Hôm nay,  

Thiền Là Chấp Nhận

24/06/201500:00:00(Xem: 5951)

Trên căn bản, Thiền chỉ là một hình thức tĩnh lặng tâm hồn, để cho tâm não được giây phút bình an, trong khi phối hợp với việc điều dưỡng hơi thở, mang thêm oxygen vào não, từ đó, tế bào não được bồi dưỡng, sẽ trẻ hóa và điều khiển sinh hoạt của cơ thể mạnh mẽ hơn. Hầu hết các tế bào của con người, sau khi chết đi, lại có tế bào khác sinh ra để thay thế, điển hình là tế bào da, sau khi chết, biến thành “ghét” bị thải đi khi tắm. Riêng tế bào não, một khi chết đi, sẽ không có tế bào mới thay thế. Cho nên, việc làm trẻ hóa tế bào não là rất quan trọng.

Tuy vậy, việc tập để trẻ hóa tế bào nào mới chỉ là những bước căn bản của Thiền, nếu muốn đạt được cảnh giới thật của Thiền, còn phải thay đổi quan niệm trong sinh hoạt nhất là sinh hoạt với người chung quanh và với xã hội. Tập Thiền mà chỉ chú trọng đến bản thân mình sẽ biến thành “Vị Kỷ” và như thế, ý nghĩa của Thiền sẽ không đạt được. Xem phim chưởng của Tầu, đọc sách võ thuật của Tầu, người ta thấy đa phần những vị tổ sư võ phái thường đóng cửa (bế quan) tập Thiền để khỏe mạnh rồi đi đánh lộn, chém giết máu me. Trừ một trường hợp đặc biệt là Tổ Sư Trương Tam Phong, sau thời gian bế quan, thì lại phát sinh ra một môn võ mới đặc dị có thể khống chế mọi môn võ khác và cũng để giúp thiên hạ tập luyện để khỏe mạnh. Đó là Thái Cực Quyền (Tai Chi). Thái Cực Quyền từ những năm ấy đã chu du đi khắp thế giới và được tập luyện hầu như với mọi người không phân biệt mầu da, tuổi tác, và dần dần, Thái Cực Quyền đã được coi là phương thuốc cứu người rất hiệu nghiệm. Bên cạnh những tác dụng tích cực đó, lại có người tập Thiền để biến thành “thụ động” thái quá như mấy vị sư Thiếu Lâm, “đạt” được Thiền rồi thì chấp nhận ngồi cho người đâm chém, giết, đốt, mà không hề phản ứng! Sự cực đoan thái quá này không có lợi cho ai hết, người tập Thiền kiểu này đã tự hủy hoại cuộc sống mình một cách vô lý. Tập xong để cho người giết chết thì tập làm gì?

Thiền, thật sự là một phương pháp sống “trung dung”, không thái quá, bất cập, không vị kỷ nhưng cũng không quá vị tha đến nỗi cho không mạng sống mình mà chẳng ai được lợi. Có thể nói, Thiền thụ động còn có “tội” với nhân loại nữa, vì sự quá thụ động của mình sẽ kích thích kẻ ác làm thêm điều xấu!

Vậy, khi nói “Thiền là Chấp Nhận” thì chấp nhận những gì? Và tới giới hạn nào?

1 - Chấp nhận bản thân:

Trước hết, người tập Thiền phải chấp nhận một sự thật của thiên nhiên lúc nào cũng hiện diện rõ ràng, minh bạch: Đó là “LUẬT ĐỐI XỨNG” và “LUẬT BẤT TOÀN”. Không có chi tồn tại mãi mãi, không có chi là vĩnh cửu (trừ sự Thật này) và hễ trẻ thì phải già, có sống thì có chết, có đẹp thì sẽ xấu, có lớn lên thì có lúc sẽ thấp xuống, lúc đứng lên hùng dũng thì lúc nằm xuống ngay đơ… Thời trẻ sống phung phá bao nhiêu thì lúc lớn tuổi yếu đuối và bệnh tật bấy nhiêu. Người đào hoa rồi sẽ có ngày bị họa vì hoa đào. Yêu mãnh liệt rồi sẽ ghét kinh khủng. Lúc trẻ càng cố tập cho khỏe mạnh bao nhiêu thì lúc già càng đau nhức bấy nhiêu. Bộ ngực nở nang của của nam lẫn nữ, khi về già sẽ nhão nhẹt nhiều hơn những người bình thường. Những đường cong của thiếu nữ lúc trẻ càng hấp dẫn bao nhiêu thì khi già, sẽ là những nét chấm phá nhầm chỗ. Lên cao bao nhiêu thì khi tụt xuống thảm hại bấy nhiêu… Do đó, nếu muốn đạt tới cảnh giới của Thiền, phải biết chấp nhận sự thật này. Khi đang đẹp đẽ và được người ngưỡng mộ, không tự kiêu, kênh kiệu, thì lúc mất sắc đẹp, mất công danh, mất vị trí được người hâm mộ vẫn sống thoải mái, vô tư. Nên nhớ rằng những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành mà mình từng mê mẩn đã ra đi rất nhiều: Bà Hoàng Grace Kelly, Audrey Hepburn, Marilyn Monroe, Clark Gable, Alain Delon, Elvis Presley, Nat Kinh Cole, Frank Sinatra… giờ đây chỉ còn tên gọi. Người đẹp Brigitte Bardot, xưa kia diễm lệ bao nhiêu bây giờ trông ớn lạnh bấy nhiêu. Nhìn hình Thẩm Thúy Hằng bây giờ, chẳng ai có thể mường tượng ra lúc mắt trong, môi mọng, thân thể diễm kiều mấy thập niên trước. Vì thế, người tập Thiền không phàn nàn, lo âu, không chán nản, lúc nào cũng cười mỉm trước mọi diễn biến xẩy ra, ngay cả khi bệnh tật. Được như vậy, lúc nào tư tưởng cũng trong sáng, rạng rỡ, cho dù nằm trên giường bệnh viện với những căn bệnh quái ác, người Thiền tập vẫn thấy bình an tràn ngập tâm hồn, và nếu cứ kiên trì tập mãi, biết đâu lại thoát được tai nạn? Giả như không thoát được, thì cũng thanh thản mà ra đi, bớt được rất nhiều đau đớn, kêu gào, oán trách vô ích.


2 - Chấp nhận người chung quanh:

Người thân cận nhất là vợ chồng và con cái, sau đó mới tới anh em, họ hàng, bạn và bè. Đã chấp nhận Luật Bất Toàn trên đây, thì phải chấp nhận người vợ càm ràm suốt ngày, da mặt nhăn nheo, mở miệng nói ra là gắt gỏng, nói những lời chua cay, trong khi thân thể thì héo úa. Mỗi khi nhìn thấy người vợ mặc quần áo lùng thùng, khi nhìn thấy thân hình vợ bèo nhèo, mỗi khi thấy vợ cự nự, to tiếng vô duyến, hãy vội đưa tư tưởng về những ngày xưa, khi “nàng” còn mắt ướt đa tình, còn chúm chím duyên dáng vô cùng, còn nồng cháy yêu đương, thì sẽ tự nhiên thấy lòng bình thản trở lại và thương vợ hơn. Với những người làm vợ, nếu biết chấp nhận ông chồng lờ lững với mình, ít nói lời yêu thương, mà chỉ thích làm gia trưởng, kiếm tiền thì ít mà thích tiêu thì nhiều, cả tuần say mê đi làm việc cộng đồng, quên vợ quên con và trên hết là lãnh vực yêu đương, đến một tuổi nào đó, ông chồng đã chẳng còn khả năng chăn gối theo luật Thiên Nhiên. Được như vậy, thì hạnh phúc không lúc nào rời xa mình. Nhưng, chữ “nhưng” vô duyên, sự chấp nhận này cũng phải giới hạn trước khi biến mình thành quá thụ động (như mấy vị Sư Thiếu Lâm, cứ mặc cho người giết mà không chống cự), vợ hay chồng cũng phải đặt ra giới hạn, sao cho sự chấp nhận của mình không đưa mình đến chỗ héo hon, tiều tụy, rồi chết trong phẫn nộ, buồn tủi. Không thể đưa mặt ra cho chồng đánh hoài cũng không để vợ mắng mình trước mặt bạn bè. Người tập Thiền chỉ “chấp nhận” chứ không “nhẫn nhục” quá đáng. Giả như gặp trường hợp đó, thì phải dùng Thiền mà từ tốn nói chuyện và giải thích cho người phối ngẫu nghe, chắc sẽ có

kết quả tốt. Trường hợp không có kết quả, thì tìm cách giải quyêt khác tùy theo từng trường hợp, nhưng không bao giờ nổi nóng hay phẫn nộ.

Thực tế, có nhiều người tuy không tập Thiền bao giờ nhưng đã vượt qua cảnh ngưỡng của Thiền. Một người mẹ có đứa con bị dị tật, chồng bỏ đi luôn, đã chấp nhận mọi bất hạnh xẩy đến cho mình mà nuôi con thật hoàn hảo. Đến khi chính thân mẫu mình bị bệnh liệt giường, cũng vẫn vui vẻ mà nuôi luôn cả mẹ, cả con mình mà không phàn nàn, nhăn nhó. Người Mẹ đó đã là một Thiền Sư đích thực mà không cần để ý đến chữ Thiền. Một người cha, sau khi đứa con đầu lòng chào đời được bác sĩ cho biết con mình mắc bệnh liệt não, bất trị, người mẹ thì muốn bỏ con vào nơi săn sóc đặc biệt rồi cách ly luôn, nhưng người cha, vì nhìn thấy ánh mắt con mình có điều gì đó thu hút, đã chấp nhận nuôi con, mặc cho người mẹ khăn gói ra đi. Ông bố ấy đã “địu” con đi khắp chỗ, chơi với con, đọc sách cho con nghe, dù đứa con chỉ biết nhìn mà không cử động. Sau khi con lớn được vài tuổi, qua một lần đọc sách cho con nghe, người cha biết là con thích thể thao, nên đã địu con đi tập thể thao. Hai cha con cùng chạy, cùng chơi và dần dần, cả hai cha con cùng ghi tên thi chạy đường trường. Kết quả không ngờ là khi hai cha con tới đích và thắng giải, đứa con đã bập bẹ nói: “Cám ơn cha!”

Những con người có tâm hồn bao la đó, không cần ngồi một chỗ, không cần nhắm mắt tĩnh lặng, mà trong lòng họ đã có chữ Thiền vĩ đại, chữ Chấp Nhận rực rỡ. Họ chính là những Thiền Sư đích thực. Nhưng, lại “nhưng”, có mấy ai tập Thiền đến cảnh giới đó, ngay cả người viết bài này…

Chu Tất Tiến. Cựu Giáo Chức và Võ Sư Nhu Đạo.

(Một lớp Thiền và Khí Công tự trị bệnh, không có học phí, được mở tại số 10706 Garden Grove Bl, Garden Grove, đối diện xéo với Home Depot ở bên kia đường Century, mỗi sáng Chủ Nhật từ 8 giờ 30 đến 10 giờ. Chuyên trị những bệnh thường mắc phải như cao mỡ, cao máu, cao đường và thấp khớp, đau nhức, bệnh trầm cảm, và bệnh tim.)

Ý kiến bạn đọc
24/06/201518:47:56
Khách
Có cả một rừng kiến thức về thiền mà CTT không tham khảo khi viết về chủ đề này. Mô tả thiền thế này không chỉ phiến diện mà còn lệch lạc tinh thần thiền.
Cũng vậy khi ông viết về thuyết tiến hóa !
24/06/201518:41:12
Khách
Nếu người dân Mỹ ai cũng thiền thì sao có thể văn minh , hùng mạnh nhất thế giới .Muốn thiền thì sống ở Thái Lan, Campuchia, ấn độ.... Thời đại lên Hỏa Tinh còn ngồi thiền, rồi bắt người dân nai lưng đóng thuế để nuôi chăng. Hãy làm việc thiện đi nếu rảnh , giúp lại đời phần nào đã nhận của đời bao nhiêu năm qua có lẽ hữu ích hơn.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Nam và Hoa Kỳ đã thiết lập quan hệ ngoại giao cấp “chiến lược toàn diện”, sau 28 năm ngoại giao từ năm 1995. Quyết định này được công bố ở Hà Nội chiều ngày 10/09/2023 trong chuyến thăm 1 ngày rưỡi của Tổng thống Joe Biden...
Năm nay đánh dấu kỷ niệm mười năm thành lập “SK/VĐ&CĐ” (SK/VĐ&CĐ) của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, dự án phát triển cơ sở hạ tầng lớn nhất và đầy tham vọng nhất trong lịch sử nhân loại. Trung Quốc đã cho vay hơn 100 ngàn tỷ đô la Mỹ cho hơn 100 quốc gia qua chương trình này, nó làm giảm chi tiêu của phương Tây ở các nước đang phát triển và dấy lên lo ngại về sự lan rộng quyền lực và ảnh hưởng của Bắc Kinh...
Vào tháng 7, Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Recep Tayyip Erdogan cho biết rằng cuối cùng ông sẽ từ bỏ phản đối Thụy Điển gia nhập Minh Ước Bắc Đại Tây Dương (NATO). Hungary, quốc gia ủng hộ lệnh cấm của Thổ Nhĩ Kỳ, cũng có dấu hiệu cho thấy họ sẽ không cản trở việc Thụy Điển gia nhập nếu Thổ Nhĩ Kỳ bật đèn xanh. Điều đó có nghĩa là, sau cuộc bỏ phiếu theo thủ tục vào mùa thu này, Thụy Điển sẵn sàng trở thành thành viên thứ 32 của NATO.
Ngày 2 tháng 9 năm 45, ông Hồ Chí Minh long trọng đọc Tuyên Ngôn Độc Lập tại quảng trường Ba Đình, Hà Nội. Bữa đó, tui không có mặt. Lý do: không phải vì quá bận, hay vì có chuyện chi đó (đố kỵ) với đám Cộng Sản mà chỉ vì tôi chưa kịp… ra đời! Dù sinh sau đẻ muộn, tôi cũng nghe được hơi nhiều chuyện “không được tử tế gì cho lắm” quanh cái ngày này, ngày khai sinh ra cái gọi là nước “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà.” Trước hết, xin ghi lại vài mẩu tin có liên quan đến ông Nguyễn Hữu Đang, Trưởng Ban Tổ Chức Ngày 2 Tháng 9, được trích dẫn nguyên văn từ những cơ quan truyền thông (*) của Nhà Nước, mười lăm năm sau đó
Mặc dù những bất đồng là phổ biến giữa các nhà lãnh đạo được bầu và các thống đốc Ngân hàng trung ương, nhưng chúng lại không bình thường ở các quốc gia độc đảng. Khi chúng xảy ra, đó thường là dấu hiệu của một cuộc tranh giành quyền lực. Điều đó dường như đang xảy ra ở Việt Nam, quốc gia đang phải chịu suy thoái kinh tế và có thể sẽ không đạt được mục tiêu tăng trưởng tổng sản phẩm quốc nội 6,5% cho cả năm. Theo những người quen thuộc với tình hình, mặc dù bất cứ điều gì gần với mức đó sẽ khiến nhiều thị trường mới nổi ghen tị, nhưng việc không đạt được mục tiêu trên có thể gây tổn hại đến sự nghiệp của Thủ tướng Phạm Minh Chính.
Lời người dịch: Trong bài viết sau đây, tác giả Jeffrey D. Sachs đưa ra ba luận điểm thiếu thuyết phục. Một là, nền kinh tế Trung Quốc đình đốn phần lớn là do Mỹ gây ra nhằm làm chậm mức tăng trưởng của Trung Quốc. Làm như vậy, Mỹ đã vi phạm các quy tắc của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO) và là mối nguy hiểm cho sự thịnh vượng trong toàn cầu. Do đó, Mỹ nên dừng lại. Cuộc thương chiến giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ không phải chỉ Hoa Kỳ đơn phương gây ra và còn tiếp diễn. Cả hai đang tận dụng mọi ưu thế để cải thiện vị thế của mình. Ai sẽ có khả năng làm cho đối phương suy yếu kinh tế, còn cần nhiều thời gian và nỗ lực. Các chính sách ngăn chận của Trump và Biden đã có kết qủa tốt đẹp. Ai sẽ thắng cử trong năm 2024 cũng phải tiếp tục phát huy thành quả này.
Cách đây chưa lâu, tôi có được gặp một người từ Việt Nam sang Pháp du ngoạn. Mặc dù vẫn sung sức trong độ tuổi làm việc nhưng nhân vật của chúng ta có thể thư thả rong chơi nhiều tháng ngày tại xứ người. Không chỉ thể hiện sự mãn nguyện về đời sống riêng tư, nhân vật còn cho thấy nhiều sự lạc quan về xã hội...
Nhà xuất bản Người Việt Books giới thiệu tập Ký (xuất bản năm 2018) của Đinh Anh Quang Thái “như nén hương lòng thắp tạ những nhân vật của một thời”: Hồ Hữu Tường, Hoàng Cơ Trường, Trần Văn Bá, Nguyễn Tất Nhiên, Như Phong Lê Văn Tiến, Đỗ Ngọc Yến, Nguyễn Chí Thiện, Đoàn Kế Tường, Nguyễn Ngọc Bích, Bùi Bảo Trúc, Trần Hồng Hà…
Chuyến thăm chính thức Việt Nam của Tổng thống Joe Biden từ ngày 10 đến 11 tháng 9 nhằm nâng quan hệ ngoại giao hai nước lên cấp “chiến lược” là hành động chinh trị giúp các nước Á Châu và Thái Bình Dương an tâm, nhưng sẽ khiến Trung Quốc nhăn mặt...
Sau khi Trung Quốc gia nhập kinh tế thế giới vào năm 1978, đất nước này đã trở thành câu chuyện tăng trưởng ngoạn mục nhất trong lịch sử. Cải cách nông nghiệp, công nghiệp hóa, thu nhập gia tăng đã đưa gần 800 triệu người lúc đó thoát khỏi cảnh nghèo đói cùng cực. Sản xuất chỉ bằng 1/10 so với Hoa Kỳ vào năm 1980, nền kinh tế Trung Quốc hiện nay có quy mô bằng khoảng 3/4. Tuy nhiên, thay vì quay trở lại con đường tăng trưởng sau khi chính quyền Cộng sản Trung Quốc (CSTQ) từ bỏ chính sách “Zero-Covid” vào cuối năm 2022, nó lại đang có triệu chứng chao đảo từ bờ mương này sang bờ mương khác.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.