Hôm nay,  

Nường Mông Tốc Váy

22/08/201500:00:00(Xem: 6948)
Hình ảnh một người phụ nữ tốc váy bao giờ cũng hấp dẫn. Hẳn khi cái váy ấy tốc lên trong gió khoe đôi chân trần, hoặc tốc lên cao tí nữa thì luôn luôn gợi sự tò mò... Cái váy ấy chỉ được tốc lên khi họ nổi cơn tam bành, khi họ giận dữ vì... mất con gà mà chửi. Họ tốc váy mà chửi. Có lẽ để hạ hỏa thì phải tốc váy, hay là cái dáng khi đang phùng mang trợn mắt, hai tay tốc váy lên, dáng nàng lúc ấy như con công xòe bộ cánh kiêu sa, những tiếng chửi sẽ uy vang ngàn phần làm đối phương, hàng xóm... phải kinh hãi? Mọi người tất nhiên kinh hãi với khuôn mặt xấu vì giận dữ, vì dáng nàng tốc váy lúc ấy. Đó là hình ảnh nàng tự tốc váy. Còn trường hợp nàng bị tốc váy, do một ngọn gió tinh quái thốc lên. Ôi chao ngượng lắm! Nàng hẳn đỏ mặt đến chín người, xấu hỗ thiếu đường muốn chui xuống đất.

blank
Hình ảnh Monroe trên gió...

Ấy vậy mà vào ngày 15 tháng 9 năm 1954, nghĩa là cách đây hơn 60 năm, khi một số nàng gái quê của mình còn mang chiếc váy đen dài lết đất, thì ở New York cái váy màu trắng tinh của cô đào Marilyn Monroe bị tốc lên khi nàng đứng trên tấm lưới thông gió subway. Nàng không xấu hổ, nàng không ngượng trân bối rối. Trái lại nàng cười thật tươi và còn gởi đến người xem vây quanh những nụ hôn gió. Gió ở dưới đất thổi tung váy lên, nàng phải dùng tay chặn váy lại với chút khép nép. Không cần che kín cái váy thì nàng cũng đã là hiện thân của cái đẹp hoàn mỹ, từ mái tóc vàng hoe óng ả, đôi mắt xanh lơ tròn xoe, làn môi đầy đặn quyến rũ, giọng nói đầy rung cảm đến ngây thơ, cho đến thân hình cao ráo, cân đối tuyệt hảo như một chuẩn mực vàng cho cái đẹp; đẹp rực rỡ khiêu gợi no tròn và căng mắt ở vòng 1 và vòng 3, cái eo nhỏ xíu như dáng chiếc đồng hồ cát. Huống chi cái váy trắng của nàng bị gió thổi tung lên, nàng dường như yêu thích ngọn gió từ dưới subway thổi lên lắm, nàng cười tươi chu môi đỏ mọng khiêu gợi và ưỡn ẹo cái vòng 3 vờn xoay trên ngọn gió tinh nghịch. Lúc ấy là 1 giờ khuya, ở góc đường 52 và Lexington Avenue, khoảng chừng 2,000 người xem hiếu kỳ vây quanh và họ phấn khích trầm trồ mỗi khi váy nàng thổi tung lên. Họ không phải thất vọng khi chừng 100 nam nhiếp ảnh gia bấm máy, Marrilyn Monroe phải tạo dáng như vậy 14 lần trong suốt 3 tiếng đồng hồ để có được những thước phim cảnh nàng bị tốc váy. Đó là một đoạn trong cuốn phim Seven Years Itch (tạm dịch là Bảy Năm Ngứa Ngáy).

Khoảnh khắc tốc váy của Marrilyn Monroe trở thành một biểu tượng nổi bật nhất trong lịch sử nghệ thuật điện ảnh. Nhưng trước tiên trước khi lan man về iconic moment này, hảy nói về một chút hệ lụy của nó và cuộc đời tình ái của Marilyn Monroe. Sau khi quay cảnh này cho cuốn phim 7 Năm Ngứa Ngáy, một cuốn phim hài nói về chàng Richard Sherman (Tom Ewell) 38 tuổi đơn độc trong căn hộ ở New York khi vợ và con đi nghỉ hè, chàng làm quen với cô láng giềng (Marilyn Monroe) nóng bỏng tóc vàng 22 xuân xanh. Nàng ở trong căn hộ phía trên. Chàng thì đang đọc cuốn sách về "7 năm ngứa ngáy" nói về những xu hướng đổ vỡ, ngoại tình của hôn nhân sau 7 năm chung sống. Chàng Richard mời nàng đến phòng uống tí rượu sau khi cô nàng vô tình làm rơi chậu cây cà chua, suýt đụng vào đầu chàng. Là người làm trong ngành xuất bản sách, tâm hồn chàng mơ mộng và trước cô láng giềng nóng bỏng xinh đẹp, chàng tưởng tượng đến những phút giây fantasy lãng mạn ướt át với nàng, cũng như tưởng tượng rằng vợ mình ngoại tình trong khi đi nghỉ hè với người khác...

Theo các nhà tâm lý học và thống kê thì một cặp vợ chồng sau 7 năm chung sống, khả năng ly dị rất cao. Ngay cả trong công việc hãng xưởng hay mua một cái nhà để ở thì sau 7 năm, hạnh phúc và sự thỏa mãn hài lòng với công việc và ngôi nhà đang ở càng giảm dần đáng kể. Người ta còn cho rằng cứ trung bình 7 năm sẽ có biến chuyển lớn lao trong đời sống tâm sinh lý của con người: 7 tuổi là bắt đầu có hiểu biết. 14 tuổi thì dậy thì. 21 tuổi là tràn trề yêu đương sung mãn. 28 tuổi là đến lúc lập thân. 35 tuổi phải lập sự nghiệp. 42 tuổi chín chắn lẽ đời và "49 chưa qua 53 đã tới" là bắt đầu đại hạn khi con người bước vào giai đoạn mãn kinh, khủng hoảng trung niên (midlife crisis) và từ đó tuột dốc đời như xe mòn thắng.

Trở lại cảnh tốc váy tuyệt vời của Marilyn Monroe thì chính cảnh quay này là một trong những nguyên nhân đưa đến đổ vỡ trong hạnh phúc hôn nhân của nàng và chồng là Joe DiMaggio một ngôi sao bóng chày. Theo nhiếp ảnh gia George S Zimbel nhớ lại thì lúc ấy Joe DiMaggio ghen tuông với cảnh nàng tốc váy trong phim và giận dữ bỏ trường quay ra về, Marilyn Monroe thì không chấp nhận chồng đối xử như vậy với mình trước công chúng, sau khi bay về California một trận gây gổ tơi bời tại khách sạn, nàng làm đơn ly dị với lý do " tinh thần bị hành hạ" (mental cruelty) sau 9 tháng chung sống.

Một vài chi tiết về cảnh quay này thiết nghĩ cũng làm bạn đọc thích thú. Thực sự thì cảnh quay trong phim đã phải quay lại ở California trong phim trường của Fox. Lý do là sau 14 lần dàn dựng và bấm máy ở New York, tiếng ồn của các cánh quạt gió làm trở ngại đoạn phim. Hình ảnh đáng yêu của nàng tốc váy ở subway New York chỉ được dùng cho quảng cáo thương mại về sau này, trong cuốn phim chỉ có một cảnh ngắn khoe đôi chân nàng trên vỉ sắt thông gió ở vỉa hè New York. Marilyn cũng dè dặt chu đáo khi không muốn "phơi bày" nhiều, nàng đã mặc đến 2 chiếc quần lót trắng. Và nàng đã lấy tay đè phía trước của váy xuống khi gió "tinh quái" thổi lên từ phía dưới đất. Kết quả tuyệt vời cho dáng đứng và nét đẹp có một không hai này là váy bay phơi phới, lồng lộng ngỏ sau. Chiếc áo đầm trắng này gần đây được bán đấu giá 4.6 triệu mỹ kim từ chủ nhân của chiếc áo lúc ấy là Debbie Reynolds mua năm 1971 với giá 200 đô la.

Ảnh hưởng nghệ thuật về chiếc váy trắng tốc gió của nàng không dừng lại ở con số tiền bạc và văn hóa nước Mỹ. Ở Nhật, người ta đã ái mộ nàng đến mức bằng cách làm một hình ảnh của nàng tốc váy trên một thửa ruộng rộng hơn 100 mét vuông, bằng 9 loại lúa khác màu. Trong khi đó ở New Jersey bức tượng Forever Marilyn do Seward Johnson thiết kế được dựng lên vào tháng 5 năm 2014 cao 7.9 mét, nặng 34.000 lbs. Sau khi được trưng bày trước đó July 2011 tại Chicago và Palm Spring California 2012.

Bức tượng được du khách yêu thích và trở thành điểm chụp hình lý tưởng không riêng gì nam giới. Người ta hôn chân nàng, ngước nhìn lên bên trong váy nàng, trầm trồ nhìn quần lót khổng lồ của nàng và dĩ nhiên bắt chước dáng đứng khiêu gợi, kiêu sa bất hủ của nàng. Dù vậy bức tượng cũng nhận được vài vệt sơn đỏ quậy phá bôi bác vì vài người Mỹ bảo thủ không thích biểu tượng tình dục và khiêu gợi của Marilyn Monroe.

Ảnh hưởng về nghệ thuật, thời trang, chuẩn mực về cái đẹp và những thực hư về đời sống tình cảm nóng bỏng mà sớm tàn lụi 35 xuân thì của Marilyn Monroe thật là to lớn. Từ chiếc áo dạ hội satin màu hồng trong phim “Diamonds Are a Girl's Best Friend” (Kim cương là bạn đời của phụ nữ), đến chiếc áo đầm trắng xẻ ngực, hở vai, lồng lộng gió trong 7 Năm Ngứa Ngáy đến chiếc áo đầm bó sát thân hình, lóng lánh hạt cườm nàng mặc khi hát chúc mừng sinh nhật tổng thống Kennedy...Thời trang và phong cách của Marilyn Monroe đã ảnh hưởng ngập tràn từ Madona, Lady Gaga đến Adele... Sẽ tốn biết bao giấy mực và tháng năm dài chuyện trà dư tửu hậu về nàng, từ những trang Playboy ngồn ngộn thịt da và những chuyện tình huyền thoại với 2 anh em dòng họ Kenedy danh giá, cũng như cái chết bí ẩn của ngôi sao sớm tàn này...

Ở tại Trung Quốc, người ta tìm thấy một phiên bản "nhái" của nàng trong bải thu nhặc rác ở Guigang, sau 6 tháng trưng bày ở một khu thương mại. Có lẽ đất nước này không ưu ái đến những biểu tượng của cái đẹp nhục thể, cái đẹp tự do phơi phới tung váy của phương Tây. 60 năm sau cái chết non trẻ của một biểu tượng cho cái đẹp của người phụ nữ, cái đẹp làm no mắt những đấng nam nhi, làm ghen tị phái quần hồng. Marilyn Monroe luôn là nguồn cảm hứng vô tận cho nghệ thuật, âm nhạc và thi ca. Ca khúc tuyệt vời Candle In The Wind (Ngọn đèn trước gió) của Elton John vẫn làm mềm lòng người, ngay cả khi được hát để tưởng nhớ Công Nương Diana (người viết sẽ viết tiếp cho chủ đề này kỳ tới) Riêng Trung niên thi sĩ họ Bùi nhà mình thì phải nói là đắm đuối mê say Marilyn Monroe còn hơn cả người viết và bạn ngàn lần:

Ngày sau Thượng Đế hỏi anh
Ở trần gian có thấy đành lòng không
Thưa rằng: rất có và không
Vì chưng nửa cuộc Nường Mông vội gì
Hỏi: rằng giờ có muốn đi
Về Thiên Đường ngó mấy Dì Tiên Nga ?
Thưa rằng: thà ở với ma
Miễn là được thấy lại Tòa Mông Rô. (Ngày sau)

Nường Mông là nàng Monroe, Tòa Mông Rô là gì chắc bạn hiểu. (Rõ màu trong ngọc trắng ngà. Rành rành sẵn đúc một tòa thiên nhiên. Truyện Kiều) Xin bái phục cụ Bùi Giáng. Chắc cụ đã toại nguyện gặp nàng Mông ở miền mây trắng bay. Và xin kết thúc bài viết ở đây, vì dư âm của cái đẹp và dư ảnh của người đàn bà tốc váy sẽ còn rất dài, miên viễn tới ngày sau.

Sean Bảo

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngược lại, những biến cố dồn dập đủ loại trong COVID-19 mở ra cuộc đấu tranh chính trị mới: đòi quyền được sống còn, có thuốc trị cho tất cả, đi lại an toàn, đó là một cái gì thiết thực trong đời sống hằng ngày và không còn chờ đợi được chính quyền ban phát ân huệ; nó khiến cho người dân có ý thức là trong các vấn đề nội chính, cải tổ chế độ là cần ưu tiên giải quyết. Người dân không còn muốn thấy vết nhơ của Đồng Tâm hay tiếp tục qùy lạy van xin, thì không còn cách nào khác hơn là phải có ý thức phản tỉnh để so sánh về các giá trị tự do cơ bản này và hành động trong gạn lọc. Tình hình chung trong việc chống dịch là bi quan và triển vọng phục hồi còn đấy bất trắc. Nhưng đó là một khởi đầu cho các nỗ lực kế tiếp. Trong lâu dài, dân chủ hoá là xu thế mà Việt Nam không thể tránh khỏi. Cải cách định chế chính trị và đào tạo cho con người để thích nghi không là một ý thức riêng cho những người quan tâm chính sự mà là của toàn dân muốn bảo vệ sức khoẻ, công ăn việc làm
Trong vài thập niên vừa qua, giải Nobel Hòa Bình và Văn Chương được xem là một tuyên ngôn của ủy ban giải Nobel về các vấn đề thời cuộc quan trọng trong (những) năm trước và năm 2021 này cũng không là ngoại lệ. Giải Nobel Văn Chương năm nay được trao cho nhà văn lưu vong gốc Tazania - một quốc gia Châu Phi, là Abdulrazak Gurnah "vì sự thẩm thấu kiên định và bác ái của ông đối với những ảnh hưởng của chủ nghĩa thực dân và số phận của những người tị nạn trong vực sâu ngăn cách giữa các nền văn hóa và lục địa". Cũng vậy, giải Nobel Hoà Bình đã dành cho hai ký giả Maria Ressa của Phi Luật Tân và Dmitry Muratov của Nga "vì những nỗ lực bảo vệ sự tự do ngôn luận, vốn là điều kiện tiên quyết cho nền dân chủ và sự hòa bình lâu dài". Ủy ban Nobel Hòa Bình Na Uy còn nói thêm rằng, "họ đại diện cho tất cả các ký giả đang tranh đấu cho lý tưởng này, trong một thế giới mà nền dân chủ và tự do báo chí đang đối mặt với những điều kiện ngày càng bất lợi" và cho "nền báo chí tự do, độc lập
Sau đó, sau khi “phát khóc” và lau nước mắt/nước mũi xong, bác Hồ liền thỉnh ngay bác Lê về thờ nên mới có Suối Lê Nin (với Núi Các Mác) cùng hình ảnh – cũng như tượng đài – của cả hai ông trưng bầy khắp mọi nơi, để lập ra một tôn giáo mới, thay thế cho Phật/Chúa/Thánh Thần/Ông Bà/Tiên Tổ ... các thứ.
Sự nghiệp chính trị của đại đế Nã-Phá-Luân chẳng liên hệ gì nhiều đến Trung Quốc nên không biết tại sao ông nổi hứng tuyên bố một câu bất hủ mà giờ này có giá trị của một lời tiên tri “Hãy để Trung Hoa ngủ yên bởi vì khi tỉnh giấc nó sẽ làm rung chuyển thế giới.” Vào tháng 03/1978 có một sự kiện ít được biết đến nhưng bắt đầu lay thức gã khổng lồ Trung Quốc khi một hợp tác xã nông nghiệp ở Phúc Kiến xin phép được giữ lại phần sản xuất vượt chỉ tiêu để khuyến khích nông dân hăng hái làm việc. Đây là giai đoạn trước Đổi Mới nên viên thư ký đảng bộ của hợp tác xã bị phê bình kiểm điểm. Chỉ 8 tháng sau đó vào cuối năm 1978 Đặng Tiểu Bình tuyên bố cải tổ và mở cửa nền kinh tế. Đề nghị nói trên của hợp tác xã được mang ra thử nghiệm với kết quả sáng chói nên viên thư ký đảng được ban khen.
Sau 10 năm ra sức Xây dựng, chỉnh đốn hàng ngũ để bảo vệ đảng không tan, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn thừa nhận: ”Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi một cách căn bản, thậm chí có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”
Nếu mối quan hệ Trung Quốc-Hoa Kỳ là một ván bài, thì người Mỹ sẽ nhận ra rằng họ đã được một lá bài tốt và tránh khuất phục trước nỗi sợ hãi hay niềm tin vào sự suy tàn của Hoa Kỳ. Nhưng ngay cả một lá bài tốt cũng có thể thua, nếu chơi tệ. Khi chính quyền của Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden thực hiện chiến lược cạnh tranh đại cường với Trung Quốc, các nhà phân tích tìm các phép ẩn dụ trong lịch sử để giải thích tình trạng cạnh tranh ngày càng sâu sắc. Nhưng trong khi nhiều người dựa vào sự khởi đầu của Chiến tranh Lạnh, thì một ẩn dụ lịch sử đáng lo ngại hơn là sự bắt đầu của Thế chiến thứ nhất. Năm 1914, tất cả các cường quốc đều mong rằng cuộc chiến Balkan lần thứ ba là ngắn ngủi. Thay vào đó, như nhà sử học người Anh Christopher Clark đã chỉ ra rằng, các cường quốc bị mộng du bước vào một trận đại chiến kéo dài bốn năm, phá hủy bốn đế chế và giết chết hàng triệu người.
“Căn bản đời sống của chúng ta là đi tìm sự hạnh phúc và tránh né sự khổ đau, tuy nhiên điều tốt nhất mà ta có thể làm cho chính bản thân chúng ta và cho cả hành tinh này là lật ngược lại toàn bộ suy nghĩ ấy. Pema Chodron đã chỉ cho chúng ta thấy mặt cấp tiến của đạo Phật.”
Năm 1964, anh Phạm Công Thiện được mời vào Sài Gòn để dạy triết Tây tại Viện cao đẳng Phật học vừa được mở tại chùa Pháp Hội (tiền thân của Viện Đại học Vạn Hạnh sau này), tôi được anh cho đi theo. Tôi nhớ anh đã dẫn tôi đến thăm Bùi Giáng vào một buổi chiều, trong một căn nhà ở hẻm Trương Minh Giảng, căn nhà rất ẩm thấp, chật hẹp, gần như không có chỗ cho khách ngồi.
Cố nhớ kỹ lại, tôi vẫn không nghĩ ra là tôi đã gặp thầy Phước An lần đầu vào dịp nào (dĩ nhiên là ở Vạn Hạnh, trong năm 1972, nhưng trong hoàn cảnh nào?). Chỉ nhớ rằng quen nhiều và thân với thầy lắm. Phòng 317 Nội Xá Vạn Hạnh là phòng ở của quý thầy trẻ, là những người tôi rất thân, và đây là một phòng mà tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ba bà Mai kể trên thuộc hai thế hệ. Cả ba đều đã trải qua một kiếp nhân sinh mà “phẩm giá” người dân bị chà đạp một cách rất tự nhiên.” Nếu may mắn mà “CNXH có thể hoàn thiện ở Việt Nam” vào cuối thế kỷ này, như kỳ vọng của ông TBT Nguyễn Phú Trọng, chả hiểu sẽ cần thêm bao nhiêu bà Mai phải (tiếp tục) sống “với tâm thức khốn cùng” như thế nữa?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.