Hôm nay,  

Vết Thương

03/06/201617:36:00(Xem: 5512)

Vết Thương

(Để đón chào Ngày Môi Trường Thế Giới 5/6/2016, HG xin kính tặng những tâm hồn của gió, của nắng, của mưa, … và cuộc Tuần Hành Xanh đang tưới mát một dân tộc đang trỗi dậy. )


Làm sao người ta có thể ngăn được gió?

Làm sao người ta có thể ngăn được nắng?

Làm sao người ta có thể ngăn được mưa?

Nên đừng hỏi vết thương trên đôi chân em đã lành chưa?

Hãy ôm em vào lòng nếu ngày mai đôi môi em bật máu

Hãy lặng im dù có lúc yếu lòng em bật khóc

Vì đó chính là điều em muốn làm hôm nay.


Xin lỗi mẹ, con đã dấu vệt máu bầm trên vai

Chẳng biết từ dùi cui hay nắm đấm

Nhưng mẹ ơi! khi bị kéo lê trên đất

Là lúc con nhìn thấy được cả bầu trời xanh

Là lúc con cảm nhận nỗi tủi nhục của dân mình

Nếu hôm nay con không có mặt.


Ôi! quê hương rừng vàng biển bạc

Sông đã cạn và rừng đã khô

Ôi! một miền uy linh hiển hách

Trong gian nguy chưa biết cúi đầu.


Nhưng biển chết rồi sao mình cứ nhớ

Ơi những ngày trời xanh biển xanh!


Những giọt máu này

                          rồi sẽ khô trên cánh tay anh

Nhưng nếu cúi đầu làm sao mình sống tiếp

Khi vết thương của mẹ

                           là những con thuyền nằm trên biển chết

Đất khô lệ rồi thương lắm Việt Nam.


blank

Những hàng rào thách đố nghênh ngang

Nhưng làm thế nào chúng ngăn được gió

Hôm nay em là gió em tràn lên phố

Hôm nay chị là nắng chị đem con xuống đường

Hôm nay tôi là mưa tôi hòa cùng giòng suối

Chảy tràn đầy khắp ngõ ngách quê hương


Em nhé ! hãy băng lại dùm anh vết thương

Sáng hôm nay mình cùng nhau xuống phố.

                                      

Hương Giang


.
.

Ý kiến bạn đọc
06/06/201600:20:22
Khách
Bài thơ rất cảm động!
Không hận thù nhưng không thiếu nét cương thường của một tâm hồn trăn trở trước bóng đêm của quê hương đang quằn quại trong tang thương và khủng bố...
Chúc tác giả chân cứng đá mềm để cùng đồng hành với dân tộc. LOVE IT!
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Dòng sông đen ngòm chảy quanh thành phố; lặng lờ trôi bên những lầu đài và những căn nhà tồi tàn xiêu vẹo; luồn dưới những cây cầu nhỏ bắc qua hai bờ rác rến.
Đằng Vương Các do con trai Đường Cao Tổ Lý Uyên, là hoàng tử Lý Nguyên Anh, em ruột Lý Thế Dân tức Đường Thái Tôn dựng nên năm Vĩnh Huy thứ 3 thời Sơ Đường (652) khi ông làm Thứ Sử Tô Châu,
Sau cùng, suốt 30 năm tạp ghi, viết về cựu chiến binh, viết về thuyền nhân, viết về nước Mỹ, viết về Việt Nam Cộng Hòa, lần này tôi được yêu cầu viết về một mối tình.
H. Tịnh - Quê Hương Quảng Nam Đà Nẵng. Sư phạm Huế ngày xưa. Hiện về hưu và sống ở Q. Cam, California. Thích đọc và viết về đề tài tự kỷ.
Lần nữa, ngày 30 tháng Tư đau thương lại đến với người Việt miền Nam nói chung và người Việt tỵ nạn đang sống lưu vong trên đất khách quê người nói riêng.
Trương Quyền, còn gọi là Trương Tuệ (hay Huệ) thường gọi là cậu Hai Quyền, thân phụ là Trương Định
Nghe có vẻ như chuyện vui, nhưng đối với cấp lãnh đạo cũng như khối đảng viên trung kiên của đảng CH, thì... không vui chút nào.
"Mỹ không thể bỏ Việt Nam" đó là một niềm tin son sắt của chính giới và người dân miền Nam trước ngày 30 tháng 4 năm 1975.
quan trọng nhất lúc này, hãy ngưng ngay loại phát biểu độc ác và vô lương tâm như của Phó Chủ Tịch Hà Tĩnh Đặng Ngọc Sơn, bảo dân "Cứ yên tâm ăn cá, tắm biển ở Vũng Áng".
Đảng CSVN đi ngược quy luật phát triển khách quan đa nguyên của xã hội nên chỉ còn biết sử dụng côn đồ, bạo lực để giữ ổn định giả dối tạm thời


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.