Hôm nay,  

Thị Phi! Thị Phi!

03/05/201400:00:00(Xem: 5818)
- Hôm nay chị em chúng ta bàn về chuyện Thị Phi nhé các bạn?! Tâm lên tiếng khi bạn hữu gặp nhau.

- Xuân đồng ý đề tài của Tâm mới nêu ra vì Xuân cũng hay bị người ta chỉa mũi dùi vào đời sống riêng tư của mình…

- Vậy trước khi chúng mình bàn về vấn đề này, Tâm xin kể một mẫu chuyện xưa đã đọc từ lâu và chắc các bạn ai cũng một lần đã đọc hay nghe kể lại…

…Thưở xưa có 2 cha con nhà nọ mua được 1 con ngựa rất đẹp, một hôm hai cha con quyết định cùng cỡi con ngựa để đi dạo. Khi hai cha con đi được một đoạn thì người cha nghe người ta nói: ''hai cha con nhà này thật ác độc, bắt con ngựa chở hai cha người đi ngao du, thật là tội nghiệp con ngựa''. Người cha nghe vậy liền xuống ngựa đi bộ để cho người con cỡi, nhưng đi được một chặng người con lại nghe người ta nói thế này: ''Thằng con thật bất hiếu dám ngồi trên lưng ngựa cỡi để người cha phải đi bộ''. Người con nghe vậy liền xuống ngựa và kêu cha mình lên ngựa ngồi để người con đi theo sau. Đi được một đoạn người ta lại bàn tán: ''Ô hay ông này quá độc ác, sao lại ngồi trên ngựa mà bắt con mình chạy theo sau''. Người cha thấy thế liền bàn với người con: ''Thôi hai cha con ta xuống ngựa đi bộ đi con để người ta khỏi nói gì nữa ''. Đi được một đoạn đường thì thiên hạ lại cười hai cha con và nói rằng: ''Hai cha con này ngu thật có tiền mua ngựa về không cỡi mà lại đi bộ''. Hai cha con không nói gì mà người cha đi vào một quán ven đường xin một tờ giấy và dán vào mông con ngựa, người ta thấy chuyện lạ nên bu lạy hỏi người cha liền trả lời: ''tôi đang dán miệng đời''…

- Kim cũng đã nghe câu chuyện này rồi trong buổi thuyết pháp ở chùa, Kim

đã được rất nhiều chư tôn đức lấy đề tài này nói về Thị Phi và Khẩu Nghiệp.

Qua câu chuyện này Kim biết về tu khẩu. Trong Kinh Pháp Hoa có câu: ''Trên Lưỡi Sen Hồng Phóng Hào Quang ''... Chúng ta sống ở đời học theo Phật thì nên nói ra những lời làm người khác an lạc, đừng nên theo suy nghĩ của mình mà làm người khác đau khổ buồn phiền.Thì đó cũng là một cái tội vì do mình mà người khác đau khổ. Cũng từng có người vì những lời thị phi mà phải tìm đến cái chết, vậy cái chết đó do ai đem lại?

- Theo Hoa biết đó chính là người tạo ra thị phị. Chữ Thị là đúng. Chữ Phi là sai. Vậy chúng ta sống ở đời mà cứ tranh luận thị phi…. Lúc nào cũng cho mình là đúng thì bao giờ tìm được cái sai của mình? Vì sao con người chúng ta lại có hai lỗ tai mà chỉ có 1 cái miệng, là vì tạo hóa đã nhắc nhở chúng ta rằng: ''Nên nghe nhiều hơn nói ''. Nhưng hễ nói ra lời nào thì phải nói những câu êm dịu không làm cho người nghe bị đau khổ, bị xúc phạm mà là những lời hay ý đẹp, có ý xây dựng, không phải xoi bói chỉ trích hay nói để thỏa mản lòng tị hiềm, ganh tị.

- Vậy Kim xin im lặng khi ai đó chỉ trích mình với ý đồ xấu. Từ bài học này Kim hiểu rằng sống là một chuyện, người bên cạnh có hiểu mình hay không lại là sự thực xa vời. Hãy sống là chính bản thân mình thôi, hãy để tâm những người quan trọng với mình hơn là thị phi mà xã hội mang lại tai hại... Thay vì thị phi tranh luận chúng ta niệm Phật, đọc kinh Chúa cầu an lành trong cuộc sống tốt hơn hay là thị phi để đem lại đau khổ cho người khác là tốt. Tóm lại chọn cách im lặng là vàng.


- Mỗi chúng ta nên hạn chế nói chuyện ẩn ý, vì nó rất nhạy cảm với một lời nói bóng gió, dù không nói ta đi nữa! Nhưng với câu "Nhân bất thập toàn", trong sâu thẳm của tâm hồn, không nhiều thì ít chúng ta cũng dính chút chút…! Thế là ta cảm thấy "nhột" vì linh cảm: " Người ta có vẻ đang nói tới mình"…. Có khi chúng ta cảm thấy không được vui vì một ai đó viết một dòng bóng gió, và rồi sẽ bắt đầu ái ngại và suy nghĩ: "Liệu mình có làm gì phật ý bạn ấy không nhỉ". Nếu họ nói bóng gió quá nhiều, người khác cũng sẽ xì xầm sau lưng mình nhiều. Tâm suy tư nói lên ý nghĩ của mình…

- Vậy chúng ta không nên bình luận về bất kì ai! Hoa góp ý.

- Đúng đó các bạn, chúng ta luôn giữ quy tắc: "Không ai có thể tin tưởng tuyệt đối". Nếu ghét một ai đó là chuyện cá nhân, nhưng chuyện bé sẽ thành to, nếu như người khác nghe thấy và "mách lẻo" với tình địch. Câu chuyện sẽ thêm bớt ít nhiều và một mối quan hệ có thể tan vỡ nhanh chóng. Chúng mình có thể nghe chuyện của người khác, nhưng hãy hạn chế bình luận, cũng không nên "tam sao thất bản" bất kỳ điều gì. Khi cần, chỉ việc nói: "Tôi không biết" là ổn. Thủy im lặng lắng nghe, nay mới lên tiếng góp ý…

- Thật vậy cá tính không phải lúc nào cũng tốt! Nếu nổi loạn, thú vị.. không thích theo khuôn mẫu… đó là việc của chính mình. Nếu thật sự cá tính, không nhất thiết phải cố thể hiện hết sức. Người khác sẽ dần thấy điều đó qua thời gian. Sự nổi loạn hoặc thẳng thừng quá mức đôi khi khiến người khác phật lòng! Khi có người ghét mình, thị phi sẽ bắt đầu. Chúng ta sẽ không kiểm soát được mọi người đang nghĩ gì về mình, khi đó chúng ta luôn cố tách biệt khỏi đám đông. Hoa lại góp ý…

- Chúng ta phải biết lúc nào cần nhạt nhòa. Sẽ là chuyện lớn, nếu như chúng mặc shorts cực ngắn để đi lên giảng đường,nhà thờ, chùa hay nhuộm tóc màu xanh, đỏ cùng bộ móng tay lòe loẹt để đi dự một buổi hội thảo. Ăn mặc không phù hợp với nơi chốn mình đến cũng là đề tài cho mọi người xầm xì gây nên thị phi. Có thể trong phim ảnh, truyện, việc ăn mặc cá tính, táo bạo là điều rất bình thường, nhưng áp dụng ngoài đời thật rất khó. Một quy tắc cơ bản là: khi đi học hoặc làm việc, hãy cố gắng chú ý trang phục của mọi người và ăn mặc phù hợp giống như vậy. Cá tính không đúng lúc, bạn sẽ tự hại mình. Chúng ta thường ghét một ai đó có khi chỉ vì… trang phục mà cô ấy đang mặc trên người… Kim nhận xét.

- Tâm thấy chúng ta phải cẩn thận về mọi thông tin cá nhân. Đừng public quá nhiều về trường lớp bạn học, địa chỉ nơi ở, họ tên, số điện thoại… Có thể bạn nghĩ rằng mình chưa đủ nổi tiếng để được nhiều người quan tâm. Nhưng rất có thể người khác sẽ dùng thông tin cá nhân của bạn để hại bạn, nếu họ "bỗng dưng ghét bạn". Cẩn thận luôn là trên hết. Với facebook, nên gởi cho bạn hữu, người thân khi dùng và cẩn thận với những nick lạ trên Yahoo!Messenger.

Ninh Thuận Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thông qua những thời đại đầy thử thách, nước Mỹ đẫ trở nên dày dạn trong ứng xử với mọi thử thách. Hôm nay chúng ta đón mừng thắng lợi, không phải thắng lợi của một ứng cử viên mà là thắng lợi của một Chính nghĩa- Chính nghĩa Dân chủ. Nguyện vọng của người dân đã được lắng nghe. Ý nguyện cua nguòi dân đã được quan tâm. Người Mỹ chúng ta hoc được bài học Dân chủ thật quí giá vào thời điểm này.
Có lẽ cũng không thể quên những đóng góp tích cực từ một số cơ quan truyền thông Việt ngữ, các ký giả chuyên hay không chuyên nghiệp, những dịch giả, các chuyên viên đủ ngành nghề trong cộng đồng gốc Việt, đặc biệt là một giới trẻ năng động và tài ba, cũng đã tham gia tích cực vào việc cung cấp thông tin nhanh chóng và xác thực, dù trong tư cách nghề nghiệp hay chỉ là công dân tự phát.
Sau khi Biển và Chim Bói Cá được dịch giả Tây Hà chuyển sang Pháp ngữ (La Mer et le Matin-Pêcheur) trong một cuộc phỏng vấn dành cho RFA, vào hôm 15 tháng 4 năm 2012, Bùi Ngọc Tấn đã có đôi lời tâm sự về tác phẩm của mình: “Tôi chỉ có thể tóm tắt lại như thế này, đây là sử thi, quyển tiểu thuyết sử thi thời sự tan rã. Tan rã trong hệ tư tưởng, tan rã trong quan hệ sản xuất, nghĩa là tan rã trong ý thức hệ, tan rã trong quan hệ giữa người với người.”
Rât ngỡ ngàng và xót xa khi tôi nghe tin Kiêm Thêm đã ra đi giữa mùa đại dịch. Mấy tuần trước, Thêm còn rủ tôi về nhà Thêm ở Monterey Hills uống bia và ngắm khu vườn nhỏ Thêm đã chí thú vun trồng trong những ngày sống cách ly ở nhà. Tuy từ nơi tôi ở, xuống nhà Kiêm Thêm chỉ cách khoảng 6 giờ lái xe trên đường cao tốc; nhưng con đường xa lộ bây giờ thành dài vô tận trong mùa dịch bệnh đang phải cách ly.
Người Việt ở nước ngoài đi biểu tình thì may mắn là không ai bị trọng thương hoặc tử thương gì sất. Tuy thế, những lời lẽ nẩy lửa – hay cay độc – mà họ dùng để mạt sát nhau (trong lúc tranh cãi để bênh vực quan điểm chính trị của mình) thì có thể làm cho tha nhân bị tổn thương cho đến khi nhắm mắt!
Ngày 6 tháng 1 năm 2021 một cuộc nổi dậy đã xảy ra tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn khi hàng trăm người bạo loạn tràn vào Tòa Nhà Quốc Hội Hoa Kỳ khiến cho 5 người chết. Trong khi nhiều người tại Thủ Đô Washington, bề ngoài đi biểu tình chống lại điều mà họ thấy sai lầm rằng cuộc bầu cử bị đánh cắp, sự có mặt của họ -- và các hành động của họ -- phản ảnh một loạt mục tiêu lớn hơn mà các dân quân người Mỹ đang hy vọng đạt được để có thêm hành động cực đoan hơn. Nhiều bài viết bởi các học giả chuyên về phong trào cực đoan bạo động, thượng đẳng da trắng và dân quân giải thích con đường đi xuống mà những người bạo loạn và nổi dậy này tìm cách chiếm lấy nước Mỹ. Báo The Conversation U.S. đã biên soạn các trích đoạn của 5 trong số những bài viết đó, tìm cách giải thích sự rạn nứt đã lan rộng trong xã hội Mỹ. “Những người theo QAnon, Proud Boys và các nhóm cực hữu và cực hữu và dân tộc da trắng kết nối lỏng lẻo khác tập họp tại Washington tưởng rằng họ đang sống trong ý tưởng rất ư kỳ quặc
Với bối cảnh này, Tổng thống Biden thừa nhận ông sẽ phải đối phó với một nước Mỹ phân hóa trầm trọng hơn bao giờ hết, cộng thêm với nạn dịch Thế kỷ và một nền Kinh tế suy thoái với 6.7% người Mỹ thất nghiệp. Con số này tương đương với khoảng 40 triệu người cần được trợ giúp khẩn cấp. Tổng thống Biden nói với nhân dân Mỹ rằng ông biết rất rõ phải làm gì trong cương vị Tổng thống để hàn gắn vết thương chia rẽ do các khuynh hướng bạo lực và cường quyền gây ra, nhanh chóng ngăn chặn dịch Covid 19 và phục hồi kinh tế.
Một nền dân chủ lâu đời, bén rễ hơn ba trăm năm qua của một cường quốc hàng đầu thế giới bỗng dưng trở thành nền “cộng hòa chuối” (banana republic)[1] qua cuộc bầu cử tổng thống 2020, với tố cáo gian lận, kiện tụng rồi trở thành bạo loạn sau đó, tưởng như chỉ có thể xảy ra ở một nước độc tài kém phát triển nào đó ở Nam Mỹ hay mãi tận châu Phi xa xôi. Tại sao lại có thể xảy ra những chuyện kỳ lạ như thế với một nền dân chủ được xem như mẫu mực để thế giới noi theo?
Khi Facebook và Twitter quyết định đóng cửa vĩnh viễn tài khoản của Tổng thống Trump, sau nhiều lần cảnh cáo, dư luận bùng lên tranh luận về quyền tự do phát biểu và Tu chính án Số 1 trong Hiến pháp Hoa Kỳ. Từ ngày lên làm lãnh đạo, ông Trump đã dùng tài khoản twitter để nói chuyện thẳng với những ai có kết nối với tài khoản của ông. Twitter của tổng thống có 80 triệu người theo dõi và ông đã dùng nó như là phương tiện phát ngôn chính, vào bất cứ khi nào ông thấy cần, kể cả lúc đêm khuya hay khi trời còn tờ mờ sáng. Ông viết vài hàng về những gì ông suy nghĩ mà chẳng cần tham khảo ý kiến với cố vấn hay những người làm chính sách trong nội các. Ông bốp chát, khinh miệt những người không đồng ý hay chê bai ông. Nhiều lần Twitter và Facebook đã dán lời cảnh báo trước những phát tán của ông, khi cho rằng tổng thống không nói đúng sự thật. Cho tới khi biến cố 6/1 xảy ra, là sự việc nhiều người ủng hộ Tổng thống Trump tràn vào trụ sở Quốc Hội làm loạn,
Chiến tranh ở Việt Nam sôi động nhất là vào thập niên 70. Nam ký giả nhà binh thì nhiều, nhưng nữ ký giả chỉ có Phan Trần Mai, thuộc binh chủng Nhảy Dù, sau khi giải ngũ về làm cho nhật báo Trắng Đen. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè đỏ lửa, lúc ở địa đầu giới tuyến, tỉnh Quảng Trị.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.