Hôm nay,  

Chuyện Đánh Vợ

23/09/201400:00:00(Xem: 8096)

...hy vọng vào Tòa Bạch Ốc làm tất cả mọi chuyện khác trở thành... chuyện nhỏ...

Truyền thông Mỹ mấy tuần qua bất ngờ nóng bỏng về những tin các cầu thủ thể thao Mỹ bạo hành đánh vợ. Tại sao cái xứ thần tiên này tự nhiên đổ đốn, trở thành giống như mấy xứ chậm tiến, coi phụ nữ như bao cát tập quyền Anh như vậy?

Truyền thông làm rầm rộ về chuyện anh cầu thủ football nổi tiếng Ray Rice đánh vợ. Một khúc phim quay trong thang máy cho thấy anh này cãi nhau với vợ từ khi bước vào thang máy, tiếp tục cãi trong thang máy, rồi dơ tay đấm vào mặt vợ khiến chị này té nhủi vào thành thang máy, tiếp tục bồi thêm một cú đấm trời giáng khiến chị vợ xỉu tại chỗ. Khi thang máy ngừng, anh lôi cái thân không hồn của vợ ra khỏi thang máy, bồi thêm vài cú đá nữa, rồi bỏ đi như không có chuyện gì xẩy ra.

Khúc phim gây chấn động dư luận. Bắt buộc Tổng Hội football Mỹ NFL treo giò anh Rice vô hạn định, và đội banh Baltimore Ravens sa thải, hủy hợp đồng với anh.

Sau vụ anh Rice, truyền thông bắt đầu khui ra thêm vài anh cầu thủ nữa cũng phạm tội đánh vợ hay đánh con một cách tàn bạo, như Greg Hardy của đội banh North Carolina Panthers đánh cô đào rồi hăm dọa giết, Adrian Peterson của Minnesota Vikings hành hung đứa con mới 4 tuổi, Jonathan Dwyer của Arizona Cardinals đánh cả vợ lẫn đứa con mới một tuổi rưỡi chỉ vì vợ từ chối không cho “quan hệ”. Công luận thắc mắc sao chuyện bạo hành trong gia đình các cầu thủ bất thình lình xẩy ra nhiều như vậy?

Nhìn kỹ lại vấn đề, sự thật không phải là chuyện “bất thình lình”. Bạo hành trong gia đình tất nhiên đã có từ hồi nào đến giờ, nhưng cho đến nay không ai để ý mấy, hay có để ý thì cũng chưa trở thành một vấn đề “thời thượng”, chưa trở thành một chuyện “phải đạo chính trị” đối với truyền thông và dư luận Mỹ, và do đó, chưa trở thành câu chuyện thời sự đáng nói.

Chuyện đánh vợ là chuyện bình thường của những dân... chậm tiến trên khắp thế giới, từ Á Châu qua tới Phi Châu, Nam Mỹ. Nhất là tại Á Châu.

Tại Đại Hàn, người ta coi phim tình cảm Hàn Quốc thấy mấy anh kép Hàn Quốc bảnh bao, lịch sự, nhã nhặn, cười tươi bao nhiêu, thì ngoài đời, mấy ông chồng Hàn Quốc lại thô bạo với vợ bấy nhiêu. Không biết bao nhiêu phụ nữ Việt bị bán qua Hàn Quốc đã là nạn nhân của mấy đòn Tae Kwan Đô. Những phụ nữ Việt bị bán qua Trung Cộng hay Đài Loan cũng có một số bị chung số phận như vậy.

Bên Phi Châu, tình trạng cũng tương tự vậy thôi.

Trong các xứ Hồi Giáo thì tình trạng còn thê thảm hơn nhiều. Mấy đức lang quân có quyền có tới 4 bà vợ chính thức, chưa kể mấy bà “phi tần”, nhưng mấy bà chỉ cần liếc một anh đàn ông khác là đã bị cả họ ném đá đến chết.

Riêng tại Việt Nam, trên báo chí, nhan nhản những tin chồng hành hung vợ, ngay cả khi vợ có thai cũng khó thoát nạn. Các đức lang quân đi làm ra sớm, hẹn bạn bè đi nhậu trước khi về nhà, say xỉn về đến nhà là hạch hỏi vợ đủ chuyện, không vừa ý là thượng tay hạ chân, biểu diễn uy quyền của chồng ngay.

Ngoài bắc, chuyện đánh vợ con còn thường xuyên và tàn bạo hơn trong nam nhiều. Có lẽ do truyền thống bạo lực trong chế độ độc tài công an trị, mấy ông chồng đều được đảng huấn luyện kỹ về việc dùng bạo lực chống thực dân, rồi chống đế quốc, rồi chống phản động quen rồi, nên về nhà cũng vẫn còn cái máu hung hãn đó.

Hiện tượng chồng đánh vợ hay ngay cả nạt nộ vợ, cũng chỉ phản ánh một sự ấm ức trong lòng, bị đè nén ở sở làm bởi ông xếp khó chịu, hay bị mặc cảm thua kém vợ về chuyện gì đó, nên đổ cơn giận hay sự ấm ức lên một người dĩ nhiên là yếu đuối hơn mình. Hay chỉ là những hành động muốn biểu diễn oai phong lẫm liệt cho xứng danh tu mi nam tử, nhưng sự thật trái lại, phơi bầy một thái độ hèn yếu, chỉ giỏi hiếp đáp người yếu hơn mình.

Những bà vợ Việt Nam trong nước hiện nay có lẽ là những người vợ chịu khổ cực, hy sinh lớn nhất. Cũng đi làm đầu tắp mặt tối, có khi làm nhiều hơn chồng, về nhà lại phải lo cho con cái, có khi phải lo cho cả bố mẹ mình và bố mẹ chồng luôn, rồi cơm nước, rồi dọn dẹp nhà cửa, rồi giặt giũ, thở không ra hơi, đến khi ông chồng tối say xỉn về đến nhà hạch hỏi chuyện cơm nước rồi giường gối mà không cung ứng đầy đủ là sẽ ăn đòn mệt nghỉ. Lương ít hơn lương chồng nhưng phải lo trang trải đủ thứ, nhà cửa, chợ buá, con cái,... Trong khi lương chồng là lương dành riêng cho các ông trời con đi ăn nhậu với bạn bè, mát-xa, bao em út, cấm đụng tới. Vậy mà xểnh ra là vẫn bị ăn đòn ngay.

Có lần tôi đã hỏi một người ở Việt Nam “thế sao mấy bà đó không kêu cảnh sát khi bị đánh?”. Câu trả lời: chính mấy ông cảnh sát còn đánh vợ tàn bạo hơn dân thường nữa, kêu cái gì?

Chuyện đánh con thì lại còn thường xuyên hơn nữa.

Văn hoá Á Đông là bố mẹ sanh con ra là có toàn quyền sinh sát trên đứa con đó. Nhân danh cái lý lẽ “dạy con cho nó nên người”, trẻ con Việt Nam hay Á Đông nói chung bị đánh thập tử nhất sinh là chuyện bình thường. Đã vậy lại còn bị cấm cãi, cấm khóc luôn. Đọc báo Việt Nam ngày nào mà không có tin trẻ con bị đánh mới là lạ.

Bạo lực trong gia đình là chuyện quá bình thường trong các xứ chậm tiến. Nhưng tại sao lại cũng có ở Mỹ nữa?

Trong những ngày đầu mới di tản, sống chung với cả mấy chục gia đình tỵ nạn khác trong khu chung cư tạm, kẻ viết này đã chứng kiến cảnh một vài ông chồng túm tóc đánh bà vợ túi bụi mà cả xóm chỉ đứng nhìn, nhiều người có vẻ lo lắng, nhưng cũng nhiều người khác lấy làm thú vị, như coi xi-nê-ma phim hành động. Sau đó có người gọi cảnh sát đến thì cảnh sát cũng chỉ can hai bên ra, rồi khuyên nhủ hai người nên bình tĩnh nói chuyện lại. Chẳng ai bị bắt, bị phạt gì. Thái độ “bình tĩnh” của cảnh sát chứng minh rõ ràng chuyện đánh vợ đối với cảnh sát cũng khá bình thường ở xứ Mỹ, chẳng là cái tội gì ghê gớm khiến mấy ông chồng phải bị bắt nhốt hay ra tòa gì. Đó là bài học đầu tiên tôi nhận được khi mới di tản qua xứ văn minh này.

Sau này thì tôi biết thêm là tại mấy bà vợ không chịu thưa mấy ông chồng, chứ nếu khiếu nại thì ông chồng có thể bị ra toà phạt gì đó, nặng nhẹ tùy trường hợp.

Chuyện bạo hành trẻ con ở Mỹ dĩ nhiên là có, nhưng ta nên thận trọng. Ở cái xứ nhiều chuyện quái lạ này, đánh một phát vào đít một đứa trẻ cũng có thể bị thưa ra tòa về tội hành hung con nít. Ôm một đứa bé hôn hít vì thấy kháu khỉnh cũng có thể bị thưa vì sách nhiễu tình dục.

Dù sao thì trên thực tế, trong chuyện bạo hành trong gia đình, trẻ con tương đối được bảo vệ kỹ hơn phụ nữ.

Cái văn hóa Mỹ là văn hoá cao bồi, văn hóa bạo lực. Môn thể thao quốc gia gọi là football của Mỹ cũng như các môn đô vật -wrestling, hay quyền Anh -boxing, hay khúc cầu –hockey, đều là những môn thể thao tàn bạo nhất, cầu thủ bị thương nặng là chuyện cơm bữa, có khi bị liệt cả người suốt đời luôn, hay chết cũng có.

Mấy ông cầu thủ thể thao Mỹ được huấn luyện phải dùng vũ lực tối đa, phản ứng bằng sức càng mạnh càng tốt. Trong tình trạng đó, mấy ông này về nhà khi lên cơn thịnh nộ mà không quơ tay đánh vợ con mới là chuyện khó tin.

Ta có thể tin chắc tình trạng bạo hành với vợ con đầy rẫy tại Mỹ, nhất là trong giới dân nghèo hay ít học, da đen hay da nâu hay da vàng hay da trắng cũng vậy. Vấn đề là cho đến bây giờ, chưa có nổi đình nổi đám thôi.

Thà muộn còn hơn không, bây giờ nổi đình nổi đám, cũng giúp cho thiên hạ chú tâm đến một thực trạng đã có từ lâu mà chưa ai nghĩ đến chuyện “phải làm một cái gì”.

Một lý do quan trọng tại sao thiên hạ không chú tâm là do chính các nạn nhân vì lý do này, lý do nọ, không muốn làm cho to chuyện. Trong câu chuyện anh cầu thủ Rice đánh vợ đến xiủ trong thang máy, ngay sau khi báo chí làm om sòm câu chuyện thì chính bà vợ này đã họp báo, chỉ trích truyền thông đã làm to chuyện một khó khăn nội bộ gia đình của bà ấy. Lại còn xác nhận vẫn yêu tha thiết ông chồng vũ phu, rồi yêu cầu truyền thông đừng bàn nữa, để gia đình bà ấy được yên. Ngay sau đó, ông chồng ngang nhiên tuyên bố anh ta “cần phải cứng rắn để bảo vệ hạnh phúc gia đình”.

Có thể cô vợ thương chồng và sợ mất chồng thật. Cũng có thể cô vợ sợ mất “nồi cơm” vì nghĩ đến cái lương cả chục triệu đô của anh chồng. Đó là gia đình này chưa có con. Có những gia đình có con, bà vợ sợ ảnh hưởng đến con cái khi gia đình tan nát nên cũng đành cắn răng chịu đòn vì con cái.

Ở đây, vấn đề đi ra ngoài chuyện pháp luật, cũng ra ngoài cái lý bình thường. Mỗi gia đình mỗi hoàn cảnh thành ra cũng khó nói, khó xen vào can thiệp.

Câu chuyện bạo lực trong gia đình cũng không khác gì mấy câu chuyện các ông chồng lem nhem. Phản ứng của mấy bà, tức là mấy nạn nhân, cũng không có gì là đồng nhất. Bình thường người ta sẽ phải thấy mấy nạn nhân vùng lên chống lại ông chồng, kêu gọi thiên hạ thông cảm, đứng về phe họ để hỗ trợ cho “cuộc chiến nội bộ” bảo vệ hạnh phúc gia đình của họ. Nhưng không thiếu gì trường hợp các bà nạn nhân lại tìm cách bao che, bênh vực chồng vì lý do này, lý do khác.

Trường hợp tiêu biểu, rõ ràng nhất chính là trường hợp hai ông bà Clinton. Khi Thống Đốc Bill Clinton ra tranh cử tổng thống năm 1991, bị khui ra đã lem nhem với một bà xồn xồn. Chỉ cần một tiếng nói của bà Hillary là cuộc tranh cử hạ màn ngay, nhưng bà Hillary nắm tay chồng lên truyền hình bào chữa cho chồng thoát nạn, đắc cử tổng thống. Mấy năm sau, TT Clinton lại bị khui ra chuyện lem nhem với cô Monica. Cũng chỉ cần một tiếng nói của bà vợ là ông chồng sẽ mất chức ngay lập tức. Cho dù quốc hội không đàn hạch TT Clinton thì áp lực dư luận quần chúng sẽ không tha thứ cho ông tổng thống bê bối, làm nhục quốc thể và hại gia đình. Và TT Clinton sẽ không có cách nào khác hơn là từ chức.

Nhưng rồi bà vợ nạn nhân lại là người đầu tiên và cũng là tiếng nói mạnh nhất lên tiếng bênh vực chồng. Trên danh nghiã thì dĩ nhiên là để bảo vệ gia đình, bảo vệ con gái duy nhất. Nhưng trên thực tế, ai cũng thấy đó là những tính toán chính trị lộ liễu nhất.

Không ai có thể tưởng tượng một phụ nữ mạnh tiếng như bà Hillary lại có thể đóng vai hiền thê, khép nép đứng sau lưng ông chồng, kêu gọi mọi người hãy thông cảm cho vài phút yếu lòng của một người đàn ông bình thường như trăm ngàn người đàn ông khác, đã bị ma quỷ cám dỗ. Cái lỗi là lỗi của ma quỷ cám dỗ, cho dù con ma quỷ đó chỉ là một cô con nít xấp xỉ tuổi con mình. Ông chồng già của bà chỉ là nạn nhân đáng thương và đáng tha thứ. Nhất là khi con ma quỷ đó lại là một thứ bẫy trong một âm mưu cực hữu vĩ đại –vast right wing conspiracy- để hại ông chồng của bà.

Điều bà Hillary không nói ra nhưng ai cũng hiểu là ông chồng nếu không đắc cử tổng thống hay mất job tổng thống thì tương lai của chính bà cũng sẽ đen tối hơn đêm ba mươi. Thành ra đành cắn răng để bảo vệ chồng bây giờ và bảo vệ tương lai chính trị của chính mình sau này. Cái hy vọng vào Tòa Bạch Ốc làm tất cả mọi chuyện khác trở thành... chuyện nhỏ, mọi cay đắng đều có thể nuốt trôi.

Trong câu chuyện của anh cầu thủ Rice đánh vợ cũng như của TT Clinton lem nhem, việc các bà vợ tiếp tục hậu thuẫn, đứng sau lưng chồng, có thể hiểu được nếu nhìn vào bối cảnh và những lợi lộc cá nhân. Họ là nạn nhân và họ chấp nhận làm nạn nhân thì người ngoài khó có thể làm gì khác hơn, khó có thể giúp gì được họ.

Đó là những thái độ có thể giải thích được. Nhưng cái thái độ không kém lạ lùng, nhưng khó chấp nhận hơn là thái độ của các hội phụ nữ, chính danh là có mục đích giúp đỡ hay bênh vực quyền lợi phụ nữ.

Trong cả hai trường hợp của anh Rice và TT Clinton, các hội phụ nữ ồn ào của Mỹ lạ lùng thay hoàn toàn im hơi lặng tiếng.

Tại sao lại có chuyện lạ vậy? Câu trả lời khá giản dị: vì cả hai trường hợp đều khá tế nhị trên phương diện chính trị.

Anh Rice, và cả mấy anh cầu thủ khác đang bị lần lượt khui ra vì tội đánh vợ đánh con, đều là dân da đen. Tình trạng xung khắc da màu vẫn còn là vấn đề lớn của nước Mỹ, nhất là sau vụ rối loạn vừa qua tại Saint Louis. Bây giờ không phải là lúc mấy bà da trắng trong các hội phụ nữ xúm lại kết án mấy ông da đen, cho dù nạn nhân các vụ đánh đập là các phụ nữ da đen, nhất là khi các bà ấy lại lớn tiếng bênh chồng đã đánh mình.

Trường hợp TT Clinton thì cũng... há miệng mắc quai. Từ trước đến giờ các hội phụ nữ cấp tiến này vẫn hung hăng hô hào cổ võ cho đảng Dân Chủ là đảng họ cho là bênh vực quyền lợi phụ nữ, bây giờ đứng ra chỉ trích ông tổng thống Dân Chủ thì... khó ăn nói lắm. Nếu như ông tổng thống đó là đảng Cộng Hoà thì có lẽ đã bị đòi tru di tam tộc rồi.

Thế mới nói những cái hội bảo vệ phụ nữ rất ồn ào của Mỹ không phải lúc nào cũng hăng hái tích cực bảo vệ quyền lợi phụ nữ đâu. Cũng tùy trường hợp và hoàn cảnh chính trị thôi.

Câu chuyện đáng nói nữa trong vụ anh Rice đánh vợ là quan điểm của bà Hillary. Cho đến nay, vẫn chưa ai nghe phản ứng của bà như thế nào. Đây là một món quà quá tốt, một dịp để bà lớn tiếng bênh vực phụ nữ, bảo vệ phụ nữ khỏi bị mấy ông chồng vũ phu đánh đập đàn bà, kiếm phiếu cử tri phụ nữ. Nhưng sao chưa thấy bà lên tiếng gì? Một đề tài tranh cử quá hấp dẫn mà. Hay là lại sợ đụng chạm mấy đức lang quân da đen? Giữa cử tri phụ nữ và cử tri da đen, lựa bên nào?

Ở đây, ta thấy một chuyện lý thú mới xẩy ra. Trong khi bà Hillary im lặng, thì PTT Biden tham dự một hội nghị phụ nữ đã lớn tiếng chỉ trích chuyện bạo hành và lợi dụng phụ nữ. Rồi ông ca tụng cựu TNS Cộng Hòa Bob Packwood là người bị tố lem nhem sách nhiễu tình dục với cả chục bà, nhưng đã đủ ý thức trách nhiệm để từ chức. Đây là một mũi tên bắn hai con chim. Vừa bênh vực phụ nữ, vừa đá giò lái TT Clinton là người nổi tiếng vì lem nhem tứ tung, đến độ bị đàn hạch trong vụ Monica, mà vẫn ngoan cố không từ chức. Kim Dung có một thế chưởng gọi là “cách sơn đả ngưu”. PTT Biden có thế võ “cách sơn đả... Hillary”. Truyền thông phe ta cố lái vấn đề, cho đây cũng chỉ là chuyện nói hớ thường tình của ông phó thôi.

Cách đây một tuần, bà Hillary tham dự một bữa tiệc họp mặt quan trọng của đảng Dân Chủ tại Iowa, là tiểu bang có bầu sơ bộ tổng thống đầu tiên. Bà được cả chục ngàn người tung hô như thần thánh, một nửa số đó là phụ nữ.

Dĩ nhiên không ai đặt vấn đề sao trước đây bà bênh chồng lem nhem, sỉ vả một cô gái non dạ nạn nhân bị chồng bà lợi dụng, cũng không ai hỏi sao bà không lên tiếng bênh vực bà vợ của cầu thủ đá banh bị đánh tới xiủ. Phải chăng đó là những thái độ đúng đắn của một người tự cho mình mang trách nhiệm bảo vệ phụ nữ, đáng được tung hô như thần thánh?

Nước Mỹ văn minh tiến bộ nhất thế giới, ai cũng biết. Dù vậy, phụ nữ ở Mỹ vẫn còn nhiều vấn đề lớn như đã nêu trên, chưa kể chuyện mức lương không tương xứng với nam giới. Bà Hillary, coi như 90% sẽ ra tranh cử, đã hứa hẹn rất nhiều với phụ nữ và có rất nhiều hy vọng thắng vì những hứa hẹn đó. Vấn đề là bà sẽ làm được gì, hay cũng sẽ như TT Obama đã từng là hy vọng lớn cho dân da màu, nhưng cuối cùng đã chẳng giải quyết được gì. (21-09-14)

Vũ Linh

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: [email protected]. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hôm Thứ Sáu 26/9, Tổng Biên Tập JEFFREY GOLDBERG của tạp chí The Atlantic gửi ra tuyên bố phản đối lệnh của Ngũ Giác Đài về việc áp đặt, kiểm duyệt báo chí. Tuyên bố ghi rõ: “Về cơ bản, The Atlantic phản đối những hạn chế mà Ngũ Giác Đài đang cố gắng áp đặt đối với các nhà báo đưa tin về vấn đề quốc phòng và an ninh quốc gia. Những yêu cầu này vi phạm quyền Tu Chính Án Thứ Nhất của chúng ta, và quyền của người Mỹ muốn biết hình thức khai triển nguồn lực và nhân sự vốn do tiền thuế của người dân tài trợ. Những quy định này cũng phá vỡ các thông lệ lâu đời - dưới thời tổng thống của cả hai đảng, trong suốt thời kỳ chiến tranh và khủng hoảng quốc gia - vốn cho phép các phóng viên Ngũ Giác Đài thực hiện công việc của mình mà không bị can thiệp chính trị.” The Atlantic đăng tuyên bố này trên trang mạng xã hội chính thức của tạp chí.
Chuyện phải, trái ở đây không hẳn là chuyện đúng, sai mà đúng ra là chuyện bên phải (khuynh hữu hay thiên hữu) và bên trái (khuynh tả hay thiên tả) trong chính trị Mỹ. Tất nhiên, trên đời này mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Trong chính trị cũng thế, đã có cánh phải thì ắt có cánh trái, vì đó không những là bản chất tương đối của mọi sự mọi vật mà còn là hiện tượng phải có trong một nền dân chủ. Tuy nhiên, nền chính trị Mỹ trong những năm gần đây đã bị phân cực và phân hóa trầm trọng. Thể chế dân chủ kiểu mẫu của Mỹ xưa nay đương nhiên chấp nhận sự khác biệt vì đó là một trong những yếu tính ắt có của một nền dân chủ thật sự. Nhưng đẩy sự khác biệt của mình đến mức cực đoan và biến sự khác biệt của người khác thành kẻ thù bất dung thì là hiện tượng biến dạng nguy hiểm báo hiệu sự sụp đổ của nền dân chủ. Nước Mỹ trong những năm gần đây đã chứng kiến nhiều hiện tượng cực đoan như thế.
Với sự tham gia của khoảng 100.000 binh sĩ, cuộc diễn tập quân sự Nga-Belarus mang tên “Zapad 2025” đang được khối NATO theo dõi chặt chẽ và các quốc gia phía đông của liên minh cực kỳ lo ngại, đặc biệt nhất là sau khi các máy bay không người lái của Nga xuất hiện trên bầu trời Ba Lan. Cuộc tập trận này vẫn diễn ra theo chu kỳ bốn năm một lần, nhưng lần này, chính giới và công luận xem đây là phép thử đối với khả năng phản ứng của NATO trong bối cảnh địa chính trị mới. Để đối phó, NATO và Ukraine đang tăng cường các biện pháp an ninh, khi nguy cơ chiến tranh được đánh giá là ngày càng leo thang. Kinh nghiệm từ năm 2022 cho thấy Nga đã tiến hành các cuộc tập trận trước khi mở cuộc tấn công vào Ukraine. Câu hỏi đặt ra là liệu lịch sử có lặp lại không và tình hình hiện nay nghiêm trọng đến mức nào?
Khi chính phủ liên bang đe dọa cắt hàng tỷ đô la tài trợ nghiên cứu cho Harvard, đó không chỉ là một quyết định ngân sách. Đó là một phép thử cho chính nền tảng dân chủ: liệu chính quyền có thể dùng sức mạnh tài chính để định đoạt tư tưởng hay không. Tòa án liên bang vừa trả lời dứt khoát: không.
Ở với cộng sản, tuy còn trẻ con, chúng tôi đã hiểu thấu bài học: không nói theo là có tội, mà nói khác đi lại càng là trọng tội. Bước sang Mỹ, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác vì đây là đất tự nhận là xứ sở tự do, nơi hiến pháp bảo đảm quyền được nói. Nhưng tuần qua, sau mấy chục năm ở Mỹ, tôi bỗng bắt gặp chính mình ngập ngừng muốn nói điều thật: tôi không thích Charlie Kirk, và tôi không muốn “celebrate his life” (tôn vinh cuộc đời ông).
Không rõ ABC có lường trước được phản ứng của cộng đồng, khán giả đối với hành động cúi đầu trước áp lực và quyền lợi, dẫn đến dừng ngay lập tức Jimmy Kimmel Live! hay không, nhưng thực tế đã cho thấy một làn sóng tức giận đã bùng nổ. Viên đạn dường như quay ngược lại, xé gió, đâm thẳng vào ba ký tự khổng lồ của đế chế truyền thông. Các cuộc tẩy chay Hulu và Disney+ bắt đầu. Trang mạng Disney+ bị sụp đổ vì lượng khán giả đăng nhập để “cancel subcription” trong đêm họ ra lệnh tắt đèn sân khấu; Disney mất gần $4 tỷ trên thị trường. Hàng loạt cuộc biểu tình phản đối trước trụ sở của ABC và Disney. Về phía các nhà báo, nghệ sĩ giải trí, các nhà lãnh đạo chính trị – từ Stephen Colbert đến David Letterman đến cựu Tổng thống Barack Obama – cùng lên án việc làm của ABC, coi đó là sự đầu hàng nguy hiểm trước áp lực chính trị và là phép thử đối với quyền tự do ngôn luận.
Nhìn vào những gì đang diễn ra tại nước Mỹ hiện nay, người ta không thể không liên tưởng đến cuộc cách mạng văn hóa tại Trung Quốc như vậy. Cũng là cuộc tấn công vào những gì bị cho là khuynh tả, là sự tập trung quyền lực vào một cá nhân qua phong trào cuồng lãnh tụ với những vệ binh trung thành chưa từng thấy tại Hoa Kỳ.
Người ta thường có nhiều cách định nghĩa về hy vọng. Hy vọng là một cảm xúc lạc quan, một niềm tin tươi sáng rằng mọi thứ chắc chắn sẽ được cải thiện. Hy vọng có thể đến từ một tiếng nói cá nhân xa lạ nào đó trong triệu triệu người trên thế giới này. Hy vọng có thể đến từ một bản tuyên bố chung của hai phong trào đối lập. Hy vọng là phải nhận ra rằng cái ác và sự bất công có thể chiếm ưu thế ngay cả khi chúng ta đang đối đầu với nó. Hy vọng là khi nhìn thấy rõ một bên sáng và một bên tối, thấu hiểu rằng vòng cung của vũ trụ đạo đức có thể không uốn cong về phía công lý – nhưng chúng ta không tuyệt vọng. Hy vọng, là khi một đêm vinh danh nghệ thuật trở thành nơi hàng trăm người giơ cao ngọn đuốc tôn vinh sự kiên cường, tiếng nói dũng cảm, như một lời nhắc nhở với thế giới rằng nghệ thuật và nhân văn là không thể tách rời.
Donald Trump từng bóng gió rằng mình xứng đáng được khắc tượng trên núi Rushmore, sánh vai cùng những bậc khai quốc công thần nước Mỹ. Bên kia Thái Bình Dương, Tập Cận Bình chẳng màng đá núi, nhưng ôm mộng lọt vào sử xanh, đặt mình ngang hàng những “đại thánh đế vương” của đảng và đất nước. Bởi thế, cuộc duyệt binh rùm beng ở Thiên An Môn vừa rồi không chỉ là phô trương cờ trống rình rang, mà là lời tuyên cáo giữa chiến địa, là tiếng trống thúc quân của một kẻ đang gấp gáp thúc ngựa đuổi theo bá mộng thiên cổ.
Bạn, tôi, chúng ta, không ai an toàn trước bạo lực súng đạn ở Mỹ. Chắc người Mỹ chưa kịp quên hình ảnh người mẹ tất tả chạy trên đôi chân trần, tìm con trong vụ xả súng mới nhất ở Annunciation Catholic School in Minneapolis tháng vừa qua. Những đứa trẻ xứng đáng có đời sống an toàn để đến trường mỗi ngày và trở về an toàn trong vòng tay cha mẹ. “Thay vì kích động thêm bạo lực, các nhà lãnh đạo chính trị nên tận dụng thời điểm này để đoàn kết chúng ta hướng tới những thay đổi hợp lý về súng đạn mà đa số người Mỹ ủng hộ,” Giáo sư Robert Reich đã nói như thế.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.