Hôm nay,  

Ngày Khai Trường

8/24/201600:01:00(View: 6062)
 NGÀY KHAI TRƯỜNG
 
Đào Như
  

Trong cái nắng oi bức trời cuối tháng Tám, các con em ở Mỹ lại bắt đầu ngày tựu trường. Nhìn cha mẹ dẫn con nhỏ mỗi buổi sáng đón xe bus màu vàng cam để đi đến trường, lòng tôi lại nao nao nhớ lại ngày khai giảng hàng năm ở quê nhà…
  

Bấy giờ là trời tháng Chín. Ôi “chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê” qua vội quá! Màu “Huyết phượng nở thành bông”(1) cũng tàn lụi trong sự lãng quên của mấy cậu học trò. Tiếng ve sầu râm ran gọi mùa hè cũng tắt lịm tự bao giờ…Các cậu học trò ở quê tôi lại tấp tểnh sách vở lên đường nhập học… 
  

Có cậu bé năm ấy, được mẹ âu yếm dẫn đi đến trường trong buổi nhập học đầu tiên. Mỗi khi nhớ lại về buổi nhập học đầu tiên đi cùng với mẹ, tôi nhớ đến bài viết chan chứa nhiều hoài niệm về mẹ và những ngày tựu trường của nhà văn Thanh Tịnh. Tôi say mê đọc đi đọc lại nhiều lần, gần như tôi đã thuộc lòng bài viết ấy:”Hàng năm cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường…Buổi sáng mai hôm ấy, một buổi sáng đầy sương Thu và đầy gió lạnh, mẹ tôi âu yếm nắm lấy tay tôi, dẫn đi trên con đường làng dài và hẹp. Con đường này tôi đã đi lại lắm lần, nhưng lần này tự nhiên tôi thấy lạ. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn. Hôm nay tôi đi học…”
  

Hà nội có mùa Thu. Phanrang, quê tôi ở đó chỉ có hai mùa Mưa, Nắng…Nhưng buổi sáng mai hôm ấy, mẹ tôi âu yếm dẫn tôi đi qua con đường làng Xóm Động, rồi đến con đường cái quan tráng nhựa. Mẹ tôi nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi qua cầu “Ông Cọp”, rồi cầu “Nước Đá” và đến tận cửa trường tiểu học Phanrang. Tôi cúi đầu đi qua cổng trường có tấm biển lớn có hàng chữ Tây: “Indochine Francaise- École Primaire De Phanrang”. Giữa sân trường có cột cờ với lá cờ ba màu của Pháp treo tận chót vót. Trường của tôi hình như vừa mới quét nước vôi và có cửa kiến, tôi thoáng nghe mùi cửa sổ mới sơn.

Gặp được thầy giáo Trần Thế Sô ở cửa lớp, tôi nép mình bên mẹ và nắm chặc chéo áo dài của mẹ. Mẹ tôi trịnh trọng bảo tôi “cúi đầu chào thầy đi con”. Sau khi thưa gửi vài lời ân cần với thầy Trần Thế Sô, mẹ tôi cúi đầu chào thầy và bà ra về. Tôi có cảm tưởng lần đầu tiên xa mẹ, lòng tôi buâng khuâng lạ thường, gần như muốn khóc.


  

Sau đó vài năm, trong lúc cả nước vang vang lời kêu gọi ‘toàn quốc kháng chiến’, thời gian cứ xuôi dòng chảy. Thấm thoát chúng tôi vừa đi qua sáu mùa tựu trường (2) Chúng tôi tốt nghiệp Primaire vào tháng 6-1949. Các bạn tôi, có người đã mười bảy, mười tám tuổi, hay lớn hơn nữa (3). Phần nhiều, sau khi đậu Primaire, các anh ấy thoát ly gia đình theo Việt Minh kháng chiến. Trong đó có các anh từng chung sách, chung đèn với tôi, Nguyễn Châu Kiên, Nguyễn Diệm, Trần Nhật Đoàn…Không đầy một năm sau một số các anh ấy, trong đó có anh Trần Nhật Đoàn đã hy sinh tại mật khu núi Cà Đú. Khi được hung tin ấy, tôi ngồi bên thềm cửa tay bưng mặt khóc rưng rưng. Mẹ tôi lại âu yếm vuốt tóc tôi:” Các anh ấy lớn tuổi hơn con nhiều …Con đừng bắt chước các anh ấy để rồi mẹ phải sống cô quạnh một mình…”. Khi nói câu nói đó mẹ tôi đâu có ngờ bốn mươi bảy năm sau, năm 1997, mẹ tôi qua đời tại quê nhà, trong lúc tôi sống lưu vọng tại xứ người. Chắc chắn trong phút lâm chung, mẹ tôi thế nào cũng nhớ đến tôi, nhất là những phút giây âu yếm mẹ nắm lấy tay tôi dẫn tôi đi đến trường trong ngày tựu trường đầu tiên của đời tôi.
 

Bây giờ, khung trời cũ, màu đất cũ, còn nguyên vẹn đó, nhưng mẹ tôi không còn nữa, câu bé năm xưa nay đã ngoài tám mươi. Mái tóc nhuộm màu thời gian trắng xóa. Tôi vẫn không ngừng cám ơn cậu bé đã đem lại đời tôi những kỷ niệm quá chua xót, quá ngọt ngào. Màu thời gian có thể làm tóc tôi trắng xóa, nhưng không thể nào làm phai mờ những hoài niệm về mẹ tôi và ngày khai trường đầu tiên…  

Tôi muốn nói với các bạn đó là lý do tại sao càng về già tôi càng thích thú ôn lại những hình ảnh của những mùa tựu trường xa xưa tại quê nhà…/.
  

Đào Như

[email protected]

Aug-21-2016
  

Chú Thích

(1)-Trich từ bài thơ NGHỈ HÈ của nhà thơ Xuân Tâm viết vào năm 1941

(2)-Trước năm 1952, Chính phủ Toàn Quyền Đông Dương-Pháp chủ trương chương trình tiểu học Việt Nam gồm có 6 lớp: Cours Enfantin, Préparatoire, Élementaire, Cours Moyen Première Année, Cours Moyen Deuxième Année và Cours Superieur

(3)-Thuở chúng tôi trẻ con có quyền đi học sớm nhất là 9 tuổi, có người 12, 13 tuổi mới bắt đầu học cours Enfantin –(tức lớp 1 hoặc còn gọi là lớp Đồng Ấu)

 

 


..

Reader's Comment
8/25/201611:59:55
Guest
Ca tụng tiếng Việt theo lối đi vào lòng người mà ai cũng biết , bất kể giàu nghèo , học cao học thấp trong khuôn khổ thời gian thì có thể kể ra :
-Mùa Xuân :" Mổi năm hoa đào nở , lại thấy ông đồ già ...." ( Vũ Đình Liên )
-Mùa Hạ : " Gọi nắng trên vai em gầy , đường xưa áo bay .... " ( Trịnh Công Sơn )
-Mùa Thu : " Hàng năm cứ vào cuối thu , lá ngoài đường rụng nhiều .... ( Thanh Tịnh)
-Mùa Đông : " Chiều chưa đi , màn đêm rơi xuống ....." (Nguyễn văn Thương )
Còn bình dân hơn nữa thì không có gì bằng câu : " Anh ơi nếu mộng không thành thì sao ?...." ( Lam Phương ) .
Còn bác học hơn thì không có gì bằng câu : " Tiếng Việt còn , nước ta còn ..." ( Phạm Quỳnh ) .
Dù ở Hải ngoại hay Quốc nội , chúng ta đều là người Việt Nam . Hảy bảo vệ đất nước . ( Việt Cộng lạm dụng chữ Tổ Quốc làm cho chúng ta bị " dị ứng " với danh từ này . Chữ " Quốc kỳ " nghe thanh nhả hơn chữ " cờ Tổ Quốc " nhiều lắm ) .
8/25/201611:30:54
Guest
Bài viết của nhà văn Thanh Tịnh đi vào lòng cả chục thế hệ . Chúng tôi cũng còn nhớ đến từng câu chữ lay đọng tình người của học giả Hà Mai Anh trong bài dịch từ cuốn " Tâm hồn cao thượng " của nhà văn Ý Edmondo De Amicis. Người khác dịch không thấy hay bằng .
Giống như truyện Kiều của thi hào Nguyễn Du , tiếng Việt của chúng ta là những viên ngọc quí cho từng câu chữ . Bất kể đó là văn thơ , văn xuôi hoặc văn dịch thuật .
" Tôi yêu tiếng nước tôi , từ khi mới ra đời , người ơi " . của Phạm Duy thì không ai thêm hoặc bớt đi được chữ nào cả .
8/24/201612:32:08
Guest
Bai viet qua hay, con cam on tac gia
Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.