Hôm nay,  

Trắng Đen Tiếp Tục Xung Đột

05/05/201500:00:00(Xem: 7121)

...nước Mỹ chưa bao giờ có nhiều người sống bằng trợ cấp như bây giờ...

Tin thời sự cho thấy Baltimore đã trở thành bãi chiến trường mới cho xung đột trắng đen tại Mỹ. Diễn tiến vẫn là chuyện cũ rích giống hệt tất cả mọi câu chuyện xung đột trắng đen khác tại Mỹ, chỉ khác ngày giờ, địa điểm và tên nạn nhân.

Ngày 12 tháng 4, trong một khu da đen hết sức “phức tạp”, một thanh niên da đen, Freddie Gray, 25 tuổi, thấy cảnh sát tới gần, bất ngờ bỏ chạy, có vẻ như chẳng có lý do gì. Cảnh sát đi tuần bằng xe đạp thấy vậy, đuổi theo vì nghi ngờ anh này có tật nên giật mình. Sau một chập anh bị túm, vật xuống đất. Cảnh sát tống anh lên xe cây –xe van- chở về bót. Trên đường, anh bị xỉu. Cảnh sát chở qua nhà thương, anh được cấp cứu, và mổ khẩn cấp. Nhưng đến ngày 19, anh chết. Bị chấn thương ở cổ đến đứt mạch thần kinh –severed spinal cord-, và vỡ yết hầu. Ngoài ra ba xương sườn bị gẫy.

Tin tức loan truyền ra, gây chấn động trong cộng đồng da đen. Họ nổi cơn tức giận, xuống đường biểu tình, trước ôn hoà, sau thành bạo động. Đập phá cửa tiệm để hôi của, rồi đốt tiệm luôn. Cảnh sát can thiệp, quay qua tấn công cảnh sát luôn. Đâu 35 cảnh sát bị thương, trong đó có vài người bị thương nặng, một người nguy kịch đến tính mạng.

Bà thị trưởng da đen lên tiếng chỉ trích đám côn đồ lợi dụng nước đục thả câu. Thống đốc ban bố tình trạng khẩn trương, kêu gọi Vệ Binh Quốc Gia –National Guards- đến giúp tái vãn an ninh trật tự, ban lệnh giới nghiêm toàn tỉnh từ 10 giờ tối đến 5 giờ sáng.

Nếu không ghi rõ địa điểm, tên nạn nhân, và ngày tháng, câu chuyện này có thể là câu chuyện của bất cứ thành phố nào khác, bất cứ lúc nào, xẩy ra cho bất cứ anh đen nào và sở cảnh sát nào.

Cái chết của anh Gray thoạt nghe hoàn toàn vô lý, vì quá nhiều lỗ hổng.

Tại sao anh này thấy cảnh sát lại tung giò lên chạy? Bình thường, theo luật Mỹ, nếu có người nào bất thình lình nhìn thấy cảnh sát rồi vùng chạy, thì cảnh sát có quyền nghi ngờ có tật giật mình, bắt đứng lại để hỏi thăm sức khoẻ cho rõ sự tình. Nếu câu chuyện đến đây xẩy ra đúng như vậy, thì cảnh sát đã làm đúng quy luật, không có gì đáng trách.

Tại sao anh này bị bắt mang về bót? Ở đây, luật ghi rõ, cảnh sát có quyền chặn lại, hỏi giấy để xem lý do gì anh này vụt chạy, nhưng chỉ có quyền bắt mang về bót nếu quả thực anh này đã có làm chuyện phạm pháp gì, hay chống cự lại cảnh sát. Đến đây thì câu chuyện không còn rõ rệt nữa. Cảnh sát giải thích anh này có dao trong túi. Dao trong túi đâu phải là tội gì để mà có thể bị bắt? Anh đâu có rút dao ra đâm cảnh sát đâu. Do đó câu hỏi đầu tiên chưa có câu trả lời: tại sao anh Gray lại bị bắt? Công tố viện tiểu bang Maryland đã tố việc bắt giam này hoàn toàn trái phép.

Rồi anh bị lên xe cây, đưa về bót rồi sau đó bị chết. Bây giờ thì ta có cả chục câu hỏi xung quanh hai vấn đề chính: tại sao anh bị thương tới chết?

Theo tin mới nhất, 6 viên cảnh sát, trong có ba là da đen, đã bị truy tố, trong đó có một anh cảnh sát da đen bị truy tố về tội cố sát cấp hai (second degree murder), mấy người kia bị nhẹ hơn. Chưa có tin chi tiết nên cũng không ai rõ tại sao lại có một cảnh sát bị tố là cố sát.

Theo như điều tra sơ khởi, ngay khi mới bị bắt, anh Gray đã cầu cứu vì bị ngộp thở, nhưng cảnh sát phớt lờ. Túm anh lên xe, còng chân còng tay nhưng lại không cột giây lưng an toàn. Có thể khi xe chạy nhanh, thắng gắt, anh đã bị té lên té xuống mà vì bị còng nên không chống đỡ được gì. Xe ngừng bốn chặng, mỗi chặng, người lái xe đều xuống kiểm tra, và tiếp tục lên xe đi tiếp mặc dù anh Gray la hét thở không được và bị thương. Đến lần cuối, thấy anh Gray bất tỉnh, cảnh sát khi đó mới chở anh vào bệnh viện.

Nhưng rồi lại có một giả thuyết mới xuất hiện. Theo một anh tù bị bắt cùng lúc, ngồi cùng xe với anh Gray, nhưng xe được chia từng ngăn nên anh này không ngồi cùng ngăn với anh Gray, ngồi ngăn bên cạnh, chỉ nghe anh Gray tự đâm mình ầm ầm vào sườn xe và tấm thiếc ngăn trong khi xe chạy bình thường, như muốn tự tử. Có thể từ đó bị gẫy cổ và gẫy xương sườn. Nghe cũng không ổn. Có lý do gì khiến anh này tự nhiên muốn tự tử kiểu lạ lùng là tư đâm xầm vào sườn xe?

Dù sao thì chi tiết cuộc điều tra chưa được công bố. Có khi sẽ còn nhiều cuộc điều tra khác. Bộ Tư Pháp đã mở cuộc điều tra, trong khi Hiệp Hội Cảnh Sát cũng đặt câu hỏi, cho là các cảnh sát bị truy tố chỉ là những con chốt thí vì lý do chính trị. Trong vụ này, rắc rối lớn là trong 6 cảnh sát liên lụy, có 3 là da đen, rồi thủ phạm chính cũng lại da đen.

Báo chí loan tin lung tung không có nghiã là đã đăng sự thật. Chỉ cần nhìn lại câu chuyện anh Brown tại Ferguson thì thấy. Báo chí làm rùm beng là anh Brown đã dơ hai tay đầu hàng rồi mà vẫn bị cảnh sát bắn chết. Đưa đến việc dơ hai tay la “Hands Up, Dont Shoot” trở thành khẩu hiệu của dân nổi loạn, trong khi sự thật anh Brown đã chẳng dơ tay đầu hàng gì hết.

Đó là bình tâm nhìn sự kiện. Vấn đề là dân da đen tại Baltimore đã không thể bình tâm nhận định vấn đề, hay ngồi chờ kết quả điều tra. Ngày 21, họ bắt đầu xuống đường. Chủ tịch hiệp hội cảnh sát lên tiếng phân ưu cùng gia đình anh Gray, nhưng lại nói thêm hình ảnh đám đông biểu tình chỉ nhắc lại hình ảnh đám đông treo cổ dân da đen hay da trắng thời xưa thôi.

Nhà báo da đen Charles Blow viết ngay trên New York Times đả kích ông này có tư tưởng kỳ thị da đen. Dân da đen càng thêm tức giận, xuống đường ngày 24 cho dù sở cảnh sát treo giò 6 viên cảnh sát trong khi chờ đợi điều tra. Ngày 25, họ đã rủ nhau xuống đường tuần hành nữa, và lần này đã mau chóng biến chứng thành biểu tình bạo động, đánh nhau với cảnh sát. 15 cảnh sát bị thương, 35 người biểu tình bị bắt. Ngày 27, đám táng anh Gray. Tình hình sa sút nặng, đám táng biến thành biểu tình tuần hành, rồi chuyển qua bạo động, đốt nhà phá tiệm, hôi của. Thêm cả chục cảnh sát bị thương và cả mấy chục người bị bắt.

Thanh niên da đen, đập cửa kính các tiệm, tràn vào ăn cắp hàng hóa. Tại tiệm thuốc CVS, có bán hàng tạp hoá, họ tràn vào khiêng hàng ra, rồi nổi lửa đốt luôn cả tiệm. Thậm chí đến một nhà già của các cụ da đen hưu trí cư ngụ cũng bị đập phá, thiêu rụi, chẳng ai hiểu được vì lý do gì.

Khi cảnh sát can thiệp thì họ ào ào tấn công, liệng đá, đánh cảnh sát và đốt xe cảnh sát. Đốt cả vài xe tư nhân luôn. Giống như tất cả các cuộc bạo động trước, nạn nhân chính vẫn là những dân cùng màu da đen với họ, vì dân biểu tình chỉ quậy trong khu của họ. Những người dân vô tội này sẽ điêu đứng vì mất hết mà không có bảo hiểm nào trả, vì bảo hiểm không bao giờ bồi thường thiệt hại do biểu tình bạo động gây ra.

Dĩ nhiên, cướp phá không phải là hành động của đa số dân da đen bất mãn, mà chỉ là hành động lợi dụng nước đục thả câu của một nhúm côn đồ du đãng. Nhưng dù sao cũng gây thiệt hại thật lớn cho dân da màu, thiệt hại vật chất cho những cửa tiệm bị cướp phá, thiệt hại uy tín chung cho tất cả dân da đen, chẳng những ở Mỹ, mà còn ở khắp thế giới khi truyền hình thế giới đưa ra hình ảnh những thanh niên da đen hớn hở đập phá cướp bóc.

Những vụ cướp bóc như vậy chỉ củng cố hình ảnh tiêu biểu của một cuộc biểu tình của dân da đen: luôn luôn là cơ hội hôi của, không nhiều thì ít. Rõ ràng đây không phải những hành động bộc phát từ tức giận, mà giống như chỉ đợi cơ hội, đợi cớ để đi cướp đập phá, hôi của. Nhìn vẻ mặt của mấy anh hôi của cũng thấy, không ai có vẻ mặt tức giận cướp phá, hôi của cho bõ ghét, mà trái lại, anh chị nào mặt mũi cũng rõ ràng hớn hở, cười toe toét, ôm đồm tối đa.


Điều an ủi cho dân da đen ở Baltimore là sáng hôm sau, đã có không ít người có ý thức hơn, tự nguyện ra thu dọn chiến trường, quét dọn.

Khi TNS Barack Obama ra tranh cử, với những lời lẽ gây ấn tượng mạnh, ông đã đưa ra chủ trương đại đoàn kết quốc gia, “Không có một nước Mỹ đỏ, một nước Mỹ xanh. Không có một nước Mỹ đen, một nước Mỹ trắng,…”. Hàng triệu người đã bầu cho ông vì cái khẩu hiệu nổ như pháo Tết đó, vì nó dựa trên một cái lý thật đơn giản, mà cũng là một hy vọng của tất cả dân Mỹ.

Bầu cho ông da đen làm tổng thống để chấm dứt tệ nạn kỳ thị màu da ở Mỹ nghe không thể nào tréo cẳng ngỗng hơn. Làm sao bầu một người vì màu da lại có thể chấm kỳ thị màu da? Tự nó đã là cái mâu thuẫn vĩ đại, mà nhiều người không chịu nhìn thấy cho dù rõ hơn ban ngày.

Bầu cho một ông da đen làm tổng thống để chuộc lỗi vì đã đối xử quá bất công với dân da đen trước đây, cũng như để giúp cải thiện cuộc sống của dân da đen, nghe có lý hơn nhiều. Và đây mới chính là lý do quan trọng nhất mà trí thức da trắng bầu cho ông da màu Obama.

Để rồi dân da màu cũng nhìn thấy rõ, và dĩ nhiên, triệt để khai thác cái mặc cảm tội lỗi đó.

Không ai chối cãi được việc TT Obama nhậm chức ngay đúng lúc khủng hoảng kinh tế lên đến cao điểm đưa đến thất nghiệp tràn lan, doanh nghiệp sập tiệm đóng cửa ào ào, nhà cửa bị ngân hàng ốp hàng loạt vì nợ không trả nổi. Nhưng tân tổng thống thay vì trực diện với khủng hoảng và lo giải quyết khẩn cấp khủng hoảng kinh tế và thất nghiệp thì lại cố tình lơ là.

Ông có ưu tiên khác. Đối với TT Obama, khủng hoảng kinh tế cũng như thất nghiệp là chuyện chu kỳ, trước sau gì thì vận hành kinh tế thị trường cũng sẽ tự động giải quyết khủng hoảng đó. Nếu chính quyền tích cực hơn thì có thể sẽ phục hồi nhanh hơn, chính quyền thụ động thì phục hồi chậm hơn. Do đó, không phải ưu tư quan trọng nhất. Và ông chẳng làm gì hơn là tung ra khoảng 700 tỷ gọi là gói kích cầu kinh tế, nghe rất lớn nhưng thật ra chẳng có kết quả cụ thể gì. Nạn thất nghiệp chỉ bắt đầu giảm 5 năm sau.

Ưu tiên của TT Obama là làm chuyện để đời: Obamacare. Vì Obamacare sẽ trường tồn vĩnh viễn.

Mà lơ là việc phục hồi kinh tế, duy trì nạn thất nghiệp cũng chẳng có gì đáng lo lắm. Dân thất nghiệp được lãnh trợ cấp cũng qua ngày, mà lại còn nhớ ơn tổng thống. Vừa nằm nhà nghỉ khoẻ lại có tiền lai rai. Tổng thống có thêm được ít phiếu nữa. Đâu có hại gì? Kết quả là nước Mỹ chưa bao giờ có nhiều người sống bằng trợ cấp như bây giờ. Đủ loại trợ cấp: tiền thất nghiệp, tiền gia đình đông con, phiếu thực phẩm, bảo hiểm y tế miễn phí,… Tất cả đều là cử tri. Là lá phiếu cho TT Obama và cho đảng Dân Chủ.

Chưa bao giờ nhiều như vậy vì khá nhiều người cố tình muốn sống bằng trợ cấp. Đối với một số dân da màu, đây cũng là một hình thức dân da trắng trả nợ họ, chuộc lỗi với họ, phải nuôi họ.

Vì ông tổng thống của họ cùng màu da với họ nên nhiều dân da màu cũng trở nên tham lam, lạm dụng, đòi hỏi ngày một nhiều, hay tệ hơn nữa trở nên hống hách. Câu chuyện ông giáo sư da đen Gates hết sức tiêu biểu. Khi bị cảnh sát hỏi giấy thì không những không thèm đưa giấy ra mà lại hỏi ngược lại cảnh sát “Có biết tôi là ai không?”. Khi TT Obama nghe được câu chuyện, phản ứng đầu tiên của ông là chửi “cảnh sát ngu xuẩn”. TT Obama sau đó đã nhận thấy mình hố, nhưng không chịu xin lỗi, chỉ mời anh cảnh sát và ông giáo sư đến Tòa Bạch Ốc uống bia giảng hòa.

Những chuyện này phản ánh một kỳ vọng lớn hơn bình thường của khối dân da đen. Kỳ vọng sẽ được ưu đãi hơn, được nhiều quyền lợi hơn, sẽ được tổng thống bênh vực, hay bao che luôn không chừng. Để rồi hơi một tý, hễ ai động đến họ là chu tréo kỳ thị ngay lập tức. Mấy anh nhà báo da đen, chuyên gia xách động như Charles Blow của New York Times, cũng luôn luôn sốt sắng đổ dầu vào lửa, viết bài kích động dân da đen. Chưa kể các chuyên gia xách động khác như các mục sư Jesse Jackson và Al Sharpton, là những người không bao giờ bỏ lỡ dịp lên truyền hình khua môi.

Phản ứng ngược dĩ nhiên khó tránh. Dân da trắng có vẻ bất mãn, đổ dồn ấm ức lên đầu dân da đen lại. Nhất là trong giới cảnh sát khi thấy mấy anh thanh niên đen có vẻ ngày càng ỷ y, phạm pháp nhiều hơn, công khai hơn, như anh Brown, chỉ vì bị cảnh sát kêu đi lên lề đường thay vì đi nghêng ngang giữa đường là đến ngay xe cảnh sát thẳng tay đánh túi bụi anh cảnh sát còn ngồi trong xe. Đối với cảnh sát, đây là tên côn đồ có hành động phạm pháp không tha thứ được. Nhưng trái lại, anh Brown này lại trở thành “người hùng”, được cả nước biểu tình tung hô. Trong khi đó, hai anh cảnh sát bị dân da đen bắn chết tại Nữu Ước thì chẳng có ai để ý. Từ đó cảnh sát khó tránh bực mình, đối phó nặng tay hơn với dân da đen.

Việc bầu một ông da đen làm tổng thống chẳng những không tạo đại đoàn kết gì mà trái lại, còn gia tăng mâu thuẫn trắng đen mạnh hơn nữa.

Phải nói là tình trạng xung khắc leo thang đến từ cả hai phía, như con xoáy, một bên muốn ngừng cũng khó ngừng.

Trong câu chuyện anh Gray tại Baltimore này, dĩ nhiên ta phải chờ kết quả điều tra thì mới rõ đâu là đâu. Nhưng nếu như những tin tức biết được là chính xác thì lỗi của cảnh sát Baltimore không thể khỏa lập được mà cũng khó tha thứ được. Một thanh niên, có thể là có tật giật mình, nhưng cũng có thể chỉ là nhát gan thấy cảnh sát thì sợ rắc rối nên bỏ chạy thôi. Dù sao, anh ta chẳng làm gì phạm pháp, không thể bắt về bót khơi khơi như vậy được. Ngoài ra, trong khi bị cảnh sát bắt giữ thì tất nhiên cảnh sát phải chịu trách nhiệm tuyệt đối về an toàn của anh Gray. Không thể viện dẫn bất cứ lý do gì khi anh bị chết trong khi bị cảnh sát giam giữ. Cho dù anh tự tử thì trách nhiệm của cảnh sát vẫn còn đó.

Trong tất cả những vụ xung đột mới xẩy ra gần đây, hiển nhiên vụ anh Gray này trầm trọng hơn cả, dân da đen Baltimore hay bất cứ nơi nào khác không thể không nổi giận.

Nhưng quan trọng hơn nữa, đi xa hơn việc nổi giận của một nhóm dân, chính quyền phải có biện pháp cụ thể và triệt để làm sao cho những cái chết vô lý kiểu này không thể xẩy ra tại nước Mỹ này được nữa.

Đốt phá, cướp bóc không thể là giải pháp. Mà đánh cảnh sát dĩ nhiên lại càng không phải là giải pháp. Giải pháp phải đến từ cấp cao nhất, tức là từ tổng thống. Khi mà phản ứng của tổng thống là chửi cảnh sát ngu xuẩn, hay ca tụng anh Trayvon, một tên ăn cắp vặt bị bắn chết, là “tôi muốn có con trai như Trayvon” thì hiển nhiên, đó là phản ứng một chiều, phản ứng có tính phe đảng, không phải là trung lập, tức là phản ứng đổ dầu vào lửa chứ không phải chữa lửa. Hiển nhiên, đó là những phản ứng bình thường của một người da đen bình thường, nhưng cũng hiển nhiên không kém, đó không thể là phản ứng của một vị quốc trưởng, cho dù là quốc trưởng đó da đen.

Nước Mỹ vừa có tân Bộ Trưởng Tư Pháp, bà Loretta Lynch, một luật gia da đen. Ta hãy chờ xem bà sẽ có biện pháp gì.

Dù sao thì biện pháp của bà Lynch phải đi xa hơn câu chuyện anh Gray, mà phải nhắm vào căn gốc xâu sa của vấn đề, nếu không thì những vụ Ferguson hay Baltimore sẽ còn xẩy ra dài dài.

Vũ Linh

Quý độc giả có thể liên lạc với tác giả để góp ý qua email: [email protected]. Bài của tác giả được đăng trên Việt Báo mỗi thứ Ba.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bối cảnh thế giới đang trải qua những biến động nghiêm trọng về kinh tế, chính trị và công nghệ, toàn cầu hoá – vốn từng được xem là động lực chính thúc đẩy cho tăng trưởng và thịnh vượng – đang đứng trước những thách thức chưa từng có. Tiến trình công nghiệp hoá và toàn cầu hoá đã đem lại nhiều thành tựu vượt bậc trong suốt thời gian dài qua, từ thế kỷ XX sang thế kỷ XXI, đặc biệt là thông qua sự chuyên môn hoá, tự do thương mại và tiến bộ công nghệ. Tuy nhiên, các cuộc khủng hoảng tài chính, đại dịch toàn cầu, chiến tranh và cạnh tranh chiến lược giữa các cường quốc đã khiến mô hình toàn cầu hoá truyền thống bộc lộ nhiều tình trạng bất ổn...
Nhiều thế hệ sống ở Sài Gòn những năm của thập niên 80-90, khi con gà trống của Thương Xá Tax chưa bị bức tử, khi những hàng cây cổ thụ trên đường Tôn Đức Thắng vẫn là nét thơ mộng của Sài Gòn, có lẽ đều quen thuộc với câu “Chương Trình Truyền Hình Đến Đây Là Hết…” Nó thường xuất hiện vào cuối các chương trình tivi tối, khi chưa phát sóng 24/24. Thời đó, mỗi ngày truyền hình chỉ phát sóng trong một số khung giờ nhất định (thường từ chiều đến khuya) nên hầu như ai cũng có tâm lý chờ đợi đến giờ ngồi trước màn ảnh nhỏ, theo dõi vài giờ giải trí. Đó cũng là chút thời gian quên đi một ngày cơ cực, bán mồ hôi cho một bữa cơm độn bo bo thời bao cấp. Nhắc nhớ chút chuyện xưa, để nói chuyện nay, đang diễn ra ở một đất nước văn minh hàng đầu, từng là niềm mơ ước của biết bao quốc gia về quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.
Trên mạng gần đây lan truyền một bức tranh chuỗi tiến hóa ngược nhại kiểu Banksy - vẽ hình ảnh tiến hóa quen thuộc từ khỉ tiến tới người, nhưng đến giữa chặng đường, một gương mặt ai cũng nhận ra quay lưng đi ngược lại về phía khỉ. Cái dáng ngoảnh đầu ấy khiến tôi chạnh lòng nghĩ đến hình ảnh nước Mỹ hôm nay. Giữa thế kỷ XXI, lẽ ra phải tiếp tục đi tới, nhưng thay vì mở rộng tự do học thuật – ngọn nguồn của sáng tạo – chúng ta lại thấy những dấu hiệu nước Mỹ thoái lui theo một quỹ đạo lạ lùng: thử nghiệm một kiểu “tiến hóa ngược”.
Từ khi Tối Cao Pháp Viện lật đổ Roe v. Wade, chúng ta đều biết câu chuyện không dừng lại ở đó. “Để tiểu bang tự quyết” chỉ là cái cớ. Và Texas, tiểu bang bảo thủ dẫn đầu, vừa chứng minh điều đó bằng một luật mới: trao cho bất kỳ ai quyền săn lùng và kiện những người dính dáng tới thuốc phá thai. Texas vốn đã có một trong những lệnh cấm khắc nghiệt nhất: phá thai bị cấm hoàn toàn, trừ vài ca y tế khẩn cấp. Không ngoại lệ cho thai dị tật chết non. Không ngoại lệ cho hiếp dâm. Không ngoại lệ cho loạn luân. Thế nên, nhiều phụ nữ Texas chỉ còn con đường tìm đến thuốc phá thai qua mạng, thường từ những nhà cung cấp ở ngoài tiểu bang. Luật mới nhắm thẳng vào cánh cửa mong manh ấy.
Suốt 250 năm, người Mỹ đồng ý rằng cai trị bởi một người duy nhất là sai lầm, rằng chính quyền liên bang vốn cồng kềnh, kém hiệu quả. Lẽ ra hai điều ấy đủ để ngăn một cá nhân cai trị bằng mệnh lệnh từ Bạch Ốc. Nhưng Trump đang làm đúng điều đó: đưa quân vào thành phố, áp thuế quan, can thiệp vào ngân hàng trung ương, chen vào quyền sở hữu công ty, gieo nỗi sợ để buộc dân chúng cúi đầu. Quyền lực bao trùm, nhưng không được lòng dân. Tỉ lệ chấp thuận của ông âm 14 điểm, chỉ nhỉnh hơn chút so với Joe Biden sau cuộc tranh luận thảm hại năm ngoái. Khi ấy chẳng ai lo ông Biden “quá mạnh”. Vậy tại sao Trump, dù bị đa số phản đối, vẫn dễ dàng thắng thế?
Có bao giờ bạn nói một điều rõ ràng như ban ngày, rồi nghe người khác nhắc lại với nghĩa hoàn toàn khác? Bạn viết xuống một hàng chữ, tin rằng ý mình còn nguyên, thế mà khi quay lại, nó biến thành điều bạn chưa từng nghĩ đến – kiểu như soi gương mà thấy bóng mình méo mó, không phải bị hiểu lầm, mà bị người ta cố ý dựng chuyện. Chữ nghĩa, rơi vào tay kẻ cố ý xuyên tạc, chẳng khác gì tấm gương vỡ. Mỗi mảnh gương phản chiếu một phần, nhưng người ta vẫn đem mảnh vỡ đó làm bằng chứng cho toàn bộ bức tranh. Một câu, một đoạn, một khẩu hiệu – xé khỏi bối cảnh trở nên lệch lạc – hóa thành thứ vũ khí đâm ngược lại chính ý nghĩa ban đầu. Câu chuyện của đạo diễn Trấn Thành gần đây là một minh họa. Anh chỉ viết đôi dòng thương tiếc chia buồn với sự ra đi của nghệ sĩ đàn bầu Phạm Đức Thành. Vậy thôi. Thế mà lập tức bị chụp mũ, bêu riếu, bị gọi “3 que,” “khát nước,” “Cali con.” Người ta diễn giải đủ kiểu, vẽ ra đủ cáo buộc: từ tội mê văn hóa Việt Nam Cộng Hòa đến tội phản quốc.
Sau thất bại trước đối thủ đảng Dân Chủ Joe Biden trong cuộc bầu cử tổng thống năm 2020, nội các “gia đình trị” của Donald Trump gần như biến mất khỏi chính trường. Các đồng minh không thể có cùng tiếng nói với Trump, nhất là sau vụ bạo loạn Quốc Hội Jan 06. Duy nhất một người vẫn một lòng trung thành không bỏ rơi Trump, đó chính là Stephen Miller. Nhiệm kỳ hai của Trump, người được cho là có quyền lực hơn trong vòng tròn thân cận của Trump, hơn cả JD Vance, chẳng ai khác hơn chính là Stephen Miller. Để tạo ra những ảnh hưởng chính trong chính quyền Trump hôm nay, Miller đã có một đường dài chuẩn bị, khôn ngoan và nhẫn nại.
Đầu tháng 8 năm 2025, Tổng thống Donald Trump đã ký một mệnh lệnh đặc biệt, chỉ đạo các cơ quan hữu trách lập kế hoạch đưa quân đội Hoa Kỳ đi trấn áp các tổ chức tội phạm ở Mỹ Latinh. Khoảng hai tuần sau, mệnh lệnh đã thành hiện thực. Ba khu trục hạm có gắn phi đạn viễn khiển (guided-missile destroyers) của Hoa Kỳ đã được khai triển tới vùng biển Venezuela, đảm trách việc chặn giữ các chuyến hàng ma túy.
Một góc khuôn viên của Đồi Capitol sáng Thứ Tư là những câu chuyện tưởng đã bị chôn vùi, nay được kể ra trong sự run rẩy, xúc động và cả nước mắt. Trước hàng chục ống kính truyền thông chiếu trực tiếp trên toàn quốc, khoảng mười người phụ nữ lần lượt kể ra câu chuyện của chính mình – nạn nhân của Jeffrey Epstein, tỷ phú tội phạm tình dục và buôn bán mại dâm trẻ vị thành niên. Ngày đó, những phụ nữ này chỉ vừa 16, 18 tuổi, nhỏ nhất là Marina Lacerda, 14 tuổi.
Ở đời, chẳng có ngai vàng nào là miễn phí. Muốn hỏi cưới công chúa thì phải có sính lễ. Làm gì có chuyện đi tay không mà cuỗm được gái đẹp — trừ trường hợp dùng quyền lực bẩn thỉu cưỡng hiếp gái tơ (nghe quen quen). Muốn làm đàng anh đàng chị không thể vừa keo kiệt vừa đòi được người ta kính nể. Quy luật xưa nay không đổi ăn khế thì phải trả vàng. Ngai vàng toàn cầu cũng vậy -- không chỉ làm bằng vàng, mà còn bằng chi phí, lời hứa, và trên hết, là sự tín nhiệm.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.