Hôm nay,  

Tháng Ba Có Mùa Xuân...

19/03/201600:00:00(Xem: 7247)
Tháng Ba có mùa xuân... Ly cà phê buổi sáng trên tay, tôi ngước nhìn khu vườn nhỏ ngoài khung cửa mà thấy lòng xôn xao với năm tháng ngắn ngủi đang trôi dần về cảnh cuối đời!

Lại một ngày mới vừa bắt đầu... Sương mai cuối đông làm cảnh vật thêm mờ ảo nhưng chỉ vài giây phút nữa thôi, nắng sẽ lên tạo thành bức tranh xuân tuyệt vời! Đời cũng đẹp lây cùng với hy vọng và sức sống trên đầu những nụ non chớm ửng hồng.

Thuơng yêu, lòng người chan hòa niềm tin, phơi phới giữa cảnh xuân. Ghét nhau, hồn người ảm đạm lạnh lùng như ở vào cuối thu đầu đông. Chuyện đời, nay thương mai ghét là vô thường, ảnh hưởng từ “cái tôi” luôn mang ảo tưởng cực kỳ quan trọng!

Chuyện xưa đã quên... nhưng xuân năm nay có một người, tôi thương rồi ghét tình cờ trở lại để cho tôi mùa xuân mới tuyệt đẹp duy nhất chỉ bằng một cú điện thoại... Giản dị, nhẹ nhàng nhưng sao cao thượng, đáng yêu và khâm phục biết bao! Phong cách ấy là của bậc Thầy với tâm hồn hướng thượng, xoa dịu mọi hiểu lầm và hận thù bằng chính sự khiêm nhượng tao nhã của mình.

Cali nắng ấm quanh năm. Người về đây để tránh tuyết lạnh miền Đông Bắc vì thế tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại hỏi thăm. Lúc đầu, bàng hoàng vì “cái tôi” bỗng dưng chợt thỏa mãn nhưng hạ hồi, lòng hỏi lòng mới hiểu ra bản chất sai trái của mình. Cử chỉ nhỏ bé của người tuy tầm thường ngờ đâu lại mạnh như cơn bão lòng... Chỉ với lời nói thương yêu mà bao u sầu chất chứa ở nơi tôi đã tức thì chuyển đổi thành niềm cảm thông đoàn tụ năm xưa.

Bằng tấm lòng trắc ẩn và đức độ từ bi, người ấy đã nối lại nhịp cầu gẫy đổ để rồi khi lòng thanh thản đứng bên nhau giữa cầu, tôi đã bật khóc, không sao ngăn được những dòng lệ nóng hổi tuôn ra vì cảm xúc đến từ hạnh phúc, ân hận hay tiếc nuối...? Không thể rõ ràng nhưng cả hai đều thấy từng cơn gió lồng lộng thổi, cuốn đi tất cả muộn phiền bấy lâu nay sinh sôi nảy nở bên ngoài lớp vỏ tình thương.


Ngày qua ngày, dòng đời trôi như nước sông thuận dòng, nếu tình người nên duyên biến thành tình yêu, tình bạn hay tình thầy trò... thể nào cũng gặp phải những khúc gập ghềnh, nông sâu, thiên nhiên bất hòa vì thế hãy thông cảm, giúp đỡ nhau cùng chảy ra biển về nguồn. Thực tế, dù thương yêu cách mấy chúng ta cũng chỉ đi chung vài đoạn đường tựa như những nhánh sông dài ngắn rồi cũng lại cách biệt xa nhau.

Đời người trăm năm là một đoạn đường ngắn ngủi. Thoáng chốc, tuổi đôi mươi cách đây hơn nửa thế kỷ với bao ước mơ đã qua vội vàng. Những gì cần thực hiện chúng ta đã làm để bây giờ còn lại sự thanh thản cho đến cuối đời như những nhánh sông cuối nguồn vật vờ trước khi hòa tan vào biển cả.

Hạnh phúc từng ngày ở tuổi già chỉ có thể tìm thấy trong tình thương giao hảo. Ấy là chân lý... Hiểu được tức là đã biết kiềm chế “cái tôi” đáng ghét! Hãy để nó ngủ yên mãi mãi ở một nơi vắng vẻ trong tâm hồn.

Người về rồi người lại đi vì chúng ta chỉ gặp nhau, đi chung rất vội một đoạn đường nhưng với cú phôn ân tình, người đã làm tôi quyến luyến khôn nguôi... Người đã đến rồi người lại đi, tiễn người tôi thầm hỏi chẳng biết sẽ còn bao nhiêu lần gặp gỡ?

Người về nhưng đã để lại nơi đây bài học to lớn về sự khuất phục hận thù làm tôi nhớ đến câu truyện một bé trai hỏi bố về những bó hoa thương tiếc chồng chất trên đường phố Paris sau ngày khủng bố 13 tháng 11, 2015:

- Bố ơi, mình phải chạy trốn khỏi đất nước này!

- Không... Đây là nhà mình, tại sao phải đi?

- Vì chúng nó ác và có súng, con sợ lắm!

- Nó có súng thì chúng mình có hoa...

- Vậy hả bố? Những bó hoa này để chống súng đạn à? Thế à! Hoa này chống lại kẻ thù... Merci bố.

03/18/2016

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.