Hôm nay,  

Chuyện Tình Buồn

26/07/201500:01:00(Xem: 7900)

CHUYỆN TÌNH BUỒN

“Tình chỉ đẹp khi còn dang dở- Đời mất vui khi đã vẹn câu thề"

 

Nguyễn Thượng Chánh, DVM

 

Anh Trần Ngọc Quỳnh là một trong nhiều ngưòi bạn của tôi hiện còn ở bên nhà. Anh lớn tuổi hơn tôi và xuất thân là kỹ sư súc khoa (Cao đẳng NLS Sài Gòn) trước tôi một hai khóa. Anh nguyên là đại úy chuyên ngành QLVNCH và phải đi học tập cải tạo sau 75.

 Năm 1970, anh Quỳnh là một trong 3 sỉ quan được đề cử đi du học ngành Bs thú y khóa đầu tiên tại Chulalongkorn Univ Bangkok, Thailand.Chương trình do USAID đài thọ.Trong khóa nầy gồm có 8 anh em tất cả: Quân lực VNCH  gởi 3 đại úy, công chức có 2 trưởng ty Nông nghiệp, và Bộ Quốc gia Giáo dục có 3 thầy giáo trong đó có tôi. Tất cả ứng viên đều đã có bằng kỹ sư súc khoa hoặc B.Sc. Hoa kỳ. Chúng tôi, sau khi tốt nghiệp Bs thú y (DVM), tháng 6/1973  đều trở về VN phụ vụ cho đất nước…trong bối cảnh chiến tranh vô cùng khốc liệt.

Cuộc đời đưa đẩy đẩy đưa đẩy đẩy đưa. Mỗi người đều có số…Nay thì tất cã đã ngoài 70 hết rồi.

Bài thơ Chuyện Tình Buồn  do Dr Trần Ngọc Quỳnh, DVM sáng tác. Xin chia sẻ cùng bạn đọc.

Chào bạn Chánh,

Lần đầu tiên nhận được vài hàng chữ quí báu của ban ! Tuy không có quan hệ nhưng vẫn biết về nhau đó,Bài thơ của tôi nếu bạn thấy thích và muốn đưa nó lên báo thì tôi rất lấy làm hân hạnh,Bà xã tôi thì bây giờ phải mang cái tật trời hành ! Một chân một tay (phía phải ) không hoạt động được nên phải phụ thuộc vào người khác rất khổ ! Cám ơn anh có lời hỏi thăm ! Chúc anh chi luôn vui mạnh và hạnh phúc, Có gì cần liên hệ thì ta tiếp tục.    Thân   QUỲNH

 

                                                                   ***

blank

 

blank

 

  .

CHUYỆN TÌNH BUỒN,
.
Nhớ thuờ xưa một mối tình,
Bây giờ nghĩ lại giật mình khó tin !
.
Ngày ấy tôi làm gia sư,
Ban ngày đi học tối về dạy thêm,
Thế mà có một mối tình,
Nghĩ sao nó đẹp thủy chung không ngờ !
.
Đó là vào một chiều mưa,
Cơn mưa tầm tã gió thì giật tung,
Trên đường đi dậy vội vàng
Nhưng đành phải tạm trú trong vỉa hè.
.
Hiên nhà không có mái che,
Mưa như trút nước khiến tôi ướt mèn !
Tình cờ cửa khẽ mở rèm,,
Một cô con gái ngoái ra mỉm cười.
.
Thì ra nàng đã nhìn tôi,
Run run rẩy rẩy nép vào mái hiên!
Bất ngờ tôi thấy tiếng người,
Giật mình ngó tới thì ra tiếng nàng.!
.
"Anh ơi ướt hết mất rồi,
Thôi vào nhà nghỉ tạnh rồi hãy đi.
Anh đừng có ngại ngùng gì,
Để em lấy ghế anh ngồi nghỉ chân.."
.
Em lại rót nước mời tôi,
Hỏi tôi vội vã đi đâu bây giờ.
Tôi nói tôi làm gia sư,


Ban ngày đi học tối về làm thêm,
.
Kiếm thêm một chút tiền còm,
Lấy tiền trang trải sách đèn cho vui.!
Em hỏi tôi quê ở đâu,
Sao mả vất vả học hành nơi đây.
.
Trả lời tôi ở dưới quê,
Cha mẹ vất vả kiếm tiền không ra !
Thế nên chẳng có tiền cho,
Thế nên thân phận tự mò mà đi !
.
Cũng may giật gấu vá vai,
Cũng may kiếm được tiền sài nuôi thân !
Năm nay cũng sắp hoàn thành,
Còn hơn năm nữa là tôi ra trường.
.
Nàng hỏi tôi học ngành gì,
Tôi rằng tôi học
ngành nuôi trâu bò .(!)
Nàng rằng anh học mấy năm,
Tôi rằng tôi học bốn năm xong nghề .
.
Nghề này vất vả cô ơi ,
Nghề này lăn lộn với người nông dân,
Nghề này chẳng thể làm quan,
Nghề này chân lấm tay bùn khó khăn ,
.
Nghề này vất vả gian truân,
Nghề này khó kiếm người yêu thật lòng !
Nàng cười anh nói vui ghê,
Nàng rằng anh muốn có người yêu không ?
.
Ráng lên tốt nghiệp ra trường,
Mang danh ông " Kỹ "thiếu gì người yêu !
Thôi mưa đã ngớt hạt rồi,,
Tôi xin phép nhé đi cho kịp giờ.
.
Cám ơn cô quá bất ngờ,
Nếu không ướt hết bây giờ làm sao ?!
Hẹn cô tôi sẽ tới chào,
Cám ơn cô nữa cho nhiều nhiều hơn !
.
Hôm nay chủ nhật nghỉ ngơi,
Nằm nơi nhà trọ thấy hơi hơi buồn.
Tôi liền nghĩ tới gặp nàng,
Xem nàng còn nhớ anh chàng trú mưa !
.
Thật là chuyện quá bất ngờ,
Vừa ngang đã thấy nàng " ơ anh kìa ! "
Hôm nay chủ nhật làm gì ,
Vào đây nói chuyện tào lao đỡ buồn,
.
Hôm nay em cũng ở nhà,
Nghề em dậy học trẻ em anh à..
Theo nàng tôi bước vào nhà,
Thấy nhà vắng vẻ có mình nàng thôi.
.
Nàng nói mẹ nàng đi chơi,
Nên nàng đành phải ở nhà biết sao .!
Nhà em chỉ có hai người,
Mẹ con thui thủi buồn ghê anh à !
.
Lân la chuyện vãn một hồi,
Thế là thành bạn chẳng rời nhau ra.
Từ nay tôi cứ đến nhà,
Thân tình như thể ruột già ruột non.
.
Có gì nàng cũng cho ăn,
Có gì nàng cũng khoe khoang tỏ tường !
Tôi thì cũng thấy nhẹ nhàng,
Không còn đơn lẻ buồn thiu trong nhà !
.
Thế rồi tháng lại ngày qua,
Chúng tôi như thể thấy là đã thân.
Tuy rằng chưa dám tỏ tình,
Nhưng mà trong bụng nghĩ là khó xa .
.
Đúng như câu nói mặn mà,
Tình trong như đã mặt ngoài còn e !
Ra trường tôi phải đi xa,
Chẳng còn gần gũi chạy ra chạy vào.
.
Nhưng mà thư vẩn đổi trao,
Nhưng mà tình vẫn ngọt ngào như xưa!
Tưởng rằng duyên sẽ đổi trao,
Tưởng rằng chồng vợ ngày nào không xa !
.
Ai ngờ phút chốc té nhào,
Ai ngờ duyên phận rẻ đôi giữa đường !
Tôi thì nhập ngũ lên đường,
Nàng thi đổi dến một trường xa xăm !
.
Sáng đi trên chiếc xe đò,
Chiều thì lầm lũi tới khuya mới về .
Thế rồi bi kịch xẩy ra,
Chiếc xe lật ngược làm tiêu bao người !
.
Số này lại có cả nàng,
Làm tôi chết lịm bàng hoàng đớn đau !
Thế là tình chửa đến đâu,
Thế là duyên chửa bắc cầu đã đi !
Thế là chấm dứt tình ta,
Thế là hẹn lại khi về thiên thu !!!
TNQ ( 24/7/2015 )

 

Montreal


.
.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.