Hôm nay,  

Cái Cell Phone

17/10/201717:30:00(Xem: 8549)

Hạnh và Đào là hai chị em con của ba Tâm và mẹ Vân.  Gia đình sống ở Yelm, một vùng ngoại thành của Olympia, tạm đủ ăn với khu vườn rộng trồng hoa kiểng.  Khi hai chị em ở tuổi hai mươi, Hạnh, ngươì chị cả,  rời gia đình đi lập nghiệp ở New York trong  môi trường đầu tư và thương mại.  Còn cô em là Đào ở lại nhà với cha và mẹ trông coi vườn cây cảnh. Gia đình còn có sự phụ lực của Nhân, trước kia là một sinh viên y khoa, độc thân và chân thật  mà ông bà coi như con trong gia đình ở gần nhà.

   Trong thời kỳ kinh tế đi xuống, các công ty kinh doanh và đầu tư bị ảnh hưởng nặng nề.  Một hôm ông giám đốc ở công ty New York Life Insurance mà Hạnh đang làm cho cô  biết là công ty phải thu nhỏ lại và thải bớt nhân viên và chẳng may là trong đó có Hạnh. Nghe tin Hạnh choáng váng và vô cùng lo buồn chưa biết phải xoay sở ra sao…

            Trở về thành phố Yelm.

 Một ngày nọ, ba Tâm bất ngờ bị đột qụy và tắt thở tức thì trước cữa nhà. Đào báo cho Hạnh biết để về nhưng lúc nào cũng gặp lúc phone của Hạnh đang bận  Trong lúc đó Hạnh đang chạy đôn chạy đáo để xin việc nơi khác.  Nhà không đợi được làm đám tang và chôn cất ba Tâm. Ngay sau buổi sáng làm đám chôn cất xong thì buổi tối đó Hạnh về tới.

 Lúc đó trời đã xẩm tôi.  Hạnh xuống xe taxi chạy đến qùy khóc nức nở trước nâm mộ còn chưa ráo của ba mình.  Nàng thấy hối hận và tự trách mình là đã không về đúng ngày chôn của cha.  Bao nhiêu uất nghẹn tuôn tràn đầy tràn đôi mắt của nàng.  Đúng lúc đó Đào lái xe ớivà hai chị em ôm nhau khóc trước mộ cha.

… Bà Vân ngồi sửng sờ trước chồng giấy tờ của nhân viên nhà băng báo cho bà biết là ông đã  đã cầm cố căn nhà khi  còn sống.  Ông nhân viên nhà băng còn cho biết là nếu không trả nợ đúng hạn thì nhà băng sẽ tịch thu căn nhà!  BÀ Vân nghe như bị sét đánh ngang mày.  Bà không thể naò tưởng tượng lại phải có ngày bị mình mắt đi căn nhà thân yêu này.  Bà rên rỉ:

    Tại sao ổng lại làm như vậy mà không cho tôi biết hả Trời!?

Người đàn ông trả lời với giọng đầy an uỉ:

- Chính vì ông không muốn bà lo lắng trong cuộc sinh kế hằng ngày…

Hạnh và Đào ngồi kế bên nhìn nhau lo lắng không nói được nên lời gì.

Khi nhân viên nhà băng đã đi, bà Vân chạy nhanh vào phòng đóng sầm cữa lại.

Đào hỏi chị mình:

- Làm sao bây gời đây chị?  Chúng ta đào đâu ra tiền để trả nợ đây?  Em thật không còn biết nghỉ cách nào nữa.

Hạnh cố trấn tỉnh và nói :

- Hãy bình tỉnh em à.  Còn nước còn tát.  Chị sẽ ở lại để ta cùng nhau tìm lối thoát…Xem này…Chị thấy đất nhà ta trồngg đầy bông hoa  đẹp…Hay là chị sẽ lập một cái website để trưng hình chụp các loài hoa trong vườn ta lên máy quảng cáo để mời gọi khách hàng?... Chị rành về việc này và chị sẽ chỉ cho em và mẹ cách dùng máy để liên lạc với khách hàng.

-  Chỉ cho  mẹ cách dùng máy!?... Chị có nói đùa không đó!  Mẹ chưa bao giờ đụng tới máy điện máy tính gì cả…Còn em thì bận việc ở hợp tác xả nông nghiệp cả ngày…

- Không sao đâu em…chị sẽ chỉ cho mẹ cách dùng giản dị nhứt…

- Chị là sao thì làm.  Mẹ đang buồn lắm đó và không muốn làm gì cả…

- À, nhà có đang xài maý computer không em?

- Em chỉ có xài cái máy bảng cầm tay này thôi.

Hạnh cầm cái máy tablet trong tay bấm lên :

-  Cái máy này chỉ để chơi games thôi em, nó không đủ mạnh…

- Vậy thì làm sao giờ?...

Hạnh chỉ lắc đầu cũng không biết trả lời ra sao.  Bổng Đào nhớ tời mấy cái máy computers ở hợp tác xả nơi mình làm việc.

- Mình sẽ mượn một máy đem về dùng.  Đào nghỉ trong đầu.

…Hạnh đang lui cui ráp máy thì có tiếng nói sau lưng làm nàng giựt mình

- Chào Hạnh, về đây bận rộn quá đó nhe!  Thì ra đó là Nhân.

Hạnh cười trả lời:

- Đang ráp máy để dùng trong việc lên hình quảng cáo bán bông hoa ở nhà đó anh.  Anh mới tới đó hả?

  Nhân ở trạc tuổi trên ba mươi, khoẻ mạnh, hiền hậu, đã giúp việc cho nhà bà Vân từ lâu.  Cả hai ông bà xem Nhân như con trong nhà vì lúc nào cần việc gì đều có Nhân.  Trước kia là một sinh viên y khoa, bây giờ Nhân về vùng này làm trong trạm xá và ngoài giờ thì chạy lại phụ việc chăm bón vườn tược cho gia đình. Từ khi ông Tâm qua đời, Nhân đến đây thường hơn để phụ với bà Vân vì Đào bận việc ở hợp tác xả suốt ngày. Đang noí chuyện thì Hạnh xin lỗi anh và bốc cái cell phone lên.  Có cú gọi từ New York.  Hạnh đang nộp đơn xin vào một công ty mới và thường liên lạc theo dỏi tình hình việc làm bên đó.

 Hôm nay Hạnh và bà Vân ra ngoài vườn chụp hình các loại bông hoa để chọn kiểi đẹp để show lên mạng.  Hạnh đã thiết đạt được một wwebsite và lấy tên là “Kỳ Hoa Viên.”  Nàng cũng chỉ được cho mẹ các email và để gởii hình đi các nơi, các hội đoàn, cơ sở thương mại để quảng cáo.  Ban đầu bà Vân còn bở ngở nhưng sau bà thấy thích thú trong việc sử dụng phương tiện kỷ thuật tân tiến này và nhờ Hạnh chỉ dẫn mỗi khi bà gặp trở ngại.

   Một bửa nọ, đang ngồi trước máy, bà Vân rối rít gọi Hạnh:

      - Hạnh ơi, con lại xem đây!

Hạnh bỏ chậu bông đang vô đất xuống chạy lại nình vào máy và đọc:

-  “Hội chợ thành phố kỳ này xin mời sự tham dự của trại “Kỳ Hoa Viên” vào đầu tháng.  Rất  mong được sự dồng ý và xin quý vị nhanh chóng trả lời.  Hội Đồng Thành Phố Yelm.”  Hạnh quay lại ôm chầm lấy mẹ trước tin mừng này.

 Bà Vân ôm lấy ngực cố dằn xúc động:

- Thật là tin mừng.  Nhờ có hai đứa con  đó, nhứt là nhờ Hạnh đó nhe!  

Mọi người đều mừng rở, lên tinh thần , Nhân đứng gần đó cũng thấy vui lây.

Mọi người vội vả trong niềm vui cỉnh trang lại khu vườn để ươm nhiều thêm hoa kiểng và chăm tỉa lại cây lá trong vừờn.

             Một hôm Hạnh đang trèo trên giàn vói tay tiả xén mấy  nhánh cây thì cây thang ngã, Hạnh mất thăng bằng té theo.   Chân mặt bị kẹt vào cái thang , nàng không thể nào rút chân ra được.  Nàng la lên kêu cứu thì may sao Nhân đang xúc đất gần đó chạy lại giúp và dìu nàng vào nhà.

Sau khi chân hêt bó bột, Hạnh tiếp tục việc chuản bị cho ngày triển lãm.  Đang uốn mấy nhánh hồng thì cái cell phone reo:

_ Alô, Hạnh đây!  Sao?!Tôi được nhận rồi hả?  Thật không?  Cảm ơn. Cảm ơn ông  lắm nhe! Tôi sẽ mua vé máy bay ngay. Cảm ơn!   … Nàng quăng cái kềm tỉa, chạy vào nhà, giọng đầy mừng rở:

_ Mẹ ơi.  Mẹ ơi! Con được nhận vào làm rồi mẹ ơi!

  Hai ngày sau, Hạnh từ giả mọi người để bay qua New York nhận việc.

...  Hạnh đang ở trong phòng của apartment thì cái cell phone reo:

_  Chào cô Hạnh.  Tôi  gọi cô  để báo cho cô một tin không vui.  Hảng chúng tôi vừa bị thua vụ kiện nên không thể nào tiến triển công việc như dự tính...Chắc cô cũng biết tôi muốn báo cô điều gì...Rất tiếc, mong cô thông cảm...

             Hạnh cúp ngay cái phoe.  Nàng không muốn nghe gì nữa.  Nàng ngồi bệt xuống giường, đầu óc như bị ngưng hoạt động.  Một lúc sau nàng đứng bật dậy, xếp nhanh quần áo vào vali.  Chạy nhan xuống văn phòng apartment trả chìa khóa

...

   Nhân cảm thấy rất buồn và không còn hăng hái trong công việc hằng ngày từ khi Hạnh đi mặc dù ngày đi dự triển lãm gần kề.  Bà Vân và Đào củng nhận thấy như vậy và thấy ái ngại cho Nhân.  Sáng nay Nhân dậy trể, chàng ra sau kho xúc phân đổ vào mấy cái chậu để cấy bông hoa ra.  Mãi  lui cui nên chàng không thấy Hạnh đang xách vali đi vào.  

   Hạnh bước nhẹ đến sau lưng Nhân:

_ Anh Nhân!

 Nhân quay phắt người lại:

_ Hạnh!  ...  Hạnh về hồi nào vậy?  Công việc ra sao mà...?

  Hạnh không trả lời chạy nhan lại ôm lấy Nhân nước mắt tuôn trào:

_ Em về đây sống với mẹ , với Đào và với anh...

                Hạnh luồn tay nhẹ vào túi lấy cái cell phone trong túi ra và ném nó vào đống lá vì từ đây nàng không để nó làm mất đi hạnh phúc được sống những ngày yên vui với người thân của mình nữa.//


        

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chúng ta đang sống trong kỷ nguyên số, nơi mọi thứ đều được đo bằng thuật toán: nhịp tim, bước chân, năng suất, thậm chí cả tình yêu. Thuật toán không có tình cảm, nhưng khôi hài vì chúng ta điều khiển thuật toán bằng cảm xúc.Máy móc có thể xử lý hàng tỷ dữ liệu mỗi giây, còn con người — chỉ cần một tưởng tượng — mọi thứ biến hoá. Cảm xúc lan truyền nhanh hơn tin tức, giận dữ được tối ưu hóa bằng công nghệ, và hạnh phúc được đong đếm bằng lượt thả tim. Chúng ta tưởng mình tiến hóa thành sinh vật lý trí, nhưng thật ra chỉ là sinh vật cảm xúc có Wi-Fi. Trong khi AI đang thao túng mọi lãnh vực, chúng ta loay hoay với cảm xúc, thao túng mọi ý nghĩ, hành vi.
Năm 2025 sắp khép lại, và theo thông lệ hàng năm, các nhà từ điển trên thế giới lại đi tìm từ ngữ để chọn đặt tên cho cái mớ hỗn độn mà nhân loại vừa bơi qua trong năm. Oxford chọn cụm từ “mồi giận dữ” (rage bait). Theo các nhà ngôn ngữ học của Oxford, đây là cách tiếng Anh vẫn thường vận hành: hai chữ quen thuộc — “giận dữ” và “mồi nhử” — ghép lại trong bối cảnh trực tuyến để tạo nên một ý niệm mới: thứ nội dung bày ra để cố tình khêu gợi bản tính nóng nảy của người xem, người đọc, khiến thiên hạ phải lao vào vòng tranh cãi chỉ để cuối cùng bấm thêm một cú “tức” nữa.
Tài năng như ông vua tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung cũng chỉ có thể tạo ra những vị tướng phản diện nhưng có võ công cao cường và chí lớn, chứ không thể giả mạo làm tướng. Mộ Dung Phục, tức Nam Yến Quốc, là một trong nhiều ví dụ. Mộ Dung Phục là kẻ háo danh, không từ thủ đoạn để đạt mục đích. Hắn sẵn sàng bỏ quên nhân nghĩa, thậm chí phản bội anh em, bạn bè, để leo lên nấc thang quyền lực, khôi phục nước Yên. Nhưng vẫn là một kẻ võ công cái thế. Đối thủ của Mộ Dung Phục là anh hùng chính nghĩa Kiều Phong. Bởi vậy, mới có câu "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung" để chỉ hai cao thủ võ lâm mạnh nhất thời bấy giờ. Vậy mà nước Mỹ hôm nay lại có bộ phim kỳ quái về một kẻ giả danh tướng, khoác lên mình chiếc áo quyền lực để công kích một anh hùng, một đại tá Hải Quân, một phi hành gia của NASA, một người yêu nước đích thực.
Trong lúc hàng triệu người không đủ thực phẩm để ăn, chính quyền của Tổng thống Donald Trump lại để mặc cho nông sản thối rữa hàng loạt ngoài đồng, trong kho bãi, và thậm chí còn trực tiếp tiêu hủy hàng ngàn tấn thực phẩm viện trợ. Tất cả đều nhân danh mục tiêu “nâng cao hiệu quả” của bộ máy chính phủ. Những thay đổi quyết liệt trong chính sách thuế quan, các cuộc bố ráp di dân gắt gao và cắt giảm các chương trình hỗ trợ người dân như tem phiếu thực phẩm đã khiến nông dân kiệt quệ vì thiếu nhân lực và vốn liếng. Nông sản thì bị bỏ mặc cho mốc meo trong kho và thối rữa ngoài đồng, trong khi hàng triệu người dân rơi vào cảnh đói kém. Đó là chưa kể đến những trường hợp chính quyền trực tiếp tiêu hủy nguồn thực phẩm hoàn toàn có thể sử dụng được.
Quan hệ Trung Quốc-Ấn Độ-Hoa Kỳ phản ánh sự dịch chuyển mạnh của trật tự quyền lực toàn cầu. Trung Quốc và Ấn Độ có tiềm năng hợp tác lớn nhờ quy mô dân số và kinh tế, nhưng nghi kỵ chiến lược, cạnh tranh ảnh hưởng và tranh chấp biên giới khiến hợp tác bị hạn chế. Với Mỹ, việc Ấn Độ nghiêng về Trung Quốc có thể làm suy yếu chiến lược kiềm chế Bắc Kinh, trong khi tranh chấp thương mại như thuế 50% của Mỹ càng làm quan hệ thêm bất ổn...
Nếu có ai nói, nhạc của Trịnh Công Soạn giống như nhạc Trịnh Công Sơn, đôi bài nghe còn ác liệt hơn. Chắc bạn sẽ không tin. Tôi cũng không tin, cho đến khi tôi nghe được một số ca khúc của Trịnh Công Soạn, quả thật là như vậy. Tôi nghĩ, nếu anh này dứt bỏ dòng nhạc Trịnh cũ mà khai phá dòng nhạc Trịnh mới, thì chắc anh sẽ thành công. Người viết lách thì tính hay tò mò và mến mộ tài năng, tôi dọ hỏi người quen và nhất là những ca sĩ trẻ mong được nổi bật, đã tranh nhau khởi sự hát nhạc của Soạn. Cuối cùng, tôi cũng tìm đến được nhà anh. Gõ cửa. Mở.
Vào một buổi sáng Tháng Sáu năm 2025, dân biểu, cựu chủ tịch Hạ Viện đảng Dân Chủ tiểu bang Minnesota, Melissa Hortman, một trong những nhà lập pháp được kính trọng nhất của tiểu bang, và chồng của bà bị bắn chết tại nhà riêng. Chú chó cảnh sát lông vàng của họ, Gilbert, cũng ra đi với chủ. Vụ giết người này không phải là ngẫu nhiên. Thượng nghị sĩ John Hoffman và vợ cũng bị tấn công cùng ngày, nhưng may mắn sống sót. Chính quyền sớm tiết lộ thủ phạm, Vance Boelter, 57 tuổi, người theo chủ nghĩa cực hữu, đã viết bà Hortman vào “danh sách mục tiêu” bao gồm các nhà lập pháp Đảng Dân Chủ khác.
Ngày đi phỏng vấn thẻ xanh để trở thành thường trú nhân Hoa Kỳ thường là một ngày tràn đầy hy vọng và đáng nhớ, đặc biệt đối với những đôi vợ chồng, hoặc những hôn phu, hôn thê. Lễ Tạ Ơn tưởng đâu là ngày họ sum vầy, nói câu “Tạ ơn nước Mỹ” với những hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng điều đó không xảy ra trong thời này, ở Hoa Kỳ. Khi bước cuối cùng trong quá trình xin thường trú nhân Hoa Kỳ, là cuộc phỏng vấn với viên chức di trú kết thúc, các đặc vụ liên bang lại ập đến, còng tay người vợ/chồng người ngoại quốc và đưa họ đi. Hy vọng trở thành ác mộng.
Dự thảo Hòa ước Ukraine do Hoa Kỳ và Nga đề ra gồm có 28 điểm đã được công bố gần đây. Kết quả của diễn biến này khá bất thường vì không có sự tham gia đàm phán của Ukraine và Liên minh châu Âu (EU)...
Trong một nghiên cứu phối hợp giữa đại học Hồng Kông và đại học Rutgers tại Mỹ cùng một số khoa học gia trong khu vực hồi tháng 8 năm 2024, báo cáo này chỉ ra rằng vị trí của Việt nam sẽ là một "điểm nóng" của những cơn bão nhiệt đới với cường độ dữ dội và thường xuyên hơn trước sự biến đổi khí hậu toàn cầu, với rủi ro cao là ngay Hải Phòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.