Hôm nay,  

Muôn Năm

17/12/201600:01:00(Xem: 7213)

MUÔN NĂM

Tặng Bùi Đường

 

Lưu Na

 

Lễ Tạ Ơn tôi có một món quà từ anh bạn mới quen nhưng khá tâm đắc.  Thư anh rất ngắn nhưng lời lẽ thật thú vị:

Nghe đồn có người thích nhạc sến. gửi hắn nghe cho vui

Tình Bolero - Tập 1 - Full HD (23/01/2015 - Angela)”

(https://www.youtube.com/watch?v=mbrObhjSBhw )

 
Tôi mê nhạc sến, dứt khoát là vậy rồi, nên tôi chịu khó ngồi gắn mắt vào màn ảnh computer hơn một giờ đồng hồ – một việc không thú vị chút nào – để xem cho hết chương trình Tình Bolero tập I.

Những gì tôi hằng thấy và hằng nghĩ về các chương trình nhạc thời nay hiện ra đầy đủ trong khúc video này.
 

Trước hết, chúng ta, trong cũng như ngoài Việt Nam, quá mải theo thị hiếu mà quên mất phẩm chất của bài hát.  Hầu như bài hát nào cũng nhảy múa um sùm loạn cả lên, dù là ca ngợi “em gái vườn quê!”  Thì xem cho vui, nhưng gai mắt quá, nhạc bolero êm ả, lời lẽ thiết tha, nội dung mộc mạc, tất cả bị màu sắc và bộ điệu phá tan hoang.  Chỗ này phải khen phần trình diễn của ca sĩ Phương Dung, một ca sĩ đàn chị trong tuổi 70 mà hát giọng vẫn mượt mà, thích hợp với nội dung bài hát và dàn dựng sân khấu cũng vừa phải không phản bội với ý nghĩa ca khúc. 
 

Với lớp ca sĩ trẻ hơn, phải khen ngợi Ngọc Ánh.  Là ca sĩ hát nhạc rock và heavy metal, nhưng khi hát bài “Hàn Mạc Tử” Ngọc Ánh đã hát với giọng ngọt ngào láy đúng chỗ và không thêm những nốt ngân láy kiểu nhạc Jaz/Blues hay ầm ự của nhạc “đen,” mà các ca sĩ có chút tên tuổi đều gắn vào hầu hết mọi bài mình hát.  Phần trình diễn của Ngọc Ánh có thêm chút ngộ nghĩnh, lúc cô xoay xoay bộ dạng lảo đảo của người say khi hát câu “trời đất như quay cuồng cho hồn phách vút lên cao.”  Ngộ nghĩnh, chứ đó là lối đóng kịch sân khấu nhỏ của thời xưa, cái thời mà bài Hàn Mạc Tử ra đời cùng với vở cải lương do Bạch Tuyết Hùng Cường Trang Bích Liễu Kim Ngọc cùng diễn trên sân khấu Dạ Lý Hương (yes, tôi cũng mê cải lương!)  Điều này gợi cho tôi một ý nghĩ: muốn làm sống lại cái cũ thì trước hết phải đến với nó như nó là, hiểu nó để hòa với nó – dòng nhạc bolero hay nhạc sến, rồi mới mong tìm thấy cái phần có thể thêm bớt cho giàu có hơn lên mà không chõi hay xóa nhòa nguyên bản.
 

Cụ thể chính là phần trình diễn của Cẩm Ly hát Bạc Trắng Lửa Hồng của Khánh Băng.  Cẩm Ly hát êm đềm đúng mức (không quá nức nở không quá sướt mướt đau thương), cách diễn tả cũng chừng mực không quá “kịch.”  Màu sắc quần áo của Cẩm Ly là của thời nay, nhưng nó dịu dàng không lòe loẹt, chỉ gợi cảm giác nhớ nhung nên tôi không thấy xa lạ với bài hát.  Phần trình diễn của Cẩm Ly đáng ra toàn bích nếu không thấy phần phụ diễn của đoàn đám cưới với các phù rể một tay dắt phù dâu một tay để sau lưng như các nhân viên nhà hàng Tàu lúc phục vụ bàn tiệc!!!  Xin tha cái tội bới lông tìm vết vạch lá tìm sâu!
 

Tôi đang chán đời, sống để chờ chết, đột nhiên có người tặng món quà “tủ” bèn thấy cảm kích.  Trong mùa Tạ Ơn tôi muốn cảm ơn những người đã cho tôi nghe lại âm điệu xưa, biết thêm chuyện ngộ (Khánh Băng có viết nhạc sến), cảm ơn luôn cả những hoàn cảnh chắc là không mấy gì vui để nảy sinh ra những bài nhạc sến.  Nhạc sến muôn năm.

  

Lưu Na

11202016

 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Như mọi buổi sáng, qua khung cửa sổ trên lầu, tôi âm thầm nhìn những sinh hoạt hằng ngày của nhiều người láng giềng thầm lặng, nơi hai góc đường của một khu vực dân cư rất yên tĩnh. Bất ngờ, điện thoại reng. Tôi nhận ra giọng của chị Phương Nga – cháu gọi giáo sư Lê Văn Đào bằng cậu – từ Canada.
Đêm 10 tháng 12 năm 2020 con gái Hoàng Oanh Carina từ Úc châu gọi điện cho bác Lộc. Bố con mất rồi. Ngày nay đang dịch Covid 19 làm sao có lễ nghi quân cách. Sáng thứ sáu 11 tháng 12 tôi gửi khẩn cấp lá cờ vàng cho nhà quàn để phủ lên di hài người anh hùng mỏi mệt của khóa 5 phụ Vì Dân học tại trường Võ bị Đà Lạt. Xin các bạn cùng khóa Vì Dân 1955 tại Thủ Đức và Đà Lạt hiện chẳng còn bao nhiêu, hãy đốt một nén hương tưởng niệm cho Hoàng Tích Hữu Ái.
Bắt đầu tuần này, hầu hết cư dân California lại phải ở nhà cho đến ngày 5/1/2021. Đây là lần thứ hai lệnh cấm túc – Stay At Home – được ban hành để phòng lây lan Covid-19 trên diện rộng. Sau Lễ Tạ ơn 26/11 chính quyền và giới chức y tế quan ngại số ca nhiễm và người nhập viện sẽ tăng vì dân chúng chủ quan, dù đã được khuyến cáo không nên về thăm gia đình hay tụ họp mừng lễ. Nhiều người dường như không nghe lời khuyến cáo nên một tuần sau kỳ nghỉ số nhiễm Covid-19 tăng vọt trên toàn nước Mỹ. Giới chức y tế quan ngại nhất là người phải vào bệnh viện cũng tăng nhanh, số giuờng cấp cứu ICU (Intensive Care Unit) không có đủ để đáp ứng nhu cầu trong những ngày mùa đông trước mặt. Hôm Lễ Tạ ơn, gia đình tôi cũng dự dịnh xum họp anh em, con cháu như mọi năm, nhưng sẽ làm ngoài vườn sau vào giờ trưa, không quá 20 người và trong vòng hai tiếng đồng hồ, như khuyến cáo của chính quyền tiểu bang và quận hạt. Nhưng rồi các em nói thôi, vì không biết thời tiết ngày đó sẽ ra sao.
Thảm kịch “vượt tuyến” khiến dư luận xôn xao nhất (có lẽ) là trường hợp của Vũ Anh Khanh. Nhà thơ Viên Linh tường thuật: “Sau 20 tháng 7, 1954, ông tập kết ra Bắc, nhưng rồi chỉ ba năm sau ông quyết định bơi qua sông Bến Hải trở lại quê hương bản quán, thì một mũi tên tẩm thuốc độc từ bờ Bắc bắn theo ông. Thi sĩ đã không tới được bến bờ tự do, Bến Hải đã trở thành một dòng sông vĩnh biệt.”
Đến nay, sau ngày khối Cộng sản Liên Sô và các nước Xã hội Chủ nghĩa Đông Âu tan rã từ 1989 đến 1991, tuy chủ nghĩa Cộng sản vẫn còn trên giấy, nhưng trên Thế giới chỉ còn lại 4 nước bám lấy cái phao của Chủ nghĩa thoái trào và sắt máu này. Đó là Trung Cộng, Việt Nam, Bắc Triều Tiên và Cuba với mỗi nước theo một phiên bán “chệch hướng khác nhau” cho phù hợp với hoàn cảnh mỗi quốc gia với mục đích duy nhất là quyền dân phải nằm trong tay đảng, và nhà nước phải nắm toàn diện và chỉ huy kinh tế để xiết dạ dầy dân vào mục tiêu chính trị.
Các bạn bè và đồng minh đã mất lòng tin nơi nước Mỹ. Niềm tin liên quan mật thiết đến sự thật và Tổng thống Donald Trump nổi tiếng là lỏng lẻo với sự thật. Tất cả các tổng thống đều đã nói dối, nhưng chưa bao giờ quy mô đến mức làm mất giá trị cơ bản về lòng tin. Các cuộc thăm dò quốc tế cho thấy là sức mạnh mềm của nước Mỹ đã giảm mạnh trong nhiệm kỳ tổng thống của Trump.
Con vừa nhận được tin Thầy thâu thần thị tịch lúc 9 giờ tối Thứ Hai, ngày 30 tháng 11 năm 2020 nhằm ngày 16 tháng 10 Âm Lịch năm Canh Tý tại Fresno, California, USA, mà không khỏi bàng hoàng đớn đau vì trước đó ít hôm con vẫn còn được hầu chuyện với Thầy.
Khi Kamala và tôi tuyên thệ nhậm chức vào ngày 20 tháng 1 tới, nhiệm vụ đầu tiên và cấp thiết nhất là chống lại đại dịch và bảo đảm sự an toàn cho người dân Mỹ khắp đất nước. Đó là lý do tôi rất vinh hạnh được giới thiệu ban y tế quốc gia mà tôi tin chắc họ có thể đáp ứng được thử thách phía trước.
Hệ thống toà án tại Hoa Kỳ khá phức tạp, bao gồm các tòa liên bang và tòa tiểu bang. Chúng độc lập và hoạt động song song với vai trò và chức năng khác nhau khi hầu hết các vụ phân xử là được diễn ra tại toà tiểu bang, chỉ các vụ án liên quan luật liên bang, hiến pháp hay vấn đề tranh chấp giữa các tiểu bang, quốc tế mới dẫn đến việc phân xử tại toà liên bang hay TCPV.
Một tin tức tuy ít được nhắc đến nhưng đáng để lưu ý là do ảnh hưởng của đại dịch Vũ Hán nước Zambia ở Phi Châu cho biết sẽ không thể trả đúng hạn 42.5 triệu USD tiền lời trên tổng số 3 tỷ USD nợ. Lại có nhiều tin đồn đoán trong giới đầu tư quốc tế rằng Bắc Kinh gây áp lực lên Zambia đòi được ưu tiên thanh toán các khoảng nợ thiếu minh bạch trước rồi mới đến phiên những chủ nợ Tây Phương. [1]


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.