Hôm nay,  

Có Phải Tôi?

06/05/201500:00:00(Xem: 5930)

Trước đây, có quyển «Người Trung quốc xấu xí» của Bá Dương được Nguyễn Hồi Thủ ở Paris dịch ra tiếng việt nam. Nhiều người việt Nam đọc qua, ai cũng ngạc nhiên sao người trung quốc lại có nhiều cái giống bà con người việt nam mình quá. Hay người việt nam mình giống người trung quốc. Ai giống ai? Điều đáng ngạc nhiên là cả «bà già trầu» đọc qua cũng la lên «Sao giống mình quá vậy! Ông này viết hay thiệt! Giống như đóng tuồng vậy!».

Chẳng lẽ người ta nói «Người việt nam và người trung quốc đồng văn, đồng chủng» lại đúng sao?

Nay đọc bài «Kẻ thù của người trung quốc» của Bá Dương, Cỏ May lại giựt mình vì quả thật người việt nam ta sao có nhiều cái giống người trung quốc của Bá Dương mô tả quá đi. Hay người trung quốc học ta đó !

Càng đọc, Cỏ May càng kinh ngạc. Và xin mạn phép chủ quan lược ghi vài nét giống nhau để bạn đọc thấy có đúng không? Điều ước mong thật lòng của Cỏ May là Ông Bá Dương chỉ mô tả đúng cho người trung quốc, đồng bào của ông ấy, chớ hoàn toàn không phải của người việt nam chúng ta.

Về văn hóa

Bá Dương so sánh văn hóa trung quốc với hai nền văn hóa cổ đại ai-cặp và hi-lạp để thấy sự khác bìệc là văn hóa của hai nước đó đã một thời huy hoàng rực rở ảnh hưởng qua phương tây nhưng lại sụp đổ, không để lại một sự nối tiếp nào ngoài những chứng tích có giá trị cho môn khảo cổ học. Người dân hai nước này ngày nay không liên quan gì với tìền nhơn của họ hết cả. Trái lại, văn hóa trung hoa không bị số phận đó. Nhưng ông lại than phiền:

«Nhưng người Trung Quốc hôm nay thì đúng là hậu duệ của người Trung Quốc cổ đại. Tại sao ngày nay lại ra nông nỗi xấu xa ấy? Chẳng những bị người nước ngoài ức hiếp mà còn bị ngay dân mình ức hiếp. Nào là vua bạo ngược, quan bạo nguợc, mà cả nhân dân cũng bạo ngược.

Ở thế kỷ thứ XIX, có một chuyên viên Anh đóng ở Malaysia nói rằng: "Làm người Trung Quốc ở thế kỷ thứ XIX là một tai họa". Bởi vì ông này đã thấy cộng đồng người Hoa sống ở quần đảo Nam Dương giống một lũ lợn, vô tri vô thức, tự sinh tự diệt, tùy thời còn có thể bị sát hại hàng loạt. Thế mà tôi thấy người Hoa ở thế kỷ XX so với người Hoa ở thế kỷ XIX tai họa của họ còn lớn hơn ».

Phải chăng từ khi Mao Trạch-đông về Bắc kinh thì văn hóa, lịch sử và con người thật sự bắt đầu đoạn tuyệt với cái quá khứ dài liên tục cả ngàn năm của Trung hoa ? Văn hóa trung hoa cổ thời mang giá trị nhân văn bao nhiêu thì cái văn hóa mác-xít do Mao Trạch-đông đem tới từ năm 1949 lại phi nhân, bạo ngược và dã man bấy nhiêu. Không phải đây là một hiện tượng gián đoạn lịch sử trung hoa ?

Ta thử nhìn lại các cuộc cách mạng ở Trung quốc, từ cướp chánh quyền của Mao Trạch-đông, phản phong, bước nhảy vọt, cách mạng văn hóa long trời lở đất để thấy trong lịch sử nhơn loại, có những biến cố nào ghê gớm như vậy do chính con người làm ra, gây tổn thất sanh mạng cả 80 triệu người? Nhưng cái tai họa đó thật sự nhằm thay đổi con người. Hủy diệt một lớp người thấy không cần thiết để thay thế vào đó một lớp người khác do họ đào tạo. Mà đào tạo một lớp người mới không gì khác hơn là hủy diệt nhơn tính, phẩm giá con người để thay thế bằng con người xã hội chủ nghĩa. Ở Việt nam, Hồ Chí Minh, đệ tử của Mao, học được và áp dụng «vì lợi ích một trăm năm, trồng người» bằng đấu tố, tắm máu!

Bá Dương đã phải ngán ngẩm không hiểu cái văn hóa truyền thống kiểu nào mà sanh ra hìên tượng này? Nó đã khiến cho người trung quốc của ông mang trong người tử lúc nào không biết nhìều mầm ác rất đáng sợ vô cùng.

Khi viết điều này, Bá Dương chưa biết cách làm ăn lượm bạc cắc ngày nay của người trung quốc của ông là làm thịt đồng bào của họ lúc còn sống để lấy nội tạng bán cho bệnh nhơn. Thầy thuốc, nhà thương hợp tác công khai. Nạn nhơn là những hội viên pháp luân công hoặc người dân nghèo, du khách trẻ đi đơn độc bị đảng viên cộng sản băt cóc. Trong số nạn nhơn gần đây, có không ít gái việt nam bị băng đảng cộng sản ở Việt nam dụ đưa đi qua Tàu lấy chống, làm công nhơn. Vừa mất tiền ở Vìệt nam, vừa mất mạng ở Tàu. Tội ác bán nội tạng ở Trung quốc, vừa được Quốc Hội mỹ đưa ra thảo luận.

Tập quán lâu đời

Ngoài những tâm tánh ác độc, theo Bá Dương, người trung quốc còn có những tập quán sanh hoạt gia đình và xã hội cho tới ngày nay vẫn chưa cải thiện được. Những tập quán này rất hiển nhiên, người ngoại quốc, ai cũng có thể nhận thấy dễ dàng: ăn ở dơ bẩn, hổn loạn, ồn ào. Vẫn theo Bá Dương, có nhiều nơi hể có người trung quốc tới ở thì những người khác phải dọn đi. Ông có một cô bạn trẻ tốt nghiệp chánh trị học, có chồng người pháp nên về Paris ở với chồng. Nhiều bạn bè trung quốc của cô, mỗi khi đi Paris, đều ghé qua ở nhờ nhà cô. Chỉ trong thời gian ngắn, các gia đình người pháp láng giềng đều dọn đi hết cả. Thế là người trung quốc lần lượt dọn tới.

Ông Bá Dương nghe nói vậy rất buồn, nhưng khi đi xem xét tận mắt mới thấy là chỗ nào cũng đầy giấy kem, vỏ hộp, giầy dép bừa bãi, trẻ con chạy lung tung, vẽ bậy lên tường, không khí trong khu bốc lên một mùi ẩm mốc. Ông hỏi:

"Các người không thể tổ chức quét dọn được hay sao ?".

Cô ta đáp:


"Làm sao nổi !".

Còn một nét đặc thù lịch sử thứ hai là ồn ào. Ông Bá Dương phải thừa nhận «Cái mồm ngưởi trung quốc thì to không ai bì kịp, và trong lĩnh vực này, người quảng đông phải chiếm giải quán quân. Ở bên Mỹ, có một câu chuyện tiếu lâm như sau: có hai người quảng đông lặng lẻ nói chuyện với nhau. Người mỹ lại tưởng họ sắp đánh nhau, bèn điện thoại cảnh sát để kịp can thiệp. Khi cảnh sát mỹ tới, hỏi họ đang làm gì, họ đáp:

«Chúng tôi đang thì thầm với nhau» !

Người việt nam, khi nghe ai nói chuyện lớn tiếng, thường bảo «Như chệt về Tàu».

Ông Bá Dương giải thích hiện tượng người tàu nói lớn tiếng như đang gây lộn với nhau vì nội tâm của họ không yên ổn. Họ cứ tưởng lên cao giọng, nói lớn tìếng, là lý lẽ của mình mạnh, mình có lẽ phải, thuyết phục được người khác.

Ảnh hưởng Xuân Thu Chiến quốc

Không biết có phải vì ảnh hưởng lâu dài nội chiến mà người trung quốc mang đặc tành nổi bật là thích xâu xé nhau đến chết bỏ.

Bá Dương so sánh: «Một người nhựt đơn độc, trông chẳng khác nào một con lợn. Nhưng ba người nhựt hợp lại thì thành một con rồng. Tinh thần đoàn kết của người nhựt làm cho họ trở thành vô địch».

Bởi vậy trong lảnh vực quân sự và thương mại, người trung quốc không thể nào qua mặt được người nhựt.

Ở cùng phố, ba người nhựt buôn bán, thay vì cạnh tranh nhau, họ tổ chức luân phiên với nhau: nay phiên tôi, mai phiên anh,…Với người trung quốc buôn bán gần nhau thì anh bán 3 đồng món hàng, tôi sẽ bán 2, 50 món hàng đó. Nếu anh bán 2, 50, tôi sẽ hạ giá còn 2 đồng, …

Bá Dương mới cho rằng mỗi người trung quốc là một con rồng, nói năng không ai bằng. Cứ như chỉ cần thổi một cái là mặt trời rớt xuống, dặm cẳng nhẹ là đất sụp ngay.

Ai cũng thấy chỗ nào có người trung quốc là có đấu đá. Người trung quốc vĩnh viễn không đoàn kết được, tựa hồ thân thể họ được kết tinh bằng những tế bào chia rẻ. Vì vậy khi người nước ngoài phê phán người trung quốc không biết đoàn kết thì Ông Bá Dương chỉ xin thưa: "Anh có biết người trung quốc vì sao không đoàn kết không ? Vì Thượng đế muốn thế. Bởi vì nếu một tỷ người hoa đoàn kết lại, vạn người một lòng, anh có chịu nổi không ? Chính ra Thượng Đế thương các anh nên mới dạy cho người hoa mất đoàn kết đó !".

Người Trung Quốc không chỉ không đoàn kết, mà họ còn dư sức viết nhiều quyển sách hô hào đoàn kết nữa. Họ lấy túi khôn của Việt nam để lập luận «Một cây làm chẳng nên non, ba cây dụm lại nên hòn núi cao».

Bất cứ một cộng đồng người hoa nào ở Mỹ, Âu châu, Úc châu, ít nhất cũng phải có 365 phe phái tìm đủ cách công kích nhau, hạ bệ nhau, thậm chí cả tiêu diệt lẫn nhau.

Ở Trung Quốc có câu ngạn ngữ: "Một hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng khiêng nước uống, ba hòa thượng không có nước uống".

Phá sản

Bá Dương tới thăm một người bạn trung quốc. Ông này là một Giáo sư Đại học ở Mỹ. Gặp bạn củ, ông thao thao bất tuyệt những lý thuyết cứu nước Trung hoa thoát khỏi ách đô hộ cộng sản. Ông hô hào mọi người phải bìết dẹp cá tánh, tự ái của mình mà chỉ lấy mẫu số chung là giải thoát đất nước thoát khỏi chế độ cộng sản độc tài hiện nay.

Bá Dương nghe qua vui mừng, nhờ ông chở dùm tới nhà một người bạn chung, cũng là người tranh đấu chống cộng sản.

Ông bạn của Bá Dương tỏ vẻ khó chịu, bảo Bá Dương hảy đi một mình vì ông không muốn gặp người đó.

Nếu đem so sánh người trung quốc với người do thái thì sẽ thấy 2 đặc tính «cần cù và tự gíác» khác nhau. Đức cần cù ở người trung quốc ngày nay không còn nữa do nhiều cuộc cách mạng văn hớa, xã hội liên tiếp

hủy dìệt tận gốc, để lại đặc tính mới là chỉ biết vận dụng mánh khóe chụp ngay cái gì trước mắt bỏ túi. Đặc tính thứ hai, trong sanh hoạt cộng đồng, nếu có hội ý với nhau về một dự tính gì thì sau khi biểu quyết chấp thuận, mỗi ngưởi sẽ tự tiện hành động theo ý riêng của mình, không thắc mắc tới kết quả đã quyết nghị.

Nhưng người trung quốc vẫn thường tự hào là dân tộc Đại hán, có hơn 4 ngàn năm văn hiến!

Bá Dương lấy làm tiếc Trung Quốc, diện tích rộng lớn, văn hóa lâu đời. Thế mà, thay vì có một tấm lòng bao la, người trung quốc lại có một tâm địa thật hẹp hòi.

Người Tây phương có thể đánh nhau vỡ đầu rồi vẫn lại bắt tay nhau, nhưng người Trung Quốc đã đánh nhau rồi thì thù hận muôn đời.

Nhưng người trung quốc vẫn giử một tâm tánh rất tai hại. Mọi người đều sợ sệt đến độ không còn biết quyền lợi mình là gì thì làm sao còn biết đấu tranh, bảo vệ nó được? Mỗi khi gặp một chuyện không hay xảy ra cho mình thì sẳn sàng "bỏ qua cho rồi !".

Mấy chữ "bỏ qua cho rồi" này đã giết hại không biết bao nhiêu người trung quốc và đã biến dân tộc trung quốc thành một dân tộc hèn mọn.

Cái não trạng sợ hãi này đã nuôi dưỡng bao nhiêu bạo chúa, làm tổ ấm cho bao nhiêu bạo quan. Viết về truyền thống văn hóa trung quốc, Tư Mã Quang nhấn mạnh «bạo chúa, bạo quan cũng chỉ cần dân chúng cứ bo bo giữ cho riêng mình là được».

Mong những điều không tốt trên đây là của rìêng người trung quốc. Có người việt nam giống người trung quốc chỉ là cái nhìn chủ quan vội mà thôi. Bị đô hộ ngàn năm mà Việt nam vẫn là Việt nam kia mà!

Nguyễn thị Cỏ May

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tháng Năm, 2024, trong phiên tòa xét xử bị cáo, tức cựu Tổng thống Donald Trump, liên quan các khoản chi phí cho nữ diễn viên phim khiêu dâm Stormy Daniels dưới dạng tiền bịt miệng, có một cựu công tố viên, bộ trưởng tư pháp từ Flordia đến tòa New York. Bà ngồi bên dưới theo dõi để ủng hộ Trump. Đó là Pam Bondi. Sau khi bồi thẩm đoàn phán quyết Trump có tội trong 34 tội danh, Bondi đã xuất hiện trên Fox News, cùng với Kash Patel, phát biểu rằng “một niềm tin rất lớn đã bị mất vào hệ thống tư pháp tối nay.” Bà còn nói thêm: “Người dân Mỹ đã nhìn thấu điều đó.”
Chiều thứ Sáu, chúng tôi ăn trưa với một người bạn mới ở Huntington Beach. Không biết vì men bia hay vì chọn quán giữa một thành phố “đỏ”, câu chuyện đang nhẹ nhàng bỗng rẽ thẳng vào chính trường. Nhắc đến những gì xảy ra kể từ ngày tổng thống Trump nắm quyền sinh sát, cô bạn tôi đề cập đến vật giá leo thang, vừa lạm phát vừa thuế quan, kinh tế bất ổn, đời sống bất an… Anh bạn mới của chúng tôi nghe đến đây lên tiếng cắt lời: “Dẫu có thế, so với nhiều người, nhiều xứ khác, người Mỹ vẫn còn đang sống trong may mắn. Và chúng ta nên biết ơn điều đó.” Anh khiến tôi liên tưởng đến thuyết “dân túy tàn bạo”, được Jay Kuo nhắc đến trong bài báo mới đăng của Ông trên Substack tuần qua.
Tuần trước, tình cờ tôi đọc được một bài viết của tác giả Vũ Kim Hạnh được chia sẻ lại qua Facebook. Bài viết có tựa đề là "Cơ hội vàng ở Mỹ sau mức thuế đối ứng 20%", trong đó bà nhắc riêng về kỹ nghệ xuất cảng gỗ của Việt Nam sang Hoa Kỳ và thế giới. Trước khi đi vào chi tiết của bài viết, có thể nhắc sơ về bà Vũ Kim Hạnh ắt đã quen thuộc với nhiều người trong nước. Bà từng là Tổng Biên Tập báo Tuổi Trẻ, cũng như nằm trong nhóm sáng lập tờ tuần báo Sài Gòn Tiếp Thị, từng là những tờ báo khá thành công tại Việt Nam.
Franklin D. Roosevelt (1882-1945), Tổng Thống Hoa Kỳ thứ 32 và là vị tổng thống Mỹ duy nhất phục vụ hơn 2 nhiệm kỳ, đã từng nói rằng, “Tự do của nền dân chủ không an toàn nếu người dân dung túng sự gia tăng của quyền lực cá nhân tới mức trở thành mạnh hơn chính nhà nước dân chủ đó. Điều đó trong bản chất là chủ nghĩa phát xít: quyền sở hữu của chính phủ thuộc về một cá nhân, một nhóm người, hay bất cứ thế lực cá nhân nào đang kiểm soát.” Lời cảnh giác đó của TT Roosevelt quả thật đã trở thành lời tiên tri đang ứng nghiệm trong thời đại hiện nay của nước Mỹ. Tổng Thống Donald Trump trong nhiệm kỳ đầu và gần 8 tháng của nhiệm kỳ hai đã thể hiện rõ ý chí và hành động của một nhà lãnh đạo muốn thâu tóm mọi quyền lực trong tay mình bất chấp những việc làm này có phá vỡ nền tảng tự do và dân chủ mà nước Mỹ đã nỗ lực không ngừng để tạo dựng và giữ gìn trong suốt hai trăm năm mươi năm qua hay không!
Từ lâu trong chính trị Mỹ vẫn tồn tại một quy tắc bất thành văn, khi thì nói lên to rõ “chúng ta tốt đẹp hơn như thế này,” hoặc có khi chỉ thì thầm, nhẹ nhàng, rằng đảng Dân Chủ không nên sa vào bùn lầy. Nhiều thập niên qua, “quy tắc” này đã định hình cả vận động tranh cử lẫn cách cầm quyền lãnh đạo. Tổng thống Barack Obama, bằng sự điềm tĩnh, được xem là bậc thầy về nghệ thuật này, ngay cả khi Donald Trump mở màn thuyết âm mưu “giấy khai sinh giả.” Tổng thống Joe Biden cũng vậy. Ông lèo lái đất nước sau đại dịch bằng chiến lược đặt niềm tin vào sự văn minh, đoàn kết, tin rằng lời kêu gọi phẩm giá có thể giữ thăng bằng cho con thuyền trong cơn chao đảo vì sóng dữ.
Trong nhiều tháng qua, các tài khoản chính thức của Bạch Ốc và Bộ Nội An trên mạng X liên tục tung ra hình ảnh và video (meme) dị hợm: từ ảnh ghép kèm âm thanh chế giễu, những đoạn đăng kiểu TikTok, cho đến tranh vẽ bằng trí tuệ nhân tạo. Đây không phải trò vui của vài nhân viên rảnh rỗi, mà là một chiến dịch có chủ ý, lặp đi lặp lại, như muốn răn: ai mới thực sự được coi là người Mỹ. Trang NPR ngày 18 tháng 8 nhận định: “Các tài khoản chính thức của chính quyền Trump đang khai thác đủ kiểu meme, hình ảnh AI với giọng điệu đầy thách thức trong các bài đăng trên mạng xã hội.”
Trước khi quay lại cùng cuộc họp song phương giữa Trump và Putin tại Alaska, hãy quay lại những cuộc họp giữa Donald Trump và lãnh tụ Bắc Hàn Kim Jong Un trong nhiệm kỳ đầu của Donald Trump. Lần đầu tiên, một đương kim tổng thống Hoa Kỳ đã hạ mình sang Châu Á đến ba lần, lần đầu tại Singapore, rồi Việt Nam và cuối cùng ngay tại khu phi quân sự giữa Nam-Bắc Hàn, để gặp và nâng cao vị thế một tay "Chí Phèo" cộng sản mặt sữa nhưng khét tiếng độc ác lên vị thế chính thức ngang hàng với Hoa Kỳ trên chính trường quốc tế.
Trong căn phòng trắng, lổm chổm những mảng phù điêu mạ vàng trên trần nhà và tường, một người đàn ông mảnh khảnh, nhanh nhẹn bước ra giới thiệu trước ống kính báo chí món quà đặc biệt ông cố ý mang theo tặng Tổng thống Donald Trump. Đó là lần hiếm hoi CEO của hãng Apple, Tim Cook, xuất hiện trong trang phục sơ mi cà vạt vest đen. Ngay cả trong những lần ra mắt sản phẩm iPhone mới hàng năm, vốn được xem là sự kiện quan trọng bật nhất của Apple, người ta cũng không thấy Cook phải bó mình trong bộ lễ phục trịnh trọng như vậy. Tim Cook đã mang đến cho các tín đồ của trái táo một sự bất ngờ, giống như 15 năm trước, ông xuất hiện trên tạp chí Out ở vị trí đầu bảng xếp hạng Power 50, một danh sách xếp hạng những cá nhân đồng tính nam và đồng tính nữ có ảnh hưởng nhất vào thời điểm đó.
Trong những tháng qua, thảm họa đói của người Palestine ở dải Gaza đã làm thế giới rúng động. Tin tức về trẻ em Palestine bị bắn chết trong khi cố len lỏi tới rào sắt để nhận thức ăn viện trợ được truyền đi; nhiều người đặt câu hỏi về lương tri của những kẻ tổ chức “công tác nhân đạo” này (công ty Gaza Humanitarian Foundation do chính phủ Trump hậu thuẫn). UN ước tính có khoảng 1,400 người Palestine đã chết khi tìm cách nhận thực phẩm cứu trợ. Vào tháng 12 năm 2023, Nam Phi đã đệ đơn kiện Israel lên Tòa án Công lý Quốc tế (ICJ) cáo buộc quốc gia này phạm tội diệt chủng ở Gaza. Một số quốc gia khác tham gia hoặc bày tỏ sự ủng hộ đối với vụ kiện, bao gồm: Nicaragua, Bỉ, Colombia, Thổ Nhĩ Kỳ, Libya, Ai Cập, Maldives, Mexico, Ireland, Chile Palestine…
Trí nhớ của một cộng đồng không chỉ mất đi khi thời gian làm phai mờ, mà có khi có bàn tay cố tình tháo gỡ. Không cần nhiều bút mực, chỉ cần bỏ vài dòng, thay một chữ, hoặc xóa một đoạn – câu chuyện lập tức đổi nghĩa. Lịch sử hiện đại đã nhiều lần chứng kiến điều đó. Năm 1933, chính quyền Quốc xã Đức đốt sách giữa quảng trường, thay lại giáo trình, đặt viện bảo tàng và văn khố dưới quyền Bộ Tuyên Giám. Joseph Goebbels nói: “Chúng ta không muốn người dân sử dụng cái đầu. Chúng ta muốn họ hành xử theo cảm tính.” Tám thập niên sau, ở một góc khác của địa cầu, những bản thảo của Trương Vĩnh Ký – người khai sáng nền quốc ngữ Việt – bị loại khỏi thư viện vì bị gán là “tay sai thực dân”. Sau 1975, chính quyền cộng sản xét duyệt văn hóa trên toàn quốc: các tác phẩm học thuật bị cấm; bị đốt, tên tuổi các học giả và nhà văn miền Nam biến mất khỏi mọi tiến trình văn hóa. Tại Hoa Kỳ ngày nay, sự thật không bị đấu tố – nhưng bị biên tập lại.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.