Hôm nay,  

Cha Mẹ Và Con Cái

13/08/201400:00:00(Xem: 5886)

Nhân dịp Lễ Vu Lan, cũng là Ngày Phụ Mẫu của người Việt, vào Rằm Tháng 7 âm lịch, người ta thường nói về bổn phận Làm Con là phải Có Hiếu với Cha Mẹ, vì thông thường:

Cha mẹ nuôi con, biển hồ lai láng,
Con nuôi cha mẹ, tính tháng tính ngày...

Nhưng Phật Giáo rất công bằng. Đức Phật Thích Ca muốn chúng ta phải học và hành cả hai bổn phận: Làm Con và Làm Cha Mẹ, để mối quan hệ hai chiều hỗ trợ nhau, hữu ích, về lý lẫn tình.

* * *

Ở đây, Bổn Phận có thể hiểu như Đạo: Đạo Làm Con và Đạo Làm Cha Mẹ. Cả hai thứ Đạo nầy rất quan trọng và thiêng liêng, không chỉ về huyết thống, mà còn về Đạo Đức, Tình Người, và Giáo Dục. (Cha mẹ phải cương quyết tự giáo dục và sửa đổi mình trở nên Người Chân Chánh, trước khi dạy con đào luyện về Nhân Cách, Liêm Sỉ, biết Lịch Sự, cư xử Nhân Nghĩa, Tự Trọng và Tôn Trọng Nhân Quyền, bao gồm: quyền phát biểu, quyền tự do tôn giáo và chính trị, quyền sống, quyền phát huy cá nhân và gia đình mình, và quyền mưu cầu hạnh phúc của mọi người và mọi nhà...) Việc giáo dục lẫn nhau nầy trong gia đình phải được lưu truyền từ thế hệ trước đến các thế hệ sau, tạo nên Mạch Sống cho một gia đình, làng xóm, xã hội, dân tộc, rồi lan ra cả thế giới. Nhờ vậy, thế giới đươc yên bình. Trái lại, gia đình không có trật tự, xã hội hỗn loạn. Thiếu sót là: Đa số cha mẹ lo nuôi con, nhưng ít dạy con nên người đạo đức.

Theo Kienthuc.net.vn, “Người con nào phá vỡ mối quan hệ thiêng liêng đối với cha mẹ, nghĩa là bất hiếu, báo đời, hại cha mẹ và người khác, làm mất thanh danh và truyền thống tốt đẹp của gia tộc, làm các việc phạm pháp... thì người con đó không còn là người con đúng nghĩa, mà chỉ là một kẻ tội lỗi và đáng trách.” Thêm nữa, “Mỗi dân tộc có một ngôn ngữ và bản sắc văn hóa riêng. Chính nét văn hóa riêng là giá trị tạo nên và đóng góp cho nền văn hóa của nhân loại. Cũng vậy, mỗi gia đình đều có truyền thống riêng mà các bậc tiền bối và tổ tiên đã dầy công xây dựng. Người con hiếu thảo, theo Đức Phật, là người, ngoài việc làm tròn bổn phận, phụng dưỡng vật chất cho cha mẹ đúng pháp luật (không lừa người, cướp của, để mang tiền của về nuôi cha mẹ), còn là người biết tôn trọng các giá trị văn hóa và di sản truyền thống tốt đẹp của gia đình, giống nòi, và dân tộc.”

Con cái còn phải có bổn phận Bảo Vệ Tài Sản Thừa Tự của ông bà, cha mẹ, dù họ đã qua đời hay còn sống. Con phải là Người Kế Thừa Có Đạo Đức: biết xử dụng tài sản đó hợp lý, hợp tình, và hợp pháp. Có thể phân chia số tiền hoặc tài sản ra các phần nhỏ, để giữ phần nào phụng dưỡng cha mẹ hoặc chăm lo việc hậu sự cho cha mẹ: hỏa thiêu hay chôn cất, mời các Tăng Ni đáng kính hoặc thân hữu có đạo đức, đến trợ niệm cho cha mẹ trước và sau khi mất, lo lễ cúng chay Thất Thất 49 ngày cho cha mẹ sau khi họ mất, thành tâm làm việc phước thiện, in kinh Phật hoặc làm các CD’s thuyết pháp (hữu ích, của Phật giáo, không in, không làm những gì mê tín) để tặng gia đình, họ hàng, làng xóm, rồi hồi hướng cho mọi người và cho cha mẹ được Vãng Sanh vào cõi Cực Lạc ở phương Tây của Phật A Di Đà. Phần tiền nào để phụ nuôi anh chị em, con cháu... nếu cần, hoặc đóng góp vào các hội đoàn thực sự phục vụ cộng đồng, để họ làm việc tốt thay mình. Rồi hồi hướng công đức cho ông bà, cha mẹ. Đó là Đạo làm con cháu.

Còn nữa, nếu cha mẹ đã từng làm nhà giáo dục thì con cháu không đốt sách hướng thiện. Cha mẹ tôn kính Tam Bảo (Phật, Pháp, Tăng) thì con cháu không phỉ báng Phật pháp, không làm việc ác qua Tam Nghiệp (Ý Nghiệp, Thân Nghiệp, và Khẩu Nghiệp) như: Nghĩ, Làm, và Nói xấu, nói sai, nói láo, nói ác, nói đâm thọc, nói ngược ngạo, nói chia rẻ, nhất là Nói Sau Lưng Người Khác, tức là Nói Hèn của tiểu nhân. Vì nếu đúng Sự Thật thì phải ngay thẳng Nói trước mặt người kia, cho rõ ràng, để hai bên có cơ hội tìm hiểu sự thật, rồi bỏ qua. Đó là Nhân Đạo giữa con người với nhau, nếu không thì là cầm thú đạo, rất đáng xấu hổ. Tiếc thay ngày nay, nhiều cha mẹ không biết tự xấu hổ (không biết Tàm Quý) nói gì đến việc dạy con mình Biết Xấu Hổ và Biết Sợ Tạo Tội Lỗi. Nhưng khi tai họa đến thì họ tức giận, chửi rủa, đổ tội người khác, hoặc sợ hãi, đau khổ, khóc than... Thật quá muộn! “Bồ Tát sợ Nhân, chúng sinh sợ Quả”. Bồ Tát đây là người hiểu biết khôn ngoan: không dám nghĩ ác, nói gian, và làm bậy, tức là không gây Nhân xấu và không làm sai, để cố tránh Quả xấu. Còn kẻ tiểu nhân, đê tiện, ngu si, thì quen thói suy nghĩ vô đạo đức, nói và làm ngang ngược (gieo gió), mà không nghĩ tới lúc tai họa tới (gặt bão). Sân Si, ngu muội, là một nguyên nhân làm gia đình, cộng đồng, và xã hội bất an và vô trật tự.

Do đó, theo Đạo Làm Người, nhiệm vụ thiết yếu của bậc cha mẹ là dạy bảo con cháu ngay từ nhỏ, để chúng sẽ thành người có tư cách, biết lễ nghĩa, biết sống phải trái, công bằng, có trật tự trên dưới trong gia đình; đồng thời trở thành những công dân tốt, biết tuân theo luật lệ và tôn trọng những người lãnh đạo tốt trong một tổ chức, thì tổ chức mới được củng cố vững mạnh. Ở ngoài đời, những người chính trực (có bản lĩnh và dũng khí) cần phải Lên Tiếng (không im tiếng), mạnh dạn, đoàn kết, ủng hộ nhau, cùng đứng lên, chống lại bọn xấu, bọn côn đồ, để tái lập trật tự và bình an cho gia đình, cộng đồng, và xã hội. (Vì bọn xấu thường xúm lại thành nhóm, dùng số đông để áp đảo hoặc uy hiếp người ngay. Chúng dùng chiến thuật: tụ tập, to nhỏ, bêu xấu, nói sai, nói ác, nói láo, nói đâm thọc, nhiều lần, cho đến khi người nhẹ dạ tin, dù chúng không nêu ra được bằng chứng cụ thể, rõ ràng). Tuyệt đối không thể thụ động, bỏ qua, chỉ vì mệt mỏi; hoặc dễ dãi chủ trương “dĩ hòa vi quý” không đúng chỗ; nghĩa là bắt ép người hiền, người tốt, phải nhịn nhục bọn lưu manh, phải làm việc chung với chúng (cho yên chuyện), và như vậy là quá bất công, sai ác với người ngay. Những người ngay thẳng sẽ biến mất và chỉ còn bọn gian tà ở lại để không chế, và tổ chức sẽ tan rã... Cũng như trong nhà, cha mẹ thiếu suy nghĩ, thường sai đứa con ngoan hiền phải làm nhiều việc thay cho đứa ngỗ nghịch, chỉ vì không bỏ thì giờ để tìm hiểu nguyên nhân mà đối phó được với đứa con hư, dạy bảo, dùng biện pháp kỷ luật, giúp nó từ xấu trở nên tốt, cư xử công bằng giữa các con, giúp gia đình êm ấm.

Theo tác giả Đức Hạnh, “Tất cả Thiện Đạo xuất phát từ Tâm Thiện, tức là Tâm có Trật Tự. Trật Tự là Thiện Đạo, Thiện Đạo là Trật Tự... Ăn ngủ, đi đứng, nằm ngồi, làm việc, nói năng, không đúng cách, Vô Trật Tự, là Ác Đạo, do Tâm không Làm Chủ, nên bản thân bị mất trật tự... Những người có Thiện Đạo thấp kém, vô trật tự, không theo đạo lý và giới Lục Hòa của Đạo Phật. Loài người có nhiều Ác đạo hơn Thiện đạo, và Ác đạo là cái Nhân sinh ra cái Quả sinh tử luân hồi, ra vô mãi trong 6 đường khổ đau (thiên, nhân, thú vật, a tu la, ngạ quỷ, địa ngục). Trong phạm vi cá nhân Phật tử thôi, có đến 100 thứ đạo, gọi là bá đạo. Nào là: đạo tham sân si, đạo bịa đặt, đạo tranh cãi, đạo tự đắc, đạo nịnh hót, đạo lobby, đạo bè phái... Qua lời nói, người ta nhận ra ngay lời nói ấy là chánh đạo hay tà đạo, thiện hay ác. Lời nói là Ngôn Đạo. Qua đó, ta biết được tâm tư một người thuộc loại đạo nào: Đạo hiền lành, thật thà, ngay thẳng, hay đạo gian ác, mánh khóe, đạo ngu dốt, đạo ngã mạn, đạo nói phét...” (trích các trang 269 - 273, sách Nhiều Điều Người Phật Tử Cần Biết). Cám ơn tác giả đã nói lời công chính, biện hộ giúp những người... đức hạnh.

Xin kết thúc bằng hai câu thơ:

Cuộc đời ngắn lắm, ai ơi 
Gian manh, bội nghĩa, cuối đời... tử sinh!..
Ngày Cha Mẹ của Người Việt - Rằm Tháng 7 âm Lịch,
GS Trần Thủy Tiên, M.A. in Human Sciences.
...................................

Nguồn Tham Khảo:

https://giacngo.vn/PrintView.aspx?Language=vi&ID=5E6641

http://kienthuc.net.vn/thien/moi-quan-he-giua-cha-me-va-con-cai-trong-kinh-phat-238176.html

Nhiều Điều Người Phật Tử Cần Biết - Đức Hạnh, 2007, sách in tại California.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đầu tháng 8 năm 2025, Tổng thống Donald Trump đã ký một mệnh lệnh đặc biệt, chỉ đạo các cơ quan hữu trách lập kế hoạch đưa quân đội Hoa Kỳ đi trấn áp các tổ chức tội phạm ở Mỹ Latinh. Khoảng hai tuần sau, mệnh lệnh đã thành hiện thực. Ba khu trục hạm có gắn phi đạn viễn khiển (guided-missile destroyers) của Hoa Kỳ đã được khai triển tới vùng biển Venezuela, đảm trách việc chặn giữ các chuyến hàng ma túy.
Một góc khuôn viên của Đồi Capitol sáng Thứ Tư là những câu chuyện tưởng đã bị chôn vùi, nay được kể ra trong sự run rẩy, xúc động và cả nước mắt. Trước hàng chục ống kính truyền thông chiếu trực tiếp trên toàn quốc, khoảng mười người phụ nữ lần lượt kể ra câu chuyện của chính mình – nạn nhân của Jeffrey Epstein, tỷ phú tội phạm tình dục và buôn bán mại dâm trẻ vị thành niên. Ngày đó, những phụ nữ này chỉ vừa 16, 18 tuổi, nhỏ nhất là Marina Lacerda, 14 tuổi.
Ở đời, chẳng có ngai vàng nào là miễn phí. Muốn hỏi cưới công chúa thì phải có sính lễ. Làm gì có chuyện đi tay không mà cuỗm được gái đẹp — trừ trường hợp dùng quyền lực bẩn thỉu cưỡng hiếp gái tơ (nghe quen quen). Muốn làm đàng anh đàng chị không thể vừa keo kiệt vừa đòi được người ta kính nể. Quy luật xưa nay không đổi ăn khế thì phải trả vàng. Ngai vàng toàn cầu cũng vậy -- không chỉ làm bằng vàng, mà còn bằng chi phí, lời hứa, và trên hết, là sự tín nhiệm.
Tháng Năm, 2024, trong phiên tòa xét xử bị cáo, tức cựu Tổng thống Donald Trump, liên quan các khoản chi phí cho nữ diễn viên phim khiêu dâm Stormy Daniels dưới dạng tiền bịt miệng, có một cựu công tố viên, bộ trưởng tư pháp từ Flordia đến tòa New York. Bà ngồi bên dưới theo dõi để ủng hộ Trump. Đó là Pam Bondi. Sau khi bồi thẩm đoàn phán quyết Trump có tội trong 34 tội danh, Bondi đã xuất hiện trên Fox News, cùng với Kash Patel, phát biểu rằng “một niềm tin rất lớn đã bị mất vào hệ thống tư pháp tối nay.” Bà còn nói thêm: “Người dân Mỹ đã nhìn thấu điều đó.”
Chiều thứ Sáu, chúng tôi ăn trưa với một người bạn mới ở Huntington Beach. Không biết vì men bia hay vì chọn quán giữa một thành phố “đỏ”, câu chuyện đang nhẹ nhàng bỗng rẽ thẳng vào chính trường. Nhắc đến những gì xảy ra kể từ ngày tổng thống Trump nắm quyền sinh sát, cô bạn tôi đề cập đến vật giá leo thang, vừa lạm phát vừa thuế quan, kinh tế bất ổn, đời sống bất an… Anh bạn mới của chúng tôi nghe đến đây lên tiếng cắt lời: “Dẫu có thế, so với nhiều người, nhiều xứ khác, người Mỹ vẫn còn đang sống trong may mắn. Và chúng ta nên biết ơn điều đó.” Anh khiến tôi liên tưởng đến thuyết “dân túy tàn bạo”, được Jay Kuo nhắc đến trong bài báo mới đăng của Ông trên Substack tuần qua.
Tuần trước, tình cờ tôi đọc được một bài viết của tác giả Vũ Kim Hạnh được chia sẻ lại qua Facebook. Bài viết có tựa đề là "Cơ hội vàng ở Mỹ sau mức thuế đối ứng 20%", trong đó bà nhắc riêng về kỹ nghệ xuất cảng gỗ của Việt Nam sang Hoa Kỳ và thế giới. Trước khi đi vào chi tiết của bài viết, có thể nhắc sơ về bà Vũ Kim Hạnh ắt đã quen thuộc với nhiều người trong nước. Bà từng là Tổng Biên Tập báo Tuổi Trẻ, cũng như nằm trong nhóm sáng lập tờ tuần báo Sài Gòn Tiếp Thị, từng là những tờ báo khá thành công tại Việt Nam.
Franklin D. Roosevelt (1882-1945), Tổng Thống Hoa Kỳ thứ 32 và là vị tổng thống Mỹ duy nhất phục vụ hơn 2 nhiệm kỳ, đã từng nói rằng, “Tự do của nền dân chủ không an toàn nếu người dân dung túng sự gia tăng của quyền lực cá nhân tới mức trở thành mạnh hơn chính nhà nước dân chủ đó. Điều đó trong bản chất là chủ nghĩa phát xít: quyền sở hữu của chính phủ thuộc về một cá nhân, một nhóm người, hay bất cứ thế lực cá nhân nào đang kiểm soát.” Lời cảnh giác đó của TT Roosevelt quả thật đã trở thành lời tiên tri đang ứng nghiệm trong thời đại hiện nay của nước Mỹ. Tổng Thống Donald Trump trong nhiệm kỳ đầu và gần 8 tháng của nhiệm kỳ hai đã thể hiện rõ ý chí và hành động của một nhà lãnh đạo muốn thâu tóm mọi quyền lực trong tay mình bất chấp những việc làm này có phá vỡ nền tảng tự do và dân chủ mà nước Mỹ đã nỗ lực không ngừng để tạo dựng và giữ gìn trong suốt hai trăm năm mươi năm qua hay không!
Từ lâu trong chính trị Mỹ vẫn tồn tại một quy tắc bất thành văn, khi thì nói lên to rõ “chúng ta tốt đẹp hơn như thế này,” hoặc có khi chỉ thì thầm, nhẹ nhàng, rằng đảng Dân Chủ không nên sa vào bùn lầy. Nhiều thập niên qua, “quy tắc” này đã định hình cả vận động tranh cử lẫn cách cầm quyền lãnh đạo. Tổng thống Barack Obama, bằng sự điềm tĩnh, được xem là bậc thầy về nghệ thuật này, ngay cả khi Donald Trump mở màn thuyết âm mưu “giấy khai sinh giả.” Tổng thống Joe Biden cũng vậy. Ông lèo lái đất nước sau đại dịch bằng chiến lược đặt niềm tin vào sự văn minh, đoàn kết, tin rằng lời kêu gọi phẩm giá có thể giữ thăng bằng cho con thuyền trong cơn chao đảo vì sóng dữ.
Trong nhiều tháng qua, các tài khoản chính thức của Bạch Ốc và Bộ Nội An trên mạng X liên tục tung ra hình ảnh và video (meme) dị hợm: từ ảnh ghép kèm âm thanh chế giễu, những đoạn đăng kiểu TikTok, cho đến tranh vẽ bằng trí tuệ nhân tạo. Đây không phải trò vui của vài nhân viên rảnh rỗi, mà là một chiến dịch có chủ ý, lặp đi lặp lại, như muốn răn: ai mới thực sự được coi là người Mỹ. Trang NPR ngày 18 tháng 8 nhận định: “Các tài khoản chính thức của chính quyền Trump đang khai thác đủ kiểu meme, hình ảnh AI với giọng điệu đầy thách thức trong các bài đăng trên mạng xã hội.”
Trước khi quay lại cùng cuộc họp song phương giữa Trump và Putin tại Alaska, hãy quay lại những cuộc họp giữa Donald Trump và lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un trong nhiệm kỳ đầu của Donald Trump. Lần đầu tiên, một đương kim tổng thống Hoa Kỳ đã hạ mình sang Châu Á đến ba lần, lần đầu tại Singapore, rồi Việt Nam và cuối cùng ngay tại khu phi quân sự giữa Nam-Bắc Hàn, để gặp và nâng cao vị thế một tay "Chí Phèo" cộng sản mặt sữa nhưng khét tiếng độc ác lên vị thế chính thức ngang hàng với Hoa Kỳ trên chính trường quốc tế.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.