Hôm nay,  

Hát-Hát, Ô-Ô...

04/08/201500:00:00(Xem: 7527)

Theo dõi kết quả đại nhạc hội Cám Ơn Anh Thương Binh kỳ 9 vừa qua, chúng ta nhận thấy giới trẻ trong cộng đồng người Việt tỵ nạn CS nói chung, và thế hệ thứ hai thuộc gia đình H.O nói riêng, đã đóng góp rất nhiệt tình, đó là một tín hiệu rất mừng, tuổi trẻ đã tiếp bước cha ông trong nhiều lãnh vực trong đó có công việc đền Ơn, đáp Nghĩa.

Khi tham gia vận động cho đại nhạc hội theo lời kêu gọi của lão Bà-Bà Hạnh Nhơn, chúng tôi nhận thấy đại đa số anh em H.O, qua 25 năm chăm chỉ cày bừa thì đã tới lúc “chí tuy còn mong đóng góp, nhưng sức không kham nổi đoạn đường dài”. Chúng tôi đuối rồi, dù cố gắng lắm cũng chỉ góp một chút... gọi là của ít lòng nhiều, nhưng được an ủi là đã có thế hệ hai tích cực tham gia, các cháu đã nhiệt tình đóng góp gấp 5, 10, 20 lần nhiều hơn cha ông.

Để chứng minh điều này là có thật, chứ không phải nói bâng quơ, “nổ” cho đẹp lòng nhau nên chúng tôi xin phép được nêu một số quý danh cụ thể để tượng trưng (con cháu gia đình của Võ Bị; nói riêng), như con của các Alpha Đỏ: Mai Văn T…(1000), Hồng Khắc Tr… (1000), Tô Liên Quan K.. (1000), Đỗ Tự C.. (500), Nguyễn Ch.. (500), Nguyễn Đ.. (300), Tô Yến Th.. (700), Võ Quang G.. (300), còn nhiều nữa...

Tôi hỏi cháu Quan Văn Lộc tại sao cháu lại đóng góp nhiều hơn các ông, cháu nói:

_ Thưa ông, gia đình cháu được sang Mỹ theo diện H.O vì bố cháu bị tù VC 7 năm. Nhờ theo diện H.O mà nay cháu có sự nghiệp, chúng cháu xin đóng góp, gọi là một chút để nhớ ơn các ông thương binh, nhớ ơn “H.O”. Thế H.O là gì hả ông?

Bị thằng cháu hỏi ngược, tôi đâm ra ú-ớ, lâu quá rồi, đã 25 năm qua, kể từ ngày bước chân tới Mỹ năm 1990 theo diện H.O 1, tôi đã không có dịp nào được ngồi lại với “đồng H.O” để ôn chuyện cũ, nói chuyện hiện tại và nhiệm vụ tương lai, không được ai nhắc nhở nên tôi quên cả cái nghĩa của chữ H.O. Mà đâu có cần thiết phải biết H.O là gì, chỉ cần đừng quên thân phận và bổn phận một H.O là đủ rồi.

Ông Tướng John W Wessey nói:

“To me, the term H.O is a badge of courage, service and sacrifice, and all those who fall within that context of the term are among the true heroes of our time”.

Một ông tướng nước Mỹ đã gọi những anh em H.O là “heroes”, dù vì bất cứ nguyên nhân nào, nhân dân và chính quyền Mỹ đã đón nhận những “heroes” này ra khỏi địa ngục trần gian là một nghĩa cử cao quý, USA đã cho chúng tôi được hít thở không khí tự do.

Không ai muốn rời bỏ quê hương mình, chúng ta đã nằm lại cho tới giờ thứ 25, dẫu không thành công thì cũng vẫn là người Việt Nam, nhưng lũ quỷ đỏ lại đòi “cải tạo” chúng ta, chúng “cải tạo” chúng ta thành loài “thủy tổ” của chúng chăng? Thực tế chúng đã biến chúng ta thành những bộ xương biết đi, chúng bịt mồm, bịt mũi không cho ta thở!

Mất nước là mất tất cả, mỗi người một hoàn cảnh, “người di tản thì buồn”, người ở lại thì thúi ruột trong lao tù CS. Những năm tháng khổ sai, kéo cày thay trâu, trâu còn có cỏ để nhai lại, còn tù thì nhai đá, vì chúng ví von: “với sức người sỏi đá cũng thành cơm”! Ai đã từng nhai cơm trong tù thì thì phải công nhận là có sỏi đá thật, không cần ví von.

Thoát nhà tù nhỏ, ra nhà tù lớn, mãi mãi chúng ta vẫn là tù trên chính quê hương mình nên đã có biết bao nhiêu người đi vào chỗ chết để tìm sự sống, tìm đường vượt biển vượt biên, những ai không “chỉ”, không “cây” thì đành nhắm mắt qua ngày: “Đầu đường thiếu tá vá xe, cuối đường trung tá bán chè đỗ đen”, thực tế còn bi đát hơn nhiều!

Ra tù năm 1985, trước khi có chương trình H.O vào năm 1990, thì trong 5 năm sống trong chờ chết, tôi đã tham dự “hàm thụ” nhiều chuyến vượt biển, vượt biên. Bất cứ ai rủ đi tôi đều nhận lời, nhưng để được lên ghe lên tầu thì điều kiện đầu tiên là tiền đâu, dù chỉ là một “chỉ” nên thôi đành chờ một phép lạ, đang chờ...chết thì phép lạ đã đến vào năm 1990:

Chương trình H.O ra đời.

Để được nhận là H.O thì điều kiện đầu tiên là phải có 3 năm “đại hộc máu”. Điều kiện thứ hai, nghe có vẻ khôi hài, điều kiện là không có một đồng xu dính túi, vì đại đa số, ai có tiền thì đều đã tìm cách vượt biên.

Thưa các anh chị H.O

Trước khi được gọi là H.O thì chúng ta chỉ cựa quậy trong nhà tù lớn, hoàn toàn bị cô lập trong cái hố “Xuống Hố Cả Nút”! Một tên “Hồ Nhi” thuộc dạng con cháu già Hồ ở thủ đô tỵ nạn CS này đã nhi nhô chửi bố hắn là HO rằng: “H.O là đồ phế thải” !!!

“Hồ Nhi” đã nói đúng 1/2, quả thật trước khi trở thành H.O, chúng ta bị phế thải trong XHCN, nhưng nó đã sai khi thành phần H.O đến USA thì khí thế chống cộng và tay sai gia tăng khiến chúng trốn chạy và con cháu H.O đã thành công và góp công cho nước Mỹ rất nhiều.


Chúng ta, những H.O, không phải là phường tha phương cầu thực, mà là tỵ nạn CS nên nhiệm vụ ưu tiên là chống cộng và diệt tay sai, sau mới nói đến sự thành công trên đường học vấn của con em chúng ta. Không ai có thể kể hết các danh vị đại học, nghề nghiệp và chức vụ cao cấp trong dòng chính của các con cháu H.O, nhưng đó là chuyện bình thường để góp công, trả ơn làm đẹp quê hương thứ hai, mỗi gia đình H.O đã tự cảm nhận được điều hãnh diện này.

Nếu không là H.O, giờ này chúng ta và con cháu chúng ta đã ra sao? Hãy nhìn vào cuộc sống anh em thương (phế) binh thì có câu trả lời ngay. Vì vậy: “Uống Nước Nhớ Nguồn”, xin nhớ cho chúng ta là thành phần H.O.

Quả thật đã có một số quên cái gốc H.O của mình mà tìm về quê hương cũ để hưởng thụ với tiền “già”, tiền trợ cấp! Quả thật đã có một số quên cái gốc H.O mà quên luôn nhiệm vụ... Chúng ta nên làm gì để nhắc nhau: “vui xuân chớ quên nhiệm vụ”.

Các trung niên, lão niên tổ chức “hấp hôn” để đời sống vợ chồng như lúc còn mới. Các tu sĩ tổ chức những buổi lễ bạc, vàng, kim cương để tự nhắc mình sao cho đời sống tu sĩ được tốt hơn. Các hội đồng hương, quân binh chủng, quân trường, học đường thường tổ chức hằng năm những ngày họp mặt để duy trì và tăng thêm tình thân ái v.v... vậy thì tại sao đại gia đình H.O chúng ta không có một ngày họp mặt sau 25 năm để cùng nhau ôn chuyện đơn vị cũ, nhà tù xưa.

Mỗi người trong chúng ta thường tổ chức sinh nhật, lớn nhỏ tùy hoàn cảnh để nhắc đến ngày sinh, nhớ công ơn sinh thành của cha mẹ. Ngày sinh quan trọng, nhưng ngày “tái sinh” mới đáng nhớ, chúng ta thường nghe câu: “MỪNG NHƯ ĐƯỢC SỐNG LẠI”, hoặc: “như được đẻ lần thứ hai”. Nếu xét theo hoàn cảnh thực tế trước và sau, chết trong XHCN và sống ở USA thì quả thật đại gia đình H.O chúng ta đã được TÁI SINH. Vậy mà đã 25 năm qua, chúng ta chưa một lần cùng nhau họp mặt, kỷ niệm ngày “tái sinh”

H.O họp mặt không phải để gia tăng thêm đường, muối, mỡ, bột ngọt qua các bữa ăn, quá nhiều rồi, mạch máu đang căng cứng, dạ dày đã bảo hòa... H.O họp mặt không phải để nghe rên rỉ: “60 năm cuộc đời”, “vui lên đi, chiều hôm tối rồi”, “100 phần trăm em ơi”...

H.O họp mặt để:

_Chúc mừng nhau trong ngày kỷ niệm “tái sinh”. Nếu như “Happy Birth Day” để nhớ công ơn sinh dưỡng cha mẹ, thì H.O cũng phải có “Happy Tái Sinh Day” để nhớ công ơn những ân nhân đã giang tay, mở rộng vòng tay đón chúng ta, đó là nước Mỹ và người Mỹ gốc Việt, những người đã đi trước.

_ Để nhắc cho nhau luôn nhớ chúng ta là đại gia đình H.O, mà H.O thì có bổn phận và nhiệm vụ như thế nào đối với đất nước Hoa Kỳ, quê hương Việt Nam và đặc biệt là nhớ đến các đồng đội của chúng ta, họ đang là thương (phế) binh trong cái ngục tù CS. Trước kia, các anh em ấy và chúng ta cùng sát vai nhau, dựa lưng vào chiến hào và rồi họ bỏ lại trên chiến trường cái tay, đôi chân, con mắt để chúng ta thêm ngôi sao và những ngôi sao vàng, bạc, đồng và không bao giờ những anh em ấy ĐƯỢC LÀ H.O.

_ Để mỗi H.O hãy so sánh cuộc sống T(P)B tại quê nhà và H.O tại Mỹ mà có cái nhìn lạc quan ơn, rộng rãi hơn, mở rộng bàn tay hơn đối với những người anh em từng sống chết với chúng ta và họ đã chết, đang chết, sắp chết, còn chúng ta sống, đang thừa đủ thứ, thừa hơi để “nổ”, nhưng lại thiếu...

_ Để nhắc cho con cháu trong đại gia đình H.O biết rằng các cháu đến USA bằng con đường nào, để các cháu biết sự thành công về học vấn và sự nghiệp do đâu vì đâu để mà: “vui hưởng chớ quên nhiệm vụ”, nhớ ơn nước Mỹ và công ơn cha mẹ.

_Phục thay những con cháu của gia đình H.O đã tình nguyện theo nghiệp cha chú mà gia nhập quân đội dòng chính, đã, đang chiến đấu trên các chiến trường khốc liệt và đã hy sinh.

_Phục thay các cháu đã mở rộng vòng tay, đóng góp nhiều lần hơn cha chú trong các chương trình đại nhạc hội Cám Ơn Anh T(P)B do hội H.O tổ chức, ước mong các cháu hãnh diện về việc các cháu đã làm và nên khuyến khích đồng nghiệp, bạn hữu cùng tham gia.

Trong những ngày sắp tới, đại gia đình H.O sẽ tổ chức ngày họp mặt kỷ niệm 25 năm ngày tái sinh, ước mong chúng ta cùng đến để chúc sức khỏe cho nhau và nhắc nhau những việc phải làm và cần làm.

Nếu không đến tham dự ngày kỷ niệm 25 năm thì chúng ta sẽ không bao giờ có ngày kỷ niệm 25 năm lần thứ hai.

Cầu xin và ước mong chúng ta hãy gác sang một bên mọi bất đồng để cùng hòa mình với nhau trong ngày Đại Hội H.O, vì chúng ta cùng là anh chị em ruột thịt trong đại gia đình H.O.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Rạch Gốc chẳng chợ búa gì hết, mọi thứ phải chạy đò lên Năm Căn mua… Một buổi sáng, bước ra trước sân Ủy ban, tôi ngạc nhiên thấy treo cờ tang. Hỏi sao vậy … trả lời: Ông Andropov chết. Tôi hỏi lại: Ông Andropov là ai thế? Trả lời: Không biết, nghe đài Hà Nội biểu treo cờ tang thì mình treo… Cờ tang cho ông Andropov nào đó treo rất đúng quy cách, chỉ kéo tới nửa cột, thòng kèm một dải vải đen nhỏ phất phơ trong gió biển…”
Nhưng Gangnam Style là câu chuyện âm nhạc vô hại, còn trong những vụ đã kể tại Việt Nam, khi người ta đăng đàn đăng tin giả mạo hay công khai chửi rủa, sỉ nhục lẫn nhau để được hàng ngàn người hào hứng vỗ tay, theo dõi, thậm chí cổ vũ, bênh vực và biến chúng thành hiện tượng như hiện nay, nó cho thấy có điều gì đó dường như chưa đúng lắm trong xã hội. Bởi đó là cách ứng xử bộ lạc, "đầu gấu" của giang hồ.
Có muôn vàn lý do, nhưng cốt lõi là nhân dân đã chán Chủ nghĩa Mác-Lenin và tư tưởng Cộng sản của ông Hồ đến tận mang tai. Kế đến là tình trạng cán bộ càng giữ quyền cao chức trọng thì càng mất đạo đức, sa đọa và tham nhũng hành dân nên bàn dân thiên hạ phát chán, chả ai còn hồ hởi phấn khởi thực hiện phương châm “cán bộ đi trước làng nước theo sau” nữa.
Nói đến tỉnh Bạc Liêu thì đa số người hiểu biết không thể quên hai nhân vật điển hình, là ông Cao Văn Lầu và công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Ông Cao Văn Lầu là tác giả của bài Dạ Cổ Hoài Lang, được gọi chung là vọng cổ mà đào kép cải lương phải ca trên sân khấu. Ở Mỹ Tho cũng có một công tử, cũng nổi tiếng ăn chơi, tên là Lê Công Phước, được là Phước George. Người trắng trẻo, đẹp trai nên được gọi là Bạch công tử, để phân biệt với Hắc công tử Bạc Liêu.
Ngày nay Đại Lễ Vesak (Hợp nhất của ba ngày Đản Sinh, Thành Đạo và Nhập Diệt) của Đức Phật đã được Liên Hiệp Quốc công nhận. Trong ngày lễ này, Tổng Thư Ký LHQ, các vị nguyên thủ quốc gia, các giới chức chính quyền cao cấp tại những quốc gia Phật Giáo, hoặc tham dự hoặc gửi điện văn chúc mừng, chiêm bái tự viện, viếng thăm hoặc dâng hoa cúng dường chư tăng ni và Lễ Hội Phật Đản đã được quần chúng tổ chức trang nghiêm, cung kính.
Nhung các đối thủ (Nga, Tàu) hay đối tác (Âu) không chịu thua mà tìm đủ mọi cách phá vỡ vòng kim cô USD để tránh bị phong tỏa kinh tế lại điểm trúng tử huyệt của nền trật tự tự do toàn cầu (liberal world order) do Mỹ gầy dựng trên nền móng USD. Giải pháp nào sẽ hất ngã USD trong khi cả NDT lẫn Euro đều còn ít đáng tin hơn USD? Dưới đây là vài phỏng đoán thay vì dựa trên chứng cớ vững vàng. Giữa Trung Quốc, Nga và Iran đều thiết lập những đường dây hoán đổi ngoại tệ (currency swap) mà không thông qua hệ thống ngân hàng Mỹ. Thí dụ Iran bán dầu thu vào NDT rồi dùng NDT nhập cảng máy điện toán từ Trung Quốc (với điều kiện các máy điện toán này không chứa đựng bản quyền Mỹ trong đó.) Ngân hàng Iran có thể đổi trước một lượng tiền nội địa ra NDT dự trữ giao dịch mà không cần chờ đợi phải thu NDT từ bán dầu mới mua hàng Trung Quốc.
Nơi trạm xe buýt cuối ngày, chuyến xe cuối cùng chuẩn bị lăn bánh. Những người đến trễ và những người muốn ngủ lại nơi băng ghế chờ đợi, sẽ bị bỏ lại. Cơ hội tái diễn cho một chuyến xe khác, có thể là ngày hôm sau. Nhưng hôm sau, nào ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Người ta cần phải bước qua, bỏ lại lịch sử phía sau, bằng không sẽ bị bỏ lại bên lề lịch sử.
Cùng thời điểm, các nước trong vùng như Ấn độ, Mã lai, Phi luật tân,...bị Tây phương đô hộ, đều lần lược thu hồi độc lập, tổ chức đất nước theo thể chế tự do dân chủ và nhờ đó, đất nước phát triển mà không phải có hơn 10 triệu dân chết oan uổng như Việt nam. Chỉ vì họ không có hiện tượng Hồ Chí Minh!
NHững người trẻ sẽ không còn là “không chịu lớn.” Họ đã trưởng thành trong suy nghĩ của riêng họ. Và khi phải xuống đường bày tỏ những ước muốn của mình. Họ biết họ phải làm gì. Không thể nào ai đó bảo họ phải làm cái này hay phải làm cái kia. Họ không còn cần phải có lãnh tụ. Đất nước cần những con em như thế.
Hiệp Định Geneve, cũng như Hiệp Định Paris, đối với Bác và Đảng – rõ ràng – đều chỉ là một mớ giấy lộn. Tổng Tuyển Cử (1956) hay Đình Chiến (1973) cũng thế. Hoà bình là từ ngữ không hề có trong tự điển của những người cộng sản. Họ nhất định phải nhuộm đỏ hết cả nước VN (bằng mọi giá và mọi cách) thì mới thoả lòng.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.