Hôm nay,  

Vô Thần

11/08/201600:00:00(Xem: 10230)

Hôm nay ngày 9 tháng 8/2016 có người bạn gửi qua mạng cho tôi tấm hình này với tiếng kêu thảng thốt: Trời ơi khốn nạn quá! Lũ vô thần, vô tổ quốc.

Chú thích dưới tấm hình: Ở VN tụi nó dám làm kiểu dép này thì "phạm thượng" quá, hình của Chúa Mẹ mà in trên đôi dép để người ta mang chà đạp dưới chân!

Tôi thật sự chưa biết những đôi dép này xuất phát từ xứ sở nào, nhưng chắc chắn nó phải xuất phát bởi những con người vô thần, và những kẻ đồng lõa xử dụng những đôi dép này chắc chưa hề biết đến hai chữ "Tín Ngưỡng" bao giờ.

Là một người Công Giáo khi xem tấm hình này, tôi có bị hốt hoảng không?

Thưa, quả thật là "KHÔNG".

Tại sao không? Tôi xin kể lại chuyện khúc gỗ tôi được nghe: Nếu một khúc gỗ trôi bập bềnh ở sông, bạn vớt vào, gọt đẽo, trạm trổ thành hình Phật, hình Chúa và đặt lên bàn thờ, thì khúc đó trở nên Chúa, nên Phật của bạn. Vì bạn để lòng thành kính vào đó, bạn nhang khói, trầm hương hàng ngày và bạn tin rằng các đấng tối cao đó ẩn mình trong gỗ. Nếu cũng khúc gỗ đó, vớt vào, bạn đẽo thành một cái ghế để ngồi, cái bàn để thức ăn, thức uống, cái giường để nằm, thì khúc gỗ đó chỉ là một vật dụng. Không có một chút linh thiêng nào cả. Không ai trách bạn tại sao không thờ.

Những con người "Vô Thần" nào đó, họ muốn làm gì thì làm, bôi nhọ tín ngưỡng bằng quần áo, giầy dép in hình thần thánh v.v… Tha hồ.

Họ không thể làm tổn thương đến thần thánh được, họ cũng không làm người có tín ngưỡng tin rằng các đấng linh thiêng của họ bị giảm linh thiêng vì những hành động điên cuồng vô đạo, vô thần đó.

Miếng bọt biển, miếng cao su đó chỉ là miếng cao su, miếng bọt biển, không hơn không kém. Đôi dép in hình ai cũng chỉ là đôi dép.

Người Kitô Giáo đức tin mạnh lắm, nhất là những người Việt Nam, thời cấm đạo xa xưa, giết giáo dân còn không lay chuyển được họ nữa, xá gì mấy cái chuyện điên khùng này.

Phải chăng đây là sản phẩm của một bộ óc siêu việt nào đó trong chính quyền nghĩ ra, dùng sản phẩm này để trừng phạt các họ Đạo, các linh mục và các giáo dân đang chống lại nhà nước về vụ Formosa.

Ngày hôm qua, tôi được bạn gửi cho một cái link của họ Đạo ở Vinh, nhà thờ Kẻ Đọng thuộc Huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Nơi bị ảnh hưởng trầm trọng về chất thải của Formosa.

Hình chiếu lên ở trước thánh lễ. Linh mục chánh xứ, các giáo dân: từ các cụ già, thanh thiếu nữ đến các em rất nhỏ, mỗi người cầm một tờ giấy trắng có in những giòng chữ: Hủy Hoại Môi Trường Là Tội Ác. Một tấm băng dài do hai phụ nữ trẻ cầm đứng sau lưng linh mục với hàng chữ: Chúng Tôi Yêu Môi Trường/ Chúng Tôi Chọn Cá.


Tôi nghe tất cả cất tiếng cùng hát bài "Trả Lại Cho Dân" của Duy Quốc Nam, với những câu:

Trả lại đây cho nhân dân tôi
Quyền tự do, quyền con người
Quyền được nhìn, được nghe, được nói
Quyền được chọn chân lý tự do
Quyền xóa bỏ độc tài độc tôn.

Bài hát dài nữa, nhưng tôi chỉ trích ra đây một đoạn. Các bạn có thể vào https://www.youtube.com/watch?v=FomLgKxI2XE&feature=em-share_video_user, để xem hình ảnh và nghe hát.

Vị chủ chăn của xứ Đạo này rất quan tâm về vấn đề môi sinh, (Huyện Hương Sơn -Hà Tĩnh là nơi phải nhận cả trăm tấn rác thải của Promosa (*) nên trong những bài giảng cho giáo dân vị chủ chăn luôn luôn nhắc nhở:

Bảo vệ môi sinh phải là nhiệm vụ thường nhật không chỉ trong gia đình mà cả trong lối xóm, làng xã. Dẫn chứng này liên quan mật thiết tới đời sống người giáo dân Kẻ Đọng, xã Sơn Tiến, huyện Hương Sơn. Theo thống kê gần đây nhất, không biết lý do gì, nơi đây có tỉ lệ bệnh ung thư rất cao, được mệnh danh là "làng ung thư" tại Hà Tĩnh. (*)

Phải chăng vì tiếng hát được giáo dân cất lên, vì những lời giảng của linh mục được rao truyền làm bằng chứng cho tội ác Formosa mà hình ảnh Thiên Chúa và Đức Mẹ bị lăng nhục này được phát tán.

Phải chăng chính quyền của một quốc gia lại có thể đối xử với người dân tranh đấu bảo vệ môi trường sống của đất nước mình chỉ bằng cách đàn áp bằng bạo lực và bôi nhọ tôn giáo của người dân một cách bẩn thỉu? Toàn là những biện pháp hạ cấp, nó phân định rạch ròi bên nào là chính nghĩa, bên nào là phi nghĩa.

Những đầu óc vĩ đại đó đã làm một việc ngốc nghếch vô ích vì người có tín ngưỡng công giáo không hề bị tổn thương với những thủ thuật ấu trĩ đó.

Hãy bảo nhau làm việc khác, làm một việc có ích quốc lợi dân hôm nay và để lại cái tài sản tinh thần tốt đẹp cho đời cháu, đời chắt của mình sau này (Đời con chắc là quá muộn rồi.)

Tôi cầu xin cho họ.

tmt

(*) Tài liệu trên Net

Ngày 9 tháng 8 năm 2016

(GHI CHÚ của Việt Bao: Nhật báo Việt Báo không in tấm ảnh đôi dép có hình Chúa Jesus và Đức Mẹ Maria vì có tính xúc phạm tín ngưỡng. Tấm hình này có trên báo Mã Lai từ nhiều ngày, cho thấy xuất xứ có lẽ là từ một quốc gia Hồi Giáo trong khối ASEAN: http://www.qureta.com/post/tuhannya-dihina-orang-kristen-kok-diam-saja

Chưa rõ, dép này đã lưu hành tại Việt Nam hay chưa, và nếu chưa, hy vọng sẽ không bao giờ lưu hành ở VN.)

Ý kiến bạn đọc
11/08/201618:03:03
Khách
Đừng gọi bọn Cộng sản là chính quyền nữa , chúng nó là đảng cướp cạn .Những kẻ cầm đầu dường như là bọn Tàu nói tiếng Việt nên mới hà hiếp dân Việt quá đáng như thế.
Chính quyền là do dân bầu , có chính nghĩa , biết bảo vệ dân và chống ngoại xâm...
Chúng là bọn tà quyền cộng nô.
11/08/201614:28:36
Khách
tôi không bào chữa cho tụi vc nhưng vì tụi nó là: vô thần, vô tổ quốc, vô gia đình, v.v. nên chuyện in hình các đấng thầnn linh lên giày dép, quần áo là chuyện bình thuờng như ăn cơm.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Rạch Gốc chẳng chợ búa gì hết, mọi thứ phải chạy đò lên Năm Căn mua… Một buổi sáng, bước ra trước sân Ủy ban, tôi ngạc nhiên thấy treo cờ tang. Hỏi sao vậy … trả lời: Ông Andropov chết. Tôi hỏi lại: Ông Andropov là ai thế? Trả lời: Không biết, nghe đài Hà Nội biểu treo cờ tang thì mình treo… Cờ tang cho ông Andropov nào đó treo rất đúng quy cách, chỉ kéo tới nửa cột, thòng kèm một dải vải đen nhỏ phất phơ trong gió biển…”
Nhưng Gangnam Style là câu chuyện âm nhạc vô hại, còn trong những vụ đã kể tại Việt Nam, khi người ta đăng đàn đăng tin giả mạo hay công khai chửi rủa, sỉ nhục lẫn nhau để được hàng ngàn người hào hứng vỗ tay, theo dõi, thậm chí cổ vũ, bênh vực và biến chúng thành hiện tượng như hiện nay, nó cho thấy có điều gì đó dường như chưa đúng lắm trong xã hội. Bởi đó là cách ứng xử bộ lạc, "đầu gấu" của giang hồ.
Có muôn vàn lý do, nhưng cốt lõi là nhân dân đã chán Chủ nghĩa Mác-Lenin và tư tưởng Cộng sản của ông Hồ đến tận mang tai. Kế đến là tình trạng cán bộ càng giữ quyền cao chức trọng thì càng mất đạo đức, sa đọa và tham nhũng hành dân nên bàn dân thiên hạ phát chán, chả ai còn hồ hởi phấn khởi thực hiện phương châm “cán bộ đi trước làng nước theo sau” nữa.
Nói đến tỉnh Bạc Liêu thì đa số người hiểu biết không thể quên hai nhân vật điển hình, là ông Cao Văn Lầu và công tử Bạc Liêu Trần Trinh Huy. Ông Cao Văn Lầu là tác giả của bài Dạ Cổ Hoài Lang, được gọi chung là vọng cổ mà đào kép cải lương phải ca trên sân khấu. Ở Mỹ Tho cũng có một công tử, cũng nổi tiếng ăn chơi, tên là Lê Công Phước, được là Phước George. Người trắng trẻo, đẹp trai nên được gọi là Bạch công tử, để phân biệt với Hắc công tử Bạc Liêu.
Ngày nay Đại Lễ Vesak (Hợp nhất của ba ngày Đản Sinh, Thành Đạo và Nhập Diệt) của Đức Phật đã được Liên Hiệp Quốc công nhận. Trong ngày lễ này, Tổng Thư Ký LHQ, các vị nguyên thủ quốc gia, các giới chức chính quyền cao cấp tại những quốc gia Phật Giáo, hoặc tham dự hoặc gửi điện văn chúc mừng, chiêm bái tự viện, viếng thăm hoặc dâng hoa cúng dường chư tăng ni và Lễ Hội Phật Đản đã được quần chúng tổ chức trang nghiêm, cung kính.
Nhung các đối thủ (Nga, Tàu) hay đối tác (Âu) không chịu thua mà tìm đủ mọi cách phá vỡ vòng kim cô USD để tránh bị phong tỏa kinh tế lại điểm trúng tử huyệt của nền trật tự tự do toàn cầu (liberal world order) do Mỹ gầy dựng trên nền móng USD. Giải pháp nào sẽ hất ngã USD trong khi cả NDT lẫn Euro đều còn ít đáng tin hơn USD? Dưới đây là vài phỏng đoán thay vì dựa trên chứng cớ vững vàng. Giữa Trung Quốc, Nga và Iran đều thiết lập những đường dây hoán đổi ngoại tệ (currency swap) mà không thông qua hệ thống ngân hàng Mỹ. Thí dụ Iran bán dầu thu vào NDT rồi dùng NDT nhập cảng máy điện toán từ Trung Quốc (với điều kiện các máy điện toán này không chứa đựng bản quyền Mỹ trong đó.) Ngân hàng Iran có thể đổi trước một lượng tiền nội địa ra NDT dự trữ giao dịch mà không cần chờ đợi phải thu NDT từ bán dầu mới mua hàng Trung Quốc.
Nơi trạm xe buýt cuối ngày, chuyến xe cuối cùng chuẩn bị lăn bánh. Những người đến trễ và những người muốn ngủ lại nơi băng ghế chờ đợi, sẽ bị bỏ lại. Cơ hội tái diễn cho một chuyến xe khác, có thể là ngày hôm sau. Nhưng hôm sau, nào ai đoán được chuyện gì sẽ xảy ra. Người ta cần phải bước qua, bỏ lại lịch sử phía sau, bằng không sẽ bị bỏ lại bên lề lịch sử.
Cùng thời điểm, các nước trong vùng như Ấn độ, Mã lai, Phi luật tân,...bị Tây phương đô hộ, đều lần lược thu hồi độc lập, tổ chức đất nước theo thể chế tự do dân chủ và nhờ đó, đất nước phát triển mà không phải có hơn 10 triệu dân chết oan uổng như Việt nam. Chỉ vì họ không có hiện tượng Hồ Chí Minh!
NHững người trẻ sẽ không còn là “không chịu lớn.” Họ đã trưởng thành trong suy nghĩ của riêng họ. Và khi phải xuống đường bày tỏ những ước muốn của mình. Họ biết họ phải làm gì. Không thể nào ai đó bảo họ phải làm cái này hay phải làm cái kia. Họ không còn cần phải có lãnh tụ. Đất nước cần những con em như thế.
Hiệp Định Geneve, cũng như Hiệp Định Paris, đối với Bác và Đảng – rõ ràng – đều chỉ là một mớ giấy lộn. Tổng Tuyển Cử (1956) hay Đình Chiến (1973) cũng thế. Hoà bình là từ ngữ không hề có trong tự điển của những người cộng sản. Họ nhất định phải nhuộm đỏ hết cả nước VN (bằng mọi giá và mọi cách) thì mới thoả lòng.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.