và chính quyền liên quan đến dự án khai thác Titan đã tồn tại từ lâu. Chủ khai thác mỏ Titan này là một người phụ nữ Trung Quốc, thông qua công ty TNHH Quang Thuận. Quá trình khai thác sẽ lấy đi hết nguồn nước ngầm và gây ô nhiễm môi trường trên bình diện rộng. Tiếng kêu của nhu cầu cấp thiết cuộc sống người dân không được đáp ứng từ phía giới chức lãnh đạo chính quyền. Mâu thuẫn đến đỉnh điểm và dẫn đến cuộc nổi dậy của người dân kéo về UBND tỉnh áp lực phản đối. Ngày 27-3-2014, chính quyền Ninh Thuận buộc phải ra quyết định chấm dứt việc khai thác Titan, nhưng bắt giam 6 người trong số họ. Sáng ngày 28-3-2014, người dân Ninh Thuận tiếp tục xuống đường biểu tình đòi thả người và chống trả quyết liệt đẩy lùi sự trấn áp của lực lượng công an và Cảnh sát Cơ động.

Tại Vũng Áng – Hà Tĩnh, khoảng ba đến bốn ngàn người dân trương biểu ngữ, dựng lều biểu tình phản đối việc cưỡng chế cho một dự án mà theo họ là cưỡng chế đã vi phạm pháp luật hiện hành và xem nhẹ quyền lợi thiết thực của người dân. Từ những uất ức dồn nén trong lòng khi nhà cầm quyền có thói quen sử dụng bạo lực, người dân nơi đây đã đoàn kết, đồng tâm hiệp lực chống trả quyết liệt khiến chính quyền phải rút lui

Hàng ngàn người dân Quỳnh Lưu -Nghệ An, đổ ra đường ngăn cản các phương tiện máy móc đang chuẩn bị triển khai giải tỏa hành lang quốc lộ 1A. Lý do ngăn cản là sự đền bù của nhà nước không thỏa đáng, không công bằng, gây thiệt hại phần nhiều về phía dân. Vì thế, trước sức ép của chính quyền, lực lượng đông đảo của công an, họ bất chấp và liên thủ đấu tranh đòi sự công bằng.

Tại Dương Nội – Hà Nội, bà con nhân dân nơi đây cũng rất bức xúc, phẩn nộ trước hành động cưỡng chế ngang ngược, trái luật của chính quyền địa phương, lấy đất của nhân dân giao lại cho đơn vị tư nhân xây dựng. Họ đã trả giá cho sự quyết tâm bảo vệ đất bằng cả máu và giam cầm. Tối ngày 28-3-2014, bà con nhân dân kéo đến trụ sở công an Hà Đông,yêu cầu thả hai người trong số họ đang bị công an bắt cóc và giam giữ

Thiết nghĩ, những dự án phát triển kinh tế cho một đất nước cũng là điều cần nên có trong kế sách nhà nước, nhưng trước khi giới chức lãnh đạo đặt bút phê duyệt, phải cần nghĩ đến lợi ích thiết thực trước mắt của người dân bản địa, lợi ích quốc dân và đặt lợi ích đó lên trên lợi ích nhóm và lợi ích của nhà đầu tư doanh nghiệp. Với chế độ đất đai “sở hữu thuộc sở hữu toàn dân“, mà quyền quản lý lại thuộc về các quan chức vùng miền, địa phương, trên thực tế này là thời cơ các nhóm quan chức tham nhũng. Những dự án nhân danh là "phát triển kinh tế, qui hoạch đô thị" các quan tham được quyền tha hồ thu hồi đất, định giá đất, đền bù rẻ mạt theo ý muốn của họ. Đối với người dân, đây là hành động ngang ngược, tráo trở với công dân trong thời buổi gọi là ổn định hòa bình. Mảnh đất do mình tạo lập hợp pháp hoặc từ cha ông để lại bỗng nhiên bị tước đoạt thu hồi, được đền bù với giá rẻ mạt không đủ bằng 50% giá trị đích thực thì làm sao người dân không vác đơn đi khiếu kiện hành chính. Mà khiếu kiện hành chính là tranh chấp với chính quyền, là kẻ “ vừa đá bóng, vừa thổi còi“, thì làm sao phần thắng thuộc về họ. Mất nhà, mất đất thường kéo theo là mất việc, thất nghiệp, bần cùng. Số đông những người đi khiếu kiện lên cấp nhà nước lang thang khắp chốn đô thành Sài Gòn, Hà Nội, liên kết lại thành hiệp hội dân oan để khiếu kiện tập thể. Đó cũng là là biện pháp đấu tranh bất đắc dĩ để bảo vệ cho sự sống còn của họ một cách có hữu hiệu. Họ đi tới đâu cũng có bóng dáng công an. mật vụ mang còng 8 và dùi cui điện theo dõi. Những tội danh hình sự:”Gây rối trật tự công cộng", "chống người thi hành công vụ, kích động xúi giục....” luôn luôn rập rình trên đầu họ.

“Tức nước, vỡ bờ“ – Kịch bản được trích trong tác phẩm Tắt Đèn của Ngô Tất Tố đã được tái hiện lại trong những ngày vừa qua tại Ninh Thuận, Nghệ An, Hà Tĩnh và Hà Nội. Một khi những người dân hiền hòa chất phác bị lâm vào bước đường cùn và không còn tin tưởng vào công lý trong nền pháp quyền XHCN của Đảng CSVN thiết lập. Họ chứng kiến những “ Chị Dậu “ dân oan đi khiếu kiện chính quyền bằng giấy tờ pháp lý vừa tốn công, tốn sức mà chẳng đem lại kết quả gì. Vì thế, họ liên kết lại thành nhiều Chị Dậu đứng lên đấu tranh tự phát, chống trả lại cái thói cường quyền hung bạo của những tên cai lệ, lý trưởng CS thời đại @. Đó cũng là một phương cách đấu tranh bất đắc dĩ khi ho không còn cách nào để bảo vệ những gì thuộc về mình.

“Nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh“. Câu nói của ông tổ ngành CS, đó cũng là chân lý thực tiễn và câu nói cũng tương đồng theo định luật III vật lý học của New- Tơn. “ Khi ta tác động hoặc nén đè lên một vật một lực, thì ta sẽ bị đáp trả lại một lực từ vật ấy có cùng độ lớn “

Trong văn học Viêt Nam ngày nay thường lên án các quan lại,lý trưởng, cai lệ thời xưa và cổ vũ cho tinh thần đấu tranh của Chị Dậu. Theo dòng văn học hiện thực phê phán, thì chúng ta cũng có quyền lên án, các quan chức của chính quyền CS thời nay và cổ vũ ủng hộ tinh thần đấu tranh của các các đồng bào Ninh Thuận, Vũng Áng, Nghệ An và Dương Nội vừa qua.

Viết từ Gia Lai (VN) ngày 2-4-2014

Hồng Trung (ĐVDVN) -- www.dangvidan.net

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vì ở hải ngoại quá nhiều chuyện cộng đồng, chuyện nước Mỹ và chuyện thế giới nóng bỏng cho nên tôi không chú ý tới chuyện cô bé 15 tuổi chết vì tai nạn giao thông ở Hải Phòng. Theo thống kê của báo Thanh Niên, tại Việt Nam, chỉ nội năm 2022 đã có 6000 người chết vì tai nạn giao thông. Con số thật kinh hoàng! Số người chết này chẳng phải tại số hay nghiệp mà vì đường xá quá hẹp, xe cộ lại nhiều, không bảng giới hạn tốc độ trong thành phố, không đủ cảnh sát kiểm soát giao thông, nhiều chỗ không đèn xanh đèn đỏ, lái ẩu, chưa điều khiển được xe mà đã lái xe, cho nên mới chết nhiều như thế
Đảng nói vậy mà không phải vậy cho nên dân gian mới nói: “Đừng nghe những gì Đảng nói mà hãy nhìn kỹ những gì Đảng làm” (nói theo câu tuyên bố bất hủ của cố Tổng thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu: “Đừng nghe những gì Cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì Cộng sản làm”...
Với cuộc tấn công của Nga tại Ukraine, vai trò của Tổ chức Minh ước Bắc Đại Tây Dương (North Atlantic Treaty Organization, NATO) như là một liên minh phòng thủ đã được thảo luận sôi nổi. Vấn đề là khối NATO, kể từ khi thành lập cho đến nay, đã có các chiến lược phát triển nào ở Đông Âu và từ khi cuộc chiến Ukraine bùng nổ thay đổi ra sao?
Còn ở giữa lòng Hà Nội (nơi được mệnh danh là “Thủ Đô Của Lương Tâm & Phẩm Giá Con Người”) thì Toán Xồm chả hề có được chút cơ hội hay cơ may nào sất, và dường như ông không có chi để lại cho đời – dù chỉ là một “đôi dép nhựa”!
Cuộc xâm lăng của Nga vào Ukraine đã đập tan huyền thoại Tổng thống Nga Vladimir Putin là một nhà độc tài bất khả xâm phạm. Trước ngày 24 tháng 2 năm 2022, Putin có thể tỏ ra là vô đạo đức và hiếu chiến, nhưng qua các cuộc phiêu lưu quân sự ở Syria, Crimea, và xa hơn nữa, ông ta có vẻ như là một chiến lược gia có năng lực. Thế rồi, trong một nước cờ tính toán, ông ta thể hiện sự kém cỏi của mình bằng cách xâm lăng một quốc gia không hề gây ra mối đe dọa nào cho nước Nga, và thất bại hết phen này đến phen khác trong những mưu lược quân sự của mình – mà ví dụ mới nhất là cuộc binh biến diễn ra trong thời gian ngắn ngủi do ông Yevgeny Prigozhin, thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê Wagner, chủ mưu hôm cuối tuần qua. Điều này, thêm một lần nữa, cho thấy huyền thoại độc tài của Putin đang trên đà suy yếu
Thỉnh thoảng, báo chí quốc doanh vẫn có mấy mẩu tin ngăn ngắn về Lễ Trao Huy Hiệu Tuổi Đảng cho đồng chí này hay đồng chí nọ. Ngoài Việt Nam, dường như, không đâu có cái thứ “lễ lạt” nhạt nhẽo và chán phèo như thế cả. Xứ sở này, không chừng, cũng dám là nơi duy nhất mà danh tính của một cá nhân thường kèm theo tuổi … đảng:
Các tuyên bố chính thức về "các giá trị chung" của Ấn Độ và Mỹ không tạo nên một liên minh. Theo sau logic cơ bản của chính trị về việc quân bình quyền lực, Ấn Độ và Mỹ dường như xem đó không phải một cuộc hôn nhân do định mệnh đã an bài mà là một mối quan hệ đối tác trong lâu dài, một mối quan hệ có thể kéo dài chỉ chừng nào mà cả hai nước vẫn còn bận tâm với Trung Quốc.
Câu hỏi đặt ra là: Nhân dân nào đã bỏ phiếu trao quyền lãnh đạo cho Đảng, hay Đảng đã tự biên, tự diễn để chiếm quyền làm chủ đất nước của dân?
✱ Cố vấn Bộ Thương Mại: Mục tiêu chung của Trung Quốc là "sắp xếp lại trật tự thế giới"- Sự gia tăng của "một trật tự tập trung vào Trung Quốc với các quy chuẩn và giá trị riêng" là một lời thách thức mà Bilderberg phải đối mặt - Họ không ngại một trật tự thế giới mới, nhưng họ muốn nó phải được tạo ra tại Bilderberg, chứ không phải là “ Made in China”. ✱ Google CEO: Trung Quốc hiện đang dành nguồn lực khổng lồ để vượt qua Hoa Kỳ trong các công nghệ, đặc biệt là trí tuệ nhân tạo". ✱ Guardian: Đáng kinh ngạc là Kissinger đã tham dự các cuộc họp Bilderberg từ năm 1957. "Sự ám ảnh với bí mật ngoại giao cá nhân – với hồ sơ năm 1975” về chính trị gia gây tranh cãi này đã phù hợp với mong muốn của Bilderberg là giữ bí mật cuộc họp hàng năm. ✱Về “hồ sơ 1975 ": Các chính sách từ phía Liên Xô và Mỹ liên quan đến cuộc chiến Việt Nam - kết quả cuộc " bí mật ngoại giao cá nhân" của ông Kissinger đã dẫn đến VNCH bị bức tử...
Khi nói về chính trị, Hoa Kỳ đang ngày càng phân cực. Nhưng khi nói về sống lâu và khỏe mạnh, thì đó là điều mà ai ai cũng muốn. Ở Hoa Kỳ, ngày càng có nhiều người chuyển nơi sinh sống từ các bang xanh (blue state: nghiêng về Đảng Dân Chủ) sang các bang đỏ (red state: nghiêng về Đảng Cộng Hòa). Sự thay đổi này có nhiều tác động, và một trong số đó là họ đang chuyển đến những nơi có tuổi thọ trung bình thấp hơn.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.