Hôm nay,  

Cha Ơi!

11/06/201600:00:00(Xem: 6699)
Nhân Ngày Lễ Từ Phụ chúng tôi tại Điểm Hẹn KC xin Kính Chúc Các Bậc Rừ Phụ Một Ngày Lễ vui vẻ và sức khỏe dồi dào trong năm nay.

“Công Cha như núi Thái Sơn
Nghĩa Mẹ như nước trong nguồn chảy ra
Một lòng thờ Mẹ kính Cha
Cho tròn chử hiếu mới là đạo con.”

Mỗi người sống ở trên đời nầy đều có một người cha. Chúng tôi muốn cảm ơn tất cả những người cha đã hi-sinh và là những tấm gương sáng cho các con noi theo.

“Hãy hiếu kính cha mẹ con, hầu cho con được sống lâu trên đất.” theo

Lời Thánh Kinh đã dạy.

Tùy theo kinh nghiệm sống của mỗi người mà mình có cái nhìn về người Cha của mình như thế nào. Nếu bạn có một người cha thương yêu, chăm lo cho bạn thì cái nhìn về Người Cha Thiên-thượng sẽ là người cha tốt. Còn nếu bạn có một người cha không đối xử tốt với bạn thì khi nghe nói về Người Cha Thiên-thượng bạn sẽ có cái nhìn khác.

Hoặc có lẽ bạn sinh ra đời là đã không có cha, hoặc cha của bạn đã bị chết trong chiến tranh, cha tôi cũng hi-sinh vì tổ quốc, hay vì một lý do nào đó mà bạn không còn có cha nữa.

Hôm nay tôi có một tin tức tốt lành cho bạn đây. Cho dù người cha trên đất này đối xử thế nào đối với bạn, nhưng Người Cha Thiên-thượng là Chúa Trời của cả vũ-trụ này lúc nào cũng yêu thương bạn. Ngài luôn luôn chờ đợi và tìm kiếm bạn trở về với Ngài.

Cha Thiên-thượng là Nguồn của sự sống, Nguồn của phước hạnh, tình yêu và hi-vọng. Cha sẳn sàng tha thứ cho những lầm lỗi của bạn. Cha muốn nhận bạn là con của Ngài. Vì yêu thương nhân loại Chúa Trời đã sai con của Ngài là Chúa Giê Xu đến thế gian để hi-sinh cứu vớt mọi người. Chúa là Đấng vô tội chỉ bởi huyết Ngài mới có thể xóa sạch mọi tội lỗi của chúng ta. Chúng ta chỉ cần tin đến Con ấy thì sẽ được cứu. Chẳng những cho cuộc sống bây giờ mà sẽ được ở với Ngài trên nước của Ngài đời đời.


“Vì Chúa Trời yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hể ai tin Con ấy không bị hư mất mà được sự sống đời đời.” Thánh Kinh Giăng 3:16.

Tình yêu bao la của Cha Thiên-thượng dành cho con người thật là vĩ đại. Khi có một con chiên đi lạc khỏi bầy chiên, Ngài sẽ đi tìm nó. Ngài sẽ dùng mọi cách để tìm nó về, có thể có những con chiên không có nhà để về. Ngài đang đi tìm những con chiên đó và dẫn nó về bầy của mình. Có lẽ những con chiên đó đang bị thương, bị đói, bị lo sợ. Ngài sẽ đem nó về săn sóc và chăm lo cho nó.

Khi Ngài tìm được con chiên ấy rồi Ngài rất vui mừng bồng ẳm hay vác con chiên đó lên và đem nó về. Ngài đem nó về ở chung với những con chiên khác được bình an, hạnh phúc.

Cha Thiên-thượng Ngài rất yêu thương bạn và sẳn sàng làm điều đó cho bạn. Ngài sẽ cho bạn được yên nghĩ nơi mé nước bình tịnh, bên dòng sông thanh bình dưới sự bảo vệ của Ngài. Chúng ta không còn lo sợ, đói khát, hay buồn lo gì nữa. Bởi vì chúng ta đã có được Người Cha nầy rồi.

Khi trở nên là con cái của Ngài, chúng ta được quyền gọi Ngài là Cha dĩ nhiên chúng ta sẽ được ở dưới tình yêu, che chở và bênh vực của Ngài luôn luôn. Bạn có muốn được như vậy không? Hãy gọi Ngài: Cha Ơi!

Chúng tôi Kính Mời bạn đến với Điểm Hẹn KC tại Kevins Auto Body 9265 Bishop (gốc Đường Moran & Đường Bishop) Westminster Ca 92683. Chúng tôi sinh hoạt mỗi

Sáng Chúa Nhật lúc 9:29am và Mỗi Tối Thứ Ba lúc 6:29pm.

Xin bạn gọi điện thoại cho chúng tôi hoặc đến tại địa chỉ trên.

Tôi Mục sư Cao Mỹ Phượng (714) 603 4481 và Nhà tôi Mục sư Cao Hữu Trí (714) 657 9726

Hẹn gặp lại bạn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Té ra có hai thứ “người lạ” lận nha: tụi ngoài biển cả mênh mông là dân Nước Lạ, đã đành; đám ở trong phố phường chật hẹp thì toàn là dân bản xứ. Cả hai đều hành động theo cùng một phương châm: “lấy thịt đè người” – dù thuộc hai thực thể khác nhau: Côn Đồ Quốc Gia & Côn Đồ Quốc Tế.
Chiều nay, sau thời tọa thiền, hành giả thiền hành bên bờ suối, nghe suối xứ người bình yên róc rách tuôn, chợt quặn lòng nhớ tới những dòng sông, dòng suối nơi quê nhà từng bị nhiễm độc! Cũng khoảng thời điểm này, hai năm trước, suốt dọc trên 200 cây số bãi biển miền Trung, bỗng nhiên cá biển đủ loại, chết hàng loạt, xác trôi giạt vào bờ, trắng xóa! Rồi chim trời cũng rũ cánh, lao xuống, nằm chết bên cá, do chim đói lòng, đã ăn xác cá nhiễm độc! Rồi ngư dân sống ven biển, buổi sáng dong thuyền ra khơi, buổi chiều buồn bã quay về, không kiếm được chi để đổi lấy gạo, muối, nuôi gia đình!
Như bao nhiêu triệu người Việt Nam tị nạn khác, tôi là kẻ vượt biên và còn sống sót nhờ vào may mắn; bởi thế, mọi chuyện (xa gần) có liên quan đến ranh giới của đất nước này đều nhớ như in: “Nguyên Hồng là người phàm tục. Anh thích nhắm ngon, thích rượu ngon, nhưng thích nhất là khi có những thứ đó mà quanh anh là bè bạn. Nhưng trong bữa ăn khoái khẩu hôm ấy anh chỉ lẳng lặng uống. Sau mỗi miếng nhắm anh chống đũa, tư lự. Có vẻ anh buồn. – Bên Tàu loạn to. Nhiều người chạy sang ta, chạy loạn hay là chạy chính phủ không biết, trông tội lắm. – anh nói, giọng rầu rầu.
Lời người dịch: Tác giả cảnh báo các nhận định về địa chính trị của Trung Quốc trong các lĩnh vực giáo dục, nhân quyền, du lịch, an ninh cho Hồng Kông và hoạt động của doanh nghiệp Hoa Vi đối với Anh quốc, Hoa Kỳ, Úc và Nhật Bản là sai lầm, nhưng không đề cập hai nguy cơ khác có liên quan đến Việt Nam, đó là tranh chấp Biển Đông và vùng hạ lưu sông Mekong. Viễn cảnh Trung Quốc sẽ tiếp tục trỗi dậy và thách thức nguyên trạng khu vực trong thời điểm đại dịch Covid-19 là khó lường đoán. Nhưng nếu không lo đối phó với các diễn biến mới này, Việt Nam sẽ phải gánh chịu hiểm hoạ nghiêm trọng.
Thế rồi ngày quốc khánh cũng trôi qua, có điều năm nay lặng lẽ và buồn quá, suốt mấy trăm năm lập quốc, chưa bao giờ lễ quốc khánh lặng lẽ và vắng vẻ như thế. Cơn dịch Coronavirus và phong trào BLM đã làm cho ngày vui lập quốc lâm vào khủng hoảng, chia rẽ và đầy bạo loạn.
Là một học sinh từng say mê môn sử, tôi không thể tưởng tượng được, có một ngày môn học đó bị khai tử!
Đảng Cộng Sản Việt Nam vừa cướp đất của người dân, vừa dâng đất cho Tàu Cộng. Việc cướp đất của người dân xảy ra một thời gian rất dài trên toàn lãnh thổ Việt Nam, tạo ra một khối dân oan khổng lồ đầy căm hận. Đã có nhiều trường hợp người dân bị giết trong hành vi cướp đất. Về việc bán đất cho Tàu Cộng, hiện nay có 149 doanh nghiệp Trung Quốc sở hữu đất trọng yếu về chiến lược quốc gia, ở biên giới Việt Trung và vùng ven biển thuộc 22 tỉnh và thành phố.
Người viết vốn dị ứng với xã hội chủ nghĩa và cảnh nhà nước lạm dụng quyền lực cho nên nghe đòi mở rộng vai trò của chính quyền để phục vụ xã hội là dán nhãn Mác-Xít theo cách nhìn nhà nước chẳng những không giải quyết mà còn tạo thêm vấn nạn (Government is not the solution to our problem, government is the problem – như Tổng Thống Ronald Reagan phát biểu). Tuy nhiên nghĩ lại thì oan uổng cho thành phần cấp tiến (progressive) khi một số đông trong đó vừa chống tư bản bất công lại chống độc tài cộng sản. Cho nên thiết tưởng cần phân biệt giữa hai mô hình Dân Chủ Xã Hội và Xã Hội Chủ Nghĩa, cọng thêm một khuông mẫu mới là Xã Hội Chủ Nghĩa theo màu sắc Trung Quốc.
Lạ nhỉ! Sao một công dân của một quốc gia Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc mà lại làm đơn xin “vào lại trại cải tạo”, hả Giời? Mà hạnh phúc ở Việt Nam đâu có quá xa vời hay quá tầm tay với của bất cứ ai. Nó tràn lan khắp hang cùng ngõ hẹp và tràn ngập khắp mọi nhà mà. Nơi đất nước này, đã có lúc, hễ ra ngõ là gặp anh hùng. Còn bây giờ, cứ mở mắt ra là thấy ngay hạnh phúc:
Lễ 14-7 hay Quốc khánh hằng năm cử hành trọng thể vì nó tượng trưng sự thống nhứt dân tộc, lịch sử và những giá trị lớn của đất nước. Lễ được cử hành theo truyền thống bằng một cuộc diễn binh lớn trên đại lộ Champs-Élysée, trước Tổng thống, trước nhiều quan khách và đông đảo dân chúng đầy hào hứng. Vì ảnh hưởng đại dịch vũ hán, lễ 14-7 năm nay thay đổi, nhẹ về hình thức, tập trung vào ý nghĩa vinh danh đội ngũ y tế, dân sự và quân sự, đã tận tình vì thiên chức, quên mình trước nguy hiểm chết người, lao mình vào việc chữa bịnh dịch Covid-19 cực kỳ nguy hiểm để cúu mạng người..


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.