Hôm nay,  

Thị Phi! Thị Phi!

03/05/201400:00:00(Xem: 5870)
- Hôm nay chị em chúng ta bàn về chuyện Thị Phi nhé các bạn?! Tâm lên tiếng khi bạn hữu gặp nhau.

- Xuân đồng ý đề tài của Tâm mới nêu ra vì Xuân cũng hay bị người ta chỉa mũi dùi vào đời sống riêng tư của mình…

- Vậy trước khi chúng mình bàn về vấn đề này, Tâm xin kể một mẫu chuyện xưa đã đọc từ lâu và chắc các bạn ai cũng một lần đã đọc hay nghe kể lại…

…Thưở xưa có 2 cha con nhà nọ mua được 1 con ngựa rất đẹp, một hôm hai cha con quyết định cùng cỡi con ngựa để đi dạo. Khi hai cha con đi được một đoạn thì người cha nghe người ta nói: ''hai cha con nhà này thật ác độc, bắt con ngựa chở hai cha người đi ngao du, thật là tội nghiệp con ngựa''. Người cha nghe vậy liền xuống ngựa đi bộ để cho người con cỡi, nhưng đi được một chặng người con lại nghe người ta nói thế này: ''Thằng con thật bất hiếu dám ngồi trên lưng ngựa cỡi để người cha phải đi bộ''. Người con nghe vậy liền xuống ngựa và kêu cha mình lên ngựa ngồi để người con đi theo sau. Đi được một đoạn người ta lại bàn tán: ''Ô hay ông này quá độc ác, sao lại ngồi trên ngựa mà bắt con mình chạy theo sau''. Người cha thấy thế liền bàn với người con: ''Thôi hai cha con ta xuống ngựa đi bộ đi con để người ta khỏi nói gì nữa ''. Đi được một đoạn đường thì thiên hạ lại cười hai cha con và nói rằng: ''Hai cha con này ngu thật có tiền mua ngựa về không cỡi mà lại đi bộ''. Hai cha con không nói gì mà người cha đi vào một quán ven đường xin một tờ giấy và dán vào mông con ngựa, người ta thấy chuyện lạ nên bu lạy hỏi người cha liền trả lời: ''tôi đang dán miệng đời''…

- Kim cũng đã nghe câu chuyện này rồi trong buổi thuyết pháp ở chùa, Kim

đã được rất nhiều chư tôn đức lấy đề tài này nói về Thị Phi và Khẩu Nghiệp.

Qua câu chuyện này Kim biết về tu khẩu. Trong Kinh Pháp Hoa có câu: ''Trên Lưỡi Sen Hồng Phóng Hào Quang ''... Chúng ta sống ở đời học theo Phật thì nên nói ra những lời làm người khác an lạc, đừng nên theo suy nghĩ của mình mà làm người khác đau khổ buồn phiền.Thì đó cũng là một cái tội vì do mình mà người khác đau khổ. Cũng từng có người vì những lời thị phi mà phải tìm đến cái chết, vậy cái chết đó do ai đem lại?

- Theo Hoa biết đó chính là người tạo ra thị phị. Chữ Thị là đúng. Chữ Phi là sai. Vậy chúng ta sống ở đời mà cứ tranh luận thị phi…. Lúc nào cũng cho mình là đúng thì bao giờ tìm được cái sai của mình? Vì sao con người chúng ta lại có hai lỗ tai mà chỉ có 1 cái miệng, là vì tạo hóa đã nhắc nhở chúng ta rằng: ''Nên nghe nhiều hơn nói ''. Nhưng hễ nói ra lời nào thì phải nói những câu êm dịu không làm cho người nghe bị đau khổ, bị xúc phạm mà là những lời hay ý đẹp, có ý xây dựng, không phải xoi bói chỉ trích hay nói để thỏa mản lòng tị hiềm, ganh tị.

- Vậy Kim xin im lặng khi ai đó chỉ trích mình với ý đồ xấu. Từ bài học này Kim hiểu rằng sống là một chuyện, người bên cạnh có hiểu mình hay không lại là sự thực xa vời. Hãy sống là chính bản thân mình thôi, hãy để tâm những người quan trọng với mình hơn là thị phi mà xã hội mang lại tai hại... Thay vì thị phi tranh luận chúng ta niệm Phật, đọc kinh Chúa cầu an lành trong cuộc sống tốt hơn hay là thị phi để đem lại đau khổ cho người khác là tốt. Tóm lại chọn cách im lặng là vàng.


- Mỗi chúng ta nên hạn chế nói chuyện ẩn ý, vì nó rất nhạy cảm với một lời nói bóng gió, dù không nói ta đi nữa! Nhưng với câu "Nhân bất thập toàn", trong sâu thẳm của tâm hồn, không nhiều thì ít chúng ta cũng dính chút chút…! Thế là ta cảm thấy "nhột" vì linh cảm: " Người ta có vẻ đang nói tới mình"…. Có khi chúng ta cảm thấy không được vui vì một ai đó viết một dòng bóng gió, và rồi sẽ bắt đầu ái ngại và suy nghĩ: "Liệu mình có làm gì phật ý bạn ấy không nhỉ". Nếu họ nói bóng gió quá nhiều, người khác cũng sẽ xì xầm sau lưng mình nhiều. Tâm suy tư nói lên ý nghĩ của mình…

- Vậy chúng ta không nên bình luận về bất kì ai! Hoa góp ý.

- Đúng đó các bạn, chúng ta luôn giữ quy tắc: "Không ai có thể tin tưởng tuyệt đối". Nếu ghét một ai đó là chuyện cá nhân, nhưng chuyện bé sẽ thành to, nếu như người khác nghe thấy và "mách lẻo" với tình địch. Câu chuyện sẽ thêm bớt ít nhiều và một mối quan hệ có thể tan vỡ nhanh chóng. Chúng mình có thể nghe chuyện của người khác, nhưng hãy hạn chế bình luận, cũng không nên "tam sao thất bản" bất kỳ điều gì. Khi cần, chỉ việc nói: "Tôi không biết" là ổn. Thủy im lặng lắng nghe, nay mới lên tiếng góp ý…

- Thật vậy cá tính không phải lúc nào cũng tốt! Nếu nổi loạn, thú vị.. không thích theo khuôn mẫu… đó là việc của chính mình. Nếu thật sự cá tính, không nhất thiết phải cố thể hiện hết sức. Người khác sẽ dần thấy điều đó qua thời gian. Sự nổi loạn hoặc thẳng thừng quá mức đôi khi khiến người khác phật lòng! Khi có người ghét mình, thị phi sẽ bắt đầu. Chúng ta sẽ không kiểm soát được mọi người đang nghĩ gì về mình, khi đó chúng ta luôn cố tách biệt khỏi đám đông. Hoa lại góp ý…

- Chúng ta phải biết lúc nào cần nhạt nhòa. Sẽ là chuyện lớn, nếu như chúng mặc shorts cực ngắn để đi lên giảng đường,nhà thờ, chùa hay nhuộm tóc màu xanh, đỏ cùng bộ móng tay lòe loẹt để đi dự một buổi hội thảo. Ăn mặc không phù hợp với nơi chốn mình đến cũng là đề tài cho mọi người xầm xì gây nên thị phi. Có thể trong phim ảnh, truyện, việc ăn mặc cá tính, táo bạo là điều rất bình thường, nhưng áp dụng ngoài đời thật rất khó. Một quy tắc cơ bản là: khi đi học hoặc làm việc, hãy cố gắng chú ý trang phục của mọi người và ăn mặc phù hợp giống như vậy. Cá tính không đúng lúc, bạn sẽ tự hại mình. Chúng ta thường ghét một ai đó có khi chỉ vì… trang phục mà cô ấy đang mặc trên người… Kim nhận xét.

- Tâm thấy chúng ta phải cẩn thận về mọi thông tin cá nhân. Đừng public quá nhiều về trường lớp bạn học, địa chỉ nơi ở, họ tên, số điện thoại… Có thể bạn nghĩ rằng mình chưa đủ nổi tiếng để được nhiều người quan tâm. Nhưng rất có thể người khác sẽ dùng thông tin cá nhân của bạn để hại bạn, nếu họ "bỗng dưng ghét bạn". Cẩn thận luôn là trên hết. Với facebook, nên gởi cho bạn hữu, người thân khi dùng và cẩn thận với những nick lạ trên Yahoo!Messenger.

Ninh Thuận Nguyễn

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Khi tìm hiểu công hay tội của một nhân vật lịch sử, người ta thường xét hoạt động hay công việc của người đó đóng góp như thế nào cho đất nước, dân tộc. Vậy thử áp dụng nguyên tắc nầy để đánh giá Hồ Chí Minh là người có công hay có tội trước lịch sử Việt Nam?
Kẻ cai ngục, dù nơi nhà tù lớn hay nhỏ, xa hay gần, kẻ đó cũng không thể thoát khỏi chu kỳ sinh, lão, bệnh, tử được. Vậy, kẻ cai ngục này là ai mà vượt qua chặng đường muôn người, muôn loài không qua được?
Tóm lược: Sau 75 năm, trong mối bang giao đối với các nước Á Đông, Nhật cố làm tăng tầm quan trọng địa chính trị, nhưng vẫn chưa làm sáng tỏ về các tội ác trong chiến tranh và sự thật lịch sử vẫn còn là một gánh nặng. Cộng đồng quốc tế đã tỉnh thức và mong muốn ngăn chặn các hiểm hoạ diệt vong do vũ khí nguyên tử gây ra để tồn tại và phát triển, nhưng các cường quốc, vì nhiều lý do khác nhau, chưa có một đối sách chung cho việc xây dựng hòa bình thế giới. Lịch sử Việt Nam tái diễn trong thương đau. Đảng Cộng Sản đang gây ra thảm hoạ Bắc thuộc cho dân tộc. Đã đến lúc toàn dân nên tỉnh thức trước hiểm họa diệt vong, phát huy tinh thần đoàn kết Diên Hồng và quyết tâm gìn giữ non sông. Hy vọng chúng ta thoát ra khỏi tử huyệt này.
Trong khoa học chính trị học thuyết NHÂN-QUẢ rất được quan tâm, ở đây không theo nghĩa siêu hình trong tôn giáo, mà là quan sát những diễn biến và vận động trong xã hội rất thực tế có thể theo dõi và kiểm chứng rõ ràng.
Trong những ngày tiếp theo ngày Nhật chính thức đầu hàng Đồng minh, ngày 15 tháng 8 năm 1945, khi ấy Việt Minh mới đe dọa cướp chính quyền nhưng chưa thực sự sẵn sàng vì các lãnh tụ của đảng này còn đang bận họp ở Tân Trào (tỉnh Tuyên Quang). Tất cả mọi hoạt động là do các cán bộ địa phương quyết định trong những giờ phút chót. Trong khi đó thì Khâm Sai
Lần đầu tiên Mỹ thử nghiệm bom nguyên tử thành công trong khi Đức còn tụt hậu về tình trạng nghiên cứu. Nhờ có gián điệp Đức, Liên Xô biết các đề án của Mỹ và không phản ứng. Trong bản Tuyên bố Postdam, Đồng Minh đòi hỏi quân đội Nhật đầu hàng vô điều kiện. Vì Nhật không đáp ứng, nên Truman quyết định cho ném bom nguyên tử vào ngày 6 tháng 8 năm 1945 tại Hiroshima và ngày 9 tháng 8 tại Nagasaski.
Nhưng trong u tối vẫn có nhúm lửa hy vọng: phong trào Dù Vàng ở Hồng Kông, các nhà dân chủ ở Việt Nam và Trung Quốc và nhiều nơi khác vẫn không nản lòng cho dù bị đàn áp trong lúc nền dân chủ thoái trào trên toàn thế giới.
Tổng cộng thời gian chấp chính của Thủ Tướng Trần Trọng Kim, có lẽ, vẫn chưa bằng số giờ mà các ông Thủ Tướng Cộng Sản sau đó ngồi hội họp. Và có lẽ đám người này không họp bàn về chuyện gì khác ngoài việc bán nước hại dân nên chế độ hiện hành càng kéo dài thì quê hương càng lụn bại.
Nước Mỹ hiện tại vẫn còn là cường quốc số một trên thế giới, nhưng là một cường quốc đang gánh những bất công đe dọa địa vị siêu cường lãnh đạo thế giới. Siêu cường Mỹ không chiếm nước nào cả. Chưa thành siêu cường Trung Quốc đã chiếm Tây Tạng, Tân Cương, Hoàng Sa và các đảo ở Trường Sa của Việt Nam.
Cuộc bầu cử tổng thống Đức diễn ra bí mật và không có sự trao đổi ý kiến trước. Về mặt lý thuyết, bất kỳ ai hoặc bất cứ người Đức có thể được lựa chọn, với điều kiện là người đó đã đạt tròn 40 tuổi. Bất kỳ thành viên nào của Hội đồng Liên bang đều có thể đề cử nam- nữ ứng cử viên (ƯCV).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.