Hôm nay,  

Mưa Đen

07/10/201608:29:00(Xem: 6900)
Mưa Đen
  
Sean Bảo


blank
​  
Mất 3 năm nghiên cứu và chế tạo trong tối mật, dự án Manhatan tốn 2 tỉ đô la. Cuối cùng thì cuộc thử nghiệm cho quả bom nguyên tử đầu tiên xảy ra ở  hoang mạc New Mexico. Một ánh chớp khủng lồ sáng hơn cả mặt trời có thể thấy từ xa 16 km. Một người lính ở xa 3 km bị hất tung. Một người khác ở xa 8 km bị lòa mắt.  Giàn thép cao chứa trái bom bốc hơi liền trong không khí, cát trong sa mạc nóng chảy thành một tấm kính lớn trên mặt đất, một đám mây hình cái nấm bốc lên cao hơn chục km. Sức nổ của quả bom thử nghiệm tương đương với 67 triệu thanh dynamite. 
Dự tính ban đầu quả bom dành cho quân Đức. Nhưng đến tháng 7, 1945 Đức Quốc Xã bại trận, cuộc chiến ở Châu Âu kết thúc. Trong khi ấy thì cuộc chiến ở Thái Bình Dương vẫn ngày càng khốc liệt. Kể từ sau cuộc tấn công bất ngờ của quân đội Nhật vào Trân Châu Cảng, quân Mỹ đã kiên cường đánh trả, chiếm từng hòn đảo của Nhật ở biển Thái Bình. Nhưng gặp sự chống trả mãnh liệt của lính Nhật. Hệ thống tuyên truyền Nhật cho rằng lính Mỹ rất dã man, giết chóc hãm hiếp phụ nữ trẻ em…nên người Nhật thà chết chớ không chịu đầu hàng. Các cuộc ném bom lửa lên các thành phố của Nhật dù gây thiệt hại nhưng xem ra không làm người Nhật lung lay. Quân đội Nhật hầu như còn nguyên vẹn, đàn bà trẻ em ngày đêm được huấn luyện sẳn sàng chiến đấu với tre gậy vót nhọn. Trước tình thế ấy một cuộc đổ bộ lên lảnh thổ Nhật là điều không thể tránh khỏi, dù ước tính thiệt hại nhân mạng cho lính Mỹ có thể lên triệu người. Trước đó các trận chiến nhỏ nhằm chiếm dần các hòn đảo nhỏ của Nhật như Tinian, Saipan…người Mỹ đã bị tổn thất nặng nề bởi sự chống trả sống còn của quân Nhật. Quả bom nguyên tử đầu tiên được quyết định thả lên nước Nhật. Đó là cách chấm dứt cuộc thế chiến sớm hơn 6 tháng, ít tổn hại nhân mạng cho người Mỹ. Và đó cũng là giải pháp tối hậu sau nhiều lần cảnh cáo đến nước Nhật. 
 
Trong khi ấy thì quân đội Nhật vẫn một lòng trung thành với Nhật Hoàng. Họ được huấn luyện mang bom lao vào xe tăng, dùng máy bay lao vào các chiến hạm Mỹ để tự sát. Ngày 17 tháng 7, 1945 ở Hội Nghị thượng đỉnh Postdam với tam cường quốc đồng minh, tổng thống Truman đã hé lộ về khả năng sử dụng “một vũ khí tối thượng” với Churchill. Và Stalin khi nghe tin ấy  nói rằng rất phù hợp nếu dùng cho quân Nhật vào lúc ấy. Tổng thống Truman đã cho người Nhật cơ hội cuối để đầu hàng. Các cuộc điện tin của Nhật được tình báo Mỹ giải mã cho biết Nhật Hoàng không chấp nhận một cuộc đầu hàng vô điều kiện, vì như vậy sẽ đe dọa đến tính mạng Hoàng Đế và triều đại. Vì vậy người Mỹ đã sửa lại chút đỉnh: buộc quân đội Nhật đầu hàng vô điều kiện. Làm như vậy để cho Nhật Hoàng có một lối thoát. Tối hậu thư được gởi đến Nhật. Nội các Nhật thì lại xem việc này là một bước chùn tay của quân Mỹ, rằng người Mỹ sợ tổn thất nhân mạng và tinh thần quân đội Nhật còn rất hăng say vào lúc ấy. Nhật không phúc đáp.
Và thế là 2 giờ sau khi thử nghiệm thành công, quả bom bí mật rời San Francisco theo chiến hạm  USS Indianapolis đến hòn đảo Tinian sau 10 ngày trên Thái Bình Dương. Hòn đảo này sau khi chiếm được, Mỹ đã xây 4 đường băng lớn cho căn cứ không quân lớn nhất thế giới lúc bấy giờ. Hơn 500 chiếc pháo đài bay B-29 từ Tinian bay vào đất Nhật Bản chỉ mất 6 tiếng. Mục tiêu chính là Hiroshima, Kurkurra và Nagasaki. Hiroshima được chọn vì đó là một thành phố kỹ nghệ và quân sự lớn, nơi Quân Đoàn 2 trú đóng nhằm chuẩn bị phản công cho cuộc đổ bộ của quân Mỹ.
 
3 chiếc máy bay cất cánh sáng ngày 6 tháng 8, 1945. Quả bom hơn 4 tấn gọi là “Cậu bé nhỏ” được chiếc B-29 tên Enola Gay ( tên người mẹ của phi công Tibbets) chở đi. Chiếc thứ hai mang các thiết bị quay phim và chiếc còn lại lo việc chụp hình. Họ được phát viên thuốc cyanide, sẽ ngậm tự sát phòng khi bị rơi vào tay quân Nhật. Sáng hôm ấy bầu trời Hiroshima thật trong xanh, ít gợn mây. Một chiếc máy bay Mỹ thám thính bay trước để xem thời tiết làm còi báo động thành phố hụ lên. Người dân chạy tản mát vào các hầm tránh bom. 30 phút sau chiếc máy bay thám thính biến mất, mọi người trở lại đường phố sinh hoạt như thường lệ của một thành phố sầm uất. Hàng ngàn lính Nhật tập thể dục buổi sáng trong doanh trại. 8:15 phút sáng thành phố náo nhiệt vào ngày. Các trẻ em xong bửa ăn sáng và chuẩn bị đến trường.
Từ trên cao chiếc Enola Gay nhìn thấy mục tiêu cầu chữ T. Quả bom rơi, 43 giây sau ngòi kích nổ vào buồng uranium, các phân tử atom kích hoạt phản ứng dây chuyền, 2 giây sau đó một ánh sáng chói lòa như quả cầu lửa rộng 300 mét. Nhiệt độ phía dưới quả cầu lửa lên đến 4 ngàn độ C. Sức nóng kinh hoàng này để lại hình dáng của mọi thứ bị hủy diệt in hằn vào tường đá và kim loại. Quả bom tương đương 20 ngàn tấn TNT đã làm những nạn nhân ở ngoài trời tan biến vào không khí hay thành tro bụi tức thì. Cùng lúc ấy sức nổ đem các luồng phóng xạ và tia gamma đi xuyên qua tường nhà, đi vào các tế bào mọi sinh vật. Tích tắc sau đó là chấn động tàn bạo đi nhanh với tốc độ âm thanh. Nhà cửa bị thổi tung biến thành hàng triệu mãnh vỡ bén nhọn xuyên thủng thịt da. Cả thành phố chừng như biến mất sau vài giây. Những nạn nhân sống sót thì thịt da bị cháy bỏng, người biến dạng ám đầy khói bụi đen và họ từ các đống đổ nát gạch đá chui lên, tìm cách đi khắp mọi hướng trong im lặng chết chóc. Cháy bỏng làm họ cảm giác thật nóng. Họ kêu gào xin nước uống, họ tìm cách chen chúc đi đến các sông hồ…Ở đó họ bị chèn lên nhau chết ngạt. Bất chợt một cơn mưa rớt hột. Những hạt mưa đen rơi trên thành phố còn nhen nhúm cháy trong tro bụi. Mọi người há miệng hứng nước mưa. Những giọt mưa to và nặng làm đau xót thịt da. Người ta uống giọt mưa đen mà không biết rằng họ đã uống lấy chất phóng xạ. Không biết chính xác con số tử vong là bao nhiêu vào lúc ấy…
 
Chiều ngày hôm ấy, thị trưởng thành phố Hiroshima lên án Mỹ và khuyến khích dân chúng giữ vững lòng tin vào Nhật Hoàng và chiến thắng của nước Nhật. Các nỗ lực cứu trợ bắt đầu cho Hiroshima. 3 ngày sau Nhật Hoàng vẫn không chịu đầu hàng. Tổng thống Truman tuyên bố "nếu bây giờ họ không chấp nhận các điều kiện của chúng ta, họ sẽ phải gánh chịu cơn mưa tàn phá từ trên trời, những thứ chưa hề được biết đến trên trái đất." Ông khuyến cáo người dân Nhật rời bỏ các thành phố công nghiệp ngay lập tức, rằng người Mỹ sẽ tiếp tục thả bom nguyên tử để đáp trả quân đội Nhật đã tấn công Trân Châu Cảng, đã đánh đập, giam cầm, làm chết đói các tù binh Mỹ trong chiến tranh ở Phi Luật Tân…làm kết thúc chiến tranh sớm hơn và cứu hàng trăm ngàn binh lính Mỹ non trẻ. Những tờ truyền đơn được thả xuống từ trên cao. 
 
Quả bom thứ nhì tên “Chàng mập” (và là quả bom cuối cùng mà người Mỹ sẵn có, trong khi người Nhật không hay biết) được thả xuống Nagasaki. Trước đó dự định thả xuống Koruta nhưng do trời nhiều mây, xăng gần cạn, quả bom rơi không trúng mục tiêu mà rớt xuống một triền thung lũng, không có một biển lửa nhưng cũng làm nhiều chục ngàn người chết. Nội các Nhật phải họp khẩn. Tokyo đã nhận được lời tuyên chiến của Stalin ngày hôm trước và Hồng Quân tiến vào Mãn Châu. Ngày 14 tháng 7 phe chủ chiến của quân đội Nhật âm mưu một cuộc đảo chính chống lại việc đầu hàng bất thành. Hôm sau Nhật hoàng tuyên bố đầu hàng.  
Cuộc thế chiến thực sự chấm dứt, lần đầu tiên bom nguyên tử được dùng và con số tử vong ước chừng khoảng 200 ngàn người. Đó là con số không chính xác bởi nhiều nạn nhân là người Triều Tiên bị bắt làm tù binh ở Nhật. Các ý kiến trái chiều về vai trò của bom nguyên tử trong việc thúc đẩy nước Nhật đầu hàng vẫn còn bàn cãi. Tháng 5 vừa qua, sau 71 năm, lần đầu tiên một vị Tổng Thống Mỹ tại chức đã viếng thăm Hiroshima và tưởng niệm các nạn nhân của cuộc chiến. Những câu nói đầy cảm xúc chân thành của cho các nạn nhân, về một thế giới không có vũ khí hạt nhân. Nhưng không có lời xin lỗi nước Nhật. 
 
Chạnh nhớ nạn đói năm Ất Dậu 1945 làm hơn 2 triệu người Bắc Việt đã chết. Trong đó ngoài nguyên nhân của thiên tai, mất mùa, đê vỡ, còn có sự tàn nhẫn của cuộc thế chiến, của người Pháp và Nhật. Có đài tưởng niệm, có lời xin lỗi nào cho 2 triệu người năm ấy chưa nhỉ?   
 
Sean Bảo
  
   


.
.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đến trâu bò mà cũng chả được yên với cái nhà nước hiện hành ở VN. Thảo nào mà dân chúng cứ ùn ùn bỏ đi bằng mọi cách (cũng như mọi giá) và chả ma nào muốn quay trở lại. Súc vật ở xứ sở này, nếu có dịp đi, chắc cũng không con nào ở lại.
Hơn 20 năm, hai vụ án, những chính khách đảng Cộng Hòa đã dồn phiếu để truất phế hay bảo vệ người tổng thống bị luận tội hoàn toàn trái ngược. Nó ít nhiều cho thấy chân dung đảng phái nền chính trị Hoa Kỳ. Hoặc trở thành một chính khách chính trực, hoặc là chính khách đảng Cộng Hòa. Rất khó khăn và hiếm hoi để cả hai là một nếu còn muốn tiếp tục nắm giữ quyền lực.
Tối giao thừa Canh Tý Tân Sửu, ghé chùa Liên Hoa Quận Cam. Phật tử từng nhóm đến, không quá đông như năm ngoái nhưng cũng đủ làm không khí ấm cúng. Thầy Chơn Thành năm nay 90 tuổi, từng du học Nhật Bản năm 1970, còn khỏe mạnh, vui vẻ phát trái quít cho mỗi người lấy lộc hên đầu năm.
Chủ Nhật, 25 tháng Chạp. Chỉ còn vài ngày nữa là chuột chạy ra khỏi nhà cho trâu thủng thẳng bước vào. Cuối tuần trước tết nắng đổ chan hoà, ấm áp mà San Jose yên lặng quá. Bình thường, ngày này mỗi năm con đường Story từ xa lộ 101 vào khu Little Saigon đã ùn tắc và trong khi chầm chậm để đến được bãi đậu xe của Grand Century Mall hay Vietnam Town là đã nghe tiếng pháo nổ liên hồi vọng lại. Trưa nay bãi đậu xe trước khu thương mại lớn nhất của người Việt San Jose vẫn còn nhiều chỗ trống.
Toàn ban biên tập Việt Báo kính chúc quý vị lãnh đạo tinh thần, quý văn thi hữu, quý thân chủ và quý độc giả một năm mới Tân Sửu 2021 an khang, thịnh vượng và vạn sự như ý.
Hố đen là gì mà đáng sợ vậy? Hố đen là một thiên thể không hình dạng, nó là không gian nơi trọng lực mạnh đến nỗi không vật gì, ngay cả ánh sáng, thoát khỏi lực hút của nó. Hố đen là đề tài “hot” hiện nay trong giới khoa học thiên văn và vật lý. Giải Nobel bộ môn vật lý học năm 2020 vừa qua được trao cho ba khoa học gia chuyên nghiên cứu về hố đen: ông Roger Penrose dùng toán học chứng minh hố đen là hệ quả tất yếu từ thuyết tương đối về trọng lực của nhà bác học kỳ tài Albert Einstein
Mẹ tôi, dì tôi rất khéo tay, cắt đu đủ xanh thành những bông thược dược, những cái nơ đủ kiểu. Sau khi rim và nhuộm màu xanh, đỏ, vàng… trông rất đẹp mắt. Những trái bí đao to và dài như trái bom được cắt nhỏ ra thành những miếng cỡ ba ngón tay, rồi cắt thành những hình chữ nhật, hình thoi, hình oval...xăm cho mềm, luộc chín và rim đường. Món khó nhất, công phu nhất và cũng ăn khách nhất là những củ gừng rim, củ gừng vừa đủ độ già thì nhổ lên, giữ một số thân cây trên củ, củ được gọt vỏ và xăm cho mềm nhưng không được gãy hay rã nát. Củ gừng sau khi rim đường trông đẹp như bàn tay con gái, có củ giống con lạc đà, lại có củ giống như núi đồi chập chùng và nhiều hình dáng khác, tùy theo sự tưởng tượng của mọi người. Mứt gừng nhà ngoại đẹp và ngon nổi tiếng khắp vùng, mùi nước đường rim gừng thơm và ấm, lan tỏa trong không khí, bay xa khắp xóm. Rim gừng thì không thề không nhắc đến dụng cụ xăm gừng, đó là những khúc gỗ gòn nhỏ vừa nắm tay, một đầu được cắm đầy những cây kim may, dù làm th
Đối với tôi, không có con giáp nào hợp lý trong cuộc đời mình, bởi vì sự thật chẳng ai lựa chọn được rủi may trong số phận khi sanh ra, tất cả chỉ là ngẫu nhiên, đứa trẻ ra đời năm nào thì cầm tinh con vật đó như một mặc định từ thời xa xưa của ông bà, nhưng không có nghĩa vận hạn phải bị dính dáng suốt đời tới con giáp mà không ai biết chính xác ra sao Người ta còn xem Tử Vi để đoán trước tương lai giàu nghèo của đứa bé. Sao không “tâm sinh tướng” mà phải phụ thuộc ‘tướng sinh tâm”? nghĩa là dạy đứa nhỏ sống thiện lương để cuộc sống nó tốt hơn là coi bói mơ hồ gieo cho nó tánh ỷ dựa “ con vua thì được làm vua ...”
Nói tóm lại, mỗi quốc gia đều có một nền văn hóa đặc thù của quốc gia đó, bao hàm ý nghĩa tốt đẹp cả về tinh thần lẫn thể xác, qua các phong tục tập quán cổ truyền cho thế hệ con cháu đời sau noi theo, mà mọi quốc gia khác nên tìm hiểu và để biết tôn trọng sự khác biệt nền văn hóa đặc thù của mỗi quốc gia.
Giới thiệu: Trong cuộc nói chuyện lần đầu tiên với nhân viên Bộ Ngoại giao ngày 4/2 (2021) vừa qua, Tổng thống Joe Biden đã dưa ra môt số tuyên bố trực tiếp nhằm vào những hoạt động chống Hoa Kỳ của Trung Quốc và Nga. Tại sao ông Biden đã có quyết định như vậy, và liệu mối quan hệ mới giữa 3 nước có làm thay đổi cục diện thế giới không, và Việt Nam ở đâu trong bối cảnh này ? Chúng tôi xin mời bạn đọc chia sẻ với Tác giả trong cuộc phỏng vấn Giáo sư, Tiến sỹ Nguyễn Mạnh Hùng, người từng giảng dạy nhiều năm về Quan hệ Quốc tế tại Đại học George Mason, gần Thủ đô Hoa Thịnh Đốn.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.