Hôm nay,  

Cùng Một Trò!

28/02/201500:00:00(Xem: 5840)
Năm 2014, “Vua Lừa Đối” Putin ở nước Nga chơi trò “nắm đá dấu tay” với nước láng giềng Ukraine bằng cách khuyến khích dân Ukraine gốc Nga tại bán đảo Crimes bỏ phiếu xin sát nhập vào Liên Bang Nga. Kế tiếp Putin lại ngầm cho vũ khí và quân đội Nga xâm nhập vào các vùng biên giới phía Đông của Ukraine có đa số người gốc Nga sinh sống; ngụy trang dưới hình thức dân gốc Nga đòi tự trị. Thế là cuộc chiến không cân sức giữa Nga và Ukraine xảy ra. Mỹ cùng Châu Âu hiệp lực cứu Ukraine bằng cách cấm vận Nga... Nhưng Nga nhất mực chối là họ không dính dáng gì đến việc can thiệp trực tiếp vào nội tình Ukraine mà chỉ ủng hộ người gốc Nga!

Cuộc giằng co kéo dài từ đầu năm 2014 đến nay với sự lấn lướt dần dà của phe Nga. Phe Mỹ và EU thì gần như không thể xoay chuyển tình thế tốt hơn theo ý, vì nếu kéo quân vào giúp hay viện trợ vũ khí sát thương cho Ukraine là không chính nghĩa; vì Nga không công nhận trực tiếp giúp quân ly khai thân Nga, mà họ nói đó là “vấn đề nội bộ” của Ukraine! Đây là ván bài ba lá thật ly kỳ! Trong những ngày tháng tới, năm 2015, chúng ta sẽ chứng kiến nhiều pha gay cấn.

Bây giờ, năm mới 2015 lại xảy ra hiện tượng giống hệt, nhưng mà ta phải nhìn về Á Châu! Đó là đất nước Miến Điện. Dân Miến ở dọc biên giới với Trung Cộng, gốc người Hán, nói tiếng Trung Hoa.... đứng lên đòi tự trị. Người đứng đầu quân nổi dậy sinh sống rất lâu ở Trung Cộng. Trung Cộng, một thời gian dài ảnh hưởng Miến, nhưng bị hất chân, phe thân Tây Phương đang thắng thế. Cho nên Tập Cận Bình cũng bắt chước Putin chơi trò “ma lộ”, giúp vũ khí đạn dược, quân lính, mang danh nghĩa là dân bản xứ nổi lên đòi tự trị, là chuyện “nội bộ” của Miến Điện. Bộ máy nhà nước Trung Cộng luôn “khẳng định” rằng, họ luôn tôn trọng độc lập tự chủ của Miến và không khi nào can thiệp vào nội bộ, cương quyết ngăn chặn những “phiến quân” Miến vượt biên giới qua đất Trung Quốc để làm căn cứ và trốn tránh... Trong lúc đó chính phủ Miến Điện bắt được tù binh và khí tài của Trung Quốc, nhưng bị khước từ, cho đó là người Miến gốc Trung, nói tiếng Trung chứ không phải là binh lính của Trung Cộng gởi đến!


Phiên bản cuốn phim của hai vụ việc, một tại Ukraine do Nga làm đạo diễn ở Châu Âu và một phim trường khác do Trung Cộng vẽ kiểu y hệt Nga cũng đang quay tại “phim trường” biên giới Miến – Trung; nhìn chung chúng ta thấy sao quen quen!

Chác hẳn chúng ta còn mãi ghi tâm khắc cốt tình trạng Việt Nam những năm 1960 với cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” với bao nhiêu sư đoàn chính quy của Cộng Sản Bắc Việt. Nhưng chúng vẫn luôn oang oang đó là dân quân miền Nam nổi lên phá xiềng xích, đánh quân xâm lược... Thế giới tự do vẫn biết tỏng MTGPMN là con đẻ của Hà Nội, nhưng trên công pháp quốc tế thì, vì chúng chối bai bải, nên không thể chính thức gọi Bắc Việt là kẻ xâm lược! Kịch bản này, 40 năm sau khi VNCH bị bức tử, giờ đây cuốn phim lại quay đúng y như những gì xãy ra trong quá khứ!

Nếu ván bài “ba lá” của Putin và Tập Cận Bình thắng ở Ukraine và Miến Điện thì tương lai bộ phim nhiều tập nầy sẽ được quay ở vùng biên giới Việt - Trung. Chừng đó ta sẽ thấy dân Việt nam gốc Tàu đứng lên đòi tự trị. Vũ khí đạn dược và xe tăng thiết giáp sẽ được bí mật qua biên giới dưới lá cờ của dân Việt Nam tự đứng lên đòi “tự trị”!

“Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu...”, liệu người Việt Nam chúng ta từ trong nước đến hải ngoại sẽ làm gì khi những vấn nạn ấy sẽ xảy ra; trong khi tập đoàn cai trị trong nước đều là những “Thái Thú” của Trung Nam Hải!

Mùa xuân 2015

letmanh

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nền âm nhạc Việt Nam đã mất đi những khuôn mặt tài hoa, nhân cách… nhưng, rất may đã gởi lại những ca khúc bất tử. Nhạc sĩ tài hoa của nhân loại Johann Sebastian Bach (1865-1750) cho rằng “Âm nhạc có thể giúp tinh thần rũ sạch mọi bụi trần của cuộc sống thường ngày” nên khi “đầu óc vẩn đục” hãy lắng nghe ca khúc của tác giả đã quý mến để rũ sạch bụi trần.
Tôi đã được đọc rất nhiều bài trong “Hoa Cỏ Bên Đường” trước khi chúng được chọn cho vào tuyển tập này. Mấy năm nay, cô Kiều Mỹ Duyên luôn dành cho Bút Tre hân hạnh đăng những bài viết ngắn của cô. Bài nào cũng được độc giả khen tặng, đặc biệt bài “Cho Nhau Thì Giờ” gây tác động sâu sắc đến người đọc.
Dưới thời Việt Nam Cộng hòa ở trong Nam, chuyện tranh luận giữa Chính quyền và người dân về những ưu, khuyết điểm của chế độ chính trị là việc bình thường. Các Dân biểu và Nghị sỹ tại lưỡng viện Quốc hội có quyền chất vấn Thủ tướng và các Bộ trưởng Chính phủ bất kỳ lúc nào thấy cần. Nhưng ở Việt Nam Dân chủ Công hòa miền Bắc trước năm 1975 thì khác. Phê bình đảng cầm quyền là tự mở cửa vào tù. Đại biểu Quốc hội và các Hội đồng Nhân dân các cấp chỉ biết làm việc theo lệnh của Bộ Chính trị và cấp trên.
Nước Úc đã bước vào tiết Thu, khí trời lạnh, những chiếc lá đang đổi sang màu, cơn mưa đầu mùa làm lòng người se lại. Nhận tin báo từ quê nhà Thầy đã viên tịch, lòng con đau nhói vì không về được để đảnh lễ Kim Quan nhục thân Thầy, thọ tang Ân Sư Giáo Dưỡng. Nơi phương trời viễn xứ, con hướng về ngôi Chùa Bình An, Giác Linh Đài tâm tang thọ phục.
Tôi tin vào những điều không thể. Tưởng tượng bạn đang rất căm ghét một con người hay một con vật nào đó. Rồi bỗng dưng một ngày bạn thấy họ là chính mình. Bạn có cảm giác mình biết về họ rõ như biết về những đường chỉ trên bàn tay của mình. Thậm chí, bạn cảm được cái khát khao và thương nó như thương nỗi khát khao của mình ngày nào - đó là cái tình cảm lạ lùng mà tôi dành cho con chuột của con trai tôi.
Nước tìm chỗ trũng thì tiền cũng biết chạy vòng quanh thế giới kiếm lời. Thị trường nhà đất ở Nhật bị sụp vào đầu thập niên 1990 nên tiền chạy sang Đông Nam Á và Đông Âu tìm các con rồng sắp cất cánh. Khi Đông Á và Đông Âu bị khủng hoảng vào cuối thập niên 1990 tiền lại đổ vào Mỹ và Nam Âu bơm thành hai bong bóng địa ốc rồi vỡ tung năm 2007 (Mỹ) và 2010 (Nam Âu).
Tôi tình cờ tìm được ấn bản Lá Thư Về Làng của nhạc sỹ Thanh Bình, do nxb Lúa Mới phát hành, năm 1956. Vào thời điểm đó, tuy chưa đủ tuổi để cắp sách đến trường nhưng tôi cũng đã thuộc lời của nhạc phẩm này rồi vì nghe mấy bà chị và radio hay hát
Thới gian vẫn không ngừng trôi, hết xuân lại hạ, ngày tháng dần qua như nước chảy mây bay, sóng sau đè sóng trước, từng thế hệ lần lượt nối tiếp nhau. Ba chẳng mấy chốc giờ đã lên nội, ngoại. Tóc ba đã bạc trắng mái đầu, mỏi gối chồn chân… Thương ba nhưng đành chịu thôi, quy luật sinh – lão – bệnh – tử có chừa ai đâu!
Khi vừa nhận chức, Tổng thống Joe Biden đã phát biểu rằng dân chúng Mỹ sẽ có thể tụ họp ăn mừng Lễ Độc lập 4/7 trong hè sắp tới. Điều đó chắc sẽ xảy ra vì còn một tháng nữa là đến ngày 4/7, trong khi tiểu bang California là nơi đã có những giới hạn khắc khe nhất nước trong việc phòng chống Covid thì cũng đang mở cửa ra. Nhiều trường phổ thông và đại học đang tổ chức lễ tốt nghiệp, trong giãn cách xã hội và giới hạn khách tham dự là dấu hiệu đáng mừng cho sinh viên học sinh. Giờ N sắp điểm với Covid-19 ở California. Chiến thắng cơn đại dịch trên nước Mỹ cũng đã thật gần.
Nhưng ngặt nổi, cả 3 Văn kiện Cương lĩnh, Điều lệ đảng và Hiến pháp đều tập trung vào một mục tiêu là bảo vệ tuyệt đối quyền cai trị độc tôn và độc tài cho đảng. Cho nên, khi tình trạng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” của cán bộ đảng vẫn “tưng bừng hoa lá cành” đe dọa vị trí cầm quyền của đảng và sự sống còn của chế độ thì “bảo vệ nội bộ” cũng chính là giữ cho đảng khỏi vỡ từ trong lòng Chế độ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.