Hôm nay,  

Nghĩ Gì Về Phản Ưng Của CSVN Trước Hành Động Xâm Phạm Chủ Quyền Của Trung cộng?

14/05/201400:00:00(Xem: 10396)

Trung cộng vừa đem một giàn khoan dầu khổng lồ giá hàng tỉ đôla vào vùng lãnh hải thuộc chủ quyền Việt Nam. Điều này đang làm cho dư luận trong nước, hải ngoại và quốc tế đặc biệt quan tâm. Trước việc Trung cộng xâm phạm chủ quyền cách trắng trợn và nghiêm trọng này, sự phản đối của CSVN đối với Trung cộng đã tỏ ra mạnh hơn bao giờ hết. Cụ thể nhất là CSVN đã chấp nhận cho người dân biểu tình chống Trung cộng mà không ra tay đàn áp tàn bạo như những lần biểu tình khác cùng mục đích. Nhưng phải nói rằng phản ứng ấy vẫn chưa đủ mạnh hay phải nói là còn quá yếu so với thực tế cần làm.

Từ trước đến nay, Trung cộng luôn luôn leo thang một cách tiệm tiến trong việc xâm phạm chủ quyền lãnh hải Việt Nam chính là nhờ sự tiếp tay của nhà cầm quyền CSVN bằng cách chỉ phản đối một cách yếu ớt, mang tính hoàn toàn chiếu lệ. Chiếu lệ ở đây có nghĩa là giả bộ phản đối cho có, để che mắt dân chúng về hành vi tiếp tay đồng lõa của họ. Tương tự như đứa con bất hiếu trong một gia đình nọ: nó dàn cảnh để thằng bạn của nó xông vào nhà ăn cắp một số món đồ quý giá nào đó hầu chia chác với nó. Để thực hiện việc này, nó bèn mở cửa nhà để thằng bạn dễ dàng đột nhập vào nhà. Đúng lúc thằng bạn xông vào nhà thì nó đi vào phía trong nhà để không có mặt lúc thằng bạn hành động. Chờ thằng bạn vừa lấy trộm đồ xong và tẩu thoát thì nó mới tri hô lên “Ăn trộm! Ăn trộm!” và giả bộ đuổi theo để chứng tỏ cho bố mẹ nó thấy rằng nó vô can trong vụ mất trộm này.

Việc Trung cộng đưa dàn khoan khổng lồ vào lãnh hải Việt Nam chính là do CSVN tạo điều kiện cho Trung cộng làm điều ấy. Nếu trước đây, CSVN thực tình phản đối Trung cộng nhiều lần xâm phạm lãnh hải Việt Nam, tương tự như Philippines đã làm, thì chắc chắn Trung cộng đã không dám đưa giàn khoan vào vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam để khai thác dầu khí như vừa xảy ra. Đằng này, trước những hành vi xâm phạm chủ quyền ngày càng trắng trợn của Trung cộng, CSVN vẫn coi Trung cộng như một người bạn tốt, mặc tình cho Trung cộng lợi dụng sự ngây thơ ngu dại đó để lợi cho họ trăm bề mà hại cho mình ngàn bề.

Mỗi lần Trung cộng xâm phạm chủ quyền Việt Nam như cắt cáp các tàu thăm dò dầu khí của Việt Nam, tấn công các tàu đánh cá của ngư phủ Việt Nam, nếu CSVN lên tiếng phản đối mạnh mẽ đồng thời cho phép người dân trong nước biểu tình chống Trung cộng xâm phạm lãnh thổ để làm hậu thuẫn cho mình; và nếu CSVN cho phép các tàu Hải quân của mình tấn công các tàu Trung cộng khi chúng xâm phạm lãnh hải của mình, nhất là sẵn sàng đưa ra tòa án quốc tế tình trạng tranh chấp ở Biển Đông với Trung Quốc như Philippines, thì sự việc đã không diễn tiến nghiêm trọng như hiện nay… Cũng như Trung cộng đã không dám đem giàn khoan dầu vào lãnh hải của Philippines.

Bao nhiêu lần Trung cộng đã thăm dò phản ứng của CSVN trước hành động xâm phạm chủ quyền của chúng, chúng đều thấy CSVN phản ứng rất yếu ớt hay hoàn toàn chiếu lệ. Vì thế, “được đằng chân, lân đằng đầu”, chúng cứ từ từ xâm phạm chủ quyền Việt Nam ngày càng mạnh mẽ và trắng trợn hơn. Chắc chắn 100% Trung cộng sẽ không dừng hành động xâm phạm chủ quyền Việt Nam ở đây. Nếu bộ chính trị đảng CSVN cứ tiếp tục tiếp tay cho tham vọng xâm lược của Trung cộng; nếu hệ thống quân đội - công an CSVN cứ đồng lõa với bộ chính trị; nếu mọi phản đối của CSVN chỉ mang tính hình thức, chiếu lệ, không có hành động nào hữu hiệu; và nếu cứ đà này mà tiến thì chẳng mấy chốc phần lãnh hải của Việt Nam sẽ hoàn toàn bị Trung cộng chiếm hết, và tệ hơn nữa, Việt Nam sẽ hoàn toàn trở thành một tỉnh của Trung cộng.

Kế hoạch của Trung cộng được bộ chính trị đảng CSVN đồng lõa tiếp tay là kế hoạch “tằm ăn dâu”, nghĩa là cứ từ từ và chầm chậm lấn tới, để tránh sự phẫn nộ bùng phát của dân chúng. Sự bùng phát này có thể tạo nên một cuộc cách mạng dân chủ lật đổ chế độ cộng sản, là điều mà cả Trung cộng lẫn CSVN đều cố gắng tránh. Vì nếu chế độ cộng sản tại Việt Nam bị lật đổ, thì chắc chắn Trung cộng không còn lộng hành được với chính quyền dân chủ như họ đang lộng hành với CSVN.

Trong một trang facebook nọ có kể về một thí nghiệm thật ý nghĩa và thích hợp để minh họa cho kế hoạch tiệm tiến của Trung cộng trong việc xâm chiếm Việt Nam.

Khởi đầu, người ta bỏ một con ếch vào một nồi nước nóng khoảng 70 độ C. Con ếch lập tức nhẩy phóng ra ngoài liền, nhờ đó nó còn sống. Sau đó, người ta bỏ con ếch đó vào một nồi nước lạnh, con ếch thấy không có gì nguy hiểm nên ngồi yên trong đó. Người ta bắt đầu đun từ từ cho nước nóng lên thật chậm. Khả năng thích nghi với môi trường của loài ếch rất cao, nên khi nước nóng lên từ từ nó vận dụng khả năng thích ứng đó nên không cảm thấy có gì nguy hiểm buộc nó phải nhẩy ra khỏi nồi nước cả. Đến khi nước nóng tới độ không chịu được nữa nó mới quyết định nhảy ra. Nhưng lúc này nó nhảy ra không nổi vì năng lực của nó đã cạn kiệt do tiêu hao quá nhiều vào việc thích ứng với nhiệt độ tăng dần của môi trường. Chú ếch đành ở lại trong nồi để rồi cuối cùng bị luộc chín.

Nếu người dân trong nước cứ chấp nhận thích ứng dần với kế hoạch “tằm ăn dâu” của Trung cộng được sự tiếp tay đồng lõa của bộ chính trị và hệ thống quân đội công an CSVN, thì cuối cùng khi ý thức được rõ ràng nguy hiểm mất nước đã gần kề, có muốn phản ứng thì đã quá muộn. CSVN đang để cho Trung cộng gặm nhấm từ từ lãnh thổ và lãnh hải cho đến khi Việt Nam bị mất hoàn toàn vào tay Trung cộng. Mất từ từ như thế người dân nếu không tỉnh táo thì chỉ phản ứng vừa phải nên sẽ không có tác dụng gì đáng kể. Và CSVN có thể chấp nhận cho người dân phản ứng trong mức độ vừa phải ấy để xì bớt “nồi súp-de căm phẫn” của người dân, không để “nồi súp-de” ấy nổ tung. Trong thế bắt buộc, chúng đành chấp nhận cho người dân phản đối Trung cộng trong mức độ không gây nguy hiểm cho chế độ.

Trước hành động quá ngang ngược của Trung cộng hiện nay, sự căm phẫn của người dân có thể lên đến cực độ để bùng lên một cuộc biểu tình thật lớn, tạo nên một cuộc cách mạng lật đổ chế độ độc tài như ở Bắc Phi và Trung Đông. Để giảm bớt và xoa dịu mức độ căm phẫn ấy, CSVN có thể chấp nhận -thậm chí khuyến khích- người dân biểu tình chống Trung cộng ở mức độ nào đó mà họ có thể kiểm soát được. Đó là điều vừa xảy ra trong Chúa nhật 11/5/2014 vừa qua. Sẽ có nhiều người dựa vào đó để nghĩ rằng CSVN đã thay đổi thái độ hay lập trường đối với Trung cộng. Trong hoàn cảnh hiện nay, sự thay đổi đó có thể có, nhưng xác xuất đó quả không lớn chút nào. Đúng hơn, phản ứng đó cũng chỉ là chiếu lệ. Trong màn kịch chiếu lệ này, Trung cộng sẽ cho phép CSVN được giả bộ như vậy, và truyền thông của Trung cộng chắc chắn cũng giả bộ mạnh mẽ phản đối CSVN, kể cả lên án CSVN đã khiêu khích và xâm phạm “đường lưỡi bò” của chúng. Đương nhiên phản ứng chiếu lệ của CSVN ở mức độ này thì chỉ khuyến khích Trung cộng tiếp tục leo thang hành vi xâm phạm chủ quyền lãnh hải của Việt Nam mà thôi.

Do đó, người dân đừng vội mừng khi thấy CSVN đã phản ứng với Trung cộng mạnh hơn trước đây khá nhiều. Phản ứng ấy chỉ là mạnh hơn chứ không phải là mạnh đủ; có thể nói còn kém rất xa mức độ mạnh đủ. Nếu muốn thật sự phản ứng để cứu đất nước, CSVN phải ra một công hàm yêu cầu Trung cộng rút hoàn toàn giàn khoan ra khỏi lãnh hải Việt Nam trong thời hạn 2 tuần. Nếu không, CSVN sẽ đoạn tuyệt ngoại giao với Trung cộng, sẽ rút tòa đại sứ và các tòa lãnh sự của Việt Nam tại Trung Quốc về, đồng thời yêu cầu đại sứ và các lãnh sự của Trung cộng tại Việt Nam rút về nước. Ngoài ra, CSVN sẵn sàng kiện Trung cộng ra trước tòa án quốc tế, đồng thời liên kết với những quốc gia chung quanh đang bị Trung cộng đe dọa và nhất là liên kết với những quốc gia dân chủ đang sẵn sàng chống lại Trung cộng.

Phản ứng thật mạnh và mạnh đủ của CSVN đối với Trung cộng trước những hành vi xâm phạm chủ quyền lãnh hải và lãnh thổ của Trung cộng là vô cùng cần thiết và hầu như là duy nhất để cứu vãn tình trạng vô cùng nguy hiểm là Việt Nam có thể biến thành một tỉnh của Trung cộng. Thái độ cứng rắn này nếu có của CSVN có thể sẽ tạo nên chiến tranh giữa hai nước. Cuộc chiến tranh nếu xảy ra thì là một cơ hội rất tốt để CSVN đoạn tuyệt với “tên đàn anh vô cùng quỷ quyệt và xấu bụng” ấy, vì chỉ có đoạn tuyệt với Trung cộng thì Việt Nam mới có thể thoát khỏi sự khống chế của chúng, và mới có hy vọng đòi lại được những phần lãnh thổ và lãnh hải mà chúng đã chiếm đoạt được của Việt Nam.

Vả lại, khi chiến tranh xảy ra, các cường quốc dân chủ mới có lý do chính đáng để nhảy vào can thiệp hầu bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ và lãnh hải của Việt Nam chống lại mộng bành trướng của Trung cộng. Hiện nay, các cường quốc dân chủ có muốn nhảy vào để giúp CSVN bảo vệ chủ quyền của mình trước sự xâm lược của Trung cộng cũng không được. Một gia đình bị cướp xông vào nhà, nếu gia đình ấy không hề phản đối, không hề kêu cứu, không hề chống trả; trái lại, có vẻ như muốn chấp nhận tình trạng bị cướp, lại còn tuyên bố bọn cướp đó là bạn, thì hàng xóm có muốn xông vào để cứu cũng không được. Nếu gia đình ấy chống trả mãnh liệt đồng thời kêu cứu thì hàng xóm mới có lý do chính đáng để nhẩy vào trợ giúp hầu đánh bật bọn ăn cướp ra khỏi nhà.

Khi bị Trung cộng xâm phạm chủ quyền như vậy mà CSVN không thèm kêu cứu các nước khác bằng việc kiện Trung cộng ra tòa án quốc tế, cũng không dám mạnh miệng phản đối, lại còn đàn áp người dân thật dã man khi họ lên tiếng chống Trung cộng xâm lược. Thái độ của CSVN như vậy thì có quốc gia nào dám nhảy vào để can thiệp và bênh vực? Thái độ như vậy thì chỉ có một cách giải thích duy nhất là CSVN đang tiếp tay cho Trung cộng xâm chiếm Việt Nam. Tất cả mọi hành vi chống đối yếu ớt, không đủ mạnh thì hoàn toàn chỉ là giả vờ, chiếu lệ để che dấu dã tâm bán nước của họ cho Trung cộng mà thôi.

Đã đến lúc lực lượng quân đội và công an phải chứng tỏ mình đang phục vụ ai: phục vụ cho nhân dân và tổ quốc Việt Nam hay chỉ là tay sai phục vụ cho đảng CSVN mà thôi. Trước tình trạng “ngàn cân treo sợi tóc” của dân tộc Việt Nam trước họa xâm lăng của Trung cộng mà quân đội không phản ứng gì hết, không hề làm điều gì bảo vệ tổ quốc như nhiệm vụ và danh xưng “Quân Đội / Công An Nhân Dân Việt Nam” đòi hỏi, điều đó chứng tỏ quân đội công an hoàn toàn chỉ là dụng cụ, là tay sai của đảng CSVN mà thôi. Mà CSVN đang lộ diện rõ ràng là một đảng bán nước, thì lực lượng quân đội / công an cũng là kẻ đồng lõa mà thôi.

“Quân Đội Nhân dân Việt Nam” và “Công an Nhân dân Việt Nam” hãy chứng tỏ mình phục vụ cho Nhân dân Việt Nam đúng với danh xưng của mình.

Nên nhớ rằng “mất nước là mất tất cả”. Khi mất nước, tất cả những gì mình thu vén được nhờ phục vụ đảng CSVN sẽ đều bị mất hết, tính mạng của mình và gia đình chưa chắc đã giữ được!

Khi Trung cộng đạt được mục tiêu của mình thì đảng CSVN, nhất là các thành viên bộ chính trị, quốc hội... chắc chắn sẽ bị chúng “làm thịt” đầu tiên để xoa dịu sự căm phẫn của dân chúng.

Những kẻ đang tâm bán nước cùng với những kẻ đồng lõa hãy suy nghĩ câu: “Được chim bẻ ná, được cá quăng nôm”, “Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ thịt; chim bay cao chết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong, mưu thần bị giết” (**). Gương của Phạm Lãi và Văn Chủng thời Việt Vương Câu Tiễn, của Hàn Tín thời Lưu Bang, cũng như của Nguyễn Văn Thành và Đặng Trần Thường thời Gia Long Nguyễn Ánh... còn sờ sờ ra đó.

Hỡi các thành viên đảng CSVN, chúng ta chỉ còn một con đường sống là cùng đứng về phía nhân dân, cùng quyết tâm bảo vệ quốc gia dân tộc. Hãy “chọn bạn mà chơi”, đừng chọn kẻ thù làm bạn!

Houston, ngày 12/5/2014

Nguyễn Chính Kết
______________

(*) Xem: https://vi-vn.facebook.com/notes/634414216591684/

(**) Nguyên văn chữ Hán: “Điểu tận cung tàng”, “Giảo thổ tử, tẩu cẩu phanh; cao điểu tận, lương cung tàng; địch quốc phá, mưu thần vong”.

Ý kiến bạn đọc
15/05/201423:33:17
Khách
cộng sản việt nam bán nước, bằng chứng không thể chối cải (công hàm bán nước của Ông phạm văn đồng dưới sự lảnh đạo của ông hồ chí minh)

Trung cộng dựa vào công hàm bán nước này để lấy lý do chiếm đoạt nước vn. Điều này ai cũng biết.

"Tiền bạc thì mấy ông đó không thiếu" Đúng vậy. Nhưng mà tiền ở đâu ra? Đó là tiền do tham nhũng cướp đất của dân và tiền từ việc bán nước.

"mấy ổng tốn không biết bao nhiêu xương máu để dành lại thống nhất 1 Việt Nam" Đúng vậy. cs cứop vn vì tàu cộng. Khi lấy xong rồi thì bán cho tàu.

csvn rỏ ràng làm tay sai cho giặc, bán nước có bằng chứng không thể chối cải.

"Ai cũng có lòng tự trong và kiêu hãnh" Không đúng. csvn co' lòng tự trọng thì đâu có bán nước?????

Tất cả là do csvn gây ra cho dân tộc vn. Hảy suy nghỉ kỷ.
15/05/201420:44:31
Khách
Hong Pham la ai ? Toi khong ro ,Giac den nha dan ba phai danh , Toi co gop y tren dien dan nhung khong ro chu truong va duong loi cua Viet Bao ra sao? Khong dang tai /khong tra loi / De nghi Gui y kien cua ban tren mang la hinh thuc dua tin va quang cao cua Viet bao .bo tay .No comment . No questions Business is business
14/05/201418:46:52
Khách
Đồng ý với bạn H Phạm. Thực lực VN có đủ để gây chiến với TQ không. TQ còn đang khiêu khích để gây chiến với VN nữa là đằng khác. Ông bạn Nguyễn Chính Kết phân tích có phần hơi quy chụp, ông cứ nói chính quyền CSVN đồng lõa cho TQ xâm chiếm VN thì để được gì? Tiền bạc ư? hay quyền lực? Tiền bạc thì mấy ông đó không thiếu, còn quyền lực thì vô lý, mất nước là mất quyền lực, cũng giống như anh đang là giám đốc 1 Cty thì anh có muốn luồng cúi dưới 1 Cty khác không? mấy ổng tốn không biết bao nhiêu xương máu để dành lại thống nhất 1 Việt Nam thì không có lý do gì để bây giờ lại đi bán nước cho Trung Công. Ai cũng có lòng tự trong và kiêu hãnh. mấy ông Cộng Sản lại càng kiêu hãnh hơn. cho nên ông bạn Nguyễn Chính Kết viết bài tôi thấy mang tính chất xuyên tạc chống đối, không phục và không tin....
14/05/201413:51:57
Khách
Ngồi ở nước Mỹ an toàn thì nói gì cũng dễ. Việt Nam phải nằm cạnh bên một nước lớn vừa giàu, vừa mạnh hơn cả trăm lần thì chuyện đương đầu với nó đòi hỏi sự mềm dẻo, khôn khéo chứ không phải cứ cứng rắn để chuốc họa vào thân. Để cho dân biểu tình ư? Sẽ đi đến đâu? Chẳng lẽ Trung Cộng sẽ.. sợ và bỏ chạy khi thấy dân VN biểu tình à? Mới cho phép biểu tình có mấy ngày đã dẫn đến đốt công ty nước ngoài như vậy thì có cho tiền, các công ty nước ngoài cũng không muốn vào đầu tư, dẫn đến thất nghiệp, nghèo đói.
Phản ứng của chính phủ VN đang được thế giới chấp nhận là đúng cách để tránh dẫn đến xung đột, chiến tranh. Cứ đọc các báo tiếng Anh để thấy ý kiến của các nhà ngoại giao, bình luận gia ngoại quốc để hiểu trước khi mở miệng chỉ trích!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.
Chủ quyền tại Biển Đông là một vấn đề tranh chấp lâu đời và phức tạp nhất giữa Việt Nam và Trung Quốc. Đây sẽ còn là một thách thức trọng yếu trong chính sách đối ngoại của Việt Nam trong nhiều thập niên tới. Hiện nay, dù tình hình Biển Đông vẫn âm ỉ căng thẳng nhưng chưa bùng phát thành xung đột nghiêm trọng, song tình trạng cạnh tranh chiến lược giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc trong khu vực Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương đang ngày càng gia tăng...
Ngay chính cái tên “Tôi, Không Là Của Ai” đã là một tiếng kêu vừa thẳng thắn, vừa đau đớn. Tôi không là của ai trong cuộc đời này. Tôi không là con của cha tôi. Nhà văn, ký giả Amy Wallace từng lên tiếng, Virginia cũng từng bị chính cha mình ức hiếp khi cô 7 tuổi. Cô khước từ cái quyền sở hữu của những kẻ đã lạm dụng mình. Cô bị khước từ quyền được sống và được làm người, dù đó là những ngày hạnh phúc muộn màng của hơn 20 năm sau ngày cô thoát khỏi Jeffrey Epstein và Ghislaine Maxwell. Khi Virginia viết cuốn tự truyện này là lúc cô đã được hưởng 22 năm tự do. Tự do khỏi Epstein, Maxwell, đường dây mua bán tình dục trẻ em mà cô là một trong những nô lệ tình dục của Epstein. Hai mươi hai năm đó, cô tự thú, “không dễ dàng chút nào.” Không bao giờ có vết thương nào không để lại vết sẹo. Không bao giờ có sự hồi phục nào không để lại trầm tích.
Trump tắt CNN lúc ba giờ sáng. Không phải vì tức giận, mà vì ông vừa nảy ra ý tưởng điên rồ nhất đời mình. “Alexa, triệu tập Washington.” Câu lệnh vang lên trong bóng tối Phòng Bầu Dục như tiếng thần chú của một pháp sư già gọi linh hồn của quá khứ về để chứng minh rằng mình vẫn còn đúng. Thanksgiving năm nay, ông sẽ không ăn gà tây thật. Ông sẽ ăn ký ức. Phòng Bầu Dục rực ánh xanh lam – thứ ánh sáng lạnh của công nghệ và tự mãn. Trên bàn, con gà tây hologram vàng óng, chín hoàn hảo, không mùi, không khói, không có thịt thật. Một con gà tây ảo cho thời đại ai cũng sợ máu thật. Mọi thứ được lập trình để hoàn hảo: bàn tiệc dài, ly rượu đầy, bốn vị lập quốc hiện ra – George Washington, Benjamin Franklin, Thomas Jefferson, James Madison – được tái tạo bằng toàn bộ diễn văn, thư từ, và những câu họ chưa bao giờ nói. Bốn AI hoàn hảo.
Hội nghị khí hậu Liên Hiệp Quốc lần thứ ba mươi COP30 ở Belém, diễn ra trong bầu khí quyển nặng trĩu: trái đất nóng dần, còn các cường quốc vẫn cãi nhau về “mục tiêu” và “cam kết”. Biểu mức phát thải, phần trăm, hạn kỳ — tất cả lặp lại như những mùa họp cũ. Nhưng đằng sau lớp từ ngữ ấy, trật tự năng lượng của thế giới đã chuyển hướng. Cái trục quyền lực của thời đại đã dời khỏi phương Tây. Từ Tô Châu đến Quảng Đông, những nhà máy nối dài đã âm thầm định giá tương lai của mặt trời và gió. Trung Quốc không nói nhiều. Họ làm. Đến cuối năm 2024, Bắc Kinh vượt sớm mục tiêu 2030, đạt hơn một ngàn bốn trăm gigawatt gió và mặt trời — gấp bốn lần toàn Liên hiệp Âu châu. Tám phần mười chuỗi cung ứng quang điện nằm trong lãnh thổ của họ. Pin và xa điện xuất khẩu hàng chục tỉ Mỹ kim, kéo giá năng lượng sạch xuống một mức không còn cần trợ cấp.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.