Hôm nay,  

Cha Ơi!

11/06/201600:00:00(Xem: 6511)
Nhân Ngày Lễ Từ Phụ chúng tôi tại Điểm Hẹn KC xin Kính Chúc Các Bậc Rừ Phụ Một Ngày Lễ vui vẻ và sức khỏe dồi dào trong năm nay.

“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chử hiếu mới là đạo con.”

Mỗi người sống ở trên đời nầy đều có một người cha. Chúng tôi muốn cảm ơn tất cả những người cha đã hi-sinh và là những tấm gương sáng cho các con noi theo.

“Hãy hiếu kính cha mẹ con, hầu cho con được sống lâu trên đất.” theo

Lời Thánh Kinh đã dạy.

Tùy theo kinh nghiệm sống của mỗi người mà mình có cái nhìn về người Cha của mình như thế nào. Nếu bạn có một người cha thương yêu, chăm lo cho bạn thì cái nhìn về Người Cha Thiên-thượng sẽ là người cha tốt. Còn nếu bạn có một người cha không đối xử tốt với bạn thì khi nghe nói về Người Cha Thiên-thượng bạn sẽ có cái nhìn khác.

Hoặc có lẽ bạn sinh ra đời là đã không có cha, hoặc cha của bạn đã bị chết trong chiến tranh, cha tôi cũng hi-sinh vì tổ quốc, hay vì một lý do nào đó mà bạn không còn có cha nữa.

Hôm nay tôi có một tin tức tốt lành cho bạn đây. Cho dù người cha trên đất này đối xử thế nào đối với bạn, nhưng Người Cha Thiên-thượng là Chúa Trời của cả vũ-trụ này lúc nào cũng yêu thương bạn. Ngài luôn luôn chờ đợi và tìm kiếm bạn trở về với Ngài.

Cha Thiên-thượng là Nguồn của sự sống, Nguồn của phước hạnh, tình yêu và hi-vọng. Cha sẳn sàng tha thứ cho những lầm lỗi của bạn. Cha muốn nhận bạn là con của Ngài. Vì yêu thương nhân loại Chúa Trời đã sai con của Ngài là Chúa Giê Xu đến thế gian để hi-sinh cứu vớt mọi người. Chúa là Đấng vô tội chỉ bởi huyết Ngài mới có thể xóa sạch mọi tội lỗi của chúng ta. Chúng ta chỉ cần tin đến Con ấy thì sẽ được cứu. Chẳng những cho cuộc sống bây giờ mà sẽ được ở với Ngài trên nước của Ngài đời đời.


“Vì Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hể ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.” Thánh Kinh Giăng 3:16.

Tình yêu bao la của Cha Thiên-thượng dành cho con người thật là vĩ đại. Khi có một con chiên đi lạc khỏi bầy chiên, Ngài sẽ đi tìm nó. Ngài sẽ dùng mọi cách để tìm nó về, có thể có những con chiên không có nhà để về. Ngài đang đi tìm những con chiên đó và dẫn nó về bầy của mình. Có lẽ những con chiên đó đang bị thương, bị đói, bị lo sợ. Ngài sẽ đem nó về săn sóc và chăm lo cho nó.

Khi Ngài tìm được con chiên ấy rồi Ngài rất vui mừng bồng ẳm hay vác con chiên đó lên và đem nó về. Ngài đem nó về ở chung với những con chiên khác được bình an, hạnh phúc.

Cha Thiên-thượng Ngài rất yêu thương bạn và sẳn sàng làm điều đó cho bạn. Ngài sẽ cho bạn được yên nghĩ nơi mé nước bình tịnh, bên dòng sông thanh bình dưới sự bảo vệ của Ngài. Chúng ta không còn lo sợ, đói khát, hay buồn lo gì nữa. Bởi vì chúng ta đã có được Người Cha nầy rồi.

Khi trở nên là con cái của Ngài, chúng ta được quyền gọi Ngài là Cha dĩ nhiên chúng ta sẽ được ở dưới tình yêu, che chở và bênh vực của Ngài luôn luôn. Bạn có muốn được như vậy không? Hãy gọi Ngài: Cha Ơi!

Chúng tôi Kính Mời bạn đến với Điểm Hẹn KC tại Kevins Auto Body 9265 Bishop (gốc Đường Moran & Đường Bishop) Westminster Ca 92683. Chúng tôi sinh hoạt mỗi

Sáng Chúa Nhật lúc 9:29am và Mỗi Tối Thứ Ba lúc 6:29pm.

Xin bạn gọi điện thoại cho chúng tôi hoặc đến tại địa chỉ trên.

Tôi Mục sư Cao Mỹ Phượng (714) 603 4481 và Nhà tôi Mục sư Cao Hữu Trí (714) 657 9726

Hẹn gặp lại bạn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đạo đức của thị trường không phải kinh doanh lương thiện mà chính ở chổ đầu tư khôn ngoan và chính chắn sẽ được thị trường tưởng thưởng, bằng ngược lại liều lỉnh hay lảng phí sẽ bị đào thải. Bàn tay vô hình thường xuyên tẩy sạch các sai lầm thì thị trường mới sinh hoạt tự do và lành mạnh. Sách báo kinh tế Hoa Kỳ lại nhắc đến “moral hazard” hay là rủi ro đạo đức. Giống như cháu hư tại bà tức có can thiệp từ bên ngoài - thường là do bàn tay hữu hình của nhà nước – dung dưỡng bao che khiến thị trường trở nên ỷ lại không cải sửa thói hư tật xấu. Thị trường không tự sửa sai sẽ có ngày vấp ngã giết chết nền kinh tế.
“Các ‘đại gia’ đó đã trở về Việt Nam từ thập niên 1990 khi đất nước bắt đầu mở cửa để đổi mới. Họ đầu tư chủ yếu vào bất động sản và xây dựng quan hệ là hai thứ tài sản có lợi nhất trong thời quá độ. Với túi tiền và kinh nghiệm tham nhũng ở Liên Xô và Đông Âu cũ, họ là những người cơ hội (như ‘carpetbaggers’) đặc trưng của thời kỳ tích tụ tư bản hoang dã.
Chuyện thứ nhì vui, tràn đầy hạnh phúc. Đoàn lính đang diễn hành, sắp tới khán đài. Bổng một anh lính trẻ, tân binh của Trường Võ bị, đưa tay ra hiệu vào nhóm người đừng trên lề đường coi lễ. Một cô đầm, xiêm y tươm tất, vội tiến ra tới gần anh lính. Anh lính liền bước ra khỏi hàng, quì xuống, móc túi lấy ra chiếc nhẫn đính hôn, đeo vào ngón tay áp út của cô đầm. Họ đứng dậy, dĩ nhiên là ôm nhau hôn tuy còn luật ngăn cách vì dịch vũ hán! Cấm hôn!
Theo bản tin đăng trên trang mạng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Ngoại Trưởng Blinken đã tái cam kết sự ủng hộ của Hoa Kỳ với khối ASEAN, xây dựng mối quan hệ chiến lược dựa trên nhân quyền và các quyền tự do phổ quát, sự thịnh vượng kinh tế và dựa theo lợi ích người dân. Ông cũng cam kết là Hoa Kỳ sẽ tiếp tục giúp đỡ các quốc gia trong khu vực chống lại đại dịch Covid-19 qua các chương trình viện trợ của Mỹ.
Khi Tổng thống Mỹ Joe Biden và Tổng thống Nga Vladimir Putin tổ chức hội nghị thượng đỉnh đầu tiên tại Geneva vào tháng trước, vũ khí mạng đóng vai trò lớn hơn trong chương trình nghị sự so với loại vũ khí hạt nhân. Rõ ràng thế giới đã thay đổi kể từ Chiến tranh Lạnh, nhưng Biden đã hoàn thành điều gì, nếu có?
Hoa Kỳ đang rút quân khỏi Afghanistan, dự định sẽ đưa hết binh lính ra khỏi vùng đất này vào cuối tháng Tám, sau 20 năm can thiệp quân sự và giúp xây dựng quốc gia. Quan ngại là quân Taliban chống đối chính phủ đang chiếm đất giành dân tại nhiều nơi và đã kiểm soát được nhiều quận. Hình ảnh sụp đổ của Việt Nam Cộng hoà năm 1975 đang được nhiều giới chức và truyền thông Mỹ nhắc lại và đặt câu hỏi là chuyện gì sẽ xảy ra nếu Taliban chiếm được Thủ đô Kabul.
Như vậy, những ai trong đảng CSVN đang hô hoán rằng “thực hành tập trung dân chủ trong đảng để lan tỏa ra toàn xã hội” là hoang tưởng, mị dân. Hãy lấy bằng chứng vài việc để xem dân đã có dân chủ chưa, như: Quyền tự do Tín ngưỡng và hoạt động Tôn giáo bi kiểm soát; Tự do tư tưởng, ngôn luận và báo chí bị phủ nhận; Người dân không có quyền ra báo.
Điều quan trọng đáng lưu ý là với Rashford và Sancho, hai cầu thủ dự bị vào sân thay người của Anh đã không thành công vì "yếu thần kinh". Ác mộng của người Anh trong loạt sút luân lưu bước sang một chương mới. "Tam sư (Anh Quốc)" thất bại trận chung kết trong "vụ Lotterie (Xổ số) 11 mét và qua đó bỏ lỡ danh hiệu vô địch châu Âu! Thật là cay đắng vô cùng cho đội tuyển Anh !. Ý đọat ngôi Vô Địch Túc Cầu Châu Âu lần thứ hai kể từ năm 1968. Đội tuyển Anh trải qua một "trận chung kết chấn động" trên sân nhà của họ, điều mà đội Southgate sẽ phải chịu đựng trong một thời gian dài.!
Thách thức của Tàu ngày nay đối với thế giới, nhứt là Âu châu và Huê kỳ, không chỉ là ý thức hệ, mà còn là kinh tế và công nghệ cao. Vậy các nước Dân chủ chấp nhận lệ thuộc Tàu vì tiền hay phải liên kết ngăn chận? Ông Tổng thống Joe Biden của Huê kỳ tuyên bố sẽ tổ chức một Diễn Đàn Dân chủ vào cuối năm để chống Tàu bành trướng!
Với tuổi già ở Mỹ với thế hệ thứ ba, ông bà mong muốn cháu nội, cháu ngoại nói được, viết được tiếng Việt là là tiếng mẹ đẻ là niềm vui trong gia đình. Vì vậy nơi nào có nơi dạy tiếng Việt cho con em, phụ huynh như tìm được cái phao để tuổi thơ tìm về cội nguồn. Đối với ông bà, khi các cháu nói “thưa ông, thưa bà, chào ông, chào bà…” nghe rất thân thương và mát lòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.