Hôm nay,  

Du Ca Cho Nepal

24/06/201500:00:00(Xem: 4546)

"Con chỉ mất khi con còn nắm giữ."
Niềm hạnh phúc không bao giờ cạn kiệt khi ta biết sẻ chia"

Từ hơn một tháng nay gần như ai trong chúng ta cũng từng nghe nhắc đến Nepal, một xứ sở nghèo đói nhỏ bé (diện tích chưa đến 150.000 Km2) nằm ở phía nam Châu Á (South Asia). Nhìn vào bản đồ bạn sẽ thấy nó như một rẽo đất nhỏ ở phía bắc Ấn độ, nhưng nó lại là nơi hứng chịu nhiều trận động đất nhất. Mới đây nhất là 2 trận động đất liên tiếp xảy ra ( 25/4/15:7.5 Richter và 12/5/15: 7.3 Richter) đã tàn phá nhà cửa và gây thiệt hại nhân mạng lên 6,7 ngàn người, có tin nói lên đến 9.000 người Sau trận động đất, mùi tử khí nồng nặc từ hằng chục ngàn người thiệt mạng đã khiến người dân thủ đô Nepal không dám trở về nhà sau động đất Khi các nhà xác trở nên quá tải, Nepal buộc phải hỏa táng khẩn cấp các thi thể nạn nhân vô thừa nhận.

Hiện nay nhiều người dân nhất là trẻ em đang không có nơi ăn, chốn ở, họ phải ở trong những nhà tạm cư. Khí hậu Nepal bây giờ ban ngày thì nắng gắt, nhưng ban đêm thì mưa rất lạnh nên người dân Nepal nhất là các trẻ em đang rất cần bàn tay nhân ái của mọi người. Trẻ em sẽ là đối tượng chịu nhiều thiệt thòi nhất trong thảm họa này. Nhiều trẻ mất bố mất mẹ, không nhà cửa, không thức ăn dễ rơi vào đói kém dịch bệnh: Mời các bạn xem bức hình đính kèm sau trận động đất ở Nepal (Một triệu lời nói vẫn không diễn tả hết cảm xúc khi coi bức hình này. Cháu trai 4 tuổi ôm chặt che chở bảo vệ đứa em gáí 2 tuổi rưỡi. Có thể đây là một bức hình gây xúc động nhất của thế kỷ...)

"Hát về em tương lai xót xa
Hát dùm em cơn mơ thiết tha...
Thống thiết kêu van lương tâm thế gian
Cứu vớt em rời khỏi ngày Âu ám giữa khu tạm cư"

Du ca Việt Nam là một phong trào nghiêng về hoạt động xã hội, ngay từ khi mới thành lập đã đem tiếng hát mong hàn gắn vết thương chiến tranh, thiên tai, thời cuộc và đi tới những nơi nghèo khổ để cứu giúp mọi người lầm than. Vì thế trước thảm họa thiên nhiên của Nepal, Du ca kết hợp với PT Hướng Đạo Việt Nam muốn góp một bàn tay xoa dịu những đau thương của nạn nhân động đất " vươn ra ngoài Việt Nam" vì:

"We are all a part of Gods great big family
And the truth, you know,
Love is all we need" (Micheal Jackson)

Du ca muốn đem tiếng hát, cất lên lời ca dùm cho bao nhiêu trẻ thơ đang bơ vơ:

"Cho em tôi héo hon đang ngửa tay xin tình người
dòng lệ rơi trên đôi má khô trong lẻ loi"

Với hy vọng trái tim người Việt Nam vẫn còn tràn đầy tình nhân ái và không bao giờ cạn kiệt:

"Khi con tim thế nhân chưa thờ ơ, chưa lạnh lùng
Thì cùng nhau đêm nay hát lên lời hát chung"

Đó là đêm hát gây quỹ cứu trợ nạn nhân động đất ở Nepal với chủ đề "Tình nhân loại và tình Quê Hương" Hơn ai hết người Việt Nam chúng ta, chắc ai cũng đã từng trãi qua quá nhiều đau khổ vì chiến tranh, vì thiên tai nhất là ở miền trung "Trời hành cơn lụt mỗi năm", nên có lẽ chúng ta dễ dàng thấu hiểu nỗi khổ của những người lâm cảnh "màn trời, chiếu đất".

Đặc biệt là dân CA, chắc nhiều người trong chúng ta cũng đã từng nếm trãi sự kinh hoàng của những trận động đất lớn nhỏ, như trận động đất lớn năm 1994. Lúc đó tôi đang chuẩn bị hành lý về thăm VN, khi đang ngủ, tự nhiên tôi cảm thấy chiếc giường đong đưa, như người lắc võng. Tôi cứ ngỡ mấy hôm nay mệt mõi vì vừa đi làm, vừa tất tả chuẩn bị mua sắm bao nhiêu thứ cho chuyến về VN, nên mệt quá mà mộng mị mơ màng, thành thử cứ tơ lơ mơ ngủ tiếp. Nhưng đến khi nó lắc mạnh quá, đồ đạc trong nhà rơi xuống loảng xoảng, tôi hết hồn tĩnh dậy còn chưa biết chuyện gì xảy ra? Vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi có kinh nghiệm về động đất. Tới chừng nghe mọi người ơi ới la "động đất" rồi xúm nhau chạy ra sân, tôi chạy theo mọi người mà trong lòng còn tiếc rẻ 2 thùng đồ với bao nhiêu là quà mình chắt chiu mua đem về VN chẳng lẽ tiêu tùng hết sao? Sau chợt nhớ ra động đất lớn thì cái mạng mình không biết còn không, mà lo tới vật chất. Phút giây đó tôi thấy "Cuộc đời thật vô thường", mọi sự trên đời đều nay còn mai mất. Động đất xảy ra, nhà cửa đổ nát hết thì người giàu hay người nghèo cũng đều ra đường nằm hết và lúc đó chắc ai cũng đều phải "ngửa tay xin tình người". Vậy thì bạn ơi tại sao chúng ta không "cho đi" khi còn cơ hội để cho, vì "của tiêu đi thì mất, của cho đi thì còn", kẻo mai kia biết đâu không còn cơ hội để cho mà thành ra tiếc nuối. Theo "Kết quả công trình nghiên cứu mới nhất cho thấy nếu một vụ động đất xảy ra ở Los Angeles thì số người bị thiệt mạng sẽ không dưới 18.000 và hàng trăm nghìn người khác sẽ bị mất nhà cửa, thiệt hại về vật chất sẽ vào khoảng 250 tỷ USD". Và dù cho bạn ở nơi không có động đất, nhưng bạn cũng đâu thể biết trước tai họa, bệnh tật... có thể ập xuống đầu bạn hay gia đình bất cứ lúc nào:

"Vinh hoa kia mới đó tan tành
Đời là giấc Nam kha ngắn ngủi"

Nên hãy nhớ đừng bỏ lỡ bất cứ cơ duyên nào để giúp đỡ người khác. Xin thân mời các bạn đến với đêm " Du ca cho Nepal" để cùng hát với chúng tôi lời hát chung:

"Hãy nói cho mọi người cùng nghe. Nguời đang cứu người
Hãy nói cho mọi người cùng nghe. Nguời đang cứu người"

Thực ra cộng đồng Việt Nam chúng ta có lòng "thương người" rất lớn, sau tin tức phổ biến về động đất ở Nepal một tuần, tôi bắt đầu sốt ruột vì "cứu người như cứu hỏa" mà sao không thấy ai động tĩnh cứu trợ gì hết? ? Có lẽ tôi học hoài mà vẫn chưa thuộc bài học "slow down" nên vẫn còn mắc bệnh "vội vã" hơi nặng. Nhưng sau đó vài tuần phong trào cứu trợ nạn nhân động đất Nepal nở rộ khắp nơi, từ các đài tivi cho tới các hội đoàn...Nghe nói một đài tivi VN ở địa phương (OC) đã kêu gọi đóng góp cho Nepal vượt qua con số 500.000 $US. Vậy mới biết người Việt Nam chúng ta "ra đi mang theo quê hương" là mang theo cả lời dạy nhân nghĩa của cha ông từ ngàn xưa để lại: "Thương người như thể thương thân"

Đúng ra khi chúng ta giúp người thì chúng ta cũng đang giúp chính mình, giúp cho con tim nhân ái của mình có cơ hội phát triển, và mầm từ thiện được "tưới tẩm" để vươn lên lớn mạnh. Nếu chúng ta không siêng "vun xới" bằng hành vi từ bi, bác ái, tim ta dần dần sẽ bị khô cằn không còn biết xúc cảm trước cảnh khổ của tha nhân. Lúc đó ta sẽ không còn nếm được vị ngọt ngào của sự "cho đi tốt hơn là nhận" vì "Hàng ngàn ngọn nến có thể được thắp sáng bởi một ngọn nến và cuộc đời của ngọn nến ấy không hề bị tàn lụi. Hạnh phúc không bao giờ cạn đi khi ta biết sẻ chia."

Truyền thống đạo lý của dân tộc Việt Nam lấy chữ nhân làm gốc, nên ông bà mình thường dạy con cháu:" Lá lành đùm lá rách", giúp người lúc hoạn nạn là điều cần thiết để thể hiện tinh thần "tương thân tương ái". Do đó tôi rất vui và tự hào khi đọc được những bản tin về 2 phụ nữ Việt Nam đã thực hiện câu nói đó của tổ tiên khi ra tay cứu giúp nạn nhân động đất ở Nepal: Chị Chi và 3 người bạn trong đoàn leo núi và chụp hình ở Nepal, thời điểm xảy ra động đất lại trùng với ngày sinh và chị Chi đã có một sinh nhật đáng nhớ. Chị viết: “Một ngày sinh nhật không bình thường của tôi trên đất Nepal". Thay vì có một bữa tiệc vui vẻ ấm cúng với bạn bè, người thân, nhận những món quà thú vị. Tôi ở đây, ở một trong những nơi đang đau khổ nhất thế gian. Chúng tôi mò mẫm đi tìm những tổ chức từ thiện để góp chút gì đó cho người dân Nepal và đi hiến máu để cứu những người đang bị thương.

Qua biến cố này chị cảm nhận như mình được tái sinh với một con người mới với cách nhìn và ứng xử sẽ đổi khác.(Theo báo Gia đình và xã hội)

Đúng là các chị đang thể hiện tinh thần của "Cô gái Việt":

"Ngoài những phút quán xuyến tề gia
Hãy hướng lòng ta đến những ai đang cơ hàn."

Người phụ nữ thứ 2 là chị Võ thị Kim Cương, 1 phụ nữ lấy chồng Nepal, đã tình nguyện biến các cơ sở kinh doanh của chị thành nơi cung cấp chổ ở và thức ăn miễn phí cho nguời bị nạn. Chị còn tự nguyện đứng ra quyên góp và tổ chức các chuyến hàng cứu trợ tới tận những làng mạc xa xôi để giúp nạn nhân động đất, phát hàng cứu trợ, phát gạo, mùng mền. dầu ăn... (Tin đài VOA) Ngoài ra chị còn cho biết: "Người dân ở đây rất thật thà chất phác. Từ khi động đất đến nay chưa có cuộc hôi của nào xảy ra. Chưa có ai báo mất một món gì, cho dù họ bỏ nhà đi lánh nạn mở cửa tan hoang..." Lời kể của chị nhắc tôi nhớ tới chuyến đi Myamar, tôi đã từng chứng kiến người dân ở đó nghèo nhưng sống thật thà và hào phóng. Hình như đời sống càng chân chất quê mùa thì tâm từ bi, hỷ xã họ càng cao?

Đến với đêm "Du ca cho Nepal" các bạn sẽ cùng hát với chúng tôi những bản tình ca nhân loại khiến con tim bạn sẽ mềm đi vì tình người chân thật đối với nhau như người Nepal:

"Gần nhau trao cho nhau yêu thương tình loải người
Gần nhau trao cho nhau tin yêu đừng gian dối
Gần nhau trao cho nhau ánh mắt nhân loại này
Tình yêu thương trao nhau xây đắp trên tình người"

Chúng tôi tập hát đi hát lại nhiều lần mà vẫn còn thấy xúc động, bồi hồi nhớ lại một thời tuổi trẻ hăng say hoạt động xã hội, và rất vui khi làm được gì đó cho người nghèo khổ.

Du ca lúc nào cũng đem niềm tin yêu, lạc quan đến với mọi người, nên không khí ca hát yêu đời luôn hiện diện trong các sinh hoạt du ca. Các bạn đến với chúng tôi sẽ được lây lan niềm yêu đời

"Hát với tôi trong nổi vui hay trong cơn buồn
Hát với tôi qua tiếng reo hay bằng lời than
Đời đẹp thì ta hát vẻ vang
Đời buồn thì ta hát nỉ non
Đừng ngậm miệng im hơi thành xác không hồn" (PD)

Lời bài hát như có sức mạnh thổi vào hồn, khiến các bạn sẽ thấy mình dưòng như trẻ lại, sống lại cái thời thanh xuân mà tiếng hát là thức ăn nuôi đưỡng tâm hồn. Đó là điều khiến chúng tôi hằng tuần vẫn hăng say đến tập hát, rồi hát đua với nhau xem giữa nhóm nam và nữ nhóm nào hát hay hơn? Đùa vui y như thời "trẻ thơ" tuy mệt vì tập trong 2 giờ, hát khan cả cổ, nhưng lòng vẫn rất vui, nên ai cũng cố gắng đến và không muốn mất 1 buổi tập nào. Do đó mời các bạn đến để nghe chúng tôi hát "tuyệt vời" như thế nào, vì chúng tôi hát bằng cả com tim của mình. Và bạn, bạn cũng sẽ hát như thế! Cuối cùng, xin mời các bạn hãy cùng hát thật to với chúng tôi:

"Hát với tôi nào, hát với tôi nào
Hát với nhau những lời của người VIỆT NAM"

Đó là lời "thương người như thể thương thân"của tổ tiên ta để lại. Nó cũng phù hợp với tôn chỉ của đoàn Du Ca Việt Nam:

"Đoàn chúng tôi, đem tình thương đến cho muôn người
Cùng khắp nơi, chân dừng bên khắp bờ non nước
Quyết chí ra đi mưa nắng không nề chi"

Thông Báo Của Đoàn Du Ca Nam California

Suốt 50 năm qua, Du Ca Việt Nam đã mang tiếng hát để hàn gắn vết thương của chiến tranh, của thiên tai, của thời cuộc.

Ngày nay, vẫn trong tinh thần phục vụ tha nhân, Đoàn Du Ca Nam California sẽ phối hợp với các Liên Đoàn Hướng Đạo Việt Nam Miền Tây Nam Hoa Kỳ tổ chức một buổi văn nghệ Du Ca với chủ đề: “tình nhân loại và tình quê hương”, gây quỹ cứu trợ nạn nhân động đất Nepal.

Thời gian: 7:30PM-10PM - Thứ Bảy, ngày 27 tháng 6 năm 2015
Địa điểm: Hội trường ENT
17075 Newhope, suite C, Fountain Valley, CA 92708
(góc đường Newhope & Warner)

VÀO CỬA TỰ DO

Chương trình không bán vé, mà chỉ kêu gọi lòng hảo tâm của các nhà mạnh thường quânÂu ng hộ theo khả năng của riêng mình.

Trong tinh thần "lá lành đùm lá rách", chúng tôi tha thiết kêu gọi sự đóng góp vật chất và hỗ trợ tinh thần của tất cả quí vị, những anh chị em Du Ca và những người yêu mến Du Ca, cụ thể là:

1. Phổ biến và tham dự chương trình văn nghệ. Hãy đến để góp tiếng hát với chúng tôi.

2. Bảo trợ và giúp xin bảo trợ từ các nhà hảo tâm: bà con, bạn bè, người làm cùng sở, hàng xóm v.v..., và các cơ sở thương mại.

Chi phiếu xin đề:

LIEN DOAN HUONG VIET*

Memo: NEPAL RELIEF FUND

và gửi về 14251 Euclid St. #F101, Garden Grove, CA 92843

*Lien Doan Huong Viet là 501(c)3 Organization,

sẽ chuyển toàn bộ số tiền quyên góp đến Habitat For Humanity Nepal và cung cấp biên nhận để quí vị khai thuế.

Thành thật cám ơn và mong gặp lại quí vị để chúng ta sẽ cùng hát, cùng làm việc nghĩa.

Thay mặt anh chị em Du Ca Nam Cali,

Phạm Đỗ Thiên Hương
[email protected]

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lần đầu tiên tôi đi thăm Huynh Trưởng Huy Phương đang bệnh già. Đây là chuyến "thoát ly" đặc biệt sau hơn một năm tự giam mình. Trong suốt thời gian Huynh Trưởng bị bệnh, nằm nhà thương dài dài trong bao nhiêu ngày có đại dịch, tuy không phải bị con virus mắc dịch hành hạ, nhưng là một bệnh ngặt nghèo phát sinh theo tuổi tác.
Mùa an cư năm nay không có Thông Điệp giáo giới của Tôn Sư Tòng lâm Tông tượng sách tấn bốn chúng như pháp như luật hành trì. Những tiếng kêu của lừa dê chồn cáo không thay thế được tiếng rống của sư tử chấn động ma quân. Vậy, không gì hơn chúng ta cùng đọc lại “Huấn thị an cư Phật lịch 2548” của Đức Đệ Tứ Tăng Thống Trưởng lão Hòa thượng Thích Huyền Quang. Huấn thị không nói gì nhiều hơn ngoài những kim ngôn Thánh giáo mà Đức Thích Tôn đã truyền dạy trên 25 thế kỷ. Tụng đọc và suy niệm kỹ.
Nhìn chung, vấn đề hoàn toàn bế tắc khi cả hai phe đều vi phạm pháp luật, tận dụng bạo lực để duy trì mọi yêu sách và không có thiện chí hiếu hoà để giải quyết tranh chấp. Các nỗ lực quốc tế, đặc biệt nhất là qua nhiểu tổng thống Mỹ, không mang lại kết quả. Các chương trình viện trợ tái thiết của các định chế quốc tế không tô điểm cho cuộc sống của dân chúng tốt đẹp hơn. Tình trạng thảm hại chung là thực tế đau thương.
Càng lớn tuổi, tôi càng tin vào thuyết Nhân Quả của nhà Phật, người nào làm việc xấu thì gặp việc xấu đến, người nào làm việc tốt thì mọi sự tốt lành sẽ đến. Sống làm sao được bình yên trong tâm hồn là đủ, giàu nghèo sang hèn đâu có gì quan trọng, sống mình biết đủ là đủ. Hãy nhìn tính tốt của người khác, người nào cũng có tính tốt, tại chúng ta không nhìn thấy mà thôi?
Những bộ óc siêu đẳng của con người tạo ra trí tuệ nhân tạo được thể hiện qua máy móc. Những ứng dụng của trí tuệ nhân tạo đã phục vụ đời sống con người ngày càng tốt đẹp hơn. Khoa học thần kỳ nầy đã được áp dụng trong mọi sinh hoạt của con người hầu hết trong mọi lãnh vực.
Trước sự kiện lịch sử sau hơn một ngàn năm Bắc thuộc mà Việt Nam, một nước nhỏ so với Trung Quốc hùng mạnh, rộng lớn với dân số đông gấp trăm lần đã không bị đồng hóa mà vẫn giữ được độc lập, nên một số sử gia Việt Nam và ngoại quốc đã rất ngạc nhiên. Theo họ, có lẽ nước ta đã nhờ nhiều lý do như ngôn ngữ, tôn giáo, địa thế và dân Việt có một truyền thống và nghị lực vững mạnh, v.v. Riêng G.S. Ngô Nhân Dụng, trong tác phẩm nghiên cứu lịch sử “Đứng Vững Ngàn Năm” đã cho rằng: “Sau ngàn năm Bắc thuộc mà dân tộc Việt Nam không bị đồng hóa, sau cùng lại dựng được một quốc gia độc lập; đó là một phép lạ lịch sử”.
GS-TS Nguyễn Mạnh Hùng: ”Nó (bài viết) không giải thich rõ được làm sao có nhà nươc pháp quyền khi tư pháp không độc lập; làm sao có dân chủ nếu chỉ có một đảng, không có cạnh tranh chính trị và dân không có quyền chọn lưa người đại diện…”
Tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp nồng nàn đến tất cả quý Phật tử đang cử hành ngày Đại lễ Vesak, một sự kiện thiêng liêng đối với hàng triệu người Phật tử trên thế giới. Khi chúng ta tôn kính ngày Đản sinh, Thành đạo, và Niết bàn của Đức Thế Tôn, thì giáo lý của ngài có thể truyền cảm hứng cho tất cả chúng ta. Và khi từng gia đình con người chịu khổ đau do ảnh hưởng cơn đại dịch COVID-19, thì bài kinh Phật nhắc nhở chúng ta rằng: “Vì muôn loài chúng sinh bị bệnh, nên ta cũng bệnh.”
Trước đây, các cuộc đụng độ giữa Israel và Palestine đã thường diễn ra tại Jerusalem và Dải Gaza. Các yếu tố tác động khẩn thiết cho mối xung đột là tình trạng đe dọa cưỡng chế trục xuất các gia đình Palestine hoặc các buổi lễ kỷ niệm của Do Thái giáo tại Tempelberg. Thực ra, chiến cuộc còn bắt nguồn từ các sự kiện lịch sử khác mà các xung đột về thành phố Jerusalem và điện thờ Tempelberg đóng một vai trò chính cho sự leo thang.
Đọng trên hoa, trên lá, giọt sương năm xưa gợi ra cõi trong vắt, bình an, đẩy hồn ta vào chốn không bến không bờ, mênh mông, tịch mịch. Những đêm không trăng sao, ta cũng thấy trong cõi mịt mùng sự an hòa, tĩnh mịch ấy. Nhưng cõi tịch mịch của thăm thẳm trời đêm thì lạnh lẽo, vô hồn. Cõi mênh mông cảm từ giọt sương có phơn phớt nắng mai, thấp thoáng màu lá, màu hoa, bao giờ cũng ấm áp, man mác niềm vui nhẹ nhàng, thanh thoát như sương khói, như tơ. Giọt sương quen thuộc, thân yêu ấy đã biến mất, đã trôi vào quá khứ cùng lịch sử của vũ trụ mất rồi. Dù vẫn giữ hình thái, dung nhan của muôn triệu năm trước, giọt sương hôm nay đang mang trong lòng một sự ồn ào khủng khiếp. Vô lượng vi phân tử, sóng radio của điện thoại di động mang theo những lời thủ thỉ thân yêu, gay gắt tranh luận, ầm ầm giận dữ, đắng cay nhiếc móc, nỉ non than thở, tiếng khóc, tiếng cười, nỗi bi thương, cơn cuồng nộ – đủ món hỉ nộ ái ố – … điệp điệp, trùng trùng lướt qua giọt sương liên miên từ lúc nó chào đời



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.