Hôm nay,  

Đường Xưa Hồn Thu Thảo

30/08/201400:00:00(Xem: 4001)
Như em, anh đã đi qua nhiều con đường. Những con đường ngợp bóng lá. Những con đường với hàng cây cao hay thấp cũng làm chao lòng kẻ dạ hành, nhất lại là trong đêm trăng sáng. Trăng sáng và cõi tịch liêu của đêm làm xôn xao những cảm giác lâng lâng như triều lên trong dòng máu lãng du chưa tìm ra cội nguồn để về cùng trái tim mệt mỏi. Và anh cứ ngập ngụa trong ánh sáng bạc ấy, trên con đường đêm hoài niệm.

Nhớ! Thì nhớ nhiều nơi. Nhớ con đường có hàng cây dầu cao, xuôi cầu vồng về bến phà An Hải. Con đường thơm những nhánh hoàng lan từ vườn nhà ai kín cổng cao tường. Và mái tóc em còn vương tiếng nhạc của Scorpion từ quán cà phê Thìn cũ kỹ. Vỉa hè rộng lắm để thênh thang những gót chân khuya và đếm những cánh dầu rơi xoáy trong đêm thầm thì, thầm thì như tiếng em lời hờn dỗi vô cớ…Lại nhớ những hàng me đường Nguyễn Du. Khi gió khuya về rung những cánh lá nhỏ như mưa. Và những vỉa hè rộng để thấy lòng trống vắng khi tiếng guốc em gõ lên mặt đường làm khuấy động trái tim buồn. Chênh chao câu hát Boulervard của Dan Byrd:

Never knew that it would go so far
When you left me on that boulevard

Có lẽ đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện đã xa xăm như thế. Khi anh cất bước ra đi theo dòng đời, rồi trôi mãi đến nửa vòng trái đất. Vỉa hè của đại lộ xưa có còn vang vọng tiếng chân ai một mình…

Ngày ấy anh còn nhớ một đoạn thoại đầu cho ca khúc Hướng về Hà Nội. Thật lắng đọng như tiếng guốc em âm vang cuối con đường ngập lá kỷ niệm của ký ức muôn trùng:

Anh đâu ngờ anh vẫn còn nghe vang tiếng em, trong tất cả những tiếng động ngù ngờ nhất của những ngày sung sướng đó! Tiếng gió heo may trên những cành liểu nhỏ, tiếng giọt sương rớt trên mặt hồ, tiếng guốc khua trên hè phố…ngần ấy những tiếng động cứ ngân nga mãi trong trí tưởng anh. Một thuở thanh bình nào đó. Bây giờ đã gần im hơi. Nhưng một đôi khi vẫn còn đủ sức, làm ngân lên trong ký ức, một mùa hè háo hức, một đêm mưa vụng trở về. Gió cuốn từng cơn nhớ. Anh bổng nhận ra rằng: Anh vẫn còn yêu em. Giữa chúng ta đã xa nhau như hai thành phố.

(Có lẽ đã hơn 30 năm để nhớ trọn đoản văn ấy…Cũ kỹ như cuốn băng nhựa cassette giờ đã nằm khuất phủ bụi quên lãng thời gian và có lẽ không bao giờ được dùng lại.)

Đà Lạt với những cơn mưa hạ đưa gió về lao xao nhành liểu rũ ven hồ. Những âm thanh ngọt ngào như giai điệu của mùa tình chín rục. Tiếng gió khuya hiu hắt lạnh, tiếng giọt sương thảng thốt rơi trên mặt hồ Xuân Hương, tiếng rêu buồn trở mình già cổi trên mái ngói dinh thự cũ và tiếng gót khuya em vang động góc khu chợ Hòa Bình. Phải có một sự yên tỉnh đến cô đơn tê tái để nghe vang tiếng guốc em ngày ấy. Tiếng guốc dội vào lề đường lót đá khô khốc, tiếng guốc chạy xuôi theo con đường lên xuống phố chợ, âm vang trong từng ngõ hẹp nhỏ của phố núi, tiếng guốc theo những viên sỏi nhỏ đau lòng lăn xuống triền dốc tâm hồn như tiếng lăn trầm…

Trời bữa đó không nói gì không nói
Một chút gì xưa đã nói miên man (Bùi Giáng)

blank
Hồn thu thảo.

Phải chăng em! Chúng mình đã hằng giờ đi bên nhau trong thinh lặng như thế. Vẫn tay trong tay và nghe lời nói thật thừa thải. Ngôn ngữ của tình mình không tìm thấy trên bờ môi, mà đầy trong mắt ướt. Đôi mắt của em đen nhánh như đêm và hàng mi là hai hàng cây soi bóng một lối tình ảo mộng dằng co. Anh đã ngụp lặn trong đáy mắt kia mấy mùa tình lụy.

Rồi lại nhớ con đường Cừa ven sông Tam Kỳ với những nhành hoa sưa vàng rực chiều tà. Những hàng cừa thân già nua như chưa bao giờ biết tuổi, giữ lấy đường đất ven sông mấp mô. Những thân cừa già cỗi và hoa sưa vàng rực trải lối đi. Man man ký ức về những người con gái đẹp nức nở ở nơi này, nơi thành phố nhỏ như lòng bàn tay, mọi người đều quen tên, nơi đầu phố là ngôi chùa và cuối phố là nhà thờ với con đường Phan Châu Trinh nhộn nhịp.

Những con đường chúng mình đi qua, như những cuộc tình đi qua chúng mình, không hề giống nhau. Mỗi con đường như mỗi người con gái với những nét riêng làm trái tim sai nhịp hối hả. Mà âm vang tiếng gót chân là giai điệu của những lời ru xưa đầy ngãi đắng. Thấm vào lòng đường những nhịp tình đau với lá mục rêu buồn.

Những con đường ven hồ Xuân Hương hay quanh co phố núi, những con đường với vỉa hè thênh thang ở Sài Gòn, những con đường thơm hương đêm ở Đà Nẳng, những con đường quê ven sông ở Tam Kỳ cũng không làm sao chao nghiêng nỗi nhớ và ngất ngây hoài niệm bằng con đường ở Thành Nội. Đường Đoàn Thị Điểm với hàng phượng và muối, nhốt kín gió ngây thơ và tuổi mới lớn xanh lòng. Con đường không dài rộng để thấy lòng tản mát. Con đường với hàng cây không cao quá để thấy mình nhỏ nhoi, con đường không ngắn quá để hụt hẩng những bước chân hẹn hò chưa kịp thốt lời tỏ tình, con đường không quá dài để đôi chân em gót mềm thôi rụt rè ngần ngại. Những hàng cây đứng sát vào nhau như anh cần em. Trên cao dày đặc tán lá như chiếc dù lớn chạy suốt con đường. Con đường ngày ấy không có vỉa hè nên chúng mình cứ lang thang giửa lòng đường.


Nếu trường Đồng Khánh và Quốc Học có con đường Nguyễn Trường Tộ nằm giữa, làm chứng nhân cho những chuyện tình học trò thơm thảo, thẹn thùng nhìn nhau qua khung cửa lớp học và hai dãy thành tường vôi. Thì con đường Đoàn Thị Điểm là chiếc cầu nối hẹn hò tháng năm cho đời học sinh của trai Hàm Nghi và Nữ Thành Nội. Con đường có hồ sen tỏa hương tháng Tư, có phượng đỏ tháng Năm. Có rêu phong thành cổ quanh năm và trầm hương thoang thoảng đêm rằm. Những đêm trăng rằm thật sáng soi rõ những viên ngói trên Hoàng Thành mà con đường thì thâm u bóng đêm bởi tán lá đan vòm trên cao. Ánh đèn vàng thì thưa thớt, hắt hiu như đồng lõa với bóng tối, làm giấu đi nét thẹn thùng má đỏ của em và đôi tay run rẫy của anh. Những góc khuất đầy bóng đêm của đường Lê Trực trước Cổ Tàng Viện. Tối lắm để chúng mình can đảm trao nhau chút gần gủi thịt da nóng bỏng bồi hồi. Tối lắm để chúng mình mù lòa yêu nhau qua những ngón tay tinh nghịch, khám phá vùng khát vọng hân hoan… Thi thoảng vài ánh đèn xe quét qua những gốc cây giấu kín đôi nhân tình, chấp chới nhân ảnh buông rời nhau rồi hòa nhập lại. Có tiếng cười khúc khích trong vòm cây. Có tiếng chim vỗ cánh rã rời trong đêm. Và có tiếng thở dài trách móc cho một cuộc tình vô vọng…

Qua rồi thời trung học thì con đường Đoàn Thị Điểm lại ngập tràn những kỷ niệm dấu yêu của những tiếng đàn piano, những tiếng hát, tiếng violon của các cô bé trường Âm Nhạc. Những nét phù điêu, những mảng cọ tang bồng của các lãng tử trường Mỹ Thuật. Qua cửa Hiển Nhơn bọn học trò đi về hai hướng để làm rong rêu một đời phiêu lãng mai sau…Làm sao quên một đêm đông rét mướt, tay cầm ổ bánh mì giòn tẩm đường của Bà Dì ngã tư Nhật Lệ, ngồi trên lầu Ngọ Môn chúng mình nhìn qua bên kia sông những ánh trăng khuya và nghe vụn vỡ trên môi điều thực tại. Làm sao quên được ly cà phê Tôn ấm nóng một khuya mùa trăng úa. Làm sao phai nhạt vị ngọt ngào chiếc bánh thuẩn mẹ làm và tách trà Mai Hạc những mùa trăng tháng tám.

Con đường này giờ đã thành đường một chiều. Một chiều từ ngoài thành vào nội. Chúng mình chỉ có thể đi từ cửa Ngăn, cửa Thượng Tứ mà vào. Trường cũ Hàm Nghi không còn để chàng trai theo người nữ đến lớp. Những chiếc xe đạp mang tà áo trắng của trường Nữ Thành Nội (giờ là Nguyễn Huệ) vẫn còn tung tăng những vòng quay. Như đàn bướm trắng, chúng vô tư thả bộ đi về giửa lòng đường, rộn ràng giờ tan tầm những mô tê răng rứa đến dị òm…

Tiếng nhạc và nét cọ vẽ phong trần ngày nọ giờ đã vắng thưa qua cửa Hiển Nhơn, chỉ còn hai con lân đá đứng yên làm chứng nhân buồn hiu cho những biển dâu năm tháng. Còn đâu dáng Phương đứng trần truồng làm mẫu khi lò than dưới chân không đủ sưởi ấm một mùa đông phong trần nhiều khổ lụy. Tôn Nhơn Phủ đã thành nền gạch hoang cho cỏ nội nuối tiếc thuở vàng son. Hình như em cũng không còn đó để cùng anh đi về trên con đường đẹp. Định mệnh đã đưa chúng mình đi xa như chiếc lá xa mùa, không bao giờ còn níu trên nhánh đời vỡ vụn những cành khô. Biển đã thành nương dâu. Em đã rời cố quận. Và anh đã lăn lóc cuối chân sóng sa mù. Biết bao giờ châu lại về hợp phố.

Chúng ta đã xa nhau như hai thành phố. Không có con đường nào để nối lại những điều vui, khi nghìn trùng đã cách chia tao ngộ. Không có vỉa hè nào để nâng gót chân em khi chiều xuống, khi ta không còn của nhau. Lối xưa còn đó nhưng ngựa xe đà vắng bóng trong hồn thu thảo. Thềm cũ lâu đài còn trơ bóng tịch dương với tuế nguyệt đến bao giờ. Sự đổi thay nào cũng đi kèm mất mát. Và chấp nhận những cái mới lạ thiếu vắng một chút tình hoài cổ không phải dễ dàng. Có những mất mát không bao giờ hàn gắn lại. Có những đập vỡ không bao giờ xây dựng lại trong ngàn sau tiếc nuối muôn trùng. Cuộc di dời nào cũng bật gốc những cội nguồn như nhất. Em đừng trách số phận mà hảy hỏi lòng với thiên thu…

May thay hàng cây phượng và muối đó hình như không có tuổi. Bao cuộc chiến tã tơi, bao giông bão đi qua vẫn còn xanh những chồi non khát vọng và hoa phượng đỏ vẫn trải lòng mỗi mùa hạ trắng. Vỉa hè nay rộng hơn dẫu vắng xa tiếng gót khuya. Hoa trăng vẫn ngập tràn đêm nguyệt cầm. Và tiếng hát xa xăm Boulervard vẫn lay bay trên con đường phượng bay trong ký ức miệt mài. Ký ức hao mòn và cũ kỹ như rong rêu trên dãy thành cổ của tâm hồn già cỗi chúng mình.

Những rong rêu mang nặng hồn thu thảo,
nhớ con đường hàng muối, phượng bay.

Như anh nhớ em và tiếng guốc khuya. Nhớ đến chao lòng.

SB. Tháng tám, 2014

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm Thứ Sáu 26/9, Tổng Biên Tập JEFFREY GOLDBERG của tạp chí The Atlantic gửi ra tuyên bố phản đối lệnh của Ngũ Giác Đài về việc áp đặt, kiểm duyệt báo chí. Tuyên bố ghi rõ: “Về cơ bản, The Atlantic phản đối những hạn chế mà Ngũ Giác Đài đang cố gắng áp đặt đối với các nhà báo đưa tin về vấn đề quốc phòng và an ninh quốc gia. Những yêu cầu này vi phạm quyền Tu Chính Án Thứ Nhất của chúng ta, và quyền của người Mỹ muốn biết hình thức khai triển nguồn lực và nhân sự vốn do tiền thuế của người dân tài trợ. Những quy định này cũng phá vỡ các thông lệ lâu đời - dưới thời tổng thống của cả hai đảng, trong suốt thời kỳ chiến tranh và khủng hoảng quốc gia - vốn cho phép các phóng viên Ngũ Giác Đài thực hiện công việc của mình mà không bị can thiệp chính trị.” The Atlantic đăng tuyên bố này trên trang mạng xã hội chính thức của tạp chí.
Chuyện phải, trái ở đây không hẳn là chuyện đúng, sai mà đúng ra là chuyện bên phải (khuynh hữu hay thiên hữu) và bên trái (khuynh tả hay thiên tả) trong chính trị Mỹ. Tất nhiên, trên đời này mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Trong chính trị cũng thế, đã có cánh phải thì ắt có cánh trái, vì đó không những là bản chất tương đối của mọi sự mọi vật mà còn là hiện tượng phải có trong một nền dân chủ. Tuy nhiên, nền chính trị Mỹ trong những năm gần đây đã bị phân cực và phân hóa trầm trọng. Thể chế dân chủ kiểu mẫu của Mỹ xưa nay đương nhiên chấp nhận sự khác biệt vì đó là một trong những yếu tính ắt có của một nền dân chủ thật sự. Nhưng đẩy sự khác biệt của mình đến mức cực đoan và biến sự khác biệt của người khác thành kẻ thù bất dung thì là hiện tượng biến dạng nguy hiểm báo hiệu sự sụp đổ của nền dân chủ. Nước Mỹ trong những năm gần đây đã chứng kiến nhiều hiện tượng cực đoan như thế.
Với sự tham gia của khoảng 100.000 binh sĩ, cuộc diễn tập quân sự Nga-Belarus mang tên “Zapad 2025” đang được khối NATO theo dõi chặt chẽ và các quốc gia phía đông của liên minh cực kỳ lo ngại, đặc biệt nhất là sau khi các máy bay không người lái của Nga xuất hiện trên bầu trời Ba Lan. Cuộc tập trận này vẫn diễn ra theo chu kỳ bốn năm một lần, nhưng lần này, chính giới và công luận xem đây là phép thử đối với khả năng phản ứng của NATO trong bối cảnh địa chính trị mới. Để đối phó, NATO và Ukraine đang tăng cường các biện pháp an ninh, khi nguy cơ chiến tranh được đánh giá là ngày càng leo thang. Kinh nghiệm từ năm 2022 cho thấy Nga đã tiến hành các cuộc tập trận trước khi mở cuộc tấn công vào Ukraine. Câu hỏi đặt ra là liệu lịch sử có lặp lại không và tình hình hiện nay nghiêm trọng đến mức nào?
Khi chính phủ liên bang đe dọa cắt hàng tỷ đô la tài trợ nghiên cứu cho Harvard, đó không chỉ là một quyết định ngân sách. Đó là một phép thử cho chính nền tảng dân chủ: liệu chính quyền có thể dùng sức mạnh tài chính để định đoạt tư tưởng hay không. Tòa án liên bang vừa trả lời dứt khoát: không.
Ở với cộng sản, tuy còn trẻ con, chúng tôi đã hiểu thấu bài học: không nói theo là có tội, mà nói khác đi lại càng là trọng tội. Bước sang Mỹ, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác vì đây là đất tự nhận là xứ sở tự do, nơi hiến pháp bảo đảm quyền được nói. Nhưng tuần qua, sau mấy chục năm ở Mỹ, tôi bỗng bắt gặp chính mình ngập ngừng muốn nói điều thật: tôi không thích Charlie Kirk, và tôi không muốn “celebrate his life” (tôn vinh cuộc đời ông).
Không rõ ABC có lường trước được phản ứng của cộng đồng, khán giả đối với hành động cúi đầu trước áp lực và quyền lợi, dẫn đến dừng ngay lập tức Jimmy Kimmel Live! hay không, nhưng thực tế đã cho thấy một làn sóng tức giận đã bùng nổ. Viên đạn dường như quay ngược lại, xé gió, đâm thẳng vào ba ký tự khổng lồ của đế chế truyền thông. Các cuộc tẩy chay Hulu và Disney+ bắt đầu. Trang mạng Disney+ bị sụp đổ vì lượng khán giả đăng nhập để “cancel subcription” trong đêm họ ra lệnh tắt đèn sân khấu; Disney mất gần $4 tỷ trên thị trường. Hàng loạt cuộc biểu tình phản đối trước trụ sở của ABC và Disney. Về phía các nhà báo, nghệ sĩ giải trí, các nhà lãnh đạo chính trị – từ Stephen Colbert đến David Letterman đến cựu Tổng thống Barack Obama – cùng lên án việc làm của ABC, coi đó là sự đầu hàng nguy hiểm trước áp lực chính trị và là phép thử đối với quyền tự do ngôn luận.
Nhìn vào những gì đang diễn ra tại nước Mỹ hiện nay, người ta không thể không liên tưởng đến cuộc cách mạng văn hóa tại Trung Quốc như vậy. Cũng là cuộc tấn công vào những gì bị cho là khuynh tả, là sự tập trung quyền lực vào một cá nhân qua phong trào cuồng lãnh tụ với những vệ binh trung thành chưa từng thấy tại Hoa Kỳ.
Người ta thường có nhiều cách định nghĩa về hy vọng. Hy vọng là một cảm xúc lạc quan, một niềm tin tươi sáng rằng mọi thứ chắc chắn sẽ được cải thiện. Hy vọng có thể đến từ một tiếng nói cá nhân xa lạ nào đó trong triệu triệu người trên thế giới này. Hy vọng có thể đến từ một bản tuyên bố chung của hai phong trào đối lập. Hy vọng là phải nhận ra rằng cái ác và sự bất công có thể chiếm ưu thế ngay cả khi chúng ta đang đối đầu với nó. Hy vọng là khi nhìn thấy rõ một bên sáng và một bên tối, thấu hiểu rằng vòng cung của vũ trụ đạo đức có thể không uốn cong về phía công lý – nhưng chúng ta không tuyệt vọng. Hy vọng, là khi một đêm vinh danh nghệ thuật trở thành nơi hàng trăm người giơ cao ngọn đuốc tôn vinh sự kiên cường, tiếng nói dũng cảm, như một lời nhắc nhở với thế giới rằng nghệ thuật và nhân văn là không thể tách rời.
Donald Trump từng bóng gió rằng mình xứng đáng được khắc tượng trên núi Rushmore, sánh vai cùng những bậc khai quốc công thần nước Mỹ. Bên kia Thái Bình Dương, Tập Cận Bình chẳng màng đá núi, nhưng ôm mộng lọt vào sử xanh, đặt mình ngang hàng những “đại thánh đế vương” của đảng và đất nước. Bởi thế, cuộc duyệt binh rùm beng ở Thiên An Môn vừa rồi không chỉ là phô trương cờ trống rình rang, mà là lời tuyên cáo giữa chiến địa, là tiếng trống thúc quân của một kẻ đang gấp gáp thúc ngựa đuổi theo bá mộng thiên cổ.
Bạn, tôi, chúng ta, không ai an toàn trước bạo lực súng đạn ở Mỹ. Chắc người Mỹ chưa kịp quên hình ảnh người mẹ tất tả chạy trên đôi chân trần, tìm con trong vụ xả súng mới nhất ở Annunciation Catholic School in Minneapolis tháng vừa qua. Những đứa trẻ xứng đáng có đời sống an toàn để đến trường mỗi ngày và trở về an toàn trong vòng tay cha mẹ. “Thay vì kích động thêm bạo lực, các nhà lãnh đạo chính trị nên tận dụng thời điểm này để đoàn kết chúng ta hướng tới những thay đổi hợp lý về súng đạn mà đa số người Mỹ ủng hộ,” Giáo sư Robert Reich đã nói như thế.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.