Hôm nay,  

Tin Vui

09/08/201700:00:00(Xem: 8954)

Xin Kính Chào quý vị, chúng tôi hi-vọng quý vị có được một Mùa Hè vui vẻ, bình an. Có khi nào quý vị có được một tin vui như con cái ở xa về, hoặc con cái học được điểm tốt, và gia đình được đoàn tụ sau nhiều năm xa cách. Hoặc quý vị có được một việc làm tốt, hoặc quý vị đi khám sức khỏe và không bị bệnh gì hết. Hoặc quý vị có được đứa cháu đầu tiên v.v.. Khi quý vị có được tin vui đó quý vị có muốn cho mọi người biết không?

Thưa quý vị hôm nay tôi muốn nói cho quý vị nghe về một câu chuyện một người con trai được sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng anh đã không biết trân trọng cuộc sống của anh và đã sống hoang phí một đời. Nhưng sự vui mừng ở đây ở cuối câu chuyện là anh đã biết trở về nhà của mình sau nhiều ngày đi lạc.

Một người giàu kia có hai con trai, một hôm người con nhỏ đến nói với cha của mình rằng: Cha ơi! Phần gia tài của con cần chia bây giờ. Người cha buồn bả vì biết con mình còn nhỏ và ham vui nhưng cuối cùng cũng chia phần gia tài cho con mình.

Cách sau đó mấy ngày người con tóm thâu hết rồi đi phương xa, ở đó nó ăn uống vui chơi hoang phí, và tiêu hết tiền của mình. Lúc đó trong xứ có cơn đói kém và rất khó xin việc làm. Nó bị nghèo đói và không tìm được việc gì hết. Cuối cùng nó xin được công việc đi chăn heo. Nó rất đói thấy vỏ đậu của heo muốn lấy ăn cho no mà không ai cho nó hết. Nó đói và buồn và ngồi nhớ lại những ngày sống ở nhà với cha của mình, có kẻ hầu người hạ và được ăn uống dư dật. Nó đã sống một cuộc đời sung sướng mà nó không biết. Nó quyết định trong lòng rằng, ta phải trở về nhà và xin cha tha thứ cho ta, mong rằng cha sẽ nhận ta như những người làm công để có thức ăn.

Khi nó đi về còn ở đàng xa, cha nó đã đứng đợi nó ở đó tự bao giờ. Cha ôm lấy nó, không cần biết nó dơ bẩn và hôi thối như thế nào. Nó nói với cha rằng: Cha ơi! Con đã đặng tội với Trời và với cha con xứng đáng được gọi là con của cha nữa. Xin cha cho con ở đây và làm việc như các đầy tớ trong nhà.


Cha ôm chầm lấy nó, ông gọi người nhà đem quần áo mới, giầy mới, nhẩn mới mang vào cho con. Cha nói rằng, con ta tưởng đã mất mà nay đã tìm lại được, tưởng đã chết nhưng nay vẫn còn sống. Hãy mở tiệc ăn mừng mời tất cả bà con, bạn bè đến cùng chung vui với ta.

Tình yêu thương của người cha trên đất rất bao la, ông đã yêu con của mình, ông đã không nhìn thấy những lỗi lầm, xấu xa của con ông đã đi lạc. Nhưng cha chỉ nhìn thấy tấm lòng ăn năn và muốn được thương xót.

Kính thưa quý vị Cha Thiên-thượng của chúng ta cũng vậy. Đấng Tạo-hóa trong buổi ban đầu Ngài đã dựng loài người và muôn loài vạn vật. Điều duy nhất Ngài muốn là để ban cho chúng ta được sống đời đời với Ngài. Loài người đã cho chọn lựa sai lầm, họ đã chọn đi theo đường riêng và chối từ Ngài.

Chúa rất thương yêu loài người, Ngài rất kiên nhẫn chờ đợi chúng ta quay về, như người con đã đi lạc trong câu chuyện ở trên. Chúng ta chỉ cần nhận biết mình là người có tội, và muốn được trở về nhà với Ngài, muốn được làm con của Ngài, và muốn đi theo Ngài. Kể từ đây quý vị đã tìm được nhà của mình rồi đó. Thật rất đơn giản để trở nên một người con của Chúa. Quý vị chỉ cần muốn và tin vào Ngài.

Đây là tin vui lớn nhất khi một người tưởng đã chết mà nay còn sống và tìm thấy được. Chúa hứa Ngài sẽ yêu thương và ban phước cho quý vị kể từ đây.

Gia đình của chúng tôi đang sinh hoạt tại ĐIỂM HẸN KC tại Kevins Auto Body 9265 Bishop Place, Westminster CA 92683 vào mỗi Sáng Chúa Nhật lúc 10am và mỗi Tối Thứ Ba lúc 6:29pm.

Chúng tôi xin Kính Mời quý vị đến với chúng tôi. Chúng tôi đã tình nguyện làm việc trên 20 năm trong các trại tỵ nạn Hong Kong và Thái Lan. Chúng tôi hi-vọng được gặp và đón tiếp tất cả quý vị một lần nữa. Chúng tôi có thì giờ trà đàm và thông công với quý vị ở địa điểm trên.

Tôi là Mục sư Cao Mỹ Phượng 714 603 4481 và nhà của tôi là Mục sư Cao Hữu Trí 714 657 9726.

Mong gặp quý vị một ngày gần.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thông tin 3 bác sĩ Nga bí mật bị rơi từ những cao ốc bên Nga, trong không đầy một tuần, cùng cái chết tự tử của bác sĩ Lorna Breen ở Hoa Kỳ, đã làm nao núng thế giới. Tại sao họ chết và con số tử vong của bác sĩ và nhân viên y tế tăng cao trong những ngày dầu sôi lửa bỏng của đại dịch, là 1 câu hỏi được đặt ra trong 1 bài viết của đài truyền hình CNN. Họ bị giết hay nhảy lầu tự vẫn mà chính quyền Nga báo cáo là bị rơi ra từ cửa sổ của các cao ốc khiến hai người tử vong, người thứ ba, Alexander Shulepov, đang ở trong tình trạng nguy kịch. Khi được CNN hỏi nguyên nhân gây ra tai nạn, giới chức có thẩm quyền của Nga từ chối trả lời. Đài CBS thì gọi đó là những cái chết bí mật. Giới truyền thông có những bài bình luận phê phán điện Cẩm Linh và chính quyền Putin rằng họ đã che dấu sự thật.
“Tư bản sẽ bán cho chúng ta sợi dây thòng lọng để treo cổ chúng”, Chủ bút Peter Hartcher của tờ The Sydney Morning Herald hôm 1/5/2020 trích câu nói của Lenin mở đầu bài bình luận “Tiền hay chủ quyền của chúng ta: Trung cộng không cho chúng ta sự chọn lựa.” Ông Hartcher áp dụng lời nói của Lenin vào trường hợp của nhà tư bản hầm mỏ Úc Andrew Forrest, đang nối giáo cho Trung cộng bán đứng chủ quyền nước Úc: “Tư bản bán cho chúng ta quặng sắt để chúng ta rèn xiềng xích chúng lại”.
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm di cư từ Bắc vô Nam, lang tôi xin ra ngoài lãnh lực y học, ghi lại vài hàng về biến cố đau buồn này. Để khỏi “Lạc bất tư Thục”, ham vui mà quên cả quê hương, bản quốc… Một quê hương còn nhiều tai ương. Đang giờ học Việt văn của giáo sư Nguyễn Tường Phượng thì tôi được nhân viên phòng Giám học kêu xuống gặp người nhà. Tôi học lớp Đệ Tam ban A Trung Học Chu Văn An ở Hà Nội.
Đành rằng Hoa Kỳ là một cường quôc trên thế gới, nền ngoai giao rất đa đoan, phức tạp. Chính sách của Hoa Kỳ dưới thời bất cứ tổng thống nào cũng chỉ phục vụ quyền lợi của dân chúng Hoa Kỳ, nhưng dù sao, như lời tổng thống Trần Văn Hương nói với đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin trước khi chia tay vào tháng 4-1975: “Đã đến đỗi như vậy, Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó.” (Trần Đông Phong, Việt Nam Cộng Hòa 10 ngày cuối cùng, California: Nxb. Nam Việt, 2006, tr. 353.)
Có lẽ nhằm mục đích để nhớ lại 40 năm sau cuộc chiến Vietnam-War, và cũng để đánh dấu 20 năm bình thường hóa quan hệ ngoại giao Viêt-Mỹ, Rory Kennedy, nhà đạo diễn cũng là người sản xuất điện ảnh, đã bắt đầu cho trình chiếu cuốn phim “The Last Days In Vietnam” hôm 17-January-2014 trong dịp lễ hội Sundance Film Festival. Phim dài 98 phút do bà thực hiện dựa trên sử liệu phim ảnh về cuộc chiến của Mỹ tại Việt Nam...
Trước thềm Đại hội 13 tình hình thực sự của chế độ XHCN đã được chuyên viên xác nhận chính thức như sau: “..đã xuất hiện ngày càng nhiều “nhóm lợi ích” tiêu cực, đã và đang ảnh hưởng, tác động đến mọi mặt của đời sống xã hội, nhất là ở những ngành, lĩnh vực quan trọng, liên quan trực tiếp đến cuộc sống của các tầng lớp nhân dân, như quản lý đất đai, tài chính - ngân hàng, đầu tư xây dựng cơ bản, khai thác tài nguyên. Thậm chí, “nhóm lợi ích” tiêu cực còn xuất hiện ở một số ngành, lĩnh vực vốn vẫn được coi là tôn nghiêm, liên quan đến an ninh quốc gia, như công tác tổ chức - cán bộ, phòng, chống tội phạm,... Một loạt vụ án tham nhũng, kinh tế nghiêm trọng, phức tạp bị khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử trong thời gian gần đây liên quan đến nhiều tổ chức đảng, đảng viên, trong đó có cả cán bộ lãnh đạo cao cấp cho thấy, “nhóm lợi ích” đã leo cao, luồn sâu vào trong bộ máy Đảng và Nhà nước, đe dọa đến sự tồn vong của Đảng và chế độ.”
Toàn là thần chú và phép lạ cả. Điều mầu nhiệm là tuy chỉ được ăn bánh vẽ nhưng cả nước vẫn không ai kêu đói, và có người còn tấm tắc khen ngon. Mầu nhiệm hơn nữa là một dân tộc dễ chịu (và dễ dậy) tới cỡ đó mà vẫn sống sót được mãi cho đến đầu thế kỷ này.
Năm 2013, khi Tập Cận Bình nắm giữ hai chức vụ cao nhất trong đảng và chính quyền, với tham vọng lớn lao khi vạch ra cái bẫy “Nhất Đới Nhất Lộ”, nhằm thôn tính, quy về một mối từ kinh tế lẫn chính trị. Trung Quốc bỏ ra hàng nghìn tỷ Mỹ kim để ve vản, hối lộ quan chức thẩm quyền của các nước đồng lõa ký kết những dự án xây dựng. Bị sa vào bẫy nợ bao nhiêu, bị lệ thuộc vào Trung Cộng bấy nhiêu, từ thuê mướn trở thành đặc khu (lãnh địa của Trung Quốc) với 99 năm.
Vấn đề kỳ thị chủng tộc là chuyện rất bình thường ở đâu cũng có hết. Là người Việt sống tại hải ngoại chúng ta cũng không thể thoát ra khỏi vấn đề nầy. Tuy nhiên sự kỳ thị có ảnh hưởng nhiều hay ít đến nạn nhân hay không cũng còn tùy thuộc một phần lớn vào thái độ và cách suy nghĩ của mỗi người.
Vài năm vừa qua, giới quan sát quốc tế và quốc nội Hoa Kỳ đều nhận ra một điều là chính sách của Hoa Kỳ đối với Trung Quốc ngày nay có xu hướng thiên về mặt cứng rắn hơn. Hầu hết các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ đều có một ý nghĩ chung là phải áp dụng một chính sách mới hầu giảm thiểu hoặc chí ít hạn chế tính cách hung hăng càng ngày càng trở nên rõ rệt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dưới quyền lãnh đạo của lãnh tụ tối cao, Chủ tịch nhà nước kiêm Tổng Bí thư Tập Cận Bình. Tình trạng căng thẳng giữa hai siêu cường, cộng thêm áp lực do trận đại dịch Covid-19 và kinh tế suy thoái, rất có thể sẽ khiến cái bề mặt tưởng chắc chắn như tường đồng vách sắt của Tập và Bắc Kinh có cơ rạn nứt.



Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.