Hôm nay,  

Mất Nước

26/04/201400:00:00(Xem: 5353)

Nguyễn Ninh Thuận
(Trích Truyện dài NỖI LÒNG & KHÁT VỌNG)

Hoa theo chồng sang Mỹ sinh sống chưa tới 5 năm mà hai lần khóc than cho nơi chôn nhau cắt rốn - Quảng Trị với thảm hoạ Mùa Hè Đỏ Lửa, và lần này cho đất nước VN thân yêu dần dần mất vào tay Cộng Sản …

Khi nghe tin tình hình chiến sự Việt Nam sôi động, hằng ngày từng giờ từng phút Hoa ôm chiếc radio mở lớn nghe tin tức quê nhà qua đài VOA, BBC… Hoa khóc vùi, khóc thương cho gia đình chưa nguôi ngoai năm 72, thì nay năm 75 lại khóc thêm nữa… Khóc cho quê hương Tổ quốc VN, khóc cho vận nước điêu linh, khóc cho gia đình ly tán…

- Ôi! Tiếng súng quân thù đã nổ vang rền khắp lãnh thổ đất nước tôi, gieo tang tóc cho gia đình, cho dân tộc tôi!…

Mở màn đau thương bi thảm là Ban Mê Thuột với các trận ác chiến khốc liệt… Không có ngôn từ để diễn tả hết nỗi thương tâm kinh hoàng của sinh ly tử biệt, của nước mất nhà tan. Lệnh rút quân được ban ra, chiến trường hỗn loạn, máu rơi thịt nát, xác dân xác lính chồng chất lên nhau sình thối… Tiếp theo tin thất trận từ các vùng 1,2,3 bay về dồn dập. Thảm thương thay cuộc rút quân hỗn loạn bi đát chưa từng có trong lịch sử và quân sử. Đài VOA và BBC đưa những tin thất bại nặng nề về phía QLVNCH khiến lòng quân dân hoang mang, khiếp đảm, bất lợi cho cuộc chiến một mất một còn với Cộng Sản… vì thế có nơi chưa đánh đã bỏ cho địch tràn vào. Hoa nhắm mắt tưởng tượng cảnh gia đình mình gồng gánh một tí tài sản theo chân người thân, xóm giềng lếch thếch rời Quảng Trị dưới làn mưa đạn của quân thù bắn xối xả vào đoàn người vô tội mà đau lòng… Những ngày tháng đó, Hoa không sao ăn no ngủ yên được! Những cơn ác mộng hiện về trong giấc ngủ chập chờn…

- Máu! Máu! Ba ơi, mạ ơi, em ơi! Sao máu đầy mình thế? Hoa thét lên liên hồi và ôm mặt khóc tức tưởi…

- Em, bình tĩnh lại…có gì mà em run rẩy, kêu gào khóc thế? Tony ôm vợ vào lòng ân cần chia sẻ…

- Em thấy ba già run rẫy chống gậy đi trong đoàn người di tản. Mạ em tay ôm gói đồ, một tay quệt mồ hôi nhuể nhoại trên mặt thất thần. Năm đứa em áo quần tả tơi, tay cầm gói áo quần, tay kia nối kết nhau níu áo mẹ với những khuôn mặt kinh sợ tột cùng… Bỗng một loạt súng nổ rền của địch lia vào đoàn người di tản trong đó có bóng dáng các người lính VNCH. Mọi người nằm rạp xuống và máu chảy ra lênh láng… Em thấy ba, mạ và các em nằm bất động và mình đầy máu… Em kinh hải ôm mặt khóc và thét lên tức tưởi…

- Em lo sợ cho gia đình quá nên nằm mơ thôi! Em đừng lo sợ quá đáng mà hại cho sức khỏe, anh tin tưởng gia đình em là những người tốt, nên sẽ có ơn trên che chở và tai qua nạn khỏi. Để tình hình ổn định, chúng mình sẽ nhờ bộ ngoại giao dò la tin tức gia đình. Cần nhất em phải giữ gìn sức khỏe để những ngày tới lo cho gia đình. Anh sẽ hổ trợ và bên em ngày đêm an ủi lo chung sức lo cho gia đình. Bây giờ trước mắt em cố dỗ giấc ngủ, vì nay mới 2 giờ sáng! Tony vỗ về ru Hoa ngủ…

Trong khi đó tại đất nước thân yêu của Hoa, mọi người tìm đường tháo chạy…một số các quan tai to mặt lớn va ly đầy ắp dollars, vòng vàng hột xoàn cùng gia đình vợ con trốn ra nước ngoài bằng máy bay và bằng mọi phương tiện tàu, xe, ghe… Người dân vội vã ra đi bỏ lại nhà cửa tài sản. Có kẻ mất hết niềm tin đeo vào cánh máy bay, bám vào khoang thuyền phó mặc cho tử thần chực sẵn. Nhưng cũng có những nơi quyết tử chiến đến cùng. Trong khi Sài Gòn bỏ ngỏ đầu hàng thì Cần Thơ vẫn an ninh. Kế hoạch hành quân đã thảo xong. Vũ khí lương thực đạn dược sẵn sàng, nhưng rồi kế hoạch bị vỡ đành chịu thua… Các Tướng tài như Lê Văn Hưng, Trần Văn Hai, Lê Nguyên Vỹ, Phạm Văn Phú, Nguyễn Khoa Nam… đã tuẩn tiết không để lọt vào tay giặc lưu lại danh thơm " Vị Quốc Vong Thân "…

Lòng luôn tưởng nhớ đến các anh,
Những chàng lính chiến quá liệt oanh.
Vì nước quên mình, nêu chính nghĩa,
Ngàn năm lưu dấu mãi sử xanh.
Thuở đó, có người danh sĩ quan,

Giặc tít mù xa đã chạy làng.
Hỏi còn xứng đáng quan không nhỉ?!
Xấu hổ làm sao danh sĩ quan!
Cảm phục đời đời những sĩ quan,
Giặc về cương quyết chẳng đầu hàng.
Dẩu rằng nát xác cam nát xác,
Thà chết còn hơn sống nhục hàng!
Khoa Nam, Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai,
Phạm Phú, Lê Hưng, năm tướng tài.
Danh thơm bất khuất, gương muôn thuở,
Vị Quốc Vong Thân được mấy ai?
Ngời sáng cháu con Trần Bình Trọng,
Vì dân trừ bạo, giữ non sông.
Lỡ thời nước mất, theo nước mất!
Bảo vệ Tự Do vẫn một lòng

Khi Tổng Thống Thiệu từ chức, trao quyền lại cho Cụ Trần Văn Hương. Rồi vì hoàn cảnh đắm chìm của vận mệnh đất nước và chịu nhiều áp lực nên Cụ Hương đành phải trao quyền lại cho Tướng Dương Văn Minh để rồi ông ta đầu hàng Việt Cộng. Hơn nữa đất nước VN đã được định sẵn trong ván bài quốc tế nên lịch sử phải sang trang…

Hoa không còn nước mắt để khóc than cho số phận gia đình giờ này phiêu bạc nơi đâu, sống chết ra sao?

Hoa như ngồi trên lò lửa, ăn ngủ không yên. Nàng đâu có ngờ giờ đây đất nước đổi thay, đời sống cơ cực…

Non nước đâu rồi, non nước ơi!
Gợi bao tâm sự thuở nào vơi.
U ơ tiếng mẹ vang đâu đó...
Yên giấc ngàn năm vẫn nhớ đời...
Em vẫn là em của thuở nào,
Nỗi niềm riêng ấy gởi trăng sao.
Nhớ năm tháng đó ta thua cuộc,
Im lặng thương đau quá nghẹn ngào...
Nhớ nước non nhà tít mù khơi,
Hoàng hôn bảng lảng cuối chân trời.
Tim ai thổn thức thương ai đó!
Hương lửa trăm năm có vẹn lời?!...

Nếu có cơ hội, có phương tiện tiền bạc, mọi người sẽ liều chết tìm đường vượt biên trên những chiếc thuyền mong manh. Tính mạng họ phó mặc cho phong ba bão táp, làm mồi cho đàn cá hung hãn. Họ cũng có thể bỏ mạng trên rừng thâm núi thẳm làm mồi cho thú rừng phanh thây. Bệnh tật đói khát không làm nản lòng chỉ vì hai tiếng "Tự Do..." Tiếng oan than ngất trời, khổ đau ngập đất, quê hương đoạ đày, xót thương nhà tan cửa nát gia đình ly tán, con xa cha, vợ xa chồng…

Trại học tập được dựng lên khắp nơi. Quân dân cán chính ngây thơ, ngoan ngoãn trình diện " học tập " dưới chính sách mị dân. Để rồi thân tàn ma dại đói khổ triền miên với chiêu bài " lao động là vinh quang". Người tù không bản án, không biết ngày về và hàng ngày phải lên núi xuống đồi, chặt tre đốn gỗ. Thân bị lưu đày nơi rừng thiên nước độc, cơm ăn không no, ăn độn ngô khoai, bo bo… áo không đủ mặc. Hàng ngày thân tù còm cõi phải lao động cật lực làm ra của cải cho bọn cầm quyền hưởng thụ. Đau ốm bệnh tật không có thuốc men. Họ phải xa vợ nhớ con, trí óc phải nhồi nhét những bài học chính trị khuôn rập khát máu. Tinh thần người tù sa sút trong giá rét căm căm hay phơi mình dưới ánh nắng như thiêu đốt. Kỷ luật sắt đá trên đe dưới búa của ban quản giáo, sơ hở một lời nói là bị chúng qui kết đủ tội hoặc cùm tay cùm chân, bỏ đói, khủng bố tinh thần…

Đời sống người dân bấp bênh, hoang mang lo sợ đủ điều về cơm ăn áo mặc. Chế độ tàn ác cai trị dân qua cái bao tử bắt bớ giam cầm, chúng bảo vì có nợ máu với nhân dân nên nay phải trả.

Người giàu thành nghèo vì đánh tư sản mại bản, phút chốc tiền bạc của cải không cánh mà bay vào nhà nước để cho chúng đục khoét đem về làm của riêng. Người dân bị đưa đi kinh tế mới, phải sống trong cảnh đói khổ và kềm kẹp, bệnh tật triền miên, chết dần chết mòn trong hoàn cảnh cơ cực nơi chốn hoang vu, xương tàn cốt nhục. Vạn vạn dân ra nông trường đào sông vét rạch, nhà nhà hóa nông thôn, thi hành chính sách bần cùng hóa để dễ cai trị. Đất nước lầm than khốn khổ, xóm làng tiêu điều, người dân âm thầm ta thán… Họp hành kiểm thảo, gây nghi kỵ cho nhau để dễ bề khống chế, cai trị…

Hoà bình rồi sao đầy dẫy thảm khốc?!...
Người với người cùng dân tộc giết nhau?!
Vì dẫu sao cũng chung một máu đào,
Sao lại nỡ xem nhau hơn nước lã?!
Quê hương ơi! Ta thấy lòng nhớ quá!
Biết làm sao tìm lại nghĩa tình xưa?!
Dẫu cuộc đời phải rau cháo muối dưa,
Nhưng được ấm trọn nghĩa tình dân tộc!

NGUYỄN NINH THUẬN

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Đến hẹn lại lên” là chuyện thông lệ, không có gì đặc biệt, nhưng lãnh đạo mà cũng chỉ biết làm đến thế thì dân lo. Chuyện này xẩy ra ở Việt Nam vào mỗi dịp cuối năm khi các cơ quan đảng và chính phủ tổng kết tình hình năm cũ để đặt kế hoạch cho năm mới. Ông Nguyễn Phú Trọng, Tổng Bí thư đảng, người có quyền lực cao nhất nước, cũng đã làm như thế. Nhưng liệu những điều ông Trọng nói có phản ảnh tình hình thực tế của đất nước, hay ông đã nói tốt để đồng hóa mặt xấu?
Người ta có thể thông cảm và thông hiểu thái độ nhẫn nhục của những người phụ nữ bị đè nén xuống tận đáy xã hội. Họ có cha già, mẹ yếu, con thơ phải chăm lo nên làm to chuyện e cũng chả đi đến đâu mà nhỡ “vỡ nồi cơm” thì khốn khổ cả nhà. Còn cả một tập đoàn lãnh đạo chỉ vì quyền lợi của bản thân và gia đình mà bán rẻ danh dự của cả một dân tộc thì thực là chuyện hoàn toàn không dễ hiểu...
Hai năm đã trôi qua kể từ cuộc bạo loạn ở Washington ngày 6 tháng 1, 2021, Donald Trump ngày càng cô đơn, ngày càng bị cô lập - giống như vở kịch King Lear của Shakespeare trong lâu đài của ông ở Florida. Sự giống nhau giữa họ gây ấn tượng với bất kỳ ai đọc bức chân dung dài về lễ Giáng sinh của cựu tổng thống trên Tạp chí New York. Đúng là Donald Trump chưa mất trí hoàn toàn, giống như Lear. Nhưng những điểm tương tự giữa họ không thể không nhìn ra: hai người đàn ông lớn tuổi, trước đây được bao bọc trong quyền lực, giờ không thể hiểu nỗi họ không còn là mặt trời xoay quanh các sự kiện thế giới.
Bài viết này sẽ đối chiếu câu chuyện Niêm Hoa Vi Tiếu trong Thiền Tông với một số Kinh trong Tạng Pali, để thấy Thiền Tông là cô đọng của nhiều lời dạy cốt tủy của Đức Phật. Tích Niêm Hoa Vi Tiếu kể rằng một hôm trên núi Linh Thứu, Đức Thế Tôn lặng lẽ đưa lên một cành hoa. Đại chúng ngơ ngác không hiểu, duy ngài Ma Ha Ca Diếp mỉm cười. Đức Phật nói: “Ta có Chánh pháp vô thượng, Niết bàn diệu tâm, thật tướng vô tướng, pháp môn vi diệu, bất lập văn tự, truyền ngoài giáo pháp, nay trao cho Ca Diếp.” Tích này không được ghi trong các Kinh
Việt Nam bước vào năm 2023 với những tín hiệu xấu về chính trị, dẫn đầu bằng cuộc cách chức hai Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh và Vũ Đức Đam...
Hoa Kỳ và Việt Nam chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao năm 1995, hai mươi năm sau khi cuộc chiến chấm dứt, khép lại một trang sử thù nghịch kéo dài nhiều thập niên trên chiến trường và chính trường ngoại giao. Cơ hội để Việt Nam và Hoa Kỳ nối lại quan hệ đã có không lâu sau khi cuộc chiến kết thúc, nhưng Hà Nội để mất cơ hội bắt tay với Washington vào những năm cuối thập niên 1970...
Tù Tây cũng bị hành cho tới bến, chứ đừng có mà tưởng bở nhá. Xin trích dẫn một câu, chỉ một câu thôi, trong Hồi Ký Hoả Lò của Thuợng Nghị Sĩ John McCain: "Họ đánh tôi dập vùi, đánh tôi bất tỉnh. Họ liên tục hăm dọa:“Mày sẽ không nhận được bất kỳ chữa trị thuốc men gì cho đến khi mày mở miệng.” Tây/Ta gì thì cũng chết bà với chúng ông ráo trọi!
Nếu cảm giác của tôi thường âm u trong những ngày cuối năm âm lịch, thì cảm giác đó, ngược lại, bừng sáng, háo hức, tò mò, trong những ngày cuối năm dương lịch. Nhìn lại những gì đã xảy ra, vô số những sự kiện quan trọng, hoặc sẽ trở thành quan trọng, trong năm qua, thường xuyên đưa ra nhiều câu hỏi, khiến những câu trả lời trở thành nhiều nỗ lực tìm hiểu tài liệu, suy đoán hậu quả, thánh thức bản thân, và có lẽ, dẫn đầu là niềm vui lạc quan. Những năm gần đây, tôi hầu như quyết định, chỉ có lạc quan mới có thể đi qua một thế giới đương đại, phức tạp giữa đúng và sai, hỗn loạn giữa chính trị và cách sống hàng ngày. Có lẽ, lạc quan, không phải để chống đối thú tính vì chẳng bao giờ con người có thể thắng được, là cách dẫn đưa thú tính đến những nơi bớt dơ bẩn và man rợ
Từ năm 1999, từ lúc lên nắm quyền cai trị nước Nga cho đến nay, Putin đã đưa quốc gia này vào bốn cuộc chiến tranh. Sau Chechnya, Georgia, Syria, nay là Ukraine. Trước Ukraine, các cuộc chiến kia chỉ là những cuộc chiến nhỏ, đối thủ yếu, không có sự hỗ trợ của thế giới bên ngoài, và Putin chiến thắng dễ dàng. Khi xua đại quân sang xâm lăng Ukraine vào hôm 24/2/2022, Putin cũng tin tưởng là chỉ trong vài tuần, hoặc nhiều lắm là ba bốn tháng, Kyiv sẽ đầu hàng vô điều kiện. Nhưng sự thật ngày nay, trên chiến trường cũng như mặt trận chính trị, kinh tế, cho thấy Putin đang thua và thua đậm.
Tôi được nghe Mưa Sài Gòn Mưa Hà Nội (thơ Hoàng Anh Tuấn, nhạc Phạm Đình Chương) từ thuở ấu thơ: Mưa hoàng hôn/ Trên thành phố buồn gió heo may vào hồn/ Mưa ngày nay/ Như lệ khóc đất quê hương tù đày…



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.