Hôm nay,  

Tội Ác Và Lịch Sử

14/01/201522:21:00(Xem: 4698)
Tội Ác Và Lịch Sử

Tý Nổ

Là người chạy trối chết để thoát Cộng Sản hai lần và đang sống ở nước ngoài vì y, người Cộng Sản Việt Nam. Khi chạy trốn Cộng sản lần thứ hai (1983). Người trốn thoát cộng sản như tôi nghĩ tưởng rằng không có năm 1989 khi khối cộng sản Đông Âu mà lãnh đạo khối ấy là Cộng Sản Liên Xô sụp đổ. Vì từ ngày chào đời trong một đất nước bị Pháp đô hộ cả gần trăm năm, người cộng sản (Marx. 1818-1883) mới dấy lên ở giai cấp công nhân thợ thuyền, ở những quốc gia có nhiều bất công trong giới chủ và giới thợ, ở những nước chậm tiến, đòi tự do và độc lập. Nạn nhân là người như tôi chưa đầy 10 tuổi theo gia đình đi tỵ nạn vào miền Nam nước Việt. Ngày đó chỉ biết lờ mờ. Việt Nam bị chia ra làm đôi từ vĩ tuyến 17, trong Nam theo tự do, còn ngoài Bắc theo cộng sản, tức là theo Hồ Chủ Tịch. Đoàn người miền Bắc bỏ Hồ, bỏ đảng theo tự do khoảng 1 triệu người, một triệu người của cái thời 1954, mang nhiều gánh nặng cho người mới đứng ra lãnh đạo miền Nam Tự Do thủa ấy là Ngô Đình Diệm. Nhưng nhờ nhiều nước trên thế giới tự do giúp đỡ, nên 1 triệu người tỵ nạn chỉ trong vài ba năm đầu còn lận đận, sau đó được ổn định nhờ tính cần cù, kiên nhẫn xây dựng và làm việc của người dân gốc miền Bắc lúc đó.

Miền Nam từ từ ổn định, từ chính quyền trung ương xuống đến địa phương. Các trường học được mở, người trẻ được cắp sách đến trường. Đường hướng giáo dục hướng hẳn về tự do, nhân bản, hướng đến việc đào tạo lớp người trẻ có khả năng chuyên môn cao. Không như miền Bắc xã hội chủ nghĩa nặng hồng hơn chuyên cần, nên đã đào tạo ra một xã hội mà người dân chỉ suy nghĩ có một chiều. Hai nền giáo dục của miền Nam và miền Bắc khác nhau hoàn toàn, vì mang theo hai mục đích. Một bên bịt tai che mắt người trẻ và chỉ hướng đến giải phóng cho miền Nam bị kìm kẹp bởi chế độ tư bản đang dẫy chết. Còn miền Nam thì vì tôn trọng con người, tôn trong nhân bản, tôn trong tự do nên nền giáo dục cứ tiến trên một trục lộ thẳng là đào tạo ra những con người có tài, có đầy đủ chất xám để xây dựng xã hội, mặc dù đang chiến tranh giữa hai miền Nam và Bắc. Cuộc chiến Quốc Cộng bị chấm dứt vào ngày 30-04-1975.

Những con người sợ hãi chế độ cộng sản, những đoàn người đã chạy thoát cộng sản lần thứ nhất năm 1955 từ miền Bắc vào miền Nam. Kèm theo những người sống ở miền Nam đã hiểu về cộng sản ở miền Bắc, đoàn người lũ lượt bỏ cộng sản mà chạy từ sau 30-04-1975, cho mãi đến 1990 sau khi Cộng Sản Liên Xô tan rã vào năm 1989 mời từ từ chấm dứt. Nhưng chưa chấm dứt hẳn, vẫn còn lai rai, tuy hình thức có đổi nhưng mục đích vẫn là tìm đến một chế độ có tự do, có nhân bản và nhân quyền, miễn sao thoát nạn là công dân Việt Nam. Bị kìm kẹp mất tự do, mất nhà, mất đất, giới trẻ thì không có tương lai. Một đất nước nhỏ mà có đến trên hai mươi ngàn tiến sĩ, phó tiến sĩ mà một cái đinh vít nhỏ xíu vẫn chưa làm xong để cạnh tranh với các nước bạn tiên tiến. Chỉ biết xài đồ ngoại, hàng ngoại, người nước ngoài đem vào bán cho Việt Nam, biến nước Việt thành như một thị trường để trắc nghiệm các đồ thế giới mới phát minh ra.

Sống tỵ nạn ở xứ hoa tulp yên hàn, hướng lòng về quê cha đất tổ Việt Nam. Đọc những tài liệu về tên Hồ tặc và đồng bọn của y suốt dọc dài lịch sử từ những năm 1920-1930, khi Hồ còn bôn ba xin nấu bếp cho một thuyền buôn Pháp, để tìm đường vượt biên qua vùng dất của thuộc địa. Đầu tiên y muốn là xin vào học ở một trường thuộc địa hầu sau này phục vụ cho chế độ thuộc địa cai trị dân Việt. Việc không thành, vì lý lịch không được trong sáng (con một vị quan trong triều đình đã đánh chết một thuộc hạ trong cơn say), bị thất sủng không được làm quan, phải đi lang thang xem mạch cắt thuốc Nam để sống, nên gia cảnh túng thiếu không đủ tiền lo cho Hồ học hành nên thân nên người. Chính vì lẽ đó Hồ mới qua đến nước Pháp. Xin vào học trường thuộc địa không được, nhân lúc nhen nhúm chủ nghĩa cộng sảm ra đời, hợp với tâm trạng các dân tộc đang bị làm thuộc địa. Lợi dụng thời cơ ấy Hồ Chí Minh mắc ngoặc để theo chủ thuyết này. Gia nhập đảng cộng sản, gọi là lập nghiệp chính trị, kết đoàn, kết đảng những bè lũ thân tín làm nên đảng cộng sản hiện nay.

Y đã lừa gạt bao người thân tín, bao thế hệ tuổi trẻ Việt Nam, giết tất cả những người không cộng tác với y, suy nghĩ khác y. Bắt cả một dân tộc phải ở dưới trướng, gọi y bằng Bác dù tuổi đời chưa có bao nhiêu, lại tự coi mình ngang hàng hay cao hơn các anh hùng của dân tộc. Ở đây không nói đến việc xưng danh đổi họ, đổi tên, mạo nhận cái tên khác để viết tung hứng về mình như việc “Vừa đi đường vừa kể chuyện mang tên Trần Dân Tiên”, để tự bốc thơm về mình. Chưa có một dân tộc nào có nhà lãnh đạo gian manh và quỷ quyệt như Hồ Chí Minh của Việt Nam ta, chính vì vậy. Đất nước từ gần một trăm năm qua không ngóc đầu dậy nổi, suy sụp về kinh tế, giáo dục, xã hội, tham nhũng không thể ngửi được ở các quan chức đồ đệ, con cháu của Hồ. Vì bản thân, xuất xứ của Hồ như vậy, nên làm sao đòi hỏi ở lớp hậu duệ có khả năng, có sáng suốt, có đạo đức để đưa dân tộc này đi lên.

Đi xuống đến mức này, bán đất, bán biển đầu nguồn cho Trung Cộng, rước Trung Cộng vào làm ung thối nền kinh tế quốc gia đến mức này. Cái chế độ khốn nạn ấy, mọi sự từ A đến Z đều cử người sang Trung Cộng thụ giáo, mà Trung Cộng có hay ho gì hơn Việt Nam. Chuyện cướp nhà, cướp đất, bức cung, đánh chết người ở trong đồn công an mà cũng phải cho nhân viên, cho người qua trung cộng học theo thì hỏi xem. Việt Nam còn hay đã mất.

Những người mà Hồ lừa đảo từ dạo đó l940-1950, ngày ngay tuổi đời đã 70, 80, 90 như Tô Hải, Vũ Thư Hiên, Bùi Tín, và nguyên Đại sứ mới đây của VC ở Thụy Sĩ và, thật nhiều đảng viên trung thành nay đã tỉnh ngộ ra, họ thù hận cái đảng đã lừa đảo họ. Còn những hạng trung thành vì có chức có quyền thủa ấy như: Trường Chinh, Lê Duẫn. Phạm Văn Đồng, tướng coi quân đội như cỏ rác Võ Nguyên Giáp, những nịnh thần như Tố Hữu tả con thương cha mẹ thì một, mà thương ông Lênin thì thương mười, chuyện quái đản từ khi có con người xuất hiện trên địa cầu chưa bao giờ có, mà đệ tử của Hồ viết được, nói được. Ngày nay đền thờ của các đệ tử cũng mọc nên theo gương Hồ ở nhiều nơi quê hương bản quán của các y. Không hiểu đến bao giờ Việt Nam giống như Liên Xô mà Lênin bị kéo xuống. Thật thảm thương như người viết đã tận mắt thấy hiện trên màn ảnh truyền hình.

Sinh Bắc tử Nam”.

Bao thế hệ trẻ Việt Nam ở miền Bắc bị Hồ đầu độc từ những thế hệ 1950, l960-1970. Những thế hệ này họ đã ngã ngục trên đường mòn đường trường sơn đầy chướng khi, và đầy dẫy những nghịch cảnh. Nghịch cảnh bi thương của họ là đêm đi ngày nghỉ để tránh B-52 bỏ bom. Họ đã chết tức tưởi vì trúng bom B-52, vì sốt rét rừng, vì ngã nước. Chết vì lý tưởng do Hồ dồn nhét là vào giải phóng cho Miền Nam đang bị bọn Mỹ Ngụy, bị bọn tư bản đang dẫy chết kìm kẹp. Bọn tư bản đang dẫy chết mà từ năm 1975 có đến 3 triệu người chạy về phe tư bản tìm tự do, mà chế độ tư bản không thấy bị dẫy chết, tư bản còn sống mạnh, sống khỏe, cho đến nỗi quân Bắc Việt trước ngày 30-04-1975 cương quyết đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào, mà ngày nay bọn Cộng Sản Hà Nội lại bám chặt vào Mỹ khiến cho Bắc Kinh phải ghen tỵ. Đúng là con cháu của Hồ tặc !

Mỗi lần tác giả thấy những người lính bộ độ, lính của cụ Hồ bị bắn chết tức tưởi ở những nương dẫy, bờ đê, ruộng lúa, lòng cũng chạnh thương cảm cho thân phận bị lừa gạt. Tuổi trẻ miền Bắc bị chết tức tưởi khi bị đưa vào miền Nam, nói là để giải phóng cho miền Nam đang bị mỹ, ngụy kìm kẹp. Hồ và bọn lãnh đạo miền Bắc tài tình về vừa đảo, nhất là lừa đảo giới trẻ, để họ đem thân vào chỗ chết cho bọn Phạm Văn Đồng, Văn Tiến Dũng, Tố Hữu, Trường Chinh mừng chiến thắng, vì bọn họ không chết, mà chỉ có tuổi trẻ Việt Nam, cả hai miền Nam Bắc chết thay cho những kẻ giết người đó.

Tội ác và lịch sử phơi bày một sự thật.

Sau ngày 30-04-1975. Hồ tặc và bọn đệ tử của y còn lừa đả trắng trợn, đưa các tinh hoa của miền Nam Việt Nam vào các trại tù mệnh danh là các trại cải tạo. Kẻ mệnh danh là chiến thắng sao hèn hạ như vậy. Nếu cần học tập 10 ngày, 20 ngày để am tường đường lối mới của người cách mạng thì cứ nói huỵch toẹt ra là cần các anh chị tập họp lại để đi học tập 10 hay 20 ngày. Tại sao phải nói dối. Nói dối như vẹm, hay nói dối như Hồ tặc có khác gì không? Khi đưa các tinh hoa của miền Nam vào các trại tù. Hồ tặc và bè lũ đàn em phải nói dối rằng: “đi học tập 10 ngày rồi về”, cho nên người miền nam, kể cả người trí thức tưởng thật, đi học tập 10 ngày rồi sẽ về. Có ngờ đâu đi mút chỉ, 5 năm, 10 năm, có người 20 năm, mới được trở về với thân thể tiền tụy, nhiều người đã bỏ xác trong các trại tù vì lao động khổ sai, làm nhiều ăn ít, bệnh hoạn không được chữa chạy vì thiếu thuốc. Chưa kể bị bạc đãi, đánh đập, bị hất hủi, như những kẻ tội đồ. Vì theo người Cộng Sản, “Ngụy Quân, Ngụy Quyền”, họ là kẻ có tội với nhân dân, với đất nước, mà đến nay, hiểu ra, họ không có tội gì cả. Tội của họ là do Hồ tặc và nhóm đệ tử của chúng tạo ra để tiêu diệt và giết họ, chứ không phải do họ. Họ chỉ là quân cờ thí, như những người trẻ nam nữ của miền Bắc được xua vào miền Nam, để gọi là giải phòng sự giầu có của miền Nam, cho đói nghèo như Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa, mà ở miền Bắc đã 20 năm qua chưa thể nào tiến bằng kịp miền Nam tự do, vì đi theo bọn tư bản đang giẫy chết. Cho đến nay 40 năm sau cũng không chết.

Nhờ giả dối như Hồ tặc mới tụ tập các tinh hoa của miền Nam vào các nhà tù dễ như vậy. Lịch sử phải ghi nhận vào sử sách, chỉ có Hồ tặc mới tinh vi, lừa đảo tài tình toàn dân như thế.

Tinh vi, lừa đảo tài tình nên cuộc mít tinh tuyên bố độc lập ở vườn hoa Ba Đình ngày 02-09-1945 trong bài diễn văn, Hồ Chí Minh đọc, được coppi gần như toàn bộ tuyên bố độc lập của nước Mỹ. Nào là những quyền tự do khi mới là con người, nào là tự do tôn giáo, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do định cư. Nhưng có quyền tự do nào được tôn trọng không ? Toàn là số không tổ bố, nhưng vang vọng với thế giới khiếp lắm, làm cho thế giới cứ tưởng là thật, kể cả bọn phản chiến ở Mỹ. Thực sự những gian dối của Hồ tặc qua mặt thế giới tự do quá dễ dàng, vì thế giới tự do không nói dối, không tin những người nói dối, họ nói dối không quen, và rất ngượng miệng khi phải nhìn nhận một sự thật. Bởi vậy họ sẵn sàng từ chức để không dây dưa đến việc phải nói dối. Còn Hồ tặc và đảng CS Việt Nam chúng ta thì nói dối không biết ngượng miệng, và không có từ chức để tránh không phải nói dối. Theo thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đảng cử thì cứ làm, không từ chức, và tội gì mà từ chức, mất hết bổng lộc, mất hết cơ hội ăn hối lộ. Bao giờ đảng không cử thì xuống. Đảng cử, Đảng chỉ thì làm. Chế độ của nước ta là Đảng trị, Đảng cai trị, không có dân chủ gì ráo trọi. Thế giới tiến thì cứ tiến. Ta phải noi gương Trung Cộng, Bắc Hàn là đủ. Cuba cũng đã thay chiều đổi hướng rồi. Nguyễn Phú Trọng tuyên bố mấy năm trước ở Cu ba giờ này không còn hợp nữa, khi Cuba thức thì Việt Nam ngủ, khi Cuba ngủ thì Việt Nam thức. Đến giờ, ngày 17 tháng 12/2014 thì Cuba thức còn Việt Nam cứ ngủ, và ngủ thiêm thiếp theo Trung Cộng và Bắc Hàn luôn.

Đang viết về những tội ác không thể nào quên trong lịch sử thì lại đọc thấy trên nét của đài RFA ngày 08-01-2015 về đường mòn Hồ Chí Minh đầy rẫy bẫy chết người, thấy hình ảnh bốn em học sinh Miến đang đẩy một viên đạn chưa nổ còn để lại trong chiến tranh Việt Nam hồi năm 1964-1973 của báo Le Figaro,(sau ngày các nhà báo trào phúng Charlie Hebdo bị bọn khủng bố Hồi Giáo ám sát tại toà báo đúng một ngày 07-01-2015).

Từ Savannakhet, con đường số 9 chạy thẳng phía đông, hướng về Việt Nam. Con đường chiến lược này cắt ngang đường mòn HCH. Trong những năm tháng chiến tranh, khu vực này liên tục hứng những trận mưa bom, nhất là khu vực Tchepone cách Việt Nam chỉ có 50 km. Trong gia đoạn chiến tranh 1964-1973, không quân Mỹ đã tiến hành 600.000 cuộc không kích và rải hai triệu tấn bom trên đất Miến. Ngang bằng với tổng số bom được thả trong đệ nhị thế chiến, kể cả trên Thái Bình Dương. Trong trận bão bom đó có khoảng 30% đã không nổ liền lập tức. Hiện có khoảng 80 triệu quả bom còn công hiệu, chúng nằm rải rắc khắp nơi trên 15 trong số 17 tỉnh của Miến. Chỉ cần có người tò mòn động đến là chúng phát nổ, nạn nhân phần lớn là học sinh khi phát hiện ra. Tội ác của HCM và bè lũ không những chỉ gây ra cho dân tộc Việt, mà còn gây ra cho các thế hệ khác, ở các quốc gia lân cận, bị mù lòa, bị mất tay, cụt chân bị tàn tật suốt đời. Đường mòn này đã giết chết bao thế hệ trẻ Viện Nam từ những năm 1960-1970 và cho đến ngày 30-04-1975. Họ đã sinh Bắc tử Nam trên con đường này. Cần phải ghi rõ nét trong lịch sử về tội ác này trong chiến tranh Việt Nam.

Anh em hãy coi chừng các ngôn sứ giả, họ đội lốt chiên mà đến với anh em; nhưng bên trong, họ là sói dữ tham mồi. Cứ xem họ sinh hoa quả nào, thì biết họ là ai. Ở bụi gai làm gì có nho mà hái? Trên cây găng, làm gì có vả mà bẻ. Nên hễ cây tốt thì sinh quả tốt, cây xấu thì sinh quả xấu. Cây tốt không thể sinh quả xấu, cũng như cây xấu không thể sinh quả tốt. Mt.7,15-18”.

Không có lời nào hay hơn để kết thúc bài viết hôm này về chủ thuyết Cộng Sản và thủy tổ của nó ở đất nước ta. Hồ Chí Minh và bè lũ của nó đã là người gian, ác, lừa dối từ khi dựng lên chế độ này ở nước ta. Xã hội hôm nay ở Việt Nam không thể nào tốt hơn được khi có người nồng cốt suy đạo đức như vậy, và lớp đàn em giống lãnh tụ của mình như hệt. Muốn xã hội vươn lên thì toàn dân phải đứng dậy, lật mặt những kẻ gian ác xuống, và nhớ ghi tội ác này vào lịch sử để đời đời con cháu nhớ, không thể nào quên./-


.
,

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Năm 2025 được xem là giai đoạn khó khăn cho ngành khoa học khi ngân sách nghiên cứu bị thu hẹp và nhiều nhóm chuyên môn phải giải thể. Tuy vậy, những thành tựu y học nổi bật lại chứng minh rằng sức sáng tạo của con người chưa bao giờ dừng lại. Hàng loạt phát hiện mới đã mở rộng hiểu biết của chúng ta về sức khỏe, đồng thời thay đổi cách chăm sóc bệnh nhân hiện nay. Dưới đây là chín trong số những khám phá ấn tượng nhất trong năm 2025.
Năm 2025 khởi đầu bằng nỗi lo dấy lên từ các sàn tài chính quốc tế. Tháng Tư, Tổng thống Donald Trump khơi lại cuộc chiến thương mại, khiến nhiều người e sợ suy thái toàn cầu. Thế nhưng, sau mười hai tháng, kinh tế thế giới vẫn đứng vững: tổng sản lượng tăng khoảng 3%, bằng năm trước; thất nghiệp thấp và chứng khoán nhiều nơi tiếp tục lên giá. Chỉ riêng lạm phát vẫn còn là bóng mây bao phủ, vì phần lớn các nước trong khối công nghiệp OECD chưa đưa được vật giá về mức ổn định như mong muốn.
Sự phát triển nhanh chóng của Artificial Intelligence/ AI và robot đặt ra nhiều thách thức về đạo đức xã hội và cá nhân, đặc biệt là trong việc thu thập dữ liệu cá nhân làm ảnh hưởng đến các quyết định quan trọng như tuyển dụng, trị liệu và xét xử. Mặc dù AI có thể mô phỏng cảm xúc, nhưng không có ý thức thực sự, dẫn đến nguy cơ làm cho con người phụ thuộc vào AI và robot và suy giảm kỹ năng giao tiếp xã hội...
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.