Hôm nay,  

Vượt Ngục

15/04/201400:00:00(Xem: 7059)

Bùi Phú
(Một cuộc vượt ngục thật ly kỳ, đầy nguy hiểm và thành công xuất sắc, độc nhất vô nhị xẩy ra trong Trại Tù CS-Z.30A Xuân Lộc-Đồng Nai.)

Saigòn sụp đổ sau năm 1975, sau khi CS đã cưỡng chiếm và thống trị hoàn toàn nhân dân miền Nam VN, CS đã áp dụng sách lược trả thù đối với những người của Chế độ cũ bằng cách tập trung giam cầm tất các những Quân, cán chính của Chính thể VNCH trong các trại tù lớn với tên gọi mĩ miều, mỵ dân là “trại cải tạo”. Có thể nói trong các trại tù trên toàn nước Việt thì trại tù Z.30 Xuân Lộc Đồng Nai gồm các trại Z-30A, Z-30B và Z-30C là các trại tù có nhiều anh em tù nhân tự vận cũng như trốn trại nhiều nhất so sánh với trại tù các nơi liên hệ khác. Nhưng đặc biệt nhất là cụộc vượt ngục tập thể đầy nguy hiểm, ly kỳ và thành công xuất sắc độc nhất vô nhị của 32 tù nhân Biệt kích Fulro trong trại tù Z-30A Xuân Lộc Đồng Nai.

Được biết khoảng năm 1981-1982, không hiểu sao và bằng cách nào bọn CS đã tóm gọn toàn bộ Ban Chỉ Huy Tham mưu của lực lượng Biệt kích Fulro 32 người gồm có cả Đại tá, Bác Sĩ Quân Y, Sĩ quan và lính Fulro, sau đó CS đã giam giữ họ trong một trại tù rất đặc biệt Trại Z. 30A Xuân Lộc Đồng Nai vô cùng kiên cố, kín cổng cao tường, có hàng rào kẽm gai cuộn tròn bao quang trên bức tường gach cao 2 thước rưỡi, có trạm kiểm soát là những chòi cao xung quanh trại với vệ binh canh gác đổi phiên liên tục và đèn pha rọi sáng quanh tường hàng đêm thường xuyên, thật khó có một tù nhân nào có thể trốn trại được. Vậy mà vào một đêm tối mưa phùn, hơi se lạnh của vùng Gia Rây Xuân Lộc Đồng Nai, toàn Bộ Ban Chỉ Huy Biệt kích Fulro 32 người không biết làm cách nào, không cánh mà bay, đã trốn thoát được 31 người chỉ để sót lại 1 Fulro già bệnh hoạn trốn đi không nổi.

Hơn nữa được biết Bộ Chỉ Huy Tham mưu Biệt kích Fulro được lệnh tập trung tại 1 địa điểm nào đó để di chuyển đến một vị trí an toàn hơn hầu tìm mọi phương cách đưa toàn bộ ra nước ngoài, không ngờ trong đó có1 kẻ bội phản (nội tuyến) nên mới bị CS vây bắt được trọn ổ là như vậy.

Nguyên nhân cuộc vượt ngục xẩy ra là từ trại trưởng Trung Tá Trịnh Văn Thích, cựu tù trưởng Lý bá Sơ ở ngoài bắc trước đây được chuyển về Nam đảm trách trại tù cũng như toàn bộ vệ binh đều say mê Cải lương, nên khi Đoàn hát Cải lương Saigon 3 từ Saigon xuống Trại tù Z30 Xuân Lộc Đồng Nai trình diễn Văn nghệ thể theo lời thỉnh cầu của trại và đươc ngay Trại trưởng hân hoan đón mừng bằng cách cho phép trại mổ heo tiếp đãi Đoàn Cải lương trọng thể đồng thời Trại trưởng còn chỉ thị cho Ban Thợ mộc trại, đóng hiến tặng cho Đoàn Cải lương sau khi hát xong trở về, một sân khấu bằng gỗ quý trong số lượng gỗ phá hủy hàng trăm mẫu rừng vùng Gia Ray để thâu nguồn lơi riêng tư bỏ túi. Do đó, khi đoàn hát luân phiên hát ở khu A cũng dành cho khu B coi chung xong, sau đó Đoàn hát di chuyển đến hát tiếp ở khu C cách xa 2 cây số đường rừng, đám cán bộ trại và vệ binh dù đã coi hát ở Khu A, nhưng vì quásay mê cải luơng nên cùng rủ nhau đi coi hát tiếp ở khu C, và chúng đã lơi là canh gác, quên không cảnh giác, do đó Toàn bộ Ban Chỉ huy Tham mưu Biệt kích Fulro nhốt ở khu A mới có cơ hội may mắn, không biết làm cách nào mà họ có thể trốn thoát khỏi trại tù quá kiên cố một cách dễ dàng như vậy được.

Đến sáng hôm sau, trước khi tập họp điểm danh anh em tù nhân đi lao động, đám Cán bộ quản giáo và Vệ binh trại mới phát hiện được trại A có tù nhân vượt ngục vì có 1 lán chứa được khoảng trên 30 anh em tù nhân Fulro trống rỗng chỉ còn sót lại 1 người mà thôi. Các cán ngố CS liền tức tốc báo cáo lên Trại Trưởng biết rõ nội vu. Nơi đây bèn huy động toàn bộ lưc lượng công an trong trại, tỏa ra bủa vây kiểm soát khắp nơi mong tìm bắt lại được số tù nhân Fulro đã trốn thoát, nhưng hoàn toàn vô vọng vì một khi Cọp đã thoát về rừng thì làm sao mà bắt lại được cũng có thể được ví như việc chỉ hoài công “mò kim dưới đáy biển” mà thôi.

Đây là một cuộc vượt ngục có tầm vóc thật quan trọng và vô cùng lớn lao, do đó Bộ nội vụ CS ở Sàigon đã khẩn cấp cử một phái đoàn kiểm tra xuống ngay trại tù Z.30A Xuân Lộc Đồng Nai điều tra tức thời để tìm rõ nguyên nhân nội vu xẩy ra và ai cũng tưởng rằng lần này có thể Tù trưởng Trung Tá Trịnh văn Thích sẽ bị khiển trách nặng nề hoặc sẽ bị trừng phạt cũng như rất có thể còn bị cách chức nữa, nhưng thật không ngờ mọi việc đềụ đựợc dàn xếp êm thắm và ổn thỏa tốt đẹp như không có chuyên gì xẩy ra và trách nhiệm Tù trưởng quản lý trại tù cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì cả cho đến khi trại tù đóng cửa vì đã thả hết tù nhân giam giữ, sau đó Tù Trưởng lại còn đươc phong thêm 1 chức Thượng tá nữa, hỏi ra mới biết hắn thuộc băng đảng Lê Duẫn, Tổng Bí Thư Đảng CSVN lúc bấy giờ.

BÙI PHÚ/TACOMA

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Các cuộc xung đột giữa Do Thái với Palestine cùng khối Ả Rập là vấn đề nan giải cho Hoa Kỳ lẫn thế giới bởi Do Thái không hề nhượng bộ, luôn có những hành động cứng rắn và trả đũa tàn bạo. Cuộc xung đột hiện nay xảy ra khi Do Thái trục xuất sáu gia đình Palestine tại Đông Jerusalem, là điều mà Do Thái từng bước thực hiện với người dân Palestine từ nhiều năm qua.
Tôi yêu những nông dân thôn Hoành, tôi yêu những nông dân Dương Nội. Yêu cái hồn của đất – nơi con người đang phải đối mặt với phong ba bão táp; nơi con người bước trên nghịch cảnh bằng sự cao quý và khí phách của riêng mình. Tôi có một niềm tin vững chắc rằng lòng tử tế và sự dũng cảm của họ sẽ lan toả và lan rộng.
Từ Văn phòng Viện Tăng Thống, tuy chỉ tồn tại trên danh nghĩa, trong phận sự bảo trì ấn tín của Viện Tăng Thống, kế thừa tâm nguyện của Đức Đệ Ngũ Tăng Thống qua phú chúc di ngôn của Ngài trước ngày thị tịch; chúng tôi trên nương tựa uy đức Tăng già và đạo lực gia trì của Chư tôn Trưởng lão, kính gởi đến Chư tôn Hòa Thượng, Chư Thượng tọa, Đại đức Tăng-già nhị bộ, cùng tất cả bốn chúng đệ tử, tâm nguyện Bồ-đề được thể hiện qua các kỳ họp đã nêu, ước mong tất cả bằng Bồ-đề nguyện và Bồ-đề hành, bằng đức lực, trí lực, và tài lực, với hằng tâm và hằng sản, đồng tâm nhất trí góp phần công đức vào sự nghiệp hoằng pháp lợi sanh mà Chư Thánh Đệ tử, Lịch đại Tổ sư, bằng hùng lực và trí tuệ, bằng từ bi và nhẫn nhục, khoan dung, trải qua vô vàn gian nan chướng duyên trở ngại, đã mang ngọn đèn chánh pháp đến những nơi tăm tối, cho những ai có mắt để thấy, dựng dậy những gì đã sụp đổ, dựng đứng những gì đang nghiêng ngả.
Ngày Phật đản sanh là ngày vui, ngày thiêng liêng và trọng đại của nhân loại. Dù là với truyền thống nào, tông môn pháp phái nào, dù ở quốc độ nào… Người con Phật cũng đều hoan hỷ và thanh tịnh thân tâm để tưởng niệm đức Phật.
Thì tôi cũng nói cho hết lẽ như thế. Chớ bao nhiêu lương dân ở Văn Giang, Dương Nội, Thủ Thiêm, Lộc Hưng… đang sống yên lành mà Đảng & Nhà Nước còn có thể nhẫn tâm biến họ thành những đám dân oan (vật vã khắp nơi) thì cái chính phủ hiện hành có xá chi đến những khúc ruột thừa ở Cambodia.
Bàn về kinh tế không thể không nhắc đến tiền. Tiền không mua được hạnh phúc nhưng không có tiền thì…đói. Tiền mang lại tự do (có tiền mua tiên) hay biến con người thành nô lệ đồng tiền. Con nít lên 3 đã biết tiền dùng để mua bánh kẹo, vậy mà các kinh tế gia giờ này vẫn không đồng ý chuyện tiền để làm chi!
Sau ngày 30/4/1975, nếu phe chiến thắng đã có những chính sách mang lại sự hoà giải quốc gia, đối xử nhân bản với bên thua trận, thay vì cải tạo học tập, càn quét và thiêu huỷ văn hoá miền Nam, đánh tư sản mại bản, thì đã không có hàng triệu người bỏ nước ra đi và người Việt sẽ chẳng mấy ai còn nhớ đến một đất nước của quá khứ, tuy chưa hoàn toàn tự do dân chủ nhưng so với Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thì người dân đã được tự do hơn bây giờ rất nhiều.
Tất nhiên phải “thành công” vì đảng một mình một chợ, không có ai cạnh tranh hay đòi chia phần. Nhưng việc đảng chọn cho dân bầu chỉ để tuyên truyền cho phương châm “ý đảng lòng dân”, trong khi người dân không có lựa chọn nào khác mà buộc phải đi bỏ phiếu để tránh bị làm khó trong cuộc sống.
Âm nhạc dễ đi vào lòng người, với hình bóng mẹ, qua lời ca và dòng nhạc, mỗi khi nghe, thấm vào tận đáy lòng. Trước năm 1975, có nhiều ca khúc viết về mẹ. Ở đây, tôi chỉ đề cập đến những ca khúc tiêu biểu, quen thuộc đã đi vào lòng người từ ngày sống trên quê hương và hơn bốn thập niên qua ở hải ngoại.
Những bà mẹ Việt xưa nay rất chơn chất thật thà, rất đơn sơ giản dị cả đời lo cho chồng con quên cả thân mình. Sử Việt nghìn năm đương đầu với giặc Tàu, trăm năm chống giặc Tây. Những bà mẹ Việt bao lần âm thầm gạt lệ tiễn chồng con ra trận, người đi rất ít quay về. Những bà mẹ âm thầm ôm nỗi đau, nỗi nhớ thương da diết.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.