Hôm nay,  

Phước

22/07/201600:00:00(Xem: 7532)

Thế giới mà chúng ta đang sống hôm nay có rất nhiều thay đổi. Về kinh tế, xã-hội, khoa-học kỹ thuật luôn tiến lên nhanh không ngừng. Loài người ngày nay có thể bay lên mặt trăng xa xôi và họ cũng đã chế tạo ra những con tàu ngầm có thể đi xuống tận các lòng biển sâu. Cứ một vài ngày là những cái điện thoại mà di động mà chúng ta đang sử dụng lại cứ thay đổi liền liền. Nếu chúng ta không theo thì sẽ gặp nhiều trở ngại khi dùng nó. Nhiều khi tôi không thích thay đổi nhưng nếu thay đổi sẽ đem lại nhiều điều tốt lành, ích lợi thì mình cũng phải học để tiến hóa theo thời thế.

“Phước cho những kẻ có lòng khó khăn vì nước Thiên-đàng là của những kẻ ấy.”

Một câu chuyện trong Thánh Kinh: Có một người giàu có được ăn mặc sung xướng trên trần gian và có một người nghèo ghẻ tùm lum ngồi trước cửa người giàu này chờ coi có bánh vụn nào rớt xuống bàn để ăn. Sau đó hai người qua đời. Người giàu bị xuống địa ngục lửa cháy nóng lắm. Người nghèo sống trên thế gian không có điều gì hết được lên Thiên-đàng ngồi được vào lòng ông Tổ Áp-ra-ham và với Chúa.

Người giàu ngước lên nhìn thấy người nghèo được ban thưởng xung xướng thì ông mới xin rằng: Xin ông Tổ sai người nghèo nàn trở lại trần gian nói về Chúa cho những người trong gia đình ông để họ được cứu và không bị bỏ vào lửa địa ngục như ông. Ông Tổ nói rằng, tại trần gian có rất nhiều sẽ nói về Chúa cho anh em của ông, họ sẽ có dịp nghe về Chúa thôi. Thưa quý vị, tin hay không tin Thiên đàng và địa ngục là có thật. Và chỉ khi nào quý vị trở nên con của Chúa, Đức Chúa Trời, Thượng-đế thì quý vị mới được đi vào đó. Chúng tôi biết những điều phước hạnh đó nên chúng tôi muốn nói cho quý vị biết để quý vị cũng có được nguồn phước như chúng tôi.

Những gì chúng ta làm ở cuộc đời này sẽ chuẩn bị và quyết định cho cuộc hành trình đời đời của chúng ta ở Thiên-quốc.

Nếu quý vị có lòng nặng nề, nặng gánh về bất cứ điều gì thì tôi cho quý vị biết có một tin mừng cho quý vị vì có một Đấng, Chúa Giê Xu sẽ bằng lòng gánh hết mọi điều đó thay quý vị trên thập tự giá. Ngài là Con của Đức Chúa Trời. Ngài là Đấng tạo dựng nên thế giới này trong đó có bạn và tôi. Mục đích đầu tiên khi Ngài dựng nên chúng ta là mong muốn chúng ta được hưởng phước và được ở đời đời với Ngài. “Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài, hầu cho hể ai tin con ấy không bị hư mất mà được sự sống muôn đời.”

Đến với Chúa Ngài sẽ ban cho quý vị phước hạnh chẳng những về đời này mà chắc chắn đời sau cũng được. Món quà Chúa đã ban cho chúng ta, chúng ta có muốn nhận lấy không đó là quyền chọn lựa của chúng ta. Chúng ta không phải chiến đấu một mình khi sống trên thế gian này mà lại tìm được một nơi có bảo hiểm đời đời khi quý vị làm một quyết định đúng đắn bằng lòng đi theo Ngài.

Trong những ngày gần này thật là nóng gắt, chúng ta đã bước vào mùa hè rồi. Những cây cối bông hoa chúng ta trồng vài ngày mà không tưới nước thì khi mà được tưới nước thì nó hút nước vô thật nhanh thật nhiều cho đã khát. Cây cối được chúng ta săn sóc kỷ lưỡng được lớn lên nhanh sanh bông kết trái. Lời của Chúa trong sách Ma-thi-ơ 5 có dạy rằng: “Phước cho những kẻ đói khát sự công bình vì sẽ được no đủ.” Quý vị có khao khát điều gì chăng? Quý vị có ước muốn điều gì chăng?

Chúa Giê Xu là quý vị sẽ có tất cả. Ngài là Nguồn phước cho quý vị cho đời này và đời sau.

Nếu chúng ta đang bị đói trong tâm linh hay thể xác, về tinh thần hay vật chất Chúa hứa Ngài sẽ là nguồn cung cấp cho chúng ta tất cả. Ngài là Nguồn của phước hạnh, tình yêu và hi-vọng muôn đời.

Chúng tôi Kính mời quý vị đến với ĐIỂM HẸN KC, nơi mà chúng ta sẽ gặp nhau và gặp Chúa. Chúng tôi gặp nhau vào:

Mỗi Sáng Chúa Nhật lúc 9:29am và Mỗi Tối Thứ Ba vào 6:29pm tại Kevins Auto Body tại 9265 Bishop Place, Westminster CA 92683. (Phía sau Phước Lộc Thọ, giữa Đường Moran và Bishop).

Xin quý vị gọi cho tôi hoặc hẹn gặp quý vị tại địa điểm trên. Xin cám ơn quý vị. Tôi Mục sư Cao Mỹ Phượng (714) 603 4481 và nhà tôi Mục sư Cao Hữu Trí (714) 657-9726 trân trọng Kính Mời.

Hẹn gặp lại quý vị.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không tính đại dịch Covid-19, bão tuyết tại Texas là thiên tai đầu tiên trong nhiệm kỳ tổng thống của TT Joe Biden, người cần chứng tỏ là một cấp lãnh đạo quốc gia như thế nào trong tình trạng khẩn cấp quốc gia. Đây là cơ hội và một phép thử để người dân thấy được ông quan tâm đến họ ra sao, cũng như khả năng đối phó của ông và nội các thế nào.
Một cách tổng quát, mục đích của nền giáo dục là đào tạo con người tương lai cho đất nước. Khi đã xác định được mục đích đào tạo con người như thế nào, thì tất cả những phương tiện liên hệ cần thiết được xử dụng để đạt được mục đích đã nêu ra. Cụ thể là nội dung giáo dục, phương pháp giảng dạy, sách giáo khoa, thành phần giáo chức, học cụ, thời khóa biểu ghi số ngày, giờ cho những môn học. Chế độ chính trị nào thì có triết lý giáo dục của nó.
Dư luận, trong cũng như ngoài nước, cứ tha hồ mà dậy sóng. Sóng gió trong những tách nước trà nào có ảnh hưởng chi nhiều. Giới lãnh đạo CSVN (chắc chắn) sẽ còn tạo ra nhiều thách thức ngang ngược và bạo ngược khác nữa, trong những ngày tháng tới, như họ đã từng làm từ hơn hai phần ba thế kỷ qua. Câu hỏi đặt ra là dân tộc này sẽ còn cam chịu để cứ bị tiếp tục “thách thức” thêm bao lâu nữa?
Thiên tai là vấn đề khoa học chứ không phải câu chuyện chính trị nên cần giải quyết bằng khoa học cùng các chính sách mang tính khoa học và chiến lược. Nó không thể biến mất nhờ những lời nói dối hay đổ lỗi cho nhau. Nếu Texas không học bài học này thì đợt lạnh dài ngày hơn trong lần tới sẽ là một đại họa cho chính những người dân tiểu bang này.
Cảnh tượng không thấy bằng mắt, chỉ bằng nhận thức, làm choáng ngợp, bàng hoàng, và kích động dữ dội trí tò mò, làm tức khắc bật ra, vang dội, câu hỏi chưa từng gặp trong đời: “Vùng không gian bao quanh Chung, quanh mặt địa cầu, được cấu trúc như thế nào để cho phép vô lượng sóng cùng lan tỏa bên nhau, chằng chịt, chi chít, mà không hề bị trộn lẫn, vướng mắc, rối mù? Cứ đường ai nấy đi, rất thênh thang?”
Tổng thống Donald Trump đã rời Bạch Ốc, nhưng tên và ảnh hưởng của ông chưa phai mờ trong dư luận ngay, so với với các đời tổng thống trước. Vì Donald Trump là tổng thống đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ đã bị quốc hội đàn hặc hai lần. Lần đầu vào đầu năm 2020 với hai tội là “lạm dụng quyền lực” và “ngăn cản quốc hội” điều tra liên quan đến việc nước ngoài tạo ảnh hưởng trong các cuộc bầu cử ở Mỹ.
Nước Việt là nơi sản sinh ra chủ nghĩa Mackeno (Mặc Kệ Nó) và dân Việt vốn nổi tiếng là vô cảm. Ấy thế mà tình cảm của tôi lại chứa chan và lai láng hết biết luôn. Đôi khi, tôi còn tưởng chừng như mình mang nặng cả nỗi sầu vạn cổ nên hay bị buồn ngang – buồn thấm thía, buồn não nề và buồn thê thảm – vào lúc chiều rơi, giữa những ngày năm cùng tháng tận.
Như vậy thì đã có một bố phận không nhỏ, bao gồm những người làm báo, dân thường, trí thức và cán bộ đảng viên, đã quay lưng chống đảng, hay họ mới chỉ sổ toẹt vào cái mớ tư tưởng Mác-Lê và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh đã lỗi thời và lạc hậu?
Phải chi mà hồi đó mấy mẹ “được quyền” bớt anh hùng và bớt quyết tâm (đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào) chút xíu thì giờ đây chắc mọi người đều đỡ khổ hơn. Mỗi mẹ (hy vọng) vẫn còn sót được một hay hai đứa để nương tựa vào lúc tuổi già, và ai cũng đều có thể mua được một cái Big Mac (cùng với Coca Cola, bất cứ lúc nào) mà khỏi phải chờ cho đến món quà mùa Xuân của Đảng.
Thắng Đỗ (Đỗ Nguyên Thắng), 61 tuổi, một kiến trúc sư tên tuổi đã được đề cử vào Học viện Kiến Trúc Sư Đoàn Hoa Kỳ vào năm 2017, không chỉ là người phụ huynh đã thiết kế tòa nhà này. Ông cũng là người di dân, một tổng giám đốc thành đạt, và mỗi ngày một nhiều, nhà đấu tranh trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.