Hôm nay,  

Mưa

14/01/201700:01:00(Xem: 7700)

Mưa
 

Lưu Na
 

 

Những sợi tơ trời nghiêng nghiêng trong gió

Êm phủ cành gầy tưới mát hồn khô

Ghi nếp nhăn mờ lên từng mây xám

Gieo mũi kim buồn lòng giếng cạn trơ

Trời buồn chăng giăng giăng tơ lạnh

Đất mừng chăng hứng nặng giọt sầu

Những sợi tơ trời xiêu giạt về đâu

Hồn cây cỏ vẫn ôm lòng ngóng đợi

 

Trời xám nặng những giọt nước.  Mụ Tám Sề ra vườn trước thu những chậu cây nhỏ sát vào tường nhà kẻo gió làm gẫy đổ cành non.  Những cây cao hơn một chút thì mụ cắm cọc cho tựa cành.  Gấp gấp, kẻo mưa xuống thì lỡ việc… mụ đang chăm chú với lũ chậu lớn nhỏ những cành mập ốm thì nghe tiếng bánh xe thắng rít trước sân.

-Ủa, bà Tám, nhà bà đây hả?

Thằng Cập nhảy huỵch ra khỏi xe van chạy tới sát rào cười toác hoác.  Cái hàng rào gỗ trắng bao bọc quanh miếng vườn chợt như đồ chơi trẻ con trước tấm thân thước chín của nó.  Mụ cảm như chân nó nhấp nhổm muốn trèo qua, vội vàng trợn mắt nhìn nó.  Cái đồ mất nết.  Mưa bắt đầu rơi nặng hạt, mụ lật đật kéo cửa bước vào trong nhà, chưa kịp nói gì thì nó đã theo sát sau lưng, nhấp nhổm muốn xông tới cửa ra sân sau.  Mụ la rầm,

-Tháo giầy ra…

-Trời, sao bà khó vậy, mà tui tưởng bà không cho tui vô nhà chớ.

Mất nết, mất nết, lỡ rồi không lẽ đuổi nó ra.  Mà, bộ thằng này rình mò theo dõi hay sao mà biết nhà mình. 

-Ậy, bà đừng lo, tui tình cờ lái ngang ngõ này thôi.  Nhà tui phía bên kia ngã tư, đi tắt lối này để tránh đèn đỏ chứ phải biết bà ở đây thì đã ghé thăm bà lâu rồi!!!

Nó cười rộng miệng đưa hàm răng thưa và đảo cặp mắt sắc như dao quanh nhà.

-Hm, có một mình ở chi căn nhà rộng cho thêm buồn.

-Kệ ta, mi biết chi mà nói.

-Toàn là hình của bà già con trẻ chứ có mống đàn ông nào đâu?

Nó lia tay lên tường phòng ăn gần cửa ra vào.  Mụ nín thinh, không nghĩ được câu gì để trả lời.  Mụ nghĩ kế đuổi thằng Cập mà đầu óc rối beng chả biết nghĩ sao nói sao.  Thằng Cập chợt ngồi sụp xuống sàn gỗ, sát cửa ra sân sau ngó mông ra vườn, lên bầu trời xám đang giăng đầy những sợi mưa.

-Mưa như vầy làm sao về nhà.

Trời, vậy nó tính ăn vạ nhà mụ hay sao.  Mụ tức tối, nhưng lòng chợt nhão ra khi nó xuống câu xề:

-Tui không biết sao mình lại thích mưa, hễ mưa là muốn nhào ra đường…

Mụ trầm ngâm nhìn nó.  Tuổi trẻ của mụ đầy những cơn mưa, nhất là những cơn mưa đêm.  Mụ đã bao lần bỏ sở ra về chỉ để khoác áo dầm dưới cơn mưa lạnh, nhìn biển đêm như đầy thêm lên dưới màn mưa xám đan kín khoảng không mênh mông trước mặt.  Nó có thương tưởng một quê hương?  Nó có một mối tình mưa để mà tiếc nhớ?

-Trời mưa chắc bà buồn?

-Mi là ranh con, biết chi mà thắc mắc.

-Ậy, bà đừng tưởng bà ngon, đời sống đâu phân già trẻ.  Người ta ai cũng phải lấy vợ gả chồng sinh con đẻ cái dù biết yêu hay không, có yêu hay không.  Bộ bà nghĩ tui không phải là người?

Mụ biết nghĩ sao, bởi cuộc sống không còn chi để nghĩ.  Đã hết rồi cái bồn chồn lúc giọt mưa rơi, lúc sắp đến giờ hẹn gặp người yêu.  Hết cả nỗi buồn xuân thì qua đi mình chỉ còn là một hình ảnh từ từ chầm chậm phai đi trong khúc phim đời sống.  Những ngày mưa như hôm nay mụ chỉ còn đứng ngó mông ra khung cửa, thấy lòng mình rỗng ra như không cùng không tận, tưởng mình có thể tan thành giọt nước.

Tám Sề với tay vặn bếp đun ấm nước.  Mụ thèm chút nước trà.  Căn nhà vắng lạnh của mụ chỉ thêm có mình thằng Cập mà đầy ắp, nhưng lại như trơ trẽn thiếu sót một chút gì.  Mụ thèm chút âm thanh bên cạnh tiếng xôn xao của thằng Cập, như thể tiếng đàn đệm cho một giọng hát.  Mụ thèm thấy chút lửa chút khói, như thể mọi thức ăn phẩm vật ngày Tết phải có chút khói củi của nồi bánh chưng mới có thể mang hương vị ngày Xuân. 

-Tui không uống cà phê.

-Ta có nói pha cà phê cho ai đâu?

-Thì thấy bà đun nước tui nói đại.

-Bộ chưa có ai phàn nàn mi nói nhiều?

-Còn lâu, cả sở chỉ chờ tui ghé ngang nói chuyện.

-Thì đâu ai muốn bỏ cơ hội ghẹo thằng khùng cho nó nói!

-Kỳ thiệt, hễ gặp tui thì bà mắng mỏ, mà sao tui lại thích nói chuyện với bà.

Trời đất, bây giờ nó tính cua mình sao, Tám Sề tính buông câu rủa sả rồi lại lắc lắc đầu xua đuổi ý nghĩ, xua đuổi cái xôn xao mà thằng Cập đang khơi trong lòng mụ.  Xôn xao hay rạt rào, mừng vui hay thương hận, mọi cảm xúc dẫu tràn ngập đến đâu cũng đều phải rã tan phải lắng chìm theo với thời gian.  Mụ đã sống hơn nửa thế kỷ để biết chắc điều đó, và để ngậm ngùi khi thấy tuổi trẻ của thằng Cập trào tuôn theo mỗi bước chân của nó, và mơ hồ mụ thấy thương nó, thương mình, thương cuộc sống hết sức là vô nghĩa của kiếp người.  Mụ muốn nói với nó một điều gì đó rồi lại thôi; không nên và cũng không ai có thể can thiệp vào triều nước cuộc đời.

Thằng Cập đứng bật dậy đi chân vớ vòng quanh phòng khách phòng ăn ngắm ngó lung tung.  

-Tui ước gì nhà tui được im tịnh như vầy.

-Không phải mi lúc nào cũng than buồn chán rồi cứ chứ chạy lung tung?

-Nhưng tui ở nhà thì đâu được yên với mấy đứa nhỏ.

-Vậy mi sinh con làm chi?

-Tai cuộc sống phải vậy, chứ bản thân tui cũng còn chưa lớn nữa đây.

Tám Sề không biết phải chửi nó ham vui hay khen nó thành thật.  Mà, trong cái thản nhiên của nó dường mang chút chán chường.  Nó thất vọng gì với cuộc đời này? 

Thằng Cập hỏi xin miếng nước.  Mụ với tay lấy cái ly và chỉ nó bình nước lọc ở góc phòng ăn.  Mụ ngại đến gần nó, mụ không muốn bước qua bức tường vô hình giữa nó và mụ.  Tám Sề đứng chôn chân trong bếp như bị trói trong vòng phấn của thầy bùa Ai Cập.  Mụ sợ gì?  Tám Sề nghĩ đến mấy cụ già trong nhà dưỡng lão.  Cụ Ngọc da hồng má phấn dù đã tám mươi, và cũng đã tám mươi, mà trong phút lẫn lộn nhớ quên hư ảo cụ vẫn còn lo bị trả về Việt Nam sẽ bị dằn vặt đói khổ, lo có thể bị hiếp.  Bị hiếp!!!!  Tám Sề đã cười ầm khi nghe câu nói ấy, lòng chua chát nghĩ “cụ đừng có mơ!” 

Mưa cứ đều đều rơi, Tám Sề bắt đầu lo lắng không biết thằng ôn này sẽ ám mụ đến lúc nào.  Mụ không muốn phải ra câu đuổi khách, chỉ mong sao nó có mối mà dông cho mụ được về lại với cái cõi trống của mình.  Thằng Cập bắt đầu cà khịa:

-Bà có biết mụ xếp lớn cũng dòm ngó tui hông?

-Còn ai nữa?

-Còn mụ xếp nhỏ thì nói thẳng là muốn tui đứng làm ở chỗ gần đó để mụ được ngó cặp giò của tui.

-Cái đó gọi là sách nhiễu tình dục, mi cứ đi thưa.

Thằng Cập dửng mắt cao giọng,

-Đi thưa, mụ giỡn à, tui là lính mới, thưa kiện thì chưa tới đâu đã mất việc. 

-Chứ không phải mi cũng là tay suồng sã?

Bây giờ nó la rầm:

-Trời, bộ bà nghĩ tui là thứ gì mà đụng ai cũng quơ?

Tám Sề la to hơn:

-Mi là loại hoa thơm đánh cả cụm

Thằng Cập gân cổ:

-Bà coi thường tui góa.

-Không phải coi thường mà mi là như vậy.

Nó gào to,

-Như vậy là sao chứ?

Mụ quát vào mặt nó_

-Là vác dái chạy rông con nào xinh cũng tới.

Căn nhà trống bây giờ không chỉ đầy ắp vóc hình thằng Cập mà còn hỗn độn lồng lộng âm thanh.  Mụ và nó cùng òa lên cười.  Tưởng nó sẽ giận, nhưng thằng Cập đã vô tư mà phán:

-Ừa, tui ưng vậy. Bà phải sống lên một chút chớ lúc nào cũng im im ủ dột thì chán quá.

-Mắc mớ gì đến mi?

-Nhưng mình là bạn, tui lo cho bà.

Bạn?  Ta chả bạn bè gì với ranh con như mi, nhưng chớ mà tranh hơi, thằng này cù nhày lắm.  Mụ mau mau dứt khoát,

-Cám ơn, ta tự lo được.

Cái uỵch, mụ ngã trở lại cái cô quạnh của mình. 

Mưa đã ngưng.  Thằng Cập trả cái ly cho mụ.  Nó vừa bước ra cửa vừa nói,

-Tui hẹn đi uống cà phê với con Bạch.

-Mấy giờ?

-Bây giờ.

-Uống cho ngon.

-Bye.

-Bye.

Tám Sề đứng im trong bếp.  Trà đã thấm vừa, mụ tẩn mẩn tìm chiếc ly mình ưa thích rót nước trà đưa lên miệng nhấp.  Mụ lóng nghe hương trà thoang thoảng quanh căn nhà trống, hứng tìm chút hơi ấm còn xót lại của bếp lửa đã tắt.  Trời sáng rạng nhưng mụ không còn muốn ra vườn.  Một trăm năm nữa mưa có đổ xuống sân nhà ai?

 

Lưu Na

01122017

 

 



Ý kiến bạn đọc
14/01/201716:39:07
Khách
Lưu Na viết hay quá. Tự dưng đọc bài đầu" Thằng Cập" tới bài này, tui coi như truyện dài nhiều tập của mấy nhà văn nổi tiếng hồi xưa. Nhớ nhé, kéo dài hoài, vì dẫu Thằng Cập có mất job thì nó vẫn đến thăm hay viết thư cho 8Sề. Tức là không có hết chuyện.
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi tình cờ “nhặt” trên FB một tác phẩm khá độc đáo của Marc Riboud. Ông “chớp” được cảnh một anh bộ đội (với con búp bê nằm dưới nắp ba lô, và cái sắc cầm tay) đang trên đường trở về quê cũ. Cùng với bức ảnh là lời bình, cũng độc đáo không kém, của face booker Nguyễn Hoàng : “Thằng này coi vậy mà hiền, chỉ lấy con búp bê cho con và cái bóp đầm cho vợ mà thôi.”
Là người, chúng ta thường có khuynh hướng hay khen, chê và phán xét trong cuộc sống. Đây là chuyện rất bình thường và rất tự nhiên của con người ở bất cứ thời đại nào.
Quốc Hội và Hành Pháp Hoa Kỳ thông qua một gói cứu trợ khẩn cấp 2 ngàn tỷ USD (10% GDP Mỹ) vào tuần rồi. Cộng thêm vào các biện pháp cấp thời của Ngân Hàng Trung Ương nhằm ổn định thị trường USD thì tổng số đã lên đến 4 ngàn tỷ USD kể từ ngày ôn dịch Vũ Hán bùng phát hồi đầu tháng 03/2020.
Tranh chấp ở Biển Đông là tranh chấp chủ quyền ở hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Trung Cộng là đầu mối gây ra bất ổn trong khu vực. Trung Cộng tuyên bố có chủ quyền ở hai quần đảo nầy và vùng biển hình lưỡi bò ở Biển Đông.
Thiệt là đại họa. Trong họa có phúc nếu Tập Cận Bình nhận thức được rằng khi chưa có khả năng kiểm soát được một con vi khuẩn thì chớ có nuôi tham vọng làm bá chủ toàn cầu. Qua coronavirus, tôi cũng hy vọng rằng dân tộc Trung Hoa (nói riêng) và nhân loại (nói chung) sẽ không tiếp tục để yên cho một thằng điên đẩy hết cả mọi người xuống hố.
Nói chuyện quyền dân hay nhân quyền với Cộng sản Việt Nam như nước đổ đầu vịt hay nước đổ lá khoai, thế mà nhà nước và báo đài đảng thì cứ oang oang cái mồm “Tôn trọng, bảo vệ và thúc đẩy quyền con người là chủ trương nhất quán của Việt Nam”.
Trải thảm đỏ rước họa vào nhà, hăng hái sốt sắn tham gia Con Đường Tơ Lụa Mới, rồi cả nước Ý Đại Lợi đang ôm nhau khóc (bằng tiếng Ý) vì đã thấy một vành đai với gần năm ngàn cái quan tài – con số chính xác là 4825 tính đến sáng ngày 22 tháng 3 năm 2020 – cùng thái độ trơ trẽn và tráo trở của “đối tác thương mãi” Trung Hoa.
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo, tư lệnh Sư Đoàn 18 Bộ Binh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, vừa qua đời ở Connecticut, Hoa Kỳ, ngày 19/3/2020, hưởng thọ 87 tuổi. Xin chia sẻ suy nghĩ về một vị tướng lừng danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, lãnh 17 năm tù cộng sản vẫn không ngừng vận động để dân Việt thoát ách cộng sản.
Thế giới đang lên cơn sốt cao độ về bịnh dịch Vũ Hán lây lan như vũ bảo . Từ trưa ngày 17/03, ông Tổng thống Pháp ban hành lệnh «giới nghiêm» trên cả nước trong 15 ngày tối thiểu . Âu châu đóng cửa 30 ngày . Các nước Đức, Áo, Ba-lan, Tây-ban-nha,…đóng cửa biên giới, áp dụng nhiều biện pháp phòng bịnh rất nghiêm nhặc .
Ngân Hàng Trung Ương Hoa Kỳ (NHTƯ, còn gọi là Quỹ Dự Trữ Liên Bang – Federal Reserve) là một cơ quan độc lập với hai chức năng gồm (1) tạo công ăn việc làm (2) bình ổn giá cả hay là chống lạm phát. Các bài sau sẽ trình bày về sự khác biệt giữa chính sách tiền tệ do NHTƯ đảm trách so với thuế má và ngân sách nhà nước do Hành Pháp và Quốc Hội quy định. Riêng bài này sẽ tìm hiểu tại sao NHTƯ tung khẩn cấp ba tuyệt chiêu trong Giáng Long Thập Bát Chưởng nhưng chỉ đủ để giữ thị trường tiền tệ (USD) đứng loạn choạn thay vì ngã ngửa mà không kềm hãm nổi Độc Vật Vũ Hán tiếp tục phun ra đòn Hàm Mô Công quái ác.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.