Hôm nay,  

CSVN Mưu Hại Irvine

08/04/201400:00:00(Xem: 7536)

Là những người Mỹ gốc Việt bản tánh ơn đền nghĩa trả vốn được chánh quyền và nhân nhân Mỹ ra tay cứu khổn phò nguy trên đường tỵ nạn CS cảm thấy phải làm một cái gì đó để ngăn chận âm mưu của Tổng Lãnh sự CSVN Nguyễn bá Hùng dàn dựng cái gọi là kết nghĩa chị em giữa thành phố Nha Trang hiện thuộc quyền CS độc tài đảng tri toàn diện với thành phố Irvine với chánh quyền tự do, dân chủ của Mỹ. Người Mỹ gốc Việt nhiều kinh nghiệm CS ở Little Saigon thấy có nghĩa vụ phải ngăn chận âm mưu thâm độc của CSVN làm hại, làm xấu, chia rẽ chánh quyền với dân chúng thành phố Irvine. Người Mỹ gốc Việt làm thế cũng để phá âm mưu của CS thi hành Nghi Quyết 36 của CS, muốn tạo một con đường vào lũng đoạn một cộng đồng người Mỹ gốc Việt ở Little Saigon, một cộng đồng Mỹ gốc Việt đông và mạnh nhứt nước Mỹ. Nên người Mỹ gốc Việt, đại diện dân cử, đại diện cộng đồng và các đoàn thể và tập thể dân chúng đồng tâm hiệp lực một mặt chống đối âm mưu của CS, mặt khác vận động, thuyết phục qui vị nghị viên thành phố Irvine bác bỏ đề nghị kết nghĩa của tổng lãnh sự CS.Âm mưu kết nghĩa thanh phố Irvine và Nha Trang do Tổng Lãnh sư VNCS dàn dựng, sẽ rất hại cho Irvine và lợi cho CSVN.

Hại đầu tiên cho TP Irvine là về chánh trị có mặt (polique de présence). Người Pháp có câu “Nói cho tôi, anh lân la với ai, tôi sẽ nói anh là người thế nào.” Người Việt có câu, “bán anh em xa mua láng giềng gần.”Người Mỹ còn thực dụng hơn nữa, tương quan ngoại giao được tính toán trên quyền lợi vật chất hay tinh thần. Một thành phố Irvine tư do, dân chủ, phồn thịnh vì dân do dân của dân mà kết nghĩa chị em với một thành phố thuộc quyền CS độc tài đảng tri toàn diện, thì hình ảnh, tiếng tăm sẽ bi xấu lây.

Trong lịch sử cận đại của Mỹ, chánh quyền Mỹ có đối tác bang giao, giao thương, chớ chưa bao giờ Mỹ đồng minh vói một chế độ CS độc tài đảng tri toàn diện. Irvine mà kết nghĩa chị em, tới lui tay trong tay với với Nha Trang CS là không biết lựa bạn mà chơi, không biết gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

Hại kế tiếp là quí vị nghị viên, người biểu quyết tự tách rời với phần không nhỏ cư dân và cử tri của mình. Irvine có 40% dân số là người gốc Á châu.Trong đó người gốc Việt trên 8000, một tỷ lệ không nhỏ so với một thành phố. Còn người gốc Hoa, Hàn, đại da số là dân gốc gia đình tỵ nạn CS trong chiến tranh Quốc Cộng ở Trung Hoa và Triều Tiên.

Dặc biệt người gốc Việt dù ơ khác tiểu bang, khác thành phố nhưng cảm nghĩ thuộc vế nhau rất thân thiết về nguồn gốc ty nạn CS. Số người Việt tuy phông phải là cư dân Irvine nhưng từ các thành phố lân cận lên đây học hành và làm ăn hàng ngày rất nhiều trong thành phố Irvine. Những người tỵ nạn CS này sẽ rất bất bình khi TP Irvine tiếp CS với cờ CS, xe CS rầm rộ chạy trên đường, có người dám chào Irvine bằng chân lắm để khỏi chướng tai gay mắt. Và chắc chắn khi bầu cử hội đồng hay thị trương người Việt ngoài Irvine thế nào cũng nhắc “ bà con cô bác” ứng cử viên nào đã bỏ phiếu kết nghĩa với CS. Nghi viên nào bỏ phiéu thuận cho Irvine đi với Nha Trang lợi đâu chưa thấy, cái hại trước mắt rõ ràng là mất lòng những người gốc Việt của thành phô Irvine và của các thành phố lân cận láng giềng – tức là nghị viên kết nghĩa chắc như bắp sẽ mất phiêu của cử tri Mỹ gốc Việt.

Do vậy hầu hết quí vị dân cử Mỹ gốc Việt đương nhiệm như Giám sát viên Janet Nguyễn, Cựu Dân biểu Trần thái Văn, Thị Trưởng Tạ Đức Trí của TP Westminster, Thị Trưởng Michael Võ của TP Fountain Valley cho đến quí vị đại diện các đoàn thể đều lên tiếng và kêu gọi tập thể ký kiến nghị gởi, đích thân đi dự họp và biểu tình yêu cầu quí vị nghi viên Irvine không nên nghe những gì CS nói, những gì Tổng Lãnh sự VNCS Nguyễn Bá Hùng tuyên truyền.

Mà hãy nhìn những gì CS làm, do những người dân cử bạn, nhân sĩ bạn vốn là những người rất nhiều kinh nghiệm CS chân thành chia xẻ với các bạn. Cựu Dân biểu Trần Thái Văn nhiều nhiệm kỳ của tiểu bang Cali, công khai nói trên Việt Báo, rằng “ông phản đối việc kết nghĩa giưã Irvine và Nha Trang trong khi nhà nước CSVN vẫn tước đoạt nhân quyền của người dân, vẫn ngăn cấm các quyền tự do căn bản của dân, và vẫn giam các tù nhân lương tâm.”

Giám Sát Viên Janet Nguyễn nhiều nghiệm kỳ của Orange County nói “Việc kết nghĩa giữa Irvine và Nha Trang sẽ là một sự bêu xấu đối với cộng đồng người Mỹ gốc Việt tại Orange County..” và yêu cầu thành phố “phải xem xét lại quyết định này, vì lý do vi phạm nhân quyền tại Việt Nam.”

Cộng đồng người Mỹ gốc Việt ty nạn CS kinh nghiệm CS bằng máu, nước mắt, mô hôi cả đời, báo động âm mưu của CSVN mở đầu cầu xâm nhập vào Nam Cali qua hình thức kết nghĩa thành phố Nha Trang với Irvine. Còn các đoàn thể và cộng đồng thì mở cuộc họp, lên tiếng kêu gọi đồng hương, tổ chức xe cộ đến Hội Đồng Thành Phố bày tỏ ý muốn ngăn chận âm mưu xâm nhập của CS này, ngay và trong buổi họp.

Nếu quí vi nghị viên TP Irvine nghe theo Tổng Lãnh sự CSVN Nguyển bá Hùng, biểu quyết đồng ý kết nghĩa với TP Nha Trang là tự tay làm xấu hình ảnh tốt đẹp của Irvine. Chính Tổ Chức Nhân Quyền (Human Rights Watch) năm 2009, đã lên án nhà cầm quyền CS Nha Trang đã cấm hai nhà báo hành nghề vì đã tường thuật lại những hành vi tham nhũng của nhà cầm quyền TP Nha Trang. Năm 2013, tháng 5, nhà cầm quyền TP Nha Trang đã trấn áp, bịt miệng những nhà tranh đấu cho nhân quyền khi tổ chức những cuộc gặp gỡ công chúng một cách ôn hòa để thảo luận nhân quyền và phân phát Bản Tuyên Ngôn Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc.

Báo chí Mỹ và quốc tế đánh giá lãnh đạo nhà nước CSVN là những người công du bị chính đồng bào biếu tình chống mạnh nhứt và nhiều, liên tục nhứt. Hai tác giả của quyển Death by China, một là Peter Navarro là Giáo sư của Đại Hoc Irvine và Greg Autry cũng là Giáo sư của Đại Học Southern California, chẳng xa lạ gì với TP Irvine.

Bộ Ngoại Giao Mỹ năm nào cũng liệt kê VNCS là một trong vài chế độ vi phạm nhân quyền nhứt. Tổ chức Phóng Viên không Biên Giới trụ sỏ ở Paris, tổ chức Bảo Vệ Nhà Báo trụ sơ ở New York lên án CSVN là đại sát thủ tự do Internet.

Dân chúng Mỹ mới đây cho biết, qua thăm dò của viên Gallup, TC là kẻ thù số 1 của Mỹ, tăng trưởng kinh tế của CS Trung Quốc là nguy cơ cho Mỹ. TC đang xâm lấn biển đảo của các nước Nhựt, Đại Hàn, Phi luật tân, VN, là nước nhà của các cư dân nhập cư chiếm 40% dân số của Irvine, thì làm sao cư dân gốc Á châu ở Irvine làm ăn với CS VN được.

Hỏi một thành phố Nha Trang của một chế độ tồi tệ về chánh trị, về nhân quyền, độc tài đảng trị của CS, tham nhũng thành quốc nạn, phản lại gia trị truyền thống, niềm tin lịch sử của Mỹ là tự do, dân chủ của Mỹ-- thì tội gì, lợi gì để thành phố Irvine kết nghĩa./.(Vi Anh)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Bất ngờ sáng 30/05/24, TT Biden tuyên bố bỏ giới hạn sử dụng võ khí của Huê Kỳ cung cấp cho Ukraine đánh Nga. Đồng thời, Âu châu đã thỏa thuận một quyết định mới quan trọng là bỏ giới hạn đỏ, gởi huấn luyện viên quân sự qua Ukraine giúp quân đội Ukraine, cho phép Ukraine sử dụng các loại võ khí mạnh và có tầm hoạt động xa tới lãnh thổ Nga nhằm những mục tiêu quân sự. Riêng Anh đã bước tới trước, một số quân đội Anh đang hoạt động tại Ukraine.
“Que Sera Sera,” ca khúc này luôn gắn bó với tâm tư của cậu bé bảy tuổi. Đi xem xi-nê với mẹ, sau này mới biết là phim The Man Who Knew Too Much, về nhà tôi nhớ mãi cái giai điệu vui tươi và đôi môi nhảy múa, khi nữ diễn viên hát đoạn que sera sera. “Chuyện gì đến sẽ đến,” một câu nói đầy thơ mộng đối với cậu bé, rồi dần dần lớn lên biến thành câu nói chấp nhận chuyện ngày mai ‘Life is a crazy ride, and nothing is guaranteed. (Đời là chuyến đi điên rồ, không có gì bảo đảm. ‘Eminem’.) Dường như, có một chút bất cần, không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến. Tưởng chỉ là như vậy, ai ngờ, câu nói bỗng đứng dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì đến sẽ đến là sao?” Đúng, “sẽ đến” thuộc về tương lai, thuộc về bí mật, nhưng “chuyện gì đến,” một phần đã bị khám phá, tìm thấy, công bố. Chúng ta, con người hiện tại, thế kỷ 21, may mắn có một khoa học khá trung thực và năng nổ, mở ra cho sự hiểu biết còn kém cỏi, nhiều nơi quá khứ còn tối tăm và nhiều nơi chờ ánh sánh rọi tới.
Người Việt rất hay buồn. Họ buồn đủ chuyện, đủ thứ, đủ cách, đủ kiểu, đủ loại và buồn dài dài: buồn chồng, buồn vợ, buồn con, buồn chuyện gia đình, buồn chuyện nước non, buồn chuyện tình duyên, buồn trong kỷ niệm, buồn tình đời, buồn nhân tình thế thái, buồn thế sự đảo điên, buồn tàn thu, buồn tàn canh gió lạnh … Đó là chưa kể những nỗi buồn buồn lãng xẹt: buồn trông con nhện giăng tơ, buồn trông cửa bể chiều hôm, buồn trông nội cỏ rầu rầu, buồn trông con nước mới sa …
Ngày 09/05/2024, đảng CSVN tung ra 5 “điều răn” mới quy định tiêu chuẩn gọi là “chuẩn mực đạo đức cách mạng cho cán bộ, đảng viên trong giai đoạn mới”, nhưng liệu có dậy được ai không? Tất cả 5 Điều chứa đựng những tiêu chuẩn đã có từ lâu, nhưng thất bại vì những chứng hư tật xấu trong đảng vẫn tồn tại, đứng đầu là tham nhũng, tiêu cực và chủ nghĩa cá nhân, lợi ích nhóm...
Trong thời gian gần đây, thế giới đã chứng kiến cuộc khủng hoảng lãnh đạo chưa từng thấy ở Việt Nam kể từ ngày quốc gia Á châu này nằm trong tay thống trị của đảng Cộng Sản gần một nửa thế kỷ. Tính từ tháng Năm, 2022 đã có hai chủ tịch nước, hai phó thủ tướng, một trưởng ban kinh tế trung ương, chủ tịch quốc hội, và một thường trực ban bí thư kiêm trưởng ban tổ chức trung ương bị cách chức vì chiến dịch chống tham nhũng. Bộ Chính Trị Khóa 13 cũng bị mất năm ủy viên hiện chỉ còn 13 người. Nhiều nhà quan sát chính trị tự hỏi đã đến lúc Việt Nam chuyển biến thành một nước dân chủ hay chưa? Kinh nghiệm những nước cộng sản Trung Âu và Đông Âu đã trải nghiệm qua tiến trình này khoảng bốn thập niên về trước có giúp gì cho Việt Nam ngày nay được không? Đây cũng là chủ đề của bài báo này
Dù sống cùng thời nhưng khác nơi nên tôi không gặp Nguyễn Tất Thành lần nào ráo. Giao lưu, tương tác, chit chat … (qua không gian mạng) cũng không luôn. Bởi vậy, tôi chỉ đoán già/đoán non rằng con đường học vấn của ổng không dài và (dường như) cũng không được suôn sẻ gì cho lắm.
Trong lúc đảng chuẩn bị các kỳ họp Trung ương để tìm nhân sự cho khóa đảng XIV thì rộ lên tuyên truyền về “dân chủ Xã hội Chủ nghĩa” ở Việt Nam. Đảng nói văng mạng rằng: “Đặc trưng của dân chủ xã hội chủ nghĩa là quyền dân chủ của công dân không ngừng được mở rộng trong tất cả các lĩnh vực hoạt động của nhà nước, của xã hội mà cơ bản nhất là dân chủ về kinh tế.” Nhưng thực tế không phải như vậy. Tất cả mọi quyết định điều hành việc nước phải “do đảng, vì đảng và của đảng”.
Một cuộc tranh giành quyền lực kéo dài được ngụy trang bằng một chiến dịch chống tham nhũng rộng rãi hơn đã dẫn tới việc bất ngờ sa thải Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng, và chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ. Kết quả của cuộc đấu tranh này sẽ khiến những người vẫn còn hy vọng rằng Việt Nam có thể tham gia một "Liên minh chống Trung Quốc" phải suy nghĩ lại. Mặc dù cuộc tranh giành quyền lực này không liên quan đến chính sách đối ngoại nhưng nó sẽ khiến Việt Nam gần gũi hơn với Trung Quốc và xa rời phương Tây.
Những năm gần đây, chúng ta thường thấy trên mạng xã hội, nhiều trường hợp rơi nước mắt trong giới lao động tại Việt Nam, khi những người dân nghèo vướng phải căn bệnh ung thư hiểm nghèo, không có bảo hiểm y tế hay tiền bạc để chữa trị, chiến đấu chiếu lệ với tử thần, qua đời trong cảnh thương tâm. Hầu như căn bệnh ung thư lan tỏa khắp nơi, nhất là vây hãm giới lao động trong các xóm nghèo...
30.04.2024 lọt ra tin kêu cứu từ trại giam số 6 tỉnh Nghệ An nên thời gian lúc này phải dành cho việc khẩn cấp là viết thư báo động cho các tổ chức bảo vệ Nhân quyền quốc tế và các tòa đại sứ tại Hà Nội, nhờ can thiệp về vấn đề một số tù nhân lương tâm đang bị nhốt tại Việt Nam trong những phòng giam chật hẹp...



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.